Chương 18 (1)
Lệ Anh Lương bước ra khỏi cửa sau của dinh thự nhà họ Kim, không dám nhìn hai bên mà vội vã đi thẳng về phía chiếc ô tô của mình. Trên ghế sau của xe đã có Lý Quế Sinh ngồi sẵn, đã mở cửa xe từ trước để anh có thể lao vào trong xe như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung. Khi Lệ Anh Lương lao vào xe, Lý Quế Sinh nghiêng người về phía trước đóng cửa lại. Tài xế phía trước đã sớm khởi động động cơ, lúc này không cần lệnh gì thêm, chỉ cần đạp ga là xe đã lao ra đường.
Chiếc xe này là xe chống đạn. Lý Quế Sinh và tài xế cũng trang bị đầy đủ vũ khí. Lệ Anh Lương vốn định mặc một lớp áo chống đạn bên trong áo sơ mi nhưng sau đó anh ta lại nghĩ rằng không cần thiết. Nếu thực sự bị Thẩm Chi Hằng chặn lại thì trừ khi anh ta tự nhốt mình vào một chiếc hộp sắt, nếu không Thẩm Chi Hằng có hàng vạn cách để hạ gục anh.
Lệ Anh Lương mới cùng Hắc Mộc Lê Hoa trở về Thiên Tân đêm qua - nửa đường Lệ Anh Lương đã đuổi kịp Hắc Mộc Lê Hoa. Hắc Mộc Lê Hoa dường như đã nguôi giận nên đã tha thứ cho anh ta. Cả hai cùng nhau đến trước mặt Hoành Sơn Anh. Lệ Anh Lương là người chủ mưu, Hắc Mộc Lê Hoa là đồng phạm. Hoành Sơn Anh tức đến mức không biết mặt mũi, cả người như bị biến dạng, chỉ vào cặp đôi tội nhân, đốc lý lớn tiếng mắng: “Hai kẻ đại ngốc.”
Lệ Anh Lương đã từng bị Hoành Sơn Anh coi như một tên ngốc vài lần nhưng nhận được lời châm biếm là "đại ngốc" thì đây là lần đầu tiên. Nếu là trước đây, Lệ Anh Lương hẳn là sợ hãi đến đổ mồ hôi đầm đìa, chỉ muốn quỳ xuống lạy xin đốc lý tha thứ. Nhưng bây giờ cái bóng của Thẩm Chi Hằng che phủ anh ta. So với Thẩm Chi Hằng, đốc lý giờ đây trông có vẻ không đáng sợ nữa.
Hắc Mộc Lê Hoa không để ý đến việc Hoành Sơn Anh chửi bới. Cô đã nghe nói về tình hình hiện tại của Thẩm Chi Hằng, biết rằng hắn ta lại xuất hiện ở khu tô giới như không có chuyện gì xảy ra. Nếu Thẩm Chi Hằng không chịu đựng thiệt thòi mà không nói gì và nhất định phải báo thù. Với sự chống đỡ của Hoành Sơn Anh và Lệ Anh Lương ở phía trước hắn cũng sẽ không tìm thấy vấn đề liên quan đến cô ấy trước tiên. Và nếu Thẩm Chi Hằng thực sự có thể giết được Hoành Sơn Anh thì càng tốt. Hắc Mộc Lê Hoa bao giờ cũng thấy Hoành Sơn Anh không có gì xuất sắc. Nếu để cô là đốc lý, tình hình sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều. Lệ Anh Lương không có thời gian để ý đến Hắc Mộc Lê Hoa, anh ta chỉ biết rằng mình không thể chết, cần phải sống. Những lời nói hối hận thì không cần nói nữa, nói cũng vô dụng, đều đã muộn rồi. Lệ Anh Lương chỉ có thể kịp thời chuẩn bị trước khi Thẩm Chi Hằng ra tay, ít nhất là không thể chỉ ngồi chết.
Chiếc xe đưa Lệ Anh Lương về hội ủy viên ban kiến thiết. Anh ta giờ đây mất ngủ nghiêm trọng, muốn ngủ nhưng lại không dám ngủ. Xung quanh có năm sáu đặc vụ thường phục bên cạnh, anh ta chợp mắt trên chiếc ghế sofa nhỏ trong văn phòng. Khi mở mắt ra nhìn thấy bình minh anh ta thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy mình đã sống sót thêm một đêm nữa.
Ban đêm là lúc nguy hiểm nhất. Chỉ cần Thẩm Chi Hằng còn muốn duy trì bộ mặt quân tử của mình thì hắn sẽ không giết anh giữa thanh thiên bạch nhật. Lệ Anh Lương ngủ đến đau lưng mõi gối phải thử từ từ để ngồi dậy, mất một lúc lâu mới ngồi thẳng lưng được.
