← Quay lại trang sách

Chương 12 (2)

Mễ Lan đã bị Lệ Anh Lương quản thúc tại dinh thự họ Mễ. Đêm qua chỉ cần trực tiếp đưa cô ra ngoài là được. Vì vậy cô vẫn giữ dáng vẻ gọn gàng. Tư Đồ William bị anh bắt cóc trên đường khi về nhà sau ca đêm. Tư Đồ William đánh nhau với đặc vụ áo đen một trận nên lúc này trông cậu ta không được chỉnh tề cho lắm. Chiếc áo khoác mới của Tư Đồ William bị rách một đường do bị đặc vụ xé rách

Tư Đồ William và Mễ La giờ đã trở thành đôi bạn cùng hội cùng thuyền. Khi Lệ Anh Lương đi qua các toa tàu đi đến gần. Tư Đồ William vẫn luôn dẫn đường cho Mễ Lan. Mễ Lan cầm gậy chỉ đường, cô quả thật không cần Tư Đồ William dẫn đường nhưng cậu ấy nhất quyết kéo cô, cô cũng không tiện từ chối. Sau khi mò mẫm qua mấy toa xe, nhịp tim của cô dần dần trở nên đập nhanh hơn. Bỗng nhiên, Mễ Lan nghe thấy Tư Đồ William rên rỉ trong nước mắt: “Anh Thẩm.” Mễ Lan lập tức hít một hơi thật sâu, đồng đồng thời nghiêng đầu lắng nghe mọi âm thanh và mùi vị trong không gian trống. Phía trước vang lên tiếng bàn ghế, sau đó Thẩm Chi Hằng lên tiếng: "William, Mễ Lan."

Mễ Lan bước lên phía trước ôm chầm lấy Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng sửng sốt một lát, tưởng rằng Mễ Lan đã chịu ủy khuất gì. Thẩm Chi Hằng đang định cúi đầu nhìn cô. Không ngờ Mễ Lan đã buông tay, lùi lại hai bước, tự tìm ghế ngồi xuống. Vẻ mặt cô ấy khá bình thản, như thể cô ấy đến đây chỉ vì cái ôm đó và mọi chuyện coi như xong

Thẩm Chi Hằng không biết mấy ngày qua Mễ Lan đang lên kế hoạch cứu hắn đến mức tẩu hỏa nhập ma. Và cái ôm vừa rồi cũng là do Mễ Lan không kiềm chế được. Nhờ cái ôm đó, Mễ Lan xác nhận Thẩm Chi Hằng vẫn còn sống khỏe mạnh và ấm áp trái tim cô mới yên lòng trở lại và thở phào nhẹ nhõm. Con người cần dựa vào một hơi thở để duy trì sự sống, thiếu mất hơi thở đó Mễ Lan trở nên yếu ớt đến mức không đứng vững chỉ có thể lùi lại hai bước và tìm một chỗ ngồi xuống.

Lệ Anh Lương ở một bên cạnh quan sát thầm nghĩ Mễ Lan và Thẩm Chi Hằng thật sự rất thân thiết với nhau – Dù có còn trẻ, cũng là một cô gái đã hơn mười mấy tuổi rồi. Nếu không có mối quan hệ đặc biệt nào đó thì nam nữ cũng khác biệt. Một vị đại tiểu thư, sao có thể tùy tiện tiến lên và ôm người khác như vậy. Tuy nhiên, ngay giây phút tiếp theo, Tư Đồ William cũng ôm chầm lấy Thẩm Chi Hằng:

- “Anh Thẩm à!” Cậu ta lắc lư thân hình cao lớn, gần như khóc rống lên: “Tôi đã bảo anh đừng gây chuyện, anh kiên quyết không nghe. Kết quả bây giờ hay rồi, ngay cả tôi cũng liên lụy. Tối hôm qua tôi còn bị bọn họ đánh đập nữa.!"

