Chương 18 (2)
Hôm nay Lệ Anh Lương đến bằng xe của Kim Tinh Tuyết còn xe của anh ta và vệ sĩ đậu cách xa. Cả buổi chiều chỉ dừng ở góc đường của con phố lớn trước mặt. Nếu quán cà phê bên này có chuyện gì thì bên kia chỉ cần nhấn ga một cái là có thể chạy đến ngay. Lúc này, Lệ Anh Lương đã đứng ngoài cửa kính quán cà phê, ngẩng đầu vươn vai, chợt nhận ra rằng mùa hè thật sự đến rồi. Vào lúc chiều tối, thời tiết vẫn còn ấm áp như vậy. Những quý cô hiện đại trên phố đã bắt đầu mặc váy mỏng. Lệ Anh Lương tuy không có khiếu thẩm mỹ nhưng nhìn thấy phụ nữ với trang phục bay bổng anh cũng cảm thấy vui vẻ. Lệ Anh Lương cởi áo vest ra khoác lên tay, cảm thấy có chút nhàn nhã rồi bắt đầu đi về phía đường phố.
Đi được hai ba bước, một cánh tay từ trên trời rơi xuống quàng qua vai hắn. Lệ Anh Lương bị cái tay đó ôm chặt, xoay một vòng tại chỗ rồi bị đẩy ngã vào trong một chiếc xe. Ngay lập tức, người đó lao lên đẩy anh sang một bên. Đợi đến khi Lệ Anh Lương cố gắng ngồi dậy lần nữa thì người đó đã “ầm” một tiếng, đóng sập cửa xe lại.
Lệ Anh Lương mở trừng mắt nhìn đối phương trong tình trạng hoảng sợ, bắt đầu run rẩy, vừa run rẩy vừa bị người đó ôm vai. Người lái xe quay đầu xe lái về phía trước trong khi Lệ Anh Lương ở hàng ghế sau bị sức ép từ cánh tay trên vai khiến anh ta phải khom và cúi gập lưng chỉ có thể xoay đầu và ngẩng mặt lên, run rẩy nói: “Thẩm tiên sinh"
Thẩm Chi Hằng cúi đầu nhìn Lệ Anh Lương, vỗ nhẹ vào vai anh ta: " Lệ hội trưởng, đã mấy ngày không gặp, gầy đi nhiều nhỉ."
Sau đó Thẩm Chi Hằng đưa tay chạm vào eo Lệ Anh Lương, xác nhận anh không có mang theo súng. Lệ Anh Lương như bị rắn độc nhìn chằm chằm, cúi người trong ngực Thẩm Chi Hằng không dám động đậy. Chỉ có thể cố gắng hết sức để phát ra một âm thanh mảnh mai và cao vút, giống như đang cố gắng hát một đoạn kỹ thuật opera.: “Anh muốn đưa tôi...Đi đâu?"
Thẩm Chi Hằng dựa lưng ra phía sau nhìn về phía trước: "Đi đến một nơi hẻo lánh, cách ly với thế giới, không có ai làm phiền, chỉ có tôi và anh."
Lệ Anh Lương nuốt khan ngụm nước bọt. Nếu không phải vì anh ta đã chứng kiến tốc độ và sức mạnh của Thẩm Chi Hằng, anh ta thà liều mạng nhảy ra khỏi xe, ít nhất là đập vỡ kính xe và thò đầu ra ngoài kêu cứu. Nếu không thể kêu cứu thì ít nhất nhớ đường đi cũng tốt. Có lẽ Thẩm Chi Hằng sẽ không giết anh ta ngay lập tức. Vậy thì vẫn còn có cơ hội chạy trốn. Lệ Anh Lương quay mặt lại nhìn ra ngoài cửa sổ đang định nhìn kỹ hơn thì đột nhiên nhận được một cú đánh mạnh vào sau gáy, mọi thứ trước mắt trở nên tối đen, anh mất đi ý thức.
Lệ Anh Lương không biết mình đã hôn mê bao lâu nhưng hẳn là cũng không lâu lắm. Bởi vì khi anh ta mở mắt ra Thẩm Chi Hằng đi đi lại lại trước mặt anh ta vẫn giữ nguyên hình tượng như lúc hắn bắt cóc mình. Trong khi không khí xung quanh lạnh lẽo làm Lệ Anh Lương cảm nhận được nhiệt độ còn sót lại trên cơ thể mình. – Nhiệt độ còn sót lại từ sự kết hợp của một bữa ăn thịnh soạn cộng với buổi tối mùa hè.