Ngồi vô hồn trên sô pha chờ đồng nghiệp mang nước nóng đến. Cùng lúc đó, trong đầu Lệ Anh Lương chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ: Nếu anh ta cũng trở thành một con quái vật như Thẩm Chi Hằng, có sức mạnh và tuổi thọ như Thẩm Chi Hằng thì sao? liệu có sống vui vẻ hơn không? Thẩm Chi Hằng khi nhắc đến sự khác biệt của bản thân luôn thể hiện một chút cảm giác oán hận. Nhưng sau khi nghĩ lại, Lệ Anh Lương cảm thấy việc trở thành quái vật hút máu cũng không có gì không tốt. Chỉ là phải chịu một số hạn chế trong ăn uống, mà anh ta vốn không kén chọn, chỉ cần no bụng là được.
Lệ Anh Lương lắc đầu thật mạnh để thoát khỏi những suy nghĩ kỳ lạ này. Đúng lúc một đồng nghiệp đã mang nước nóng vào. Anh ta tắm rửa rồi thay một bộ đồ vest. Đợi đến trưa, Lệ Anh Lương nói chuyện điện thoại với Kim Tịnh Tuyết và được sự đồng ý đi cùng cô đến buổi hẹn.
Kim Tịnh Tuyết và Tư Đồ William đã hẹn trước gặp nhau tại một quán cà phê rồi cùng đi xem phim. Tư Đồ William vội vàng đến quán cà phê từ sớm, chiếm được một góc riêng. Tư Đồ William vừa đợi vừa nghĩ về người trong lòng, càng nghĩ càng tuyệt. Đúng lúc cậu ta đang mơ mộng về người mình yêu như muốn bay lên thiên đường, rèm cửa của góc riêng khẽ động, đó chính là người mình yêu đến.
Tư Đồ William nhanh chóng đứng dậy, vui mừng đến mức suýt nữa cười thành tiếng bước về phía trước định kéo ghế cho Kim Tịnh Tuyết. Tuy nhiên, khi cậu ta bước lên một bước, cậu ta phát hiện ra Lệ Anh Lương đang ở phía sau Kim Tịnh Tuyết.
Đặt một tay lên lưng ghế, Tư Đồ William cứng đờ tại chỗ. Kim Tịnh Tuyết cau mày với hai hàng lông mày lá liễu, lộ ra vẻ khó chịu nói: "Tư Đồ, thật xin lỗi, buổi hẹn của chúng ta sẽ bị vị khách không mời mà đến này quấy rầy rồi".
Kim Tịnh Tuyết cười nhẹ nhìn Lệ Anh Lương với vẻ đắc ý. Rồi quay sang Tư Đồ William nói: "Hãy để tôi giới thiệu trước--"
Lệ Anh Lương ngắt lời cô: "Không cần đâu, Tôi và bác sĩ Tư đồ có quen biết" Anh ta nhìn sắc mặt của Tư Đồ William, điều chỉnh lại câu nói một chút: "Chúng tôi đã quen nhau."
Kim Tịnh Tuyết hỏi Tư Đồ William: "Thật sao?"
Tư Đồ William do dự không trả lời, Kim Tịnh Tuyết quay lại trừng mắt nhìn Lệ Anh Lương: "Nếu anh đã biết cậu ấy không cần em giới thiệu sao anh không liên hệ trực tiếp với cậu ấy mà phải làm phiền em?”
Lệ Anh Lương khom người về phía Kim Tĩnh Tuyết: "Vì lý do liên quan đến Thẩm tiên sinh, bác sĩ Từ Đồ chắc chắn có chút không hài lòng với tôi. Nếu tôi tự tiện đến thăm e rằng bác sĩ Từ Đồ sẽ không tiếp tôi". Nói xong Lệ Anh Lương lại quay sang Tư Đồ William, vẫn giữ tư thế cúi đầu: "Bác sĩ Tư Đồ, Tôi trước tiên xin lỗi anh. Trước đây tôi đã nhiều lần mạo phạm anh. Mong bác sĩ Tư Đồ đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi đôi phần”.
Nói xong, Lệ Anh Lương lại cung kính cúi người chào Tư Đồ William. Kim Tịnh Tuyết đứng bên cạnh cảm thấy hơi khó chịu. Mặc dù khi còn nhỏ cô đã không ít lần bắt nạt Lệ Anh Lương nhưng việc cô bắt nạt anh ta chỉ là một trò đùa của trẻ con. Giờ đây, khi thấy Lệ Anh Lương cúi đầu chào người khác, cô cảm thấy rõ ràng đây là sự nhục nhã và tổn thương lớn đối với anh.
