Chương 20 (2)
Bốn người khi ra đến đường phố. Thẩm Chi Hằng lúc này đã hoàn toàn phục hồi tinh thần nói với Kim Tịnh Tuyết: "Kim nhị tiểu thư, tôi thực sự không biết tung tích của Lệ Anh Lương. Cô thực sự đã hiểu lầm tôi rồi. Bây giờ tôi cũng sẽ thay mặt cháu gái tôi xin lỗi cô. Tôi sẽ cử người đến nhà gửi tiền thuốc. Mong Kim nhị tiểu thư lượng thứ cô ấy vẫn là đứa trẻ ra tay không biết nặng nhé.”
Nói đến đây, Thẩm Chi Hằng cũng đã nói hết ý. Kim Tịnh Tuyết đợi hắn gọi Mễ Lan đến để xin lỗi cô, nhưng đợi mãi mà chỉ thấy Thẩm Chi Hằng im lặng. Điều này khiến Kim Tịnh Tuyết có thể nhìn thấu tâm trí hắn - Thẩm Chi Hằng chỉ đang nói vài lời hoa mỹ vô giá trị mà thôi.
Kim Tịnh Tuyết sống đến tuổi này lần đầu tiên bị đánh như vậy. Thù này không báo thề không làm người. Nhưng giờ thấy không thể chiếm được lợi cô quyết định về nhà trước. Vừa bình tĩnh lại một chút, vừa tiếp tục tìm cách tìm kiếm Lệ Anh Lương. Đợi khi cứu được Lệ Anh Lương ra rồi cô sẽ quay lại báo thù Thẩm Chi Hằng - Thẩm Chi Hằng sống không nổi, cháu gái chó của hắn cũng đừng mong thoát được!
Tư Đồ William lúc này tiến lên một bước nhỏ giọng nói: "Tịnh Tuyết, để tôi đưa cô đi bệnh viện nhé"
Kim Tịnh Tuyết cười lạnh một tiếng: "Cũng ra dáng bác sĩ thật đấy, anh chỉ nhớ đến việc đưa tôi đến bệnh viện. Nhưng mà không cần, tôi không phải kiểu phụ nữ yếu đuối như vậy. Tôi cũng giống như đàn ông các anh, đã chịu đánh sẽ chịu nhận thua. Anh yên tâm, cháu gái nhà anh không thể đánh tôi đến mức gây nội thương đâu.”
- "Vậy... Vậy để tôi đưa cô về nhà?"
- Kim Tịnh Tuyết gật đầu.
Tư Đồ William trừng mắt nhìn Thẩm Chi Hằng với ánh mắt đầy thù hận. Sau đó hộ tống Kim Tịnh Tuyết quay người rời đi.
Thẩm Chi Hằng một tay cầm khăn tay bịt một bên lỗ mũi. Sau khi nhìn hai người đi xa, hắn quay lại nhìn Mễ Lan. Mái tóc dài của Mễ Lan cực kỳ lộn xộn, khuôn mặt tương đối sạch sẽ. Chỉ là trên cổ và cánh tay có một vài vết sưng tấy màu đỏ tươi, nguyên nhân là do Kim Tịnh Tuyết cào rách một ít da thịt.
Thẩm Chi Hằng nhìn Mễ Lan một lúc. Rồi cúi đầu nhìn chiếc khăn tay thấy có máu mũi tươi, anh lại bịt lỗ mũi: “Cô đâu ra cái tính nóng nảy này vậy? Còn dám ra tay đánh người?”
- Mễ Lan trả lời: "Tôi tưởng cô ấy đánh anh bị thương."
- "Tôi không sợ bị thương."
- "Nhưng anh cũng sẽ thấy đau."
- "Đau thì có liên quan gì? Có phải cô nghĩ giờ có bản lĩnh rồi thì có thể không sợ trời, không sợ đất, đúng không?"
- “Không phải."
- "Cô còn cứng miệng à?"
- Mễ Lan ngước mắt nhìn Thẩm Chi Hằng: "Cô ấy đánh anh cũng như đánh tôi vậy. Nhưng tôi đã bị đánh đủ rồi, tôi không muốn bị đánh nữa! " Thẩm Chi Hằng nhìn cô với vẻ nghi hoặc, rõ ràng là chưa hiểu.
