Chương 11 (2)
Sau khi tỉnh dậy, Thẩm Chi Hằng lại đeo còng tay vào vì Lệ Anh Lương quay trở lại lần nữa “xuống trần” lần thứ hai.
Lệ Anh Lương thay một bộ vest sọc nâu chất liệu hơi mỏng, có thể thấy bên ngoài chắc chắn là tiết trời mùa xuân rất đẹp. Ngồi xuống trước mặt Thẩm Chi Hằng. Lệ Anh Lương bắt chéo chân, ngẩng mặt lên, rũ mi xuống, lần thứ hai nhìn Thẩm Chi Hằng với vẻ khinh bỉ.
Thẩm Chi Hằng nhìn Lệ Anh Lương như một con gà chọi, mỉm cười với anh ta. Lệ Anh Lương sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhưng Lệ Anh Lương không thay đổi bản chất, vẫn giữ vẻ lạnh lùng như băng, giọng nói cũng lười biếng và u ám: “Cười cái gì? Có bệnh à?”
- Thẩm Chi Hằng lắc lắc đâu: "Không có gì.
- "Ăn no rồi nên đầu óc không tỉnh táo à.?"
- Thẩm Chi Hằng thu lại nụ cười: "Chắc anh không phải xuống đây chỉ để mắng tôi chứ?"
- “Tôi không được sao?”
- “Đương nhiên là không được”
- “Tôi chính là mắng anh đó, thì sao nào? Anh cũng không phải con người. Nói một cách cao hơn thì anh chỉ là một con quái vật, tệ nhất anh chỉ là một con thú, không khác gì chó mèo hoang trên đường phố cả. Cười, cười, anh cười cái gì? Tôi đáng cười lắm sao? Chết tiệt, kiếp trước nợ anh, nên kiếp này anh lại cười vào mặt tôi thế này.”
Thẩm Chi Hằng lắc lắc đầu: “Không thể hiểu nổi.”
Lệ Anh Lương đứng dậy, chống tay lên hông hít một hơi thật sâu – ghét cái gì thì cái đó đến. Ghét nhất nụ cười của Thẩm Chi Hằng. Kết quả Thẩm Chi Hằng lại cười toe toét với anh ta khi họ gặp mặt. Chết tiệt!
- “Đốc lý” Lệ Anh Lương bình tĩnh lại và đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn anh chấp nhận một lần kiểm tra. Đó sẽ là cuộc kiểm tra của đội y tế của cơ quan này, nghĩa là lấy một ít máu để xét nghiệm, sau đó xem mắt, răng, mọi thứ…. Dù sao thì đội ngũ y tế còn ít, dụng cụ quá ít, chúng tôi không thể thực hiện bất kỳ cuộc kiểm tra phức tạp nào.” “Giám đốc cơ quan đã biết từ lâu, tại sao anh lại muốn làm vậy”. “cái này à? Nhưng anh phải kiểm tra nó". "Sau đó thì sao? Anh định giữ tôi sống à? Hay để tôi đi?"
Đôi mắt của Lệ Anh Lương từ từ đảo quanh dưới mí mắt, quay về phía Thẩm Chi Hằng, có vẻ thách thức: "Việc này có liên quan gì đến anh à? Chúng tôi muốn làm gì thì làm, anh chỉ cần chịu đựng là được.”
Thẩm Chi Hằng cảm thấy Lệ Anh Lương hôm nay đặc biệt tức giận — Một là không mang lòng oán trách, hai là không chứa đựng hận thù. Hay chỉ đơn giản là tức giận với chính mình. Thẩm Chi Hằng thực sự không biết nụ cười của mình có thể đáng ghét đến mức nào, nhưng Lệ Anh Lương tức giận đến mức mắt anh ta lại đỏ bừng.
Lệ Anh Lương giống như một chú chó điên, gào thét trong thủy lao. Sau đó leo lên mặt đất và thông báo cho quân y tới.
Thẩm Chi Hằng tưởng rằng trước khi bác sĩ quân y đến. Lệ Anh Lương sẽ lại dùng súng trường bao vây và trói chặt mình lại, nhưng ngoài sự dự đoán của Thẩm Chi Hằng. Lệ Anh Lương đã mở cửa giếng trời, thả thang xuống, nằm trên giếng trời và gọi Thẩm Chi Hằng: ”Anh lên đây."
Thẩm Chi Hằng đi tới trước thang, ngẩng đầu nhìn Lệ Anh Lương. Trong khi Lệ Anh Lương dựa tay trên khung cửa giếng trời, mặt không biểu cảm nói: "Tôi làm như vậy là vì tôi tin tưởng anh, coi anh như một con người. Nếu anh không muốn mất thể diện, nhất định muốn trốn, vậy thì xin mời tự nhiên, dù sao cũng có có to tát chúng ta cũng sẽ chết chung."
