Chương 19 (1)
Mễ Lan đứng trên một cái ghế gỗ bám vào bờ tường phía sau của dinh thự nhà họ Thẩm đưa hai mắt nhìn ra ngoài.
Bên ngoài bức tường là một con phố nhỏ, trên phố người qua kẻ lại đông đúc khá nhộn nhịp, như một phiên bản thu nhỏ của thế giới. Mễ Lan thích kiểu "quan sát" bán mãn nhãn này. Khi nhìn có thể nhìn cả ngày trời cũng không mệt, rất thích cách nhìn thế giới theo kiểu nửa tò mò như vậy, nhìn mãi cũng không thấy mệt. Chỉ lặng lẽ quan sát, như thể là một người chứng kiến từ trên trời rơi xuống với thái độ lạnh lùng để nhìn mọi thứ xung quanh.
Mặt trời chiếu xuống làm cô đổ mồ hôi. Cuối cùng cô cũng nhảy khỏi ghế, quay người bước qua bãi cỏ đến hành lang. Trên hành lang có một chiếc ghế xếp dài, Thẩm Chi Hằng nằm trên đó, bụng đặt một đống tài liệu gọn gàng. Hắn lấy từng cái một ra và nhìn. Mễ Lan cúi xuống bên cạnh hắn, vừa gạt những sợi tóc rối bên tai vừa nhìn một cách tò mò.
- “Đây là sách à?” Mễ Lan hỏi.
- Thẩm Chi Hằng trả lời: “Không phải sách mà là tài liệu.”
Hiện tại Mễ Lan đã học được cách xem báo tranh và có thể nhận biết một phần các văn bản mô tả trên báo tranh nhưng cô vẫn không hiểu được các sách chính thức. Tài liệu không phải sách cũng không phải báo hình, vì vậy cô lại hỏi: "Tài liệu thì có thú vị không?"
- Thẩm Chi Hằng cười nói: "Thực ra đây là tài liệu tôi lấy từ văn phòng của Lệ Anh Lương. Trên đó viết đều là tiếng Nhật. Tôi không hiểu rõ lắm. Chiều nay tôi sẽ tìm một thông dịch viên để giúp xem qua, đến lúc đó sẽ biết những tài liệu này có thú vị không."
- “Trộm nó để làm gì? Là để trả thù chú Lệ sao?"
- Thẩm Chi Hằng gật đầu với cô: "Đúng vậy!"
- Sau đó Thẩm Chi Hằng lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng trộm cắp là hành vi không đúng, cô đừng có học theo tôi."
- Mễ Lan quỳ xuống lấy váy che đầu gối, mỉm cười nhìn bãi cỏ: “Tôi lại không phải trẻ con, tôi hiểu.”
Nói xong Mễ Lan lại liếc nhìn Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng chỉ cúi người ngồi dậy. Một tay giữ tài liệu trên đùi, tay còn lại cầm một tờ giấy. Thẩm Chi Hằng thản nhiên nhìn xuống, lông mày và mắt của anh thì đen nhánh, phong thái anh tuấn nhưng đôi môi lại mỏng và tinh xảo có chút văn nhã.
Mễ Lan nghĩ rằng Thẩm Chi Hằng rất đẹp. Khi Mễ Lan nhìn Thẩm Chi Hằng, ánh mắt lạnh lùng của cô dần tan chảy, biểu cảm của cô trở nên linh hoạt. Mễ Lan thậm chí luôn mỉm cười nhẹ nhàng, như thể hắn đã đẹp đến mức làm tan chảy lòng người.
Vào ngày thứ hai sau khi Thẩm Chi Hằng nhận được tài liệu, ba phần đầu của tài liệu đã được công bố trên báo.
Nội dung của tài liệu liên quan đến một số bí mật và âm mưu của quân đội Nhật Bản ở Hoa Bắc cùng với hai kế hoạch của cơ quan tình báo. Báo vừa ra mắt, dư luận đã dậy sóng. Các tờ báo tiếng Anh và tiếng Pháp lập tức đăng lại tin tức. Đến ngày thứ ba, lại có thêm nội dung tài liệu mới bị rò rỉ, báo vừa ra sáng sớm đã bị mua sạch.
Vào chiều ngày thứ ba, Thẩm Chi Hằng mang theo một cuộn báo đến gặp Lệ Anh Lương.
Lệ Anh Lương đã bị đói khát và hoàn toàn cô lập trong căn phòng trống suốt ba ngày. Lệ Anh Lương đã nảy sinh cảm giác tuyệt vọng, nghĩ rằng Thẩm Chi Hằng sẽ để anh chết đói ở đây. Vì thế khi cánh cửa nhỏ mở ra, Thẩm Chi Hằng bước vào, Lệ Anh Lương không hề do dự lập tức nhào tới.