Vừa dứt lời, Lệ Anh Lương và Mễ Lan cùng cau mày. Cảm thấy Tư Đồ William thật sự quá thiếu suy nghĩ, những gì anh ấy nói chẳng ra sao cả. Ai ngờ người thiếu suy nghĩ vẫn chưa dừng lại, Tư Đồ William đã nhìn rõ được khuôn mặt của Thẩm Chi Hằng đột nhiên chỉ vào mũi hắn cười rạng rỡ nói: “Sao anh lại trở nên như thế này? Thật sự, chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh không cạo râu, nhưng mà để râu mép cũng không tệ, có phong thái đấy."

Thẩm Chi Hằng không để ý đến Tư Đồ William, ngẩng đầu hỏi Lệ Anh Lương: “Tôi muốn nói chuyện riêng với họ.”

Lệ Anh Lương đáp: “Được, xin mời!”

Sau đó Lệ Anh Lương đút một tay vào túi quần, xoay người đi ra ngoài chỉ để lại lính Nhật ở cửa trước và cửa sau. Tất cả lính Nhật đều giương súng sẵn sàng, nòng súng nhắm vào đối tượng là Tư Đồ William và Mễ Lan

Thẩm Chi Hằng đẩy Tư Đồ William ra, bảo cậu ta ngồi kế bên Mễ Lan, còn Thẩm Chi Hằng thì ngồi đối diện họ. Đầu tiên Thẩm Chi Hằng hỏi Mễ Lan: "Mấy ngày qua như thế nào? Có phải chịu khổ không?"

- Mễ Lan trả lời: "Tôi ổn, còn anh thì sao?"

- “Tôi cũng không sao”

Tư Đồ William hỏi: "Anh Thẩm, tôi nghe nói lần này chúng ta đi đến Cáp Nhĩ Tân à?" Cậu ta hạ giọng: "Anh đã đắc tội với người Nhật rồi sao? Sao lại đắc tội từ Thiên Tân đến Cáp Nhĩ Tân vậy?”

Thẩm Chi Hằng liếc nhìn Mễ Lan. Biết rằng dù anh có nói nhỏ thế nào thì Mễ Lan vẫn sẽ nghe được, nên hắn không giấu giếm nữa: “Họ đã phát hiện ra chuyện của tôi rồi.”

Tư Đồ William cau mày: “Vậy thì—”

Thẩm Chi Hằng thở dài một hơi: “Muốn đưa tôi đến một trung tâm phòng chống dịch bệnh nào đó."

Tư Đồ William nhìn Thẩm Chi Hằng ra hiệu bằng khẩu hình miệng: "Như vậy không được đâu."

Thẩm Chi Hằng nghĩ rằng tên tiểu tử này chưa đủ bối rối và biết rằng điều đó sẽ không hiệu quả. Thẩm Chi Hằng nghĩ rằng thằng nhóc này hóa ra vẫn chưa hoàn toàn ngu ngốc, vẫn biết được ‘không được”. Thẩm Chi Hằng đang định dặn dò Tư Đồ William vài câu, không ngờ Mễ Lan mở miệng hỏi thẳng anh: “Thẩm tiên sinh, anh thật sự là ma cà rồng sao?"

Thẩm Chi Hằng ngạc nhiên, há hốc mồm nhìn sang Tư Đồ William một cái. Tư Đồ William lên tiếng: "Anh ấy—"

Mễ Lan không có hứng thú với câu trả lời của Tư Đồ William, tiếp tục hỏi: "Chú Lệ nói anh là ma cà rồng."

Tư Đồ William dường như lại cảm thấy hứng thú, tiến lại gần và hỏi Mễ Lan: "Nếu anh ấy thực sự là ma cà rồng, thì cô sẽ như thế nào? Có phải từ hôm này trở đi không để ý anh ấy nữa không?"

Mễ Lan quay sang Tư Đồ William, gương mặt lạnh lùng lộ vẻ bối rối: "Tại sao lại phớt lờ anh ấy.”

- “Anh ta là ma ca rồng, chuyên hút máu người sống rất đáng sợ, cô không sợ sao?"

- Mễ Lan cảm thấy Tư Đồ William có chút ngu ngốc, hoặc ít nhất là không tỉnh táo: “Tôi không nhìn thấy ma, tôi cũng không sợ ma.”

