← Quay lại trang sách

Chương 20 (1)

Hoành Sơn Anh vì không thể giữ được Kim Tịnh Tuyết nên đã tùy cơ ứng biến và quyết định thay đổi chiến thuật. Trước tiên để Kim Tịnh Tuyết gây rắc rối trước. Trong trường hợp cô ấy thật sự đem Lệ Anh Lương trở về, ngược lại có thể tiết kiệm được việc cho mình. Dù sao đi nữa, nếu không thể đảm bảo an toàn Hoành Sơn Anh sẽ không bao giờ gây rối với Thẩm Chi Hằng nữa. Hơn nữa, Kim Tịnh Tuyết từ trước đến nay luôn khinh thường người Nhật nên cô không hề tin tưởng Hoành Sơn Anh, thậm chí cô còn không nhờ Tư Đồ William truyền lời mà tự mình tra được số điện thoại của nhà họ Thẩm.

Người trả lời điện thoại là Mễ Lan. Kim Tịnh Tuyết bây giờ rất ghét Thẩm Chi Hằng, ghét lây cả nhà và cả Mễ Lan. Đối với Mễ Lan cũng không có giọng điệu tốt: "Tôi là Kim Tịnh Tuyết, cô gọi Thẩm Chi Hằng đến nghe điện thoại đi!"

Giọng điệu Kim Tịnh Tuyết thật là hống hách nhưng Mễ Lan đã sống dưới quyền của mẹ cô ấy mười lăm năm cũng coi như đã thấy nhiều chuyện lớn. Người mà không biết sợ chính là những người phụ nữ mạnh mẽ: “Anh ấy không có ở nhà.”

- Kim Tịnh Tuyết lại hỏi: “Cô là ai? "

- "Tôi là cháu gái của anh ấy."

- "Cháu gái à? Tốt, vậy cô chuyển lời cho anh ấy, nói anh ấy trở về nhà gọi lại cho tôi ngay lập tức. Tôi có việc gấp muốn nói chuyện với anh ấy. Nếu tối nay anh ấy không gọi lại vậy thì đừng trách tôi ngày mai đích thân đến nhà hỏi thăm."

- “Được.”

Kim Tịnh Tuyết chờ một lát nhưng không thấy có thêm phản hồi, lúc này mới nhận ra rằng đối phương đã rất thẳng thắn đồng ý. Cô đặt ống nghe xuống, trong lòng cảm thấy lo lắng - giọng nói người nhận điện thoại nghe có vẻ mang vài phần trẻ con, dù không phải là trẻ con thì chắc chắn cũng không phải là người lớn. Kim Tịnh Tuyết thực sự không biết đối phương có chuyển lời đến Thẩm Chi Hằng hay không. Nghĩ đến đây cô lại gọi điện cho dinh thự họ Thẩm lần nữa: “Alo, cô là cháu gái của anh ta à?”

- Mễ Lan bên kia vẫn rất kiên nhẫn: “Là tôi.”

- “Tôi là Kim Tịnh Tuyết.”

- “ừm”

- Tôi nói với cô. Tôi tìm Thẩm Chi Hằng là chuyện lớn liên quan mạng người. Cô nhất định phải chuyển lời cho anh ta, nếu không một khi thành họa lớn tôi sẽ tính hết món nợ này lên đầu anh ta.”

- “Được.”

Kim Tịnh Tuyết lại một lần nữa cúp điện thoại nhưng vừa cúp xong thì trong lòng cô lại bồn chồn muốn gọi thêm một lần nữa. Cháu gái của Thẩm Chi Hằng nói chuyện quá dứt khoát khiến cô nghi ngờ rằng có lẽ họ đang cố gắng để cho qua chuyện.

Còn ở đầu dây bên kia Mỹ Lan đang cảm thán về hai chữ “cháu gái”, cảm thấy thật thú vị, như thể mình đã được đổi một diện mạo mới, lại có thêm một thân phận ở thế giới này - Thẩm Chi Hằng hôm trước đã giới thiệu cô ấy với người hầu, nói cô là cháu gái xa của hắn. Người hầu gọi cô ấy cũng đều xưng hô là “Điệt tiểu thư.”