Sau khi cúi chào xong, Lệ Anh Lương đứng thẳng lên và nhìn Tư Đồ William, nhìn thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Tư Đồ William liền nói tiếp: "Bác sĩ Tư Đồ xin đừng sợ. Tôi đến đây lần này, nói thật lòng là để xin lỗi và hòa giải. Tôi hy vọng có cơ hội hòa giải với cậu. Cũng hi vọng có cơ hội thông qua cậu làm hòa với Thẩm tiên sinh. Cậu-" Anh ta sờ sờ mặt mình, gần như có chút lúng túng: "Bác sĩ Tư Đồ, xin hỏi tại sao anh cứ nhìn tôi như vậy?"
Tư Đồ William vẫn giữ vẻ mặt ngơ ngác: “Không có gì, chỉ là tôi không ngờ thôi”.
- “Không ngờ cái gì?”
- “Tôi không ngờ anh còn sống. Thẩm Chi Hằng gần đây bận việc gì vậy? Anh ta không phải đang tìm anh trả thù sao?"
- Vẻ mặt của Lệ Anh Lương cứng đờ một lúc rồi mỉm cười: "Vì vậy, tôi nhân lúc mình còn sống để mau chóng nghĩ cách. Bác sĩ Tư Đồ, vì những hành vi trước đây của tôi một lần nữa xin lỗi anh chân thành. Để tỏ lòng xin lỗi, anh có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào với tôi. Nếu có chuyện tôi không thể làm được. Vậy thì đốc lý của chúng tôi - Ông ấy là người Nhật – cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Chỉ cần có thể làm Bác sĩ Tư Đồ hài lòng là được".
- Tư Đồ William nhún vai: “Ý của anh tôi hiểu rồi. Nhưng mà anh đã tìm sai đối tượng rồi. Tôi và Thẩm Chi Hằng đã trở mặt với nhau rồi. Đừng nói chuyển lời thay anh, ngay cả tôi cũng không thể vào cửa nhà anh ấy". Nói xong cậu ta quay về phía Kim Tịnh Tuyết kéo ghế ra: "Tịnh Tuyết, mời ngồi."
- Lệ Anh Lương nhìn về phía cửa, đoán rằng mình hiện tại đang an toàn liền kéo ghế ngồi xuống: "Bác sĩ Tư Đồ, Cậu và Thẩm tiên sinh đã xảy ra mâu thuẫn gì? Với tình bạn của hai người. Điều này …. không nên như thế"
Tư Đồ William đứng dậy đi đến cửa vén rèm gọi phục vụ, kêu cà phê và đồ ăn nhẹ. Sau đó quay lại ngồi giữa hai người trả lời Lệ Anh Lương: “Một lời khó nói hết, tóm lại trong thời gian ngắn, tình bạn của chúng tôi không thể khôi phục được. Nhưng tôi cũng không sao hết, tôi có một mình Tịnh Tuyết là đủ”. Sau đó Tư Đồ William quay sang Kim Tịnh Tuyết nheo mắt cười. Kim Tịnh Tuyết cũng nhếch môi đáp lại.
Đôi mắt của Lệ Anh Lương đảo qua đảo lại trên khuôn mặt của đôi thanh niên này. Cuối cùng anh ta cảm thấy mình vẫn còn một tia cơ hội, chỉ còn tùy thuộc vào khả năng và vận may của bản thân.
- “À… Mễ đại tiểu thư, hiện giờ thế nào rồi?" Lệ Anh Lương thận trọng hỏi lại.
- Tư Đồ William chỉ lắc đầu: "Tôi không biết."
- "Các người không phải cùng nhau quay lại à?"
- "Chúng tôi trở mặt rồi! Thẩm Chi Hằng không cho tôi đến nhà anh ấy. Ai biết được anh ấy và Mễ Lan như thế nào”. Sau đó cậu ta quay sang Kim Tịnh Tuyết: "Tịnh Tuyết, sắp đến giờ rồi. Giờ chúng ta đi thôi?"
- Kim Tịnh Tuyết hỏi Lệ Anh Lương: "Lát nữa bọn em còn có kế hoạch, còn phải đi xem phim. Còn anh thì sao, việc của anh đã xong chưa?”
Lệ Anh Lương cũng biết ngồi đây khá phiền phức nhưng tính mạng của anh đang bị đe dọa, anh cứng cắn nói: "Nhị tiểu thư, vô cùng xin lỗi. Tôi muốn chiếm thời gian buổi chiều của hai người để nói chuyện kỹ càng với bác sĩ Tư Đồ."