- “Vậy nếu một ngày nào đó anh ta đói bụng muốn hút máu cô thì sao?”’

Thẩm Chi Hằng không thể chịu đựng được nữa quát lên một tiếng. Còn Mễ Lan vẫn mở to đôi mắt lớn vô hồn, lạnh lùng quay mặt đi, quyết định hoàn toàn không để ý Tư Đồ William và chỉ nói chuyện với Thẩm Chi Hằng: "Thẩm tiên sinh, anh có thực là ma cà rồng không? “ Thẩm Chi Hằng do dự một lúc, sau đó trong lòng vừa chửi rủa Lệ Anh Lương vừa thấp giọng trả lời: "Đúng vậy."

Mễ Lan trả lời: "uhm"

Sau mộ tiếng “uhm”, mọi chuyện đã kết thúc. Mễ Lan thầm nghĩ: Chú Lệ không lừa dối mình.

Chú Lệ thời gian qua đã gây cho cô không ít phiền phức, trước tiên là dẫn theo thuộc hạ xông vào nhà cô, bám riết không chịu rời đi. Sau đó là vừa thuyết phục vừa dụ dỗ ép cô ấy rời khỏi nhà và lên tàu, nhưng thái độ thì vẫn luôn rất tốt. Có thời gian sẽ nói chuyện phím với cô. Kể về thời thơ ấu nghèo khó của anh ta và sự tốt bụng của em gái anh ta. Mễ Lan không mấy hứng thú với chú Lệ này. Trong lòng chỉ có hình bóng của Thẩm tiên sinh. Có lẽ vì Mễ Lan vốn hẹp hòi, chỉ chấp nhận được một người ngoại lệ mà thôi. Mà đêm đó là Thẩm tiên đến trước, chú Lệ đến sau.

Về việc Thẩm tiên sinh là người như thế nào, Mễ Lan thực sự không quan tâm. Thẩm Chi Hằng bình thường ăn cỏ hay hút máu Mễ Lan cũng chẳng để tâm. Đối với Mễ Lan, thế giới là mơ hồ và tăm tối, sắc tức là không, không tức là sắc. Cho dù Thẩm Chi Hằng có thức dậy, mọc lông và biến thành một con chó cũng không thành vấn đề. Mễ Lan vẫn có thể ôm hắn và nuôi hắn. Một người một chó làm bạn đồng hành.

Mễ Lan có lí lẽ của riêng mình, không chia sẻ với người ngoài. Vì vậy dù cô tự suy nghĩ rõ ràng, Thẩm Chi Hằng và Tư Đồ William vẫn cảm thấy khó hiểu khi nhìn cô. Tư Đồ William nhỏ giọng hỏi Thẩm Chi Hằng: “Mấy ngày nay anh có đói không?”

Thẩm Chi Hằng cũng nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay đồ ăn ngon lắm.” Sau đó Thẩm Chi Hằng hất cằm về phía Mễ Lan: “Hai người có phải ở cùng nhau không?”

- “Đúng vậy. Nhưng mà từ chỗ chúng tôi bên đó qua anh bên này, ở giữa đi qua bốn năm toa tàu."

Thẩm Chi Hằng nhìn về phía cửa toa xe nơi có lính Nhật, đưa tay lên che miệng, thì thầm không thành lời: "Cực tốt, vậy thì hai người--"

Lời chưa nói xong, Lệ Anh Lương đột ngột xuất hiện ở cửa, vẻ mặt kiêu ngạo lên tiếng: "Mễ Lan tiểu thư, bác sĩ Tư Đồ, cuộc trò chuyện hôm nay đã kết thúc, mời hai vị trở về nghỉ ngơi!"

Tư Đồ William nhìn Thẩm Chi Hằng, Thẩm Chi Hằng nói: "Đi đi, cậu là anh lớn, chăm sóc tốt cho Mễ Lan."