Không lâu sau khi nhận cuộc gọi, Thẩm Chi Hằng trở về nhà rồi anh chiếm lấy điện thoại liên tục gọi và nhận điện bận rộn chỉ đạo người gửi thuốc tây đến đội ngũ phục vụ ở chiến trường. Cuối cùng cũng đợi được hắn đặt điện thoại xuống. Mễ Lan vừa định lên tiếng nhưng trong chớp mắt hắn lại biến mất.

Vì thế phải đợi đến tận tối muộn Thẩm Chi Hằng trở về nhà cô mới vội vàng nói: “Có một người phụ nữ tên là Kim Tịnh Tuyết gọi điện cho anh nhờ anh gọi lại. Cô ấy nói muốn gặp anh và nói chuyện với anh về việc chuyện lớn liên quan mạng người”.

- Thẩm Chi Hằng thở ra một tiếng 'ừm' từ mũi. Sau khi “Ừm” mới nhớ ra mình vẫn còn miệng để nói nên cẩn thận hỏi: “Kim Tịnh Tuyết? Tìm tôi?”

- Mễ Lan nhìn hắn với ánh mắt sắc bén: “vâng.”

- Thẩm Chi Hằng đi lên lầu: "Tôi đưa cô ra ngoài ăn tối - Kim Tịnh Tuyết làm sao tìm được tôi? Có phải vì Lệ Anh Lương không? Hay là Tư Đồ William?”

- Mễ Lan đi theo hắn: "Chú Lệ còn sống không?"

- Thẩm Chi Hằng quay đầu lại, có chút bối rối nghi hoặc: “Cô thật sự có thể nhìn thấu mọi thứ hay đã theo dõi tôi?”

- Mễ Lan lắc đầu: “Không hiểu.”

- Thẩm Chi Hằng cười, xoay người tiếp tục đi lên: “Đừng quan tâm đến anh ta, để anh ta tự sinh tự diệt đi.”

Mễ Lan xoay người tựa vào lan can cầu thang, ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của Thẩm Chi Hằng. Cô nghi ngờ Lệ Anh Lương có thể bị Thẩm Chi Hằng bắt cóc hoặc có thể đã bị Thẩm Chi Hằng giết rồi. Thật khó nói. Cô không có ý định cầu tình thay cho chú Lệ vì sợ làm Thẩm Chi Hằng tức giận. Hơn nữa trong lòng cô, chú Lệ người này dù chết hay sống đều là chuyện tốt. Nếu chết cũng được, từ đây Thẩm Chi Hằng có thể tìm được bình yên. Còn sống cũng được, dù sao cô cũng không phải là ghét anh ấy đến thế. Đưa tay lên vuốt tóc mình cô lại nhìn xuống váy - giờ cô đã sở hữu rất nhiều váy mỏng, váy dài qua đầu gối. Gối cô nhỏ nhắn, như một con chim gầy gò.

Dù là đối với thế giới này hay là đối với bản thân cô, hiện tại cô đều khá hài lòng.

Thẩm Chi Hằng mặc một bộ vest mới đi xuống lầu đưa Mễ Lan ra ngoài ăn tối. Họ không đi xa, chỉ đi dạo qua hai con phố rồi dẫn cô vào một nhà hàng Trung Quốc. Suốt ngày hôm nay trên đường mọi người đều cảm thấy hoang mang nhưng dù có hoang mang thế nào thì vẫn phải ăn cơm. Thẩm Chi Hằng cầm ly nước trước mặt kiên nhẫn chờ Mễ Lan ăn no. Mễ Lan vẫn rất biết thưởng thức món ăn, thử hết món này, món kia. Thẩm Chi Hằng hy vọng cô có thể ăn ngon miệng bởi dù cô có cố gắng ăn thì cũng không chắc có thể ăn nhiều năm nữa.

