← Quay lại trang sách

Chương 12 (1)

Hoành Sơn Anh đã trao cho Lệ Anh Lương quyền lực lớn để Lệ Anh Lương có thể dẫn Thẩm Chi Hằng di chuyển về phía bắc đến Cáp Nghĩ Tân sau ba ngày nữa. Do đội phòng chống dịch của Quân đội Quan Đông ở Cáp Nhĩ Tân tiếp nhận Thẩm Chi Hằng. Còn về việc chọn phương tiện di chuyển Hoành Sơn Anh đã suy nghĩ rất kỹ. Cuối cùng vì lí do an toàn, quyết định gọi một chuyến tàu chuyên dụng. Việc huy động tàu chuyên dụng tốn một chút thời gian, nếu không thì Lệ Anh Lương đã không cần phải chờ thêm ba ngày.

Quyền hạn của Lệ Anh Lương trên lý thuyết là do dinh thự Hoành Sơn trao cho anh ta trong bí mật. Bộ chỉ huy quân đội đóng quân tại Hải Quang Tự cũng cũng đã phối hợp. Lệ Anh Lương nắm giữ quyền lực lớn và gánh vác trách nhiệm quan trọng bỗng nhiên trở thành một nhân vật rất quan trọng. Người Nhật càng khen ngợi anh ta, anh ta vừa mừng vừa lo, càng nỗ lực để thực hiện nhiệm vụ một cách xuất sắc. Hoành Sơn Anh nhìn thấy vẻ mặt cảm kích và hớn hở của anh ta mà cảm thấy khó hiểu—sự cảm kích thì có thể hiểu được nhưng vẻ mặt hớn hở thì không hợp lý. Từ Thiên Tân đến Cáp Nhĩ Tân là một quãng đường dài ngàn dặm. Ai biết được Thẩm Chi Hằng sẽ bất ngờ gây rối lúc nào? Không ai có thể đào nhà giam lên và chuyển nó lên tàu hỏa. Ngay cả nếu như liên tục nhốt Thẩm Chi Hằng vào một cái lồng sắt mười tầng thì vẫn không an toàn!

Nhưng Hoành Sơn Anh sớm nhận ra rằng Lệ Anh Lương quả thật là một người thông minh. Tất cả những người trong ngục tối đều giữ bí mật với Thẩm Chi Hằng. Vì vậy đến sáng ngày thứ ba, Thẩm Chi Hằng mới biết mình sắp phải rời khỏi nơi này.

Thẩm Chi Hằng thay một bộ quần áo, giày và tất mới, không còn mang còng tay và theo lính Nhật lên lầu đi vào Dinh thự Hoành Sơn. Sau khi bước ra khỏi tòa nhà, Thẩm Chi Hằng dừng lại nhìn mặt trời đã khuất từ lâu, trong lòng tự hỏi tại sao người Nhật lại đột nhiên thoải mái đối với mình như vậy.

Lúc này, trong sân có một chiếc ô tô đã mở cửa sau. Có người trong xe thò người vẫy tay chào anh. Đúng là Lệ Anh Lương. Thẩm Chi Hằng bước tới, Lệ Anh Lương lùi lại phía sau, nhường chỗ cho anh: “Lên xe đi.”

Thẩm Chi Hằng lên xe, càng thêm nghi ngờ hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Lý Quế Sinh không biết từ đâu chạy ra, dùng sức đóng cửa lại. Lệ Anh Lương đưa tay vào trong túi áo trả lời: “Đi tàu đến Cáp Nhĩ Tân.” Sau đó phát hiện Thẩm Chi Hằng vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, liền hỏi: “Vẫn chưa hiểu sao?”

- “Đi Cáp Nhĩ Tân để làm gì?"

- "Ở đó có viện nghiên cứu y học chuyên khoa, có thể sẽ tìm ra loại bệnh lạ mà anh mắc phải."

- Thẩm Chi Hằng nhìn Lệ Anh Lương hồi lâu, cuối cùng mới ngả người ra sau, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hóa ra là đưa tôi đi chết."

Lệ Anh Lương cười lạnh một tiếng: "Sợ à. Tôi còn tưởng rằng anh không sợ trời, không sợ đất chứ. Đừng sợ, anh không chết được đâu. Nơi đó thật sự là viện nghiên cứu y học, gọi là bộ phòng chống dịch bệnh. Hơn nữa, trên đường hãy ngoan một chút một chút. Nếu không đừng trách tôi không nương tay với hai người này."