Tư Đồ William nghe thấy hai chữ "anh lớn", không khỏi cười rộ lên. Cười xong, Tư Đồ William nhìn thấy Mễ Lan cũng đứng lên liền nắm tay cô. Mễ Lan muốn chạm vào Thẩm Chi Hằng lần nữa, nhưng một tay bị Tư Đồ William nắm, tay kia cầm cây gậy chỉ đường, cô thân bất do kỉ chỉ đành quay người bước ra ngoài. Lệ Anh Lương bảo Lý Quế Sinh dẫn họ đi. Anh ta ngồi xuống trước mặt Thẩm Chi Hằng mỉm cười bắt chéo chân lên nói: "Thẩm tiên sinh, thủ đoạn này của tôi thế nào?"

- Thẩm Chi Hằng trả lời: “hèn hạ vô liêm sỉ.”

- “Nếu tôi không hèn hạ vô liêm sỉ thì không thể nào chế ngự được anh, một yêu quái ma quỷ. Không ngờ anh thật sự còn có chút nhân tính, hôm qua tôi còn lo lắng anh là động vật máu lạnh, không quan tâm đến sự sống chết của hai người đó nữa đấy.”

Thẩm Chi Hằng bỗng dưng nhớ tới chuyện gì đó, cau mày hỏi: “Anh đã nói nhảm cái gì với cô bé?”

- “Tôi sao nào?”

- “Mễ Lan.”

- Lệ Anh Lương chợt nhận ra tiếp lời: “Tôi nghĩ cô bé đó rất thích anh, muốn thử xem cô ấy đối với anh có thật lòng hay không?”

- "Kết quả thế nào?"

- "Kết quả cô ấy nói”'sao cũng được”. Haha, thú vị đấy. Cô ấy thực sự không quan tâm. Còn William đó, cậu ta giả ngây giả dại với tôi. Nói tôi vu khống cho anh. Tôi thấy cậu ta đã biết thân phận thực sự của anh từ lâu. Tại sao cậu ta không sợ hãi mà còn luôn giữ bí mật thay anh? Giữa hai người có phải có giao dịch gì không?"

- Thẩm Chi Hằng đáp: "Giao dịch của chúng tôi, chẳng qua chỉ là máu và tiền.”

- "Vậy thì cậu ta quả thật rất gan dạ.”

"Khả năng của tôi rất lớn." Nói xong câu này, Thẩm Chi Hằng mỉm cười với Lệ Anh Lương. Đó là kiểu cười đáng ghét nhất, như thể hiểu thấu mọi điều khiến Lệ Anh Lương cảm thấy xấu hổ và tuyệt vọng. Khi Lệ Anh Lương bắt gặp ánh mắt đó của Thẩm Chi Hằng, sắc mặt Lệ Anh Lương dần dần tái nhợt - vốn dĩ Lệ Anh Lương không phải có gương mặt phong độ gì, giờ anh ta lại càng thêm tái nhợt, càng mất đi khí chất đàn ông. Trông như một nhân vật nữa giả nam trang. Cũng không phải nhân vật cao quý, mà giống như một diễn viên đã hết thời hoặc một thiếp thất mất sủng.

“Có tiền thì tốt.” Lệ Anh Lương nghiến răng nghiến lời gật đầu cưới: “Người như anh, không phải là con người, mà vẫn có thể mua được bạn bè.”

- “Nếu tôi mời Lệ hội trưởng làm bạn, Lệ hội trưởng sẽ định giá bao nhiêu?”

Lệ Anh Lương biết những lời Thẩm Chi Hằng nói chắc chắn không phải có ý tốt. Nhưng không rõ rốt cuộc điều gì là xấu. Chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Hằng mà không trả lời. Thẩm Chi Hằng đợi một lát rồi hỏi tiếp: “Anh không muốn cho tôi một cơ hội sao?”

Lệ Anh Lương vẫn không hiểu, cũng dường như có chút hiểu được. Nhưng Lệ Anh Lương không thể tin được, nên cuối cùng vẫn không hiểu rõ. Lệ Anh Lương nhìn thẳng vào Thẩm Chi Hằng kiên quyết không nói lời nào. Vì thế Thẩm Chi Hằng cuối cùng cụp mi xuống, tựa hồ có chút thất vọng: “Đáng tiếc, hóa ra Lệ hội trưởng là bảo bối vô giá.”