Rồi Lệ Anh Lương ôm chặt đùi của Thẩm Chi Hằng, ôm đến mức không rời, quyết tâm cùng chia sẻ hơi thở và số phận với cái đùi này, nếu phải đi thì cùng đi, nếu phải ở lại thì cùng ở lại. Thẩm Chi Hằng khóa cửa nhỏ lại rồi đưa cuộn báo đang kẹp trong cánh tay xuống: “Có muốn xem không?”
Lúc này, Lệ Anh Lương đâu còn tâm trí để đọc báo? Anh ta ôm đùi của Thẩm Chi Hằng như ôm cây đại thụ, chỉ liếc qua một chút vào tờ báo—nhìn thoáng qua anh ta cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nhưng Lệ Anh Lương vẫn không buông lỏng. Một tay ôm đùi, tay kia cầm lấy tờ báo. Lệ Anh Lương dùng một tay mở tờ báo ra nhìn rõ tiêu đề trên trang nhất. Xem xong một trang, anh ta ném qua một bên rồi nhìn trang khác, lướt qua cuộn báo một cách vội vàng, trợn mắt ngẩng đầu lên hỏi: “Là anh làm à?”
Thẩm Chi Hằng cúi đầu nhìn Lệ Anh Lương: “Đúng vậy. Tôi đã đến văn phòng của anh, còn đến nhà của anh nữa. Ngoài những tài liệu này ra tôi còn lấy đi sổ tiết kiệm của anh. Như thế nào mà toàn bộ gia tài của anh chỉ có một trăm tám mươi nhìn tệ ở ngân hàng Chính Kim thôi sao?
Thẩm Chi Hằng vỗ nhẹ đầu Lệ Anh Lương: “Tôi vốn định rút tiền đưa cho anh. Nếu như anh sống sót trốn thoát ra anh cũng có thể trực tiếp mang tiền mặt đi phiêu bạt khắp nơi. Đáng tiếc, tài khoản của anh đã bị đóng băng rồi cho nên vấn đề lớn nhất hiện tại không phải là tôi sẽ xử lý anh như thế nào mà là những tài liệu mật trong tay anh đã bị tuồn cho giới báo chí còn anh lại biến mất không rõ lí do. Người Nhật sẽ xử lý anh như thế nào.”
Thẩm Chi Hằng nói với Lệ Anh Lương: "Tiền đồ của anh đã bị hủy hoại rồi. Tôi không giết anh thì người Nhật cũng sẽ giết anh."
Lệ Anh Lương ngơ ngác nhìn Thẩm Chi Hằng: "Ý anh là bây giờ tôi chẳng còn gì cả?"
Lệ Anh Lương hung hăng đẩy Thẩm Chi Hằng ra. Dùng hai tay nắm chặt đùi, quỳ xuống đất và cúi người thở hổn hển từng cơn. Nhưng thở như thế cũng vẫn không đủ. Lệ Anh Lương cảm thấy mắt mình mờ đi và trái tim cũng không đập nữa, chút hơi ẩm cuối cùng trong cơ thể biến thành mồ hôi lạnh dính nhầy, chảy ra như một vụ nổ từ các lỗ chân lông trên cơ thể anh.
Lệ Anh Lương chẳng còn lại gì cả!
Bao nhiêu năm qua, anh ta đã làm việc vô ích.
Lệ Anh Lương vẫn còn sống nhưng anh ta có thể cảm nhận rằng cái chết đang nghiền nát anh ta từng chút một làm cho gan ruột đau đớn, xương cốt gãy vụn. Trong lúc vô tình nhìn từ góc mắt bỗng nhiên thấy đôi chân của Thẩm Chi Hằng đi về phía cửa, anh ta vội vàng lao tới: “Đưa tôi đi, đưa tôi đi cùng…”
Đã quá muộn một bước, Lệ Anh Lương ngã nhào xuống đất, chỉ còn biết nhìn cánh cửa nhỏ khép lại ngay trước mặt mình.
Thẩm Chi Hằng khóa chặt cánh cửa sắt nhỏ.
Khi cánh cửa sắt nhỏ đã đóng lại nó không chỉ ngăn ánh sáng mà còn cách âm. Bên ngoài có một cái thang sắt dẫn thẳng lên tầng trên, nơi có một kho hàng nằm ở bến cảng gần sông Hải Hà. Thẩm Chi Hằng năm ngoái đã hợp tác làm kinh doanh vận tải một thời gian và thuê kho hàng này để lưu trữ hàng hóa. Sau đó, việc kinh doanh kết thúc, kho hàng và căn hầm nhỏ bên dưới đều trống rỗng — nhưng sẽ không trống lâu, đến tháng sau thì hợp đồng thuê sẽ hết hạn.