Gáy của anh ta rất đau và cả sau đầu cũng rất đau. Anh dùng tay chống đất để đỡ nửa trên cơ thể, dường như vẫn chưa kịp phản ứng. Đầu tiên cúi mắt xuống nhìn đôi chân đang đi tới trước mặt anh ấy. Đôi chân đó đang đi một đôi giày da mềm mại và sáng bóng, dây giày được buộc thành những nút thắt gọn gàng, mũi giày không một hạt bụi.
Lệ Anh Lương nhìn chằm chằm vào chân Thẩm Chi Hằng một lúc lâu rồi từ từ lấy lại được tinh thần, ngẩng đầu lên và nhìn dọc theo cơ thể lên trên. Thẩm Chi Hằng dừng lại ở trước mặt Lệ Anh Lương, cúi đầu nhìn chằm chằm anh ta. Vì thế Lệ Anh Lương chợt phát hiện ra một sự thật như thế này. Khi không nhìn thấy Thẩm Chi Hằng anh ta sợ hãi người này đến mức chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã khiến tim anh ta đập nhanh. Nhưng giờ đây, khi thực sự ngồi trước mặt người này Lệ Anh Lương lại cảm thấy bình tĩnh, là sự bình tĩnh như tro tàn.
Khi những người khác rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng họ chỉ cam chịu số phận. Nhưng Lệ Anh Lương không nghe Trời, anh ta phải nghe lời Thẩm Chi Hằng và cam chịu số phận của mình.
- “Đêm đó, tôi không muốn giết anh”. Lệ Anh Lương với giọng nói khàn khàn như cái kẻng vỡ, lẩm bẩm mở miệng: “Nhưng Hắc Mộc Lê Hoa nhìn thấy tôi chĩa súng vào anh, tôi không thể không bắn.”
- “Không muốn giết tôi tại sao anh lại chĩa súng vào tôi?"
- "Tôi biết tôi không muốn giết anh nhưng tôi không biết anh đang nghĩ gì. Tôi sợ anh sẽ giết tôi trước".
- Thẩm Chi Hằng thở dài: "Vậy còn ở Thượng Hải thì sao?”
- “Đó là chủ ý của Hắc Mộc Lê Hoa!" Lệ Anh Lương sợ hãi đến mức gần như khóc: "Cô ấy là người Nhật, sao tôi dám trái lệnh của cô ấy?"
- "Tôi không tin"
- Lệ Anh Lương mạnh mẽ nuốt xuống một tiếng thở dài sâu hơn. Im lặng rùng mình một lúc. Anh ta đứng dậy quỳ xuống, cúi đầu nói: "Tôi biết, tôi không còn mặt mũi nào để cầu xin anh tha mạng. Tôi đã nhiều lần hại anh. Nếu anh không phải là Thẩm Chi Hằng mà chỉ là một người bình thường. Vậy thì anh đã chết từ lâu rồi."
- "Quả thực là tôi, kông thể chịu nổi sự quấy rầy nữa.”
Lệ Anh Lương ngẩng đầu nhìn Thẩm Chi Hằng. Đôi khi nhìn hắn ta rất xa lạ với gương mặt như một mặt nạ lạnh lùng giả dối. Lúc thì nhìn hắn vẫn chính là Thẩm Chi Hằng trong ngục tối, quần áo rách nát và râu ria xồm xoàm, khi yếu đuối và mơ màng thường cào tay đến chảy máu.
Hai ấn tượng đan xen lấp lánh, khi sự thật trở thành giả thì giả cũng thành thật. Đột nhiên, anh ta vươn tay nắm lấy ống quần của Thẩm Chi Hằng, Lệ Anh Lương co người lại, cúi đầu, đặt trán lên mũi giày của Thẩm Chi Hằng: "Thẩm tiên sinh, xin anh hãy cho tôi một cơ hội nữa đi."