Lệ Anh Lương từ từ quay đầu nhìn về phía cửa trước và cửa sau, rồi quay lại đối diện Thẩm Chi Hằng, do dự mở lời: “Anh đang định hối lộ tôi à?” Thẩm Chi Hằng đặt tay lên đùi, vặn mười ngón tay cuộn tròn lại. Thẩm Chi vừa gỡ các ngón tay của mình ra, vừa ngước lên nhìn Lệ Anh Lương và nói: “Nhân tiện kết giao bạn bè, có được không?”

Lệ Anh Lương nhìn Thẩm Chi Hằng, mắt anh lại đỏ hoe.

Thực ra điều này cũng tốt. Vì giữa Lệ Anh Lương và Thẩm Chi Hằng cũng không có thù hận cá nhân sâu nặng. Lệ Anh Lương chẳng qua chỉ là theo lệnh của người Nhật đuổi giết Thẩm Chi Hằng mà thôi. Lệ Anh Lương đã từng rất ghét ánh mắt từ chối xa lạ của Thẩm Chi Hằng. Nhưng giờ đây khi Lệ Anh Lương đã biết thân phận thực sự của Thẩm Chi Hằng. Nhìn thấy được những cơn điên cuồng và sự yếu đuối không để người khác thấy được của Thẩm Chi Hằng. Hóa ra mọi người đều như nhau. Thậm chí Thẩm Chi Hằng còn có thói quen ấu trĩ hơn anh ta, như việc hay cắn móng và mút tay.

Nhận một khoản hối lộ rồi kết giao với một người bạn như Thẩm Chi Hằng thế này khi khoe khoang trước người khác cũng có thể thêm phần kiêu ngạo. Cũng có thể giống như Tư Đồ William, mở miệng một tiếng là:"Anh Thẩm của tôi” thế nào thế nào. Anh Thẩm có tiền tài có danh vọng, bạn bè là người phương Tây, dinh thự của hắn là kiểu nhà Tây. Lệ Anh Lương đã ao ước về thế giới của Anh Thẩm từ lâu, và luôn là điều mà Lệ Anh Lương chỉ có thể mơ ước mà không thể đạt được.

Vì vậy, nếu có thể, thực ra cũng tốt.

Đủ loại lợi ích khiến Lệ Anh Lương gần như khóc ngay trước mặt Thẩm Chi Hằng. Lệ Anh Lương không thể nhìn thấy khuôn mặt của mình, không biết rằng biểu cảm của mình lúc này gần như là sự đau thương. Thẩm Chi Hằng không chỉ là một người tên Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng còn đại diện cho một thế giới cao quý thượng lưu và Lệ Anh Lương với thế giới đó luôn hữu duyên vô phận.

- "Anh đang lừa tôi à?" Lệ Anh Lương khàn giọng nói: "Đừng coi tôi như một kẻ ngốc."

Sau đó Lệ Anh Lương đứng dậy và rời đi.

Tiền của Thẩm Chi Hằng, Lệ Anh Lương khó mà có được. Lệ Anh Lương phải đưa Thẩm Chi Hằng đến Cáp Nhĩ Tân nếu không Hoành Sơn Anh sẽ không tha cho Lệ Anh Lương.

Thẩm Chi Hằng nhìn theo bóng lưng Lệ Anh Lương. Cảm thấy người này cũng khá đặc biệt. Lệ Anh Lương dường như luôn cố gắng làm một kẻ xấu, hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng thường muốn tìm cơ hội để trừng trị tên này nhưng đôi khi nhìn thấy Lệ Anh Lương xấu xa đến mức kiên quyết không chịu thỏa hiệp. Thẩm Chi Hằng chỉ muốn nhăn mặt rồi tránh xa.

Sau khi xua đuổi hình ảnh của Lệ Anh Lương ra khỏi tâm trí. Thẩm Chi Hằng bắt đầu nghĩ cách để trốn thoát.