Khi Mễ Lan ăn uống no say thì cũng đã đến lúc đèn hoa rực sáng. Thẩm Chi Hằng tính tiền xong rồi dẫn cô ra ngoài. Lúc nhà hàng đông đúc đã là đêm khuya, khách hàng ra ra vào vào. Thẩm Chi Hằng vừa ra ngoài liền bị một người chặn lại, ngẩng đầu nhìn thì ra là Kim Tịnh Tuyết.

Kim Tịnh Tuyết vẻ mặt bình tĩnh đang định bước vào nhà hàng với tinh thần phấn chấn. Bên cạnh có một thanh niên theo sát, chạy theo như một cái đuôi, chính là Tư Đồ William đang cười haha. Hai bên đã gặp nhau một cách bất ngờ. Kim Tịnh Tuyết trước tiên đã nhìn rõ được Thẩm Chi Hằng, lập tức lên tiếng: "Thẩm tiên sinh, thật trùng hợp! Tôi đang muốn tìm anh!"

Mễ Lan lập tức nhận ra giọng nói của cô ấy và Kim Tịnh Tuyết ánh mắt quét qua ngang qua khuôn mặt của Mễ Lan. Theo kinh nghiệm, Kim Tịnh Tuyết cho rằng Mễ Lan trông chưa đủ tuổi vị thành niên, không giống kiểu phụ nữ mà Thẩm Chi Hằng sẽ để mắt tới: “Là cháu gái à?”

- Mễ Lan trả lời: "Ừm."

- Kim Tịnh Tuyết lập tức quay sang Thẩm Chi Hằng và cười khẩy: "Vậy thì tôi đã gọi đến quý phủ hai cuộc điện thoại vào ban ngày chắc hẳn điệt tiểu thư nhà anh đã chuyển lời cho anh rồi chứ?"

- Thẩm Chi Hằng lùi sang một bên đứng trong bóng râm cạnh cửa. "Đúng vậy. Tôi chỉ không biết tại sao Kim nhị tiểu thư lại nóng lòng muốn gặp tôi như vậy. Xin hỏi có việc gì quan trọng không?"

- Kim Tịnh Tuyết đi theo Thẩm Chi Hằng di chuyển vài bước rồi đi thẳng vào vấn đề: "Tất nhiên là vì chuyện Lệ Anh Lương rồi. Anh ấy đã mất tích lâu như vậy có phải là anh đã bắt cóc anh ấy không?"

- Thẩm Chi Hằng nhướng mày với vẻ mặt kinh ngạc: "Kim nhị tiểu thư đây là nghe được chuyện nực cười này ở đâu vậy? Tôi chỉ là một thương nhân. Lệ hội trưởng không đến gây rắc rối cho tôi thì tôi đã cảm tạ trời đất lắm rồi làm sao tôi có thể bắt cóc Lệ hội trưởng được? Tôi cũng đâu phải cướp.”

- "Anh đừng giả vờ nữa! Nếu chuyện này không liên quan đến anh thì tôi cũng sẽ không đến hỏi anh. Tôi đã dám đến tìm anh dĩ nhiên phải có bằng chứng. Giờ tôi cũng không muốn đấu võ mồm với anh. Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh muốn bao nhiêu tiền mới chịu thả người? Chúng ta làm việc dứt khoát cho xong. Anh ra giá đi. Nếu anh còn lo lắng, tôi có thể lấy danh dự nhà họ Kim ra bảo đảm. Sau này Lệ Anh Lương sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa. Nếu Lệ Anh Lương dám không nghe lời tôi, cha tôi sẽ không tha thứ cho anh ấy.”

- Thẩm Chi Hằng cười haha nói: “Kim nhị tiểu thư xin đừng đùa với tôi nữa. Tôi cũng biết về việc Lệ hội trưởng mất tích. Nói thật lòng, tôi nghi ngờ rằng anh ta có thể là một người yêu nước. Và hiện giờ, nếu anh ta đã mất tích có lẽ là vì hoàn thành nhiệm vụ và đã trốn đến nơi an toàn. Kim nhị tiểu thư không cần quá lo lắng, có lẽ không lâu nữa anh ta sẽ trở về.”