Thế là Mễ Lan lại nói: "Anh chính là tôi."
Mễ Lan tưởng lần này mình đã giải thích rõ ràng. Nhưng Thẩm Chi Hằng cau mày nhìn cô vẫn còn ngơ ngác. Dường như Thẩm Chi Hằng hiểu được tâm tư của cô, ít nhất hắn biết cô muốn bảo bản thân. Ngày trước khi còn mù mờ và yếu đuối cô đã muốn cứu lấy mình huống chi bây giờ cô đã khác xưa.
Thật kỳ lạ, Thẩm Chi Hằng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ khơi dậy cảm giác bảo vệ ở một cô bé.
- “Đi thôi.” Thẩm Chi Hằng không hỏi nữa, sợ càng hỏi nhiều sẽ càng rối.
- Mễ Lan đi theo hắn. Hai người đi về phía ngã tư muốn đi xe kéo về nhà. Đi được nửa đường hắn nhìn về phía trước hỏi: “Vết thương của cô có đau không?”
- “Tôi không sợ đau.”
- Sau đó Mễ Lan quay lại nhìn Thẩm Chi Hằng: “Con gái đánh nhau có phải là không tốt không?”
- “Tất nhiên không tốt rồi.“
- “Giá mà tôi là con trai thì tốt biết bao.” Cô nở một nụ cười tươi sang với Thẩm Chi Hằng, môi còn vết máu khô: “Đánh nhau thật ra cũng vui mà.”
- “Vớ vẩn.”
Nói xong lời này Thẩm Chi Hằng hít một hơi thật sâu cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo. Mấy ngày nay ăn uống không đủ. Vừa mới bị đánh lại mất máu nhiều giờ đây cảm thấy ù tai và chóng mặt. Điều này làm cho hắn có chút hoảng sợ, sợ mình vô tình mất đi lý trí lại biến thành một con quái vật hung ác nào đó không chừng lại làm hại phu xe ở ngã tư.
Thẩm Chi Hằng và Mễ Lan cùng nhau về nhà không cần nhắc đến chuyện đó. Chỉ nói về việc Tư Đồ William vất vả cả ngày. Không dễ gì buổi tối Tư Đồ William tìm thấy được Kim Tịnh Tuyết, đang định cùng cô ấy dùng bữa tối ai ngờ bữa tối còn chưa kịp vào miệng, hai người trước tiên đã cùng nhau trải qua một trận đánh đấm.
Tư Đồ William đói meo không biết làm sao, chỉ biết đưa Kim Tịnh Tuyết về nhà. Kim Tịnh Tuyết với một gương mặt thảm hại bi thương, lạnh lùng không chịu cho cậu ta vào, một mình đi vào dinh thự. Những người hầu của dinh thự nhà họ Kim thấy cô buổi tối đi ra ngoài với bạn trai nhất định sẽ ăn uống vui vẻ suốt đêm, ít nhất cũng phải về nhà lúc nửa đêm nên đã tắt đèn, mỗi người đều lên giường ngủ sớm chỉ để lại một bóng đèn trong phòng khách.
Việc này thật đúng ý Kim Tịnh Tuyết. Cô nhón chân bước lên lầu vào phòng ngủ muốn tự mình chăm sóc vết thương. Bây giờ cô đã bình tĩnh lại, cũng hối hận vì vừa rồi mình quá bồng bột, không những đánh nhau với một cô bé khiến cô mất đi thân phận mà còn trở mặt với Thẩm Chi Hằng, mất đi cơ hội đàm phán. Nhưng cô không thể trách mình, cô lại nghĩ những ngày này đã hành hạ cô quá nhiều, cô đã tích tụ một bụng bực bội cần phải được giải tỏa.
Kim Tịnh Tuyết bước vào phòng ngủ trong bóng tối, trước tiên đóng cửa phòng lại rồi với tay tới công tắc đèn. Đầu ngón tay cô chạm vào nút công tắc đột nhiên cô nghe thấy ở sâu trong phòng ngủ có người nói: “Nhị tiểu thư.”