Thẩm Chi Hằng dùng một chân đá lên vai anh ta làm anh ta bay thẳng ra ngoài. Lệ Anh Lương đau đớn nín thở, một lúc sau mới phát ra tiếng: “Tôi vẫn có tác dụng, tôi có thể giúp anh, tôi có thể giúp anh làm việc gì cũng được. Chẳng phải anh đã trở mặt với Tư Đồ William sao? Hãy để tôi thế chỗ Tư Đồ William. Tôi sẽ lấy máu cho anh. Anh cần bao nhiêu có bấy nhiêu. Tôi không theo người Nhật nữa, tôi sẽ theo anh".
Thẩm Chi Hằng tiến về phía anh một bước, rồi quỳ xuống một chân.
- "Đêm đó ngươi nói không muốn giết ta, ta tin."
Lệ Anh nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Hằng, vốn tưởng rằng câu nói này là điều Thẩm Chi Hằng không thể tin nhất không ngờ anh ta lại tin nó. Trên thế giới này lại có những kẻ thù tâm đầu ý hợp như vậy, đến nỗi Lệ Anh Lương trong một khoảnh khắc đã nảy sinh sự xúc động - Lệ Anh Lương thực sự muốn từ bỏ sự nghiệp trước đây để đi theo Thẩm Chi Hằng.
- Tuy nhiên, Thẩm Chi Hằng sau đó liền nói: "Nhưng những gì nói sau đó, tôi hoàn toàn không tin".
- Lệ Anh Lương nói: "Anh có thể xem sự thể hiện của tôi mà."
- Thẩm Chi Hằng lắc đầu: "Cơ hội thể hiện duy nhất của anh là trên tàu. Nhưng anh không trân trọng nó".
- Nói đến đây, Thẩm Chi Hằng cười nói: "Anh và tôi cũng coi như là có duyên, đáng tiếc có duyên không phận. Anh đã giết tôi mấy lần nhưng tôi lại không chết. Bây giờ chúng ta đổi lại, đổi thành tôi giết anh."
Lệ Anh Lương nắm lấy cổ tay phải của Thẩm Chi Hằng giữ thật chặt, như thể nắm chặt tay anh ta như thế này thì anh ta sẽ không có cách giết người nữa. Mồ hôi nóng hổi trên lòng bàn tay lập tức thấm vào ống tay áo. Thẩm Chi Hằng cúi đầu nhìn Lệ Anh Lương, sau đó ngước mắt nói với anh ta “Đừng vội, hôm nay không giết.”
Lời vừa dứt. Thẩm Chi Hằng đưa tay trái sờ vào túi quần của Lệ Anh Lương. Từ trong túi lấy ra một chùm chìa khóa nhỏ. Sau đó anh kéo bàn tay nóng hổi đầy mồ hôi của Lệ Anh Lương ra, hắn đứng lên và nói: “Tôi còn có việc phải làm. Anh đợi tôi trở lại đi. Nếu mọi việc suôn sẻ và tâm trạng tốt thì tôi sẽ quay lại.” Thẩm Chi Hằng quay người đẩy một cánh cửa nhỏ trước mặt, khom lưng bước ra ngoài. Sau đó quay người lại, vừa gật đầu với Lệ Anh Lương vừa đưa tay đóng cánh cửa nhỏ lại. Lệ Anh Lương nhận ra trễ, lao tới đâm đầu vào cánh cửa tạo ra một tiếng “rầm” lớn.
Lệ Anh Lương gần như bị cánh cửa nhỏ bật ra, nửa người đập vào cánh cửa như bị gãy nhưng cánh cửa nhỏ vẫn còn nguyên vẹn. Lệ Anh Lương chịu đựng cơn đau, bò dậy và tiến lại gần để xem cho rõ mới nhận ra cánh cửa nhỏ này chỉ được bọc một lớp thép—không biết có phải là được bọc một lớp thép hay đơn giản là một cánh cửa bằng thép.
Cánh cửa nhỏ không thể bị lay chuyển. Lệ Anh Lương nhìn xung quanh và thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ trống trải, không có cửa sổ hay lỗ thông hơi. Trên trần nhà treo một bóng đèn nhỏ phát ra ánh sáng mờ ảo. Trong góc phòng có một nửa cánh cửa gỗ, anh ta đẩy cửa nhìn vào trong chỉ thấy bên trong chỉ đủ chỗ đứng cho một người. Trong không gian nhỏ hẹp đó chỉ có một cái bồn cầu trống không.