Thẩm Chi Hằng nói chuyện rất thoải mái và vui vẻ, vừa nói vừa cười. Nhưng không biết rằng Kim Tịnh Tuyết đã lo lắng về Lý Anh Lương trong suốt những ngày qua, lòng cô như lửa đốt. Và dựa trên những thông tin cô có được, cô nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ rằng Thẩm Chi Hằng là nghi phạm lớn nhất. Nếu Thẩm Chi Hằng lúc này mà tức giận phủ nhận cô ấy có thể sẽ cảm thấy nghi ngờ cho rằng mình đã phán đoán sai. Nhưng Thẩm Chi Hằng vẫn luôn ôn nhu cười nói nhìn cô như đang xem kịch nên cô cảm thấy như thể mình bị khiêu khích công khai.

Với bạn bè, cô luôn vui vẻ hoạt bát. Nhưng với kẻ thù, cô đã không còn kiên nhẫn như vậy nữa. Cầm túi da nhỏ trên tay, cô đánh mạnh vào mặt Thẩm Chi Hằng.

Thẩm Chi Hằng hoàn toàn không ngờ rằng cô tiểu thư nhà giàu này lại dám đánh người ngay giữa phố. Hắn cố né tránh nhưng đã quá muộn, ngây người bị đánh một cái. Chiếc túi da cứng ngắc, một góc nhọn đập trúng ngay vào mắt hắn. Thẩm Chi Hằng lập tức giơ tay lên che mắt rồi cúi đầu. Mà Kim Tịnh Tuyết biết rằng mình đã bộc lộ bộ mặt của một người đàn bà chanh chua, hình ảnh tiểu thư danh giá đã tan vỡ nên không còn quan tâm đến danh tiếng nữa, chỉ cần thoải mái. Cô ấy giơ túi da lên và liên tiếp ném vào đầu Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng lúc này mới kịp phản ứng lại nhưng hắn bị thân phận quân tử ràng buộc, dưới bất kỳ tình huống nào cũng không thể đánh trả. Thẩm Chi Hằng dùng một tay che mắt, cố gắng chống đỡ và phá vòng vây. Trong khi Tư Đồ William thì ngập ngừng giơ tay ra, cũng muốn ngăn cản Kim Tịnh Tuyết nhưng lại không dám. - - Cậu ta thật sự yêu cô ấy quá, yêu đến mức sâu sắc, không khỏi chuyển thành nỗi sợ hãi.

Đúng lúc này, Mễ Lan đột nhiên từ trong bóng tối lao về phía trước, chui từ dưới lên đến trước ngực Thẩm Chi Hằng, giơ tay tát Kim Tịnh Tuyết một cái. Thẩm Chi Hằng đã nhiều năm không nghe thấy tiếng tát nào vang dội như vậy. Chao ôi, như một quả pháo nhỏ, như thể Mễ Lan vừa vỗ một cái tạo ra tiếng sấm. Kim Tịnh Tuyết lập tức bị hất bay ra hơn một mét, chỉ sau khi rơi xuống đất mới bật khóc thành tiếng. Tư Đồ William cũng sửng sốt vội vàng đỡ Kim Tịnh Tuyết đứng dậy. Thấy một nửa khuôn mặt của cô ấy đã nổi lên những vết đỏ mờ mờ của năm ngón tay vội vàng hỏi: "Tịnh Tuyết, cô thấy như thế nào? Có cần đưa cô đi đến bệnh viện trước không?”

Kim Tịnh Tuyết quả thật xứng đáng là con gái nhà tướng, có dũng khí chiến đấu đến cùng. Kim Tịnh Tuyết bị Mễ Lan đánh đến nỗi cổ cũng nghiêng đi nhưng không hề sợ hãi lập tức đẩy Tư Đồ William ra. Kim Tịnh Tuyết mắng một câu “phế vật” rồi miệng đầy máu lại lao vào Mễ Lan.