Giọng nói này không phải khàn khàn như bình thường mà khàn khàn và thô ráp như thể đã nuốt phải mảnh thủy tinh. Ngay sau đó “đoàng” một tiếng, công tắc bật sáng, đèn chùm trong phòng bừng sáng chiếu rõ mọi thứ.
Kim Tịnh Tuyết ngây ngốc tại chỗ, cho rằng mình đã nhìn thấy ma sống.
Con ma sống đang ngồi trên mặt đất, trên người có những sợi vải treo lủng lẳng, dưới tấm vải da thịt lộ ra và thứ được che phủ là một cơ thể trần trụi của con người. Nhìn lên theo đám vải vụn này hiện ra một gương mặt xương trắng xanh xám.
Nếu bây giờ Kim Tịnh Tuyết không đủ bình tĩnh có lẽ cô đã hét lên thất thanh. Hít một hơi khí lạnh, nghẹn ngào trong lồng ngực, cô ôm ngực phát ra giọng nói run rẩy: "Anh Lương?"
Anh Lương của cô ấy ngơ ngác nhìn cô cho đến khi cô lên tiếng nói chuyện anh mới xác nhận rằng người đứng trước mặt với gương mặt bầm dập như đầu heo chính là Kim Tịnh Tuyết
Kim Tịnh Tuyết trong giây lát quên mất diện mạo đã thay đổi của mình, lao tới trước mặt Lệ Anh Lương. Ngắm nhìn từ trên xuống dưới với đôi mắt ngấn lệ, thấy Lệ Anh Lương giống như một kẻ điên loạn dày dạn. Những mảnh vải rách nát trước đây là áo sơ mi và quần dài, không biết anh đã xé chúng ra như thế nào mà giờ trở thành những mảnh vải nhỏ gần như không che nổi cơ thể. Lại nhìn vào cổ và mặt Lệ Anh Lương khắp người cũng có những vết xước lộn xộn. Hai con mắt to của anh ta càng đáng sợ hơn, con ngươi thì màu đen, tròng trắng mắt thì màu đỏ lõm sâu vào hốc mắt, trên mí mắt cũng có một vết thương.
Kim Tịnh Tuyết nhìn Lệ Anh Lương, gần như nghi ngờ rằng anh vừa thoát khỏi miệng chó. Lúc này, cô cũng không còn nghĩ đến bản thân nữa liền nắm lấy tay Lệ Anh Lương mà bật khóc như mưa: "Mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Ai đã hại anh ra thế này? Anh làm em lo chết mất!"
- Lệ Anh Lương nhìn thẳng vào Kim Tịnh Tuyết, một lúc lâu sau mới rít lên hỏi: "Sao cô lại thành ra như thế này?"
- “Anh đừng lo cho em, em không sao. Anh rốt cuộc là bị sao vậy? Giờ anh có đói không? Có cần ăn chút gì không? Có muốn đến bệnh viện không?"
- Lệ Anh Lương lắc đầu: "Tôi không đói, tôi chỉ khát thôi."
- "Vậy để em kêu người mang trà đến cho anh."
- Lệ Anh Lương từ từ giơ tay chỉ vào cửa phòng tắm trên tường: “Không cần đâu, tôi đã uống nước máy rồi."
- Kim Tịnh Tuyết hoàn toàn quên mất nỗi đau của mình, ánh mắt chuyển hướng sang bàn tay mà anh vừa nâng lên. Cô kêu lên một tiếng, nắm lấy tay anh ta: “Anh đã bị làm sao vậy? Ai đã tra tấn anh?”
Lệ Anh Lương chậm rãi xoay tròn con mắt nhìn tay mình - tay hắn là móng vuốt bẩn thỉu nhưng không sắc bén. Vì hầu hết các móng tay đã rụng, những cái chưa rụng cũng đã bị nứt vỡ.
Điều này là bình thường. Vì anh ta đã dùng hai tay này để đào bới mà trốn thoát.
- “Tôi bị người ta bắt cóc.” Lệ Anh Lương khàn khàn nói: “Thẩm Chi Hằng.”