Trước khi trả lại kho hàng, Thẩm Chi Hằng sẽ xử lý thi thể của Lệ Anh Lương. Thẩm Chi Hằng từng muốn trực tiếp giết chết tên này. Nhưng khi sự việc đến lúc quyết định, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu như thú bị nhốt hắn không biết phải làm thế nào. Lệ Anh Lương khác biệt hoàn toàn so với tất cả những kẻ thù của Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng luôn cảm thấy người này có quá nhiều cảm xúc, tất cả đều dồn vào mình. Hoặc là căm ghét đến chết, hoặc là sợ hãi đến chết, hoặc là “ngưỡng mộ đã lâu.”
Đối mặt với kẻ thù thần kinh như vậy Thẩm Chi Hằng vốn không muốn quá nghiêm túc để đấu tranh với anh ta. Nhưng Lệ Anh Lương dường như là điềm gở đối với Thẩm Chi Hằng. Người này rõ ràng là không có tài năng gì đặc biệt nhưng luôn có cách làm hại hắn một cách tréo nghoe. Ngay cả khi không thể giết chết hắn cũng đã biến ân nhân nhỏ của hắn ta thành ma cà rồng, cũng biến bạn tốt của anh ta thành người lạ.
Trời đã tối đen. Thẩm Chi Hằng rời khỏi nhà kho đi về phía con đường bên ngoài bến tàu trong cơn gió đêm mùa hè. Xung quanh đây chỉ toàn là nhà kho, khắp nơi đều là bóng tối, từ xa vọng lại tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Những con sóng lười biếng, vỗ về mà như kéo dài lê thê. Thẩm Chi Hằng đặt Lệ Anh Lương xuống và thay vào đó nghĩ về Mễ Lan – Mễ Lan không có gì để suy nghĩ. Mễ Lan như một đóa hoa thủy tiên thẳng tắp, sống hài lòng trong ngôi nhà của hắn, sống giống như một đóa hoa, ít nói và không đòi hỏi nhiều. Có lẽ nếu cô ấy lớn thêm vài tuổi cô ấy sẽ trở nên rắc rối hơn một chút nhưng cô ấy là loại rắc rối gì thì hiện giờ hắn vẫn chưa thể tưởng tượng được. Làm người độc thân lâu quá Thẩm Chi Hằng đã không còn hiểu rõ cách sống của các thanh niên trẻ nữa.
Lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào vai Thẩm Chi Hằng.
Các giác quan của hắn luôn nhạy bén. Bất cứ đang ở đâu hắn luôn cảm thấy mọi thứ như nằm trong tầm tay. Vì vậy, bàn tay đột ngột từ trên trời rơi xuống làm anh giật mình. Dù bị giật mình, anh vẫn không hề run rẩy, chỉ dừng bước chân và quay đầu lại.
Khi Thẩm Chi Hằng quay đầu lại suýt nữa thì hôn phải Tư Đồ William. Tư Đồ William đưa mặt sát gần anh nở một nụ cười lớn: “Anh cả, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi!”
Thẩm Chi Hằng né sang một bên: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Tư Đồ William giơ cánh tay vòng qua vai Thẩm Chi Hằng thân thiết dẫn hắn đi về phía trước: “Không có việc gì thì không thể tìm anh sao? Anh đúng là trở nên xa lạ với em rồi.”
Thẩm Chi Hằng không để ý tới cậu ta.
Tư Đồ William trầm mặc một lúc bỗng nhiên nói: “Em biết rồi! Hóa ra anh quý trọng em là vì anh không có người thân nào khác. Giờ anh đã có Mễ Lan rồi thì anh không cần em nữa đúng không? Vừa hay, Mễ Lan là con gái, cô ấy còn cực kỳ rất thích anh, qua vài năm nữa hai người kết hôn, có thể còn sinh được một đứa trẻ nữa.
Đúng như cậu dự đoán, Thẩm Chi Hằng thực sự bị kích động lên tiếng: "Lời này là đang sỉ nhục tôi hay là sỉ nhục Mễ Lan?"
- "Em chỉ là nói sự thật thôi, chẳng lẻ không phải sao? Chính là vì điều này mới cắt đứt quan hệ với em. Anh không cần em nữa."
- Thẩm Chi Hằng từ từ đi về phía trước hỏi:” Có phải cậu hết tiền rồi phải không?"
- Tư Đồ William sắc bén nhìn hắn - sau đó quay người về phía trước thở ra: "Đúng vậy, em không có tiền, em tới đây tống tiền anh."
- "Cậu muốn bao nhiêu?"