Mễ Lan ngơ ngác cúi đầu xuống lòng bàn tay của mình - Cô không ngờ mình lại có sức mạnh như vậy. Thật là một sức mạnh đáng sợ, cô ấy trước đây vốn không có!

Đột nhiên cảm nhận được cơn gió dữ dội trước mặt, Mễ Lan ngây người ngẩng đầu lên nhưng phản ứng của cô nhanh hơn cả suy nghĩ. Bàn tay mảnh khảnh duỗi ra nắm chặt lấy tóc xoăn của Kim Tịnh Tuyết. Thẩm Chi Hằng thấy Mễ Lan hành động quyết đoán như vậy tưởng cô sẽ tiếp tục tấn công vội vàng tiến lên nắm lấy cánh tay cô. Nhưng hắn không dám nắm chặt vì cánh tay cô quá mảnh mai. Hắn sợ nếu không cẩn thận sẽ làm gãy xương nhỏ bé của cô. Tư Đồ William đứng ở phía sau nhìn rõ ràng, nhận ra Thẩm Chi Hằng can ngăn mà nhẹ nhàng như vậy. Rõ ràng Thẩm Chi Hằng muốn để Mễ Lan tiếp tục hành động điên cuồng nên lập tức trở nên lo lắng.

Người như Thẩm Chi Hằng cho dù bị đánh cũng chẳng hề hấn gì, như thể đang gãi ngứa hắn. Vì vậy Tư Đồ William lao tới, túm lấy cổ áo Thẩm Chi Hằng và mạnh mẽ đẩy hắn về phía sau.

Phía sau Thẩm Chi Hằng chính là bức tường gạch của quán ăn, sau lưng hắn dựa vào tường. Một bàn tay to lớn nhợt nhạt che kín mặt hắn rồi nắm lấy đầu anh và đập mạnh ra phía sau. Âm thanh va chạm nặng nề không thể so sánh với cái tát của Mễ Lan - vang dội như sấm chớp. Tuy nhiên, những mảnh gạch vụn từ bức tường gạch đỏ rơi xuống. Nếu đây là đầu của một người bình thường thì phần sau đầu bây giờ đã bị vỡ.

Thẩm Chi Hằng gần như ngây người. – Hắn không ngờ rằng Tư Đồ William lại dám đánh mình.

Cùng lúc đó, Tư Đồ William nghĩ mình đã dễ dàng đẩy Thẩm Chi Hằng sang một bên như một kiện hành lý lớn nên quay người tách Mễ Lan và Kim Tịnh Tuyết ra. Bây giờ cậu ta càng yêu Kim Tịnh Tuyết hơn bởi vì Kim Tịnh Tuyết càng chiến đấu càng dũng cảm, thậm chí cô ấy còn chiến đấu ngang hàng với Mễ Lan. Kim Tịnh Tuyết có thể được coi là một nữ trung hào kiệt. Nhưng còn chưa kịp túm lấy Mễ Lan, một tiếng quát lớn vang lên từ phía sau: "Cậu phản rồi đúng không!"

Ngay sau đó, thế giới trước mắt cậu ta đảo lộn và chỉ trong tích tắc, cậu ta đã bị Thẩm Chi Hằng nhấc bổng lên và ném ra giữa đường, suýt chút nữa bị một chiếc ô tô chạy qua cán nát thành từng mảnh. Tư Đồ William nhanh chóng đứng dậy nhưng chưa kịp phản công thì Thẩm Chi Hằng đã tới, lại một cú đá khiến cậu ngã nhào xuống đất.

Tư Đồ William lại đứng dậy, giận dữ đến mức tóc dựng đứng. Một cuộc hỗn chiến từ đây bắt đầu.

Hai mươi phút sau, một đội cảnh sát đến.

