← Quay lại trang sách

Chương 19 (2)

Thẩm Chi Hằng đêm nay quyết đoán cắt đứt mọi rắc rối. Trong lòng có chút vui mừng. Sau một đêm, Thẩm Chi Hằng đi xuống lầu, vào phòng khách với tinh thần phấn chấn. Nhìn thấy Mễ Lan đang nghe radio, hắn thản nhiên hỏi: “Ăn sáng chưa?”

- Mễ Lan ngẩng đầu mỉm cười với Thẩm Chi Hằng: “Ăn rồi.”

- Thẩm Chi Hằng thấy Mễ Lan ngồi xổm bên radio, có vẻ rất chăm chú, lại hỏi: "Có tin tức gì mới không?"

- Mễ Lan nở nụ cười trở nên trống rỗng: "Hình như sắp xảy ra chiến tranh."

- Thẩm Chi Hằng dừng lại: “Chiến tranh?"

- “Chương trình phát thanh nói rằng quân đội Nhật Bản đang tập trận ở cầu Lũ Câu Kiều. Vào ban đêm đã bắn phá vào thành phố Vạn Bình.”

Thẩm Chi Hằng nghe được lời này cũng không có quá coi trọng. Sau khi Thẩm Chi Hằng ra ngoài một lần vào buổi sáng mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình. Buổi trưa, Thẩm Chi Hằng ngồi ở nhà, điện thoại từ khắp nơi liên tục gọi đến. Mễ Lan ngồi sang một bên lắng nghe, nghe được rất nhiều thông tin - Các sinh viên ở thành phố Thiên Tân đã tổ chức một đội phục vụ chiến trường đến tiền tuyến để cứu hộ các thương binh. Vì vậy, Thẩm Chi Hằng đã tài trợ một lô thuốc Tây để hỗ trợ đội cứu thương, hành động của Thẩm Chi Hằng không phải là duy nhất. Nhiều người cũng giống như Thẩm Chi Hằng đã góp tiền và công sức. Không khí phẫn nộ cũng lan rộng ra cả khu tô giới.

Mễ Lan cảm thấy lo lắng không yên, không biết mình đang lo lắng điều gì, đột nhiên nghĩ đến một người, cô hỏi Thẩm Chi Hằng: “Nếu ác quỷ Nhật Bản thắng trận chú Lệ có đến gây rắc rối cho chúng ta nữa không?”

- Thẩm Chi Hằng trả lời: "Anh ta không có cơ hội."

- Mễ Lan nghe thấy từ xa vọng lại tiếng hô khẩu hiệu, lại hỏi: "Tôi có thể ra ngoài xem không?"

- Thẩm Chi Hằng lập tức bác bỏ: "Không được. Cứ ở nhà cho thật tốt. Chỉ cần em an toàn và bình an, thì tôi mới có thể yên tâm."

Sau đó Thẩm Chi Hằng vỗ đầu nghĩ đến Tư Đồ William - buổi chiều còn phải cử người đi đưa tiền cho Tư Đồ William.

Người mà Thẩm Chi Hằng cử đến đã bị từ chối tại căn hộ của Tư Đồ William bởi vì Tư Đồ William đã sớm quẳng tiền ra khỏi đầu. Giờ đang mải miết tìm kiếm Kim Tĩnh Tuyết.

Trưa hôm nay Tư Đồ William thấy mọi người bên ngoài lo lắng bất an cậu ta đã nghĩ đến việc đến bên cạnh Kim Tịnh Tuyết để làm bạn và khích lệ tinh thần. Tuy nhiên, Tư Đồ William vừa đến dinh thự nhà họ Kim thì biết được nhị tiểu thư đã ra ngoài từ sáng sớm, cũng không nói đi đâu, làm gì. Cho đến giờ vẫn chưa trở về.

Kim Tịnh Tuyết luôn thức dậy vào buổi trưa, chưa bao giờ có tiền lệ ra ngoài từ sáng sớm.

Việc Tư Đồ William chạy khắp nơi tạm thời không nhắc đến. Chỉ riêng việc Kim Tịnh Tuyết đã liên tục đọc báo trong vài ngày lại không thể liên lạc được với Lệ Anh Lương nên lòng như lửa đốt. Sợ Lệ Anh Lương bị người Nhật giết, lại sợ Lệ Anh Lương bị người Trung Quốc giết rồi. Sau một đêm không ngủ, sáng nay cô cảm thấy nếu cứ ở nhà chờ đợi thì có thể phát điên nên đã quyết định ra ngoài.