- “Một trăm ngàn”
Tư Đồ William đòi hỏi một số tiền lớn muốn xem Thẩm Chi Hằng sẽ trả lời thế nào nhưng Thẩm Chi Hằng không cần suy nghĩ liền gật đầu: “Được.”
Nghe xong chữ “Được” Tư Đồ William gần như không thể tin vào tai mình.
Tư Đồ William thực sự không hiểu tại sao Thẩm Chi Hằng lại có thể vô tình như vậy. Tư Đồ William cần Thẩm Chi Hằng, cũng như Thẩm Chi Hằng cũng cần cậu ấy. Sự hợp tác giữa họ là bình đẳng, đôi bên cùng có lợi. Mà ba năm nay cậu ấy đều làm tròn bổn phận đối với Thẩm Chi Hằng và cậu ấy không có phụ lòng hắn!
Buông vai Thẩm Chi Hằng ra, giọng nói của Tư Đồ William càng lạnh lùng hơn: “Vậy khi nào thì anh đưa tiền cho em?”
- “Chiều mai tôi sẽ sai người đưa chi phiếu đến căn hộ của cậu. Cậu cứ đợi là được.”
- “Ai biết anh có lừa em bằng một tờ ngân phiếu khống không?"
- "Tôi không đến mức làm việc như vậy đâu."
- Tư Đồ William không nói nên lời nhưng vẫn không muốn như vậy mà buông tha nên lại nói: "Em muốn hối phiếu nhận nợ."
- "Được."
- "Em muốn hai trăm ngàn!"
- “Có thể”
- “Em đổi ý rồi. Em muốn toàn bộ tài sản của anh. Ngày mai anh bảo luật sư của anh chuẩn bị tài liệu chuyển hết cho em những tài sản chuyển được. Sau đó anh cút khỏi Thiên Tân cho em!"
Thẩm Chi Hằng phớt lờ cậu ta chỉ tiếp tục đi. Tư Đồ William theo sau hắn không thể đoán được suy nghĩ của hắn. Hai người đi đến bên đường. Thẩm Chi Hằng dừng lại trước xe của mình quay lại đối diện với cậu ta: “Tư Đồ Hách cũng là một trong những nô bộ của cậu hả?”
Tư Đồ Hách chính là cha nuôi của Tư Đồ William. Tính theo tuổi của con người, Tư Đồ William đã sống xem như rất lâu. Trở lại bảy tám năm trước, khi Tư Đồ Hách nhận nuôi Tư Đồ William hình như Tư Đồ William trông cũng tương tự như bây giờ, chắc chắn không phải là một thiếu niên mười mấy tuổi. Từ trước đến nay chưa từng nhận nuôi thanh niên, vì vậy chắc chắn có điều gì khuất tất ở đây. Tư Đồ William dứt khoát lắc đầu: "Ông ấy không phải, ông ấy không có tư cách."
Thẩm Chi Hằng nghi ngờ nhìn Tư Đồ William.
Tư Đồ William đút hai tay vào túi quần cúi đầu đá tảng đá trên đường: “Thật ra em cũng luôn tìm kiếm anh nhưng tìm mãi cũng không thấy nên liền trở về phương bắc. Em nghĩ chắc có một ngày anh sẽ trở về quê hương. Dù sao thì em cũng không còn nơi nào khác để đi nên nghĩ chi bằng ở lại đợi, đợi gặp được vận may. Hơn nữa một mình em cũng sống không nổi. Em cũng không biết mình bị sao nữa. Dù sao, em thường xuyên không hiểu được suy nghĩ của loài người. Em cũng hay đắc tội với người khác, có nhiều chuyện em không hiểu...Em cần có người chăm sóc, cần tiêu tiền, cần-- rất nhiều."
- Lúc này Tư Đồ William mỉm cười với Thẩm Chi Hằng: "Đáng lẽ anh phải làm những chuyện này cho em."
- Thẩm Chi Hằng cũng cười: "Ừ.
- “Thế nên em mới tóm tạm lấy Tư Đồ Hách... Dù sao cũng chỉ cần dùng chiêu uy hiếp, dụ dỗ”. Tư Đồ William có vẻ hơi xấu hổ hạ thấp giọng: "Em chỉ là cần một thân phận, cần một chỗ đứng. Nhưng từ khi quen biết anh, em không còn quấy rầy ông Tư Đồ nữa, cũng không tiêu một xu nào”
- Thẩm Chi Hằng gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
- Tư Đồ William nhìn Thẩm Chi Hằng đầy chờ đợi: “Vậy anh tha thứ cho em rồi chứ?”
- Thẩm Chi Hằng mở cửa, lên xe đóng sầm cửa lại: “Không tha thứ.”
Sau đó Thẩm Chi Hằng khởi động xe, không để lại dấu vết.