Sau đó Lệ Anh Lương lùi lại phía sau, Thẩm Chi Hằng cũng nhấc chân lên thang. Leo ra khỏi giếng trời. Thẩm Chi Hằng nhìn lại thủy lao, rồi quay lại đối mặt với Lệ Anh Lương. Trước đây trong thủy lao, hai người ngồi đối diện nhau, nhưng bây giờ đối mặt nhau, cũng không có gì lạ. Giờ đây đứng đối diện nhau, Lệ Anh Lương mới phát hiện ra Thẩm Chi Hằng lại cao như vậy thực sự đã hoàn toàn dập tắt khí thế của chính mình.
Lệ Anh Lương quay đầu về phía một cái ghế dài, dựa vào tường và nói: “Ngồi đi.”
Thẩm Chi Hằng chân trần đi qua đó ngồi xuống. Lệ Anh Lương vẫn đứng chỗ cũ. Xung quanh đều là lính Nhật được trang bị vũ khí, cũng có gián điệp Trung Quốc thuộc hạ của anh ta. Tất cả đều đã lên đạn. Lệ Anh Lương luôn sẵn sàng biến Thẩm Chi Hằng thành nát như tương. Thẩm Chi Hằng trông có vẻ rất hiểu biết, nhưng...
Lệ Anh Lương không có thời gian để suy nghĩ về nội dung "nhưng" sau đó. Bởi vì bác sĩ quân y đã đến. Quân y lấy máu Thẩm Chi Hằng, xem răng và mắt của hắn, yêu cầu Thẩm Chi Hằng đứng dậy, cởi quần áo xem xét làn da của hắn rồi sờ nắn xương cốt hắn từ đầu đến chân. Trong quá trình kiểm tra của bác sĩ quân đội, một người lính khác đã cùng nhau vận chuyển một cỗ máy lớn vào một phòng giam trống. đó là một chiếc máy X-quang mà Hoành Sơn Anh đã cố gắng lấy được.
Chiếc máy này cần được vận hành trong phòng tối. Bác sĩ quân y đã hoàn thành việc kiểm tra ở đây còn chiếc máy đằng kia vẫn đang được lắp đặt. Bác sĩ quân y đi đến giúp, Thẩm Chi Hằng một mình ngồi xuống, cúi đầu cài từng cúc áo. Sau khi buộc lại, hắn ngẫng đầu lên. Thẩm Chi Hằng nhìn thấy Lệ Anh Lương ở trước mặt mình.
Lệ Anh Lương ngồi xuống ở đầu kia của băng ghế.
Thẩm Chi Hằng cúi đầu tiếp tục cài nút áo. Trong khi Lệ Anh Lương chậm rãi nói, như thể vừa trải qua một cuộc cân nhắc sâu sắc: “Việc tôi ngồi cạnh anh như thế này thực sự là một nguy hiểm lớn. Bởi vì anh có thể cũng không quan tâm đến việc chết chung với tôi. Hơn nữa anh cũng không dễ dàng chết như vậy."
Thẩm Chi Hằng buông tay xuống, quay đầu nhìn Lệ Anh Lương: “Sợ tôi à?"
Lệ Anh Lương nhìn về phía trước, lẩm bẩm như nói một mình: "Sự sợ hãi của tôi đối với anh giống như sự sợ hãi đối với sư tử và hổ. Anh không phải là người, cho dù anh có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một con dã thú. Anh nên cảm thấy đáng thương cho chính mình.”
- “Tôi quen rồi, tôi không thấy đáng thương.”
- "Anh sẽ không có kết cục tốt đẹp. Sư tử và hổ xông vào nhân gian. Không phải bị bắt nhốt vào vườn thú thì cũng chỉ có nước chết. Thật đấy, anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."
- "Ban nảy anh tự dưng mắng tôi một trận. Bây giờ anh lại bắt đầu nguyền rủa tôi, tiếp theo có phải muốn tra tấn tôi không?"
- “Anh lừa gạt tôi, tôi tra tấn anh, anh cũng không oan ức"
- Thẩm Chi Hằng bật cười, cười thành tiếng, nghe có hơi ngốc nghếc: "Tôi từng lừa anh sao? Tôi nhớ trước đây chúng ta chưa từng giao du với nhau. Là tôi quên hay là anh nhớ lầm? Tôi lừa gạt anh khi nào?
- Lệ Anh Lương không hề ghét Thẩm Chi Hằng cười kiểu ngốc nghếch này, nhìn đối phương lắc đầu, trả lời: “Tôi từng coi trọng anh như vậy mà bây giờ anh lại nói cho tôi thật sự anh không phải người. Nếu đây không phải là lừa gạt thì là gì?”
- Thẩm Chi Hằng thu lại nụ cười nói: “Chuyện này, thì tôi không có gì để cãi.”