Lần đầu tiên Kim Tịnh Tuyết đến khu tô giới Nhật Bản – Lúc này cần phải có dũng khí mới có thể vào khu tô giới Nhật Bản. Nhưng cô là kẻ không biết thì không sợ, ngẩng cao đầu đi thẳng đến nhà Lệ Anh Lương. Nhà nhỏ của Lệ Anh Lương để cửa sân mở, cô bước vào trong đã nhìn thấy một người đàn ông đứng trên bậc thềm của ngôi nhà chính. Người đàn ông đang khoanh tay đi đi lại lại. Khi nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Kim Tịnh Tuyết. Người đàn ông rõ ràng bị bất ngờ.

Kim Tịnh Tuyết sinh ra đã là một tiểu thư giàu có, bản chất tràn đầy tự tin và dám nói chuyện với bất cứ ai cô gặp: "Ông là ai? Tại sao ông lại đến nhà Lệ Anh Lương? Lệ Anh Lương đâu rồi?"

- Người đàn ông trả lời: "Tôi cũng là đến tìm anh ta đây. Cô không biết sao. Anh ta mất tích rồi.”

- Kim Tịnh Tuyết nghe thấy giọng điệu của anh ta có phần cứng nhắc, cảm thấy nghi ngờ: "Ông là... người Nhật à?"

- Người đàn ông trả lời: "Họ của tôi là Hoành Sơn, Hoành Sơn Anh. Là cấp trên của Lệ Anh Lương. Còn chưa biết quý danh của tiểu thư đây."

- “Tôi là Kim Tịnh Tuyết."

Hoành Sơn Anh thực sự đã nghe nói đến ba từ Kim Tịnh Tuyết này nhưng đã quên là nghe được ở đâu rồi. Dù sao thì ông ấy đã ngưỡng mộ cái tên này từ lâu và giờ đây đã được gặp người thật--- Mặc dù Kim Tịnh Tuyết cả đêm không ngủ, mái tóc xoăn rối bù đều được nhét hết vào trong mũ nhưng Hoành Sơn Anh vẫn cho rằng đối phương xứng đáng với danh tiếng của mình. Thực sự là một mỹ nhân kiêu sa.

- "Ồ, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu…"

- Chưa kịp để ông ấy nói xong những lời ngưỡng mộ. Kim Tịnh Tuyết đã lên tiếng: "Tôi nghe người ta nói thực ra Lệ Anh Lương không phải là một tay sai mà là một điệp viên ngầm của các người, chuyên đi đánh cắp tài liệu bí mật cho các người. Bây giờ anh ấy đã biến mất. Thực tế là đã bị các người ra tay độc ác. Các người đã ám sát anh ấy, có phải như vậy không.?

- Hoành Sơn Anh vừa nghe xong liền cảm thấy oan ức: "Làm gì có chuyện đó, chúng tôi cũng đang tìm anh ta."

- "Các người thật sự không giết anh ta sao? Nếu nói dối, sẽ bị sét đánh đấy!"

Hoành Sơn Anh cảm thấy Kim Tịnh Tuyết như đang tự nguyền rủa mình, để chứng minh rằng mình không phải là người mê sắc đẹp. Hoành Sơn Anh cũng thẳng thắn và không khách khí mà mắng chửi: “Đại mỹ nhân này thật là quá thô lỗ rồi!"

Kim Tịnh Tuyết nhìn thấy thái độ tức giận của Hoành Sơn Anh, dựa vào trực giác của mình cô có chút tin ông ta. Hoành Sơn Anh lại hỏi: "Cô và Lệ Anh Lương có quan hệ gì?"

- "Cha tôi là cha nuôi của anh ấy. Anh ấy là anh trai nuôi của tôi. Có chuyện gì sao?"

Hoành Sơn Anh hỏi không phải vấn đề này. Hoành Sơn Anh biết mối quan hệ của Lệ Anh Lương và Kim Tịnh Tuyết. Nhưng theo quan sát của ông ta, Lệ Anh Lương không có tình cảm gì với nhà họ Kim. Trong khi Kim Tịnh Tuyết rõ ràng rất quan tâm đến Lệ Anh Lương. Đầu tiên anh ta nghi ngờ Lệ Anh Lương đã che giấu sự thật với ông ta. Sau đó lắc đầu – Không thể, đây không phải là chuyện gì đáng giấu, chưa kể Kim tướng quân cũng có tư tưởng thân Nhật.

Như vậy còn một khả năng khác là người đẹp Kim Tịnh Tuyết có tình cảm với Lệ Anh Lương.