Kim Tịnh Tuyết mỉm cười không ừ hử gì cả. Tư Đồ William đặt tay lên trán anh ta và thở dài một tiếng: "Ôi, anh có tìm tôi cũng vô ích!"
Lệ Anh Lương nói chuyện cùng Tư Đồ William. Kim Tịnh Tuyết chỉ có thể hiểu được ba hoặc bốn trên mười câu. Nhưng cô không quan tâm, cô chỉ quan sát Lệ Anh Lương và Tư Đồ William với sự tò mò. Đáng tiếc kết quả của sự quan sát này lại làm cô thất vọng vì Lệ Anh Lương đối với Từ Đồ William ngoài việc cúi đầu khúm núm ra còn lại chỉ là nói những lời công việc và bình thường. Thực sự là không có chút ghen tuông nào cả. Còn Từ Đồ William có vẻ đã nhận ra mình không thể thoát khỏi tình huống này, nên chỉ ngồi đó không sốt sắng mà hời hợt đáp lại Lê Anh Lương.
Lệ Anh Lương hoàn toàn không tin rằng Tư Đồ William sẽ thực sự trở mặt với Thẩm Chi Hằng. Tư Đồ William dùng lời nói dối để chống đỡ. Nhưng Lệ Anh Lương thật tâm đối đãi. Anh đặt điều kiện ngay trên bàn cà phê: Nếu lần này Tư Đồ William chịu làm trung gian hòa giải vậy thì trước tiên anh ta tặng năm mươi ngàn tiền công. Sau khi việc hoàn thành sẽ còn được cảm ơn hậu hĩnh. Hơn nữa, nếu Tư Đồ William trong tương lai muốn thăng quan phát tài, mọi chuyện cứ để tôi lo.
- “Đương nhiên giết tôi rồi thì sẽ giải hận nhưng sau khi giải hận thì sẽ thế nào? Người Nhật sẽ luôn là kẻ thù của Thẩm tiên sinh. Thẩm tiên sinh là người muốn làm sự nghiệp một cách nghiêm túc, đối đầu với người Nhật bản sẽ chẳng có lợi gì cho Thẩm tiên sinh cả.”
Lệ Anh Lương nỗ lực giải thích hết mức cho Từ Đồ William. Tư Đồ William ngoan ngoãn nghe, có chút chán nản nhưng cậu ta nghĩ trước hết lấy được năm mươi vạn để tiêu cũng không tệ. Sau khi tiêu hết năm mươi vạn rồi, mình và Thẩm Chi Hằng cũng đã làm hòa rồi. Hơn nữa, Tư Đồ William rất vui vẻ khi sống ở Thiên Tân, không muốn Thẩm Chi Hằng gặp quá nhiều rắc rối với người Nhật ở đây. Sẽ tốt hơn nếu Thẩm Chi Hằng ở lại Thiên Tân kiếm tiền thêm vài năm. Đợi khi cậu ấy ở đây sống đủ rồi, yêu đủ rồi, có thể cùng Thẩm Chi Hằng đổi thành phố khác. “
- “Tôi sẽ thử xem”. Cuối cùng Tư Đồ William nói với Lệ Anh Lương: “Nhưng tôi không dám đảm bảo, không biết anh ta có để ý đến tôi không nhưng dù có thành công hay không thì anh cũng phải thực hiện lời hứa của mình."
- "Được, được, không thành vấn đề. Việc anh chịu giúp đỡ đã là điều may mắn lớn đối với tôi rồi”.
Cả buổi chiều đó, Lê Anh Lương nói chuyện như trời đất đảo lộn khiến Tư Đồ William đến nỗi mắt cũng mờ đi.
Vào lúc chiều tối, Lệ Anh Lương cuối cùng cũng để Tư Đồ William và Kim Tịnh Tuyết ra về. Lệ Anh Lương có thể thấy Tư Đồ William không thành thật, có thể cậu ta chỉ đang nghĩ đến năm mươi ngàn nhưng không sao cả, chỉ cần cậu ta tham gia vào là được. Nhờ vả người khác làm việc thì quả thật không dễ dàng chút nào vì thế không làm quan lớn là không được, không có quyền lực càng không xong.
Lệ Anh Lương mấy ngày rồi lần đầu tiên mới cảm thấy đói bụng. Đúng lúc quán cà phê này cũng bán đồ ăn phương Tây. Anh ta gọi một phần món chính và một ly bia, ăn một bữa no nê. Ăn uống xong, anh đi dạo ra ngoài, lên đường phố.