Người báo cảnh sát là quản lý của nhà hàng. Khi đội cảnh sát đến, con phố đã đông nghịt người. Không có gì náo nhiệt hơn cuộc ẩu đả giữa Thẩm tiên sinh và Kim tiểu thư? Mà cháu gái của Thẩm tiên sinh và người đi theo của Kim tiểu thư đều là những tài năng xuất sắc. Cháu gái có thể đánh Kim tiểu thư cho đến khi cô ấy hét lên, người đi theo cũng có thể đánh gục Thẩm tiên sinh và đấm tới tấp. Chiếc váy ngắn của cháu gái được xắn lên để lộ chiếc quần lụa bên trong trong khi mái tóc xoăn của người đi theo bù xù như một quả bắp rang nổ. Đội trưởng người Hoa nhìn thấy quả bắp rang thì giật mình—anh ta còn tưởng trong cuộc hỗn chiến này có người nước ngoài.

Đội trưởng vừa có vẻ như đang bắt giữ, vừa như đang lịch sự mời đã đưa bốn người này về đồn. Mời họ ngồi đối diện nhau qua một cái bàn lớn, đội trưởng tự mình ngồi ở vị trí đầu bàn xoa xoa tay: “À, này, Thẩm tiên sinh, Kim tiểu thư, các vị đều là những người có tiếng tăm. Có mâu thuẫn gì không thể ngồi lại bàn bạc mà lại phải đánh nhau trên phố như vậy. Chưa nói đến việc gây rối trật tự công cộng, chỉ riêng về danh dự của các vị cũng bị tổn hại nhiều rồi." Lời đội trưởng không sai. Thẩm tiên sinh đầu đầy máu, Kim tiểu thư thì mặt mày sưng vù, cháu gái và người đi theo cũng không khá hơn là bao. Danh dự của bốn người thực sự bị tổn hại không nhỏ. Thẩm Chi Hằng từ trong túi quần lấy ra một chiếc khăn tay lau vết máu trên mặt sau đó gật đầu với đội trưởng: “Xin lỗi, đã làm anh phải cười chê.”

Tư Đồ William cũng lên tiếng: “Đội trưởng giáo huấn chí phải.”

Đội trưởng sợ nhất là những người này sẽ không nể mặt mình và sẽ tiếp tục gây rắc rối trong đồn. Nếu bắt giữ bọn họ sẽ đắc tội với người khác. Mà không bắt thì không hợp lí lắm. Nay đội trưởng nghe thấy Thẩm Chi Hằng nói chuyện hòa nhã, chàng trai giống người nước ngoài cũng ngoan ngoãn lập tức thả lỏng hơn rất nhiều, bắt đầu tỏ ra hiền lành vui vẻ: “Nhưng không biết các vị đã xảy ra mâu thuẫn gì lớn đến vậy? Nếu cần hòa giải tôi có thể giúp.” Thẩm Chi Hằng nói với đội trưởng: "Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi. Vì lúc đó tôi đã uống rượu có chút say, mấy người trẻ tuổi này lại nóng tính nên có lời qua tiếng lại rồi xảy ra ẩu đả. Bây giờ tôi đã tỉnh rượu rồi, họ cũng đã bình tĩnh lại, không cần đội trưởng phải can thiệp. Chúng tôi tự thấy xấu hổ lắm rồi.”

Kim Tịnh Tuyết chê anh ta cấp bậc quá thấp lười biếng không muốn để ý đến anh. Mễ Lan cúi đầu và không nói gì. Chỉ có Tư Đồ William biết làm theo lời của Thẩm Chi Hằng: "Đúng vậy, chúng tôi không đánh nữa."

Đội trưởng âm thầm thở phào nhẹ nhõm nghĩ thầm bốn người này cũng biết giữ thể hiện. Nếu bọn họ còn muốn giữ thể diện, thì mình cũng đỡ phải bận tâm.

Đội trưởng đã thả bốn người ra khỏi đồn cảnh sát.