Lệ Anh Lương vừa nói vừa lấy ra một bức ảnh từ trong tay và đưa cho Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng liếc nhìn qua đã lập tức thay đổi sắc mặt. Trong ảnh có hai người đang đứng, một cao một thấp. Người thấp là Mễ Lan, người cao là Tư Đồ William. Phông nền là toa tàu lửa. Mễ Lan sắc mặt vô cảm. Tư Đồ William tóc xoăn rối bù. Hoàn toàn không phải là dáng vẻ bình thường.

Lệ Anh Lương lấy lại bức ảnh: “Họ lên tàu từ nữa đêm rồi, yên tâm, tôi không có làm gì quá đáng với họ đâu. Chuyện này không thể trách tôi. Ai bảo anh chỉ có một mình, không có người thân? Nếu anh có vợ con, tôi không cần phải gây rắc rồi cho họ. Chỉ cần anh trên đường đi ngoan ngoãn. Tôi bảo đảm họ sẽ an toàn vô sự và để họ thoải mái từ Cáp Nhĩ Tân trở về Thiên Tân. Nhưng nếu anh định trốn giữa chừng, vậy đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn. Dù sao hai người bọn họ có chết cũng không có ai biết là tôi làm, phải không?"

Nói đến đây, Lệ Anh Lương cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thẩm Chi Hằng. Rồi đưa bức hình lại gần hắn, chỉ vào người trong hình và hỏi: "Hai người này trong lòng anh, ai quan trọng hơn? Là Mễ đại tiểu thư hay cái tên tóc xoăn này? Hay là đều không quan trọng. Bọn họ đều chết cũng không thành vấn đề?”

Thẩm Chi Hằng giơ tay nắm lấy đầu Lệ Anh Lương và đẩy mạnh anh ta về phía sau. Lệ Anh Lương mất cảnh giác và đập vào cửa sổ xe. Lý Quế Sinh ngồi ở ghế phụ phía trước lập tức rút súng và chĩa vào Thẩm Chi Hằng. Trong khi Lệ Anh Lương cố gắng ngồi thẳng dậy. Một tay che chỗ đau trên đầu và tay kia cầm bức ảnh, thậm chí còn cười: “Tức giận à?”

Sau đó Lệ Anh Lương nắm chặt tay áo Thẩm Chi Hằng, nhấc tay mà người đó đã đẩy qua lên và đặt lên đùi của đối phương: “Đừng tức giận, chơi đùa với tay anh đi. Chuyến đi dài dằng dặc lần này, anh có thể vừa chơi vừa ăn, thỏa thích vui vẻ.”

Thẩm Chi Hằng nhắm mắt lại, bị Lệ Anh Lương làm cho tức giận đến choáng váng. Trước đây, chính Thẩm Chi Hằng đã khiến Lệ Anh Lương tức giận, giờ đây Lệ Anh Lương đã có cơ hội phản công, không thể không tận dụng cơ hội này: “Muốn nhắm nhắm dưỡng thần rồi sao? Vậy tôi sẽ hỏi thêm một câu nữa. Hai người này biết bộ mặt thật của anh không? Mễ đại tiểu thư có biết không? Cái tên tóc xoăn thường xuyên bán máu cho anh nữa, cậu ta hẳn phải biết chứ?" Thẩm Chi Hằng đáp: "Họ chẳng biết gì hết."

Tại ga tàu, Lệ Anh Lương và đoàn người của anh ta đi qua lối đi đặc biệt và lên tàu.

Đoàn tàu đã được ngụy trang. Đầu tàu nối liền với vài toa hành khách. Sau toa hành khách là những toa hàng kín, đầy ắp hàng hóa— ít nhất thì, nhìn qua một lượt, nó quả thực là đầy hàng hóa.

Thẩm Chi Hằng đi theo Lệ Anh Lương vào một toa khách, chỉ thấy bên trong được trang bị đầy đủ bàn ghế. Về mặt bố trí tương tự như toa hạng nhất của tàu cao tốc, chỉ có điều là cửa sổ bên trong đã được hàn thêm một lớp lưới sắt. Lệ Anh Lương bề ngoài trông có vẻ thoải mái vui vẻ nhưng trong lòng lại không yên. Ai biết được hai con tin trong tay Lệ Anh Lương có thực sự đáng giá hay không? Nếu chẳng may Thẩm Chi Hằng đột nhiên nổi cơn thú tính, tấn công mình thì sao?