Suy đoán này hợp lý hơn nhiều. Hoành Sơn Anh luôn tin rằng Lệ Anh Lương khá đẹp trai và tuổi cũng chưa lớn, hoàn toàn xứng đôi với mỹ nhân Kim Tịnh Tuyết. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mỹ nhân thì hoa rơi hữu ý còn Lệ Anh Lương lại nước chảy vô tình. Vậy thì...

Hoành Sơn Anh cũng là người từng trải qua tuổi trẻ, đặc biệt là ở tuổi thiếu niên với những rung động đầu đời và nhiều mối tình đơn phương. Ông hiểu nhất hành vi và tâm lý của người yêu đơn phương. Nếu Kim Tịnh Tuyết yêu Lệ Anh Lương thì trong lòng cô ấy chỉ có hình ảnh của anh ta, muốn buông nhưng không buông được. Nếu trước đây Anh Lương đã làm bất kỳ hành vi kỳ lạ nào dù không ai khác nhận ra điều đó nhưng cô ấy có thể đã sớm để ý đến rồi.

Vì vậy Hoành Sơn Anh cố gắng làm mặt mình dịu lại thở dài một tiếng với Kim Tịnh Tuyết, làm ra vẻ mặt u sầu: “Thành thật mà nói, anh Anh Lương là cấp dưới trung thành nhất của tôi. Hiện tại mọi người đều nói anh Anh Lương đã lừa dối tôi nhưng tôi thì không muốn tin. Dựa trên sự hiểu biết của tôi về Anh Lương, anh ấy có thể đã gặp phải điều gì đó bắt trắc không thể nói ra. Mà tôi với tư cách là cấp trên và bạn bè của anh ấy, tôi thực sự muốn tìm ra anh ấy và cứu anh ấy. Trước hết là vì mạng sống và tương lai của anh ấy. Thứ hai là vì danh dự của chính tôi. Cô có hiểu ý tôi không?”

Kim Tịnh Tuyết khi nghe điều này sợ đến nổi tóc gáy dựng đứng. Khi mở miệng lại mang theo một chút nức nở: "Anh Lương sẽ xảy ra chuyện gì sao? Anh ấy gây thù chuốc oán cũng vì các người, đều là do các người ép buộc anh ấy làm những điều xấu khiến anh ấy phải đắc tội với nhiều người. Bây giờ anh ấy gặp nạn, các người không thể không quan tâm!”

Hoành Sơn Anh nghiêng người, đưa tay về phía phòng: "Kim tiểu thư, mời vào trong ngồi. Tôi có vài lời muốn hỏi cô. Có lẽ cô biết rõ hơn về anh Lệ Anh Lương, có thể giúp tôi tìm anh ấy."

Kim Tịnh Tuyết lập tức bước vào trò chuyện với Hoành Sơn Anh. Cô ấy không dấu diếm gì nhưng đáng tiếc kiến thức của cô ấy có hạn nên trong thời gian vài ba câu cũng đã nói hết. Hoành Sơn Anh chăm chú nghe, đợi sau khi cô ấy nói xong liền hỏi: “Ý của cô là anh ấy từng muốn thông qua Tư Đồ William tìm tìm Thẩm Chi Hằng?”

Kim Tịnh Tuyết nhìn Hoành Sơn Anh ba giây bỗng dưng đập mạnh tay vào đùi: “A, sao tôi ngốc thế? Tại sao tôi lại quên Thẩm Chi Hằng? Anh ấy sợ Thẩm Chi Hằng đến nổi thành ra như vậy, cho nên nhất định là bị Thẩm Chi Hằng uy hiếp. Anh ấy vô cớ mất tích cũng nhất định là Thẩm Chi Hằng đã bắt cóc anh ấy!" Nói xong Kim Tịnh Tuyết đứng: "Tôi phải đi tìm Thẩm Chi Hằng ngay bây giờ. Nếu không được thì tôi sẽ bỏ tiền ra chuộc anh ấy về!"

Đốc lý Hoành Sơn Anh nhanh chóng đứng lên ngăn cản: "Không được. Đừng hành động hấp tấp. Cô không biết rõ thân phận của Thẩm Chi Hằng.

- "Tôi làm sao không biết chứ? Hắn ta có thế lực, Nhà họ Kim chúng tôi cũng không phải vô dụng.” Hoành Sơn Anh không Không ngờ người đẹp này có tính tình nóng nảy như vậy, và bước chân rất quyết đoán, nói đi là đi ngay chỉ trong vài bước đã ra khỏi sân. Khi Hoành Sơn Anh đuổi theo cô ra ngoài, người đẹp đã ra khỏi cổng lớn và lên một chiếc ô tô nước ngoài rời đi.