Lệ Anh Lương bỗng dưng quay mặt về phía Thẩm Chi Hằng: “Anh là một ma cà rồng, suốt ngày chỉ biết dối trá, bên cạnh không có lấy một người thân hay bạn bè thực sự. Anh sống như vậy không đau khổ sao?” Thẩm Chi Hằng cúi đầu, mười ngón tay đan vào nhau rất chặt. Lệ Anh Lương không đợi anh ta trả lời, liền thừa thắng xông lên truy hỏi tiếp: "Sao? Nói trúng chỗ đau rồi à?"
Thẩm Chi Hằng liếc nhìn Lệ Anh Lương một cái rồi nói: "Rất đau khổ, nhưng không sao cả. Tôi quen rồi."
Lệ Anh Lương phát hiện Thẩm Chi Hằng đã cào móng mình đến chảy máu, vô thức muốn lên tiếng nhắc nhở. Không ngờ Thẩm Chi Hằng lập tức đưa ngón tay đang chảy máu vào miệng hắn, liếm một cái.
Lệ Anh Lương tỏ ra chán ghét và phát hiện ra rằng Thẩm Chi Hằng có nhiều thói quen xấu giống như trẻ con. Lệ Anh Lương thì không như vậy. Lệ Anh Lương lúc còn nhỏ đã vào một tiệm may học việc. Nếu đám vô công rồi nghề ở đó chơi đùa ngón tay, thầy sẽ dùng ống điếu đánh chết anh ta.
Máy X quang cuối cùng cũng được lắp đặt xong. Tấm màn được treo trước cửa phòng giam, phòng tối cũng được hoàn thiện. Bác sĩ quân y chụp X-quang Thẩm Chi Hằng rất lâu. Rồi lại phải tốn rất nhiều công sức dọn dẹp máy móc rời đi.
Trong ngục tối, tất cả mọi người từ lính Nhật đến đặc vụ Trung Quốc đều hài lòng với cách Thẩm Chi Hằng thể hiện hôm nay. Lệ Anh Lương và bác sĩ quân y tiếp tục đi báo cáo với Hoành Anh Sơn. Mặc dù Hoành Anh Sơn vô cùng tò mò về Thẩm Chi Hằng nhưng ông ta vẫn kìm nén sự tò mò và dứt khoát không lộ diện bởi vì Thẩm Chi Hằng thực sự đáng sợ, nhưng không đáng sợ bằng sư tử hay hổ. Thẩm Chi Hằng có kinh nghiệm và trí tuệ của con người, có thể thương lượng điều kiện và lý lẽ.
Nếu muốn khai thác bí mật của người này thì phải dùng trí thông minh. Muốn dùng trí thông minh thì phải đấu trí. Muốn đấu trí thì phải chuẩn bị các bước đi dự phòng không thể quá dễ dàng để lộ toàn bộ quân bài của mình. Vì vậy, với tư cách là người đứng đầu tổ chức, Hoành Sơn Anh đã lên kế hoạch che đậy bản thân bằng một bức màn bí ẩn và giao việc lộ diện cho Lệ Anh Lương. Đợi Lệ Anh Lương không còn có thể đối phó với người này nữa, ông ta sẽ chính thức ra mặt.
Lệ Anh Lương nói rằng Thẩm Chi Hằng tự nhận là "nạn nhân của bệnh truyền nhiễm" và thuật ngữ này đã gợi ý cho Hoành Sơn Anh. Nếu có thể, Hoành Sơn Anh thực sự muốn Thẩm Chi Hằng trở thành chiến lợi phẩm độc quyền của mình - chính xác hơn, thứ Hoành Sơn Anh muốn là loại virus đã thay đổi Thẩm Chi Hằng. Nhưng trang thiết bị y tế của đội y tế quá thô sơ, các bác sĩ quân y trong đội y tế đều là bác sĩ vô dụng chỉ biết chữa trị vết thương.
Bác sĩ đã tiến hành kiểm tra toàn diện cho Thẩm Chi Hằng nhưng kết quả giám định không thể kết luận được gì. Cơ thể của Thẩm Chi Hằng không có gì bất thường cả. Thẩm Chi Hằng có đầy đủ các cơ quan của một người trưởng thành. Phía sau mông cũng không có dấu hiệu rút đuôi lại.
Hoành Sơn Anh nghe báo cáo của bác sĩ. Ngoài sự đau lòng xót biết rằng không còn lựa chọn nào khác. Chỉ đành giao chiến lợi phẩm của mình cho quân đội. Hiện tại Hoành Sơn Anh chỉ hy vọng bộ quân sự sẽ có điều kiện hơn ông ta. Có thể sử dụng tối đa giá trị của Thẩm Chi Hằng và tuyệt đối đừng để lãng phí món quà trời ban này.