Cũng may Thẩm Chi Hằng luôn là người văn minh. Hắc Mộc Lê Hoa đi cùng Lệ Anh Lương bước vào nhìn. Chào hỏi Thẩm Chi Hằng. Sau đó gọi Lệ Anh Lương ra ngoài. Có một người lính đứng bên ngoài toa xe, Thiếu tá Thanh Sơn Dực đến từ Cáp Nhĩ Tân, chuyên trách công việc tiếp đón và cũng tuân theo chỉ huy của Lệ Anh Lương trong suốt chuyến đi. Lệ Anh Lương không ngờ rằng, là một người Trung Quốc, anh ta có đủ tư cách chỉ huy một thiếu tá thuần chủng Nhật Bản. Còn thiếu tá thực sự không ngờ rằng với tư cách là một người lính Nhật chính gốc lại phải tuân theo mệnh lệnh của một kẻ phản bội Trung Quốc trên đường. Trong khi hai bên trò chuyện, cả hai đều cảm thấy hơi khó chịu. Lệ Anh Lương cảm thấy mình đã vượt quá giới hạn và Thiếu tá cũng cảm thấy như vậy. Sau khi thiếu tá rời đi, Lệ Anh Lương thấp giọng hỏi Hắc Mộc Lê Hoa: "Quân đội Quan Đông muốn tiếp ứng chẳng phải chỉ cần đón ở Cáp Nhỉ Tân là đủ rồi sao? Tại sao lại phải đón cả đường đến Thiên Tân như vậy?'"

Lê Hoa nhẹ nhàng trả lời: “Bộ phòng chống dịch bệnh của quân đội Quan Đông có vẻ như rất coi trọng tình hình của Thẩm Chi Hằng.”

Lúc này, cửa toa xe phía sau hai người đột nhiên mở ra. Thẩm Chi Hằng đứng ở cửa hỏi: “Tôi muốn gặp con tin."

Lệ Anh Lương sợ hãi tiến lên một bước. Hắc Mộc Lê Hoa vẫn giữ được bình tĩnh. Lệ Anh Lương sau đó quay lại và trả lời: "Đợi tàu hỏa xuất phát rồi gặp"

Thẩm Chi Hằng trả lời: "Tôi yêu cầu được gặp ngay bây giờ. Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ chết cùng mọi người trên xe."

- “Uy hiếp tôi à”

Thẩm Chi Hằng gật đầu với Lệ Anh Lương “Đúng vậy, hiện tại chúng ta đang uy hiếp lẫn nhau.”

Hắc Mộc Lê Hoa nhìn Thẩm Chi Hằng rồi nhìn Lệ Anh Lương, ngập ngừng nói: “Tàu sắp khởi hành rồi, bây giờ gặp mặt cũng được. Tiên sinh trở về toa xe chờ một chút. Lệ hội trưởng sẽ mang người tới đây, thể thì... có được không?"

Nói đến đây cô có chút mơ hồ: "Có được không”

Lệ Anh Lương chấp nhận tình hình. Thẩm Chi Hằng cũng quay người trở lại toa tàu. Một lúc sau tàu hỏa phát ra tiếng còi và bắt đầu di chuyển. Lệ Anh Lương cũng đưa Mễ Lan và Tư Đồ William đến.

Lệ Anh Lương đã điều tra kỹ lưỡng các mối quan hệ của Thẩm Chi Hằng. Khi kết thúc cuộc điều tra, Lệ Anh Lương phát hiện ra rằng anh ta chỉ có thể ra tay với Mễ Lan và Tư Đồ William. Thẩm Chi Hằng gần như là người không có mối quan hệ cá nhân nào đặc biệt. Mối quan hệ của Thẩm Chi Hằng với bất kỳ ai cũng không tồi nhưng Thẩm Chi Hằng lại không bao giờ trở nên đặc biệt thân thiết với ai. Mễ Lan, người được Thẩm Chi Hằng chăm sóc trong bệnh viện, được coi là người đặc biệt trong số những người xung quanh hắn. Điều đặc biệt hơn nữa là Tư Đồ William, người có thể tự do ra vào dinh thự họ Thẩm. Ngoài ra còn có một người Pháp Foley, người thường xuyên làm ăn với Thẩm Chi Hằng. Lệ Anh Lương từng muốn trói anh ta lại, nhưng nghĩ rằng anh ta là người Pháp, tương đối cao quý nên tạm thời để anh ta đi. Hơn nữa, nếu một con tin có giá trị thì một người là đủ. Nếu không có giá trị thì việc bắt thêm cũng không có ý nghĩa gì.