- Kim Tịnh Tuyết nghiến răng nghiến lợi, đập tay xuống sàn: “Tôi biết ngay mà!”
Kim Tịnh Tuyết muốn chăm sóc Lệ Anh Lương trở nên có dáng dấp một người nhưng cô ấy từ trước đến nay chưa từng phục vụ ai. Đối diện với một đống rách rưới bẩn thỉu như vậy của Lệ Anh Lương cô ấy không biết bắt đầu từ đâu.
Lệ Anh Lương không có niềm vui sống sót mà chỉ đơn thuần là thất thần ngây ngốc. Anh ta vừa thất thần, vừa vô thức lùi lại, và cuối cùng di chuyển đến góc tường. Kim Tịnh Tuyết đã biết Lệ Anh Lương nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ thấy anh trong trạng thái tê liệt và đáng thương như vậy. Và vì anh ta thật đáng thương, cô ấy hiện tại lại không có chỗ dựa nên cô không thể không trở nên mạnh mẽ.
Kim Tịnh Tuyết không chỉ mạnh mẽ về thể xác - có thể tự đứng dậy đi vào phòng tắm để đổ đầy nước nóng - mà còn mạnh mẽ về tinh thần - tự tay tắm rửa cho Lệ Anh Lương. Kim Tịnh Tuyết chậm rãi cởi bỏ dãi vải trên người Lệ Anh Lương. Đây là lần đầu tiên trong đời Kim Tịnh Tuyết nhìn thấy thân thể người đàn ông. Thật xấu hổ nhưng cô cũng biết lúc này không phải là lúc để cảm thấy xấu hổ, vì xấu hổ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lệ Anh Lương giống như tên ngốc để cho cô ấy sắp xếp. Kim Tịnh Tuyết nhúng một chiếc khăn lớn vào nước nóng vội vàng lau người cho anh, sau đó tìm một chiếc áo ngủ bằng lụa mặc cho anh. May mắn thay cô có dáng người cao ráo khỏe mạnh còn Lệ Anh Lương lại gầy đến mức chiếc áo ngủ của cô cũng đủ để bao bọc anh.
Khi để Lệ Anh Lương ra ngoài nằm lên giường. Kim Tịnh Tuyết đi vào phòng tắm đóng cửa lại, tắm rửa và thay đồ. Lúc này mặt cô lại càng bầm tím và sưng tấy. Đặt bên cạnh Lệ Anh Lương cả hai đều có những nét đáng thương riêng. Nhưng cô ấy, người từ nhỏ đã quen với việc xinh đẹp giống như những cậu ấm không tiếc tiền, thỉnh thoảng xấu đi vài ngày cũng chẳng để tâm.
Kim Tịnh Tuyết quấn một chiếc khăn lớn quanh đầu. Cô định gọi người hầu mang chút đồ uống nóng lên. Không ngờ khi Lệ Anh Lương nhìn thấy cô đưa tay ra mở cửa anh đã lăn ra khỏi giường nắm chặt lấy cánh tay cô: "Cô làm gì?"
- "Em chỉ muốn lấy cho anh một cốc cacao nóng thôi. Trông anh yếu ớt quá."
- Lệ Anh Lương kéo tay cô ra khỏi tay nắm cửa: "Không được, bây giờ họ đều muốn giết tôi, không thể để lộ hành tung của tôi được."
- “Ai? Thẩm Chi Hằng? Anh yên tâm, có cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám xông vào nhà em giết người, trừ phi hắn không muốn sống nữa."
- Lệ Anh Lương ngơ ngác nhìn cô một lúc mới lên tiếng: “Hắn dám đấy.”
- Kim Tịnh Tuyết nghi ngờ Lệ Anh Lương bị Thẩm Chi Hằng tra tấn đến phát điên, nhưng để an ủi anh ta cô đã đỡ Lệ Anh Lương bước đến giường: “Vậy thì em sẽ không gọi người nữa, nếu anh sợ, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Thiên Tân về quê được không."
- "Không được, tôi không thể xuất hiện."
- "Vậy anh yên tâm ở lại đây. Mấy ngày nay em cũng sẽ không ra ngoài, ở nhà trông chừng anh."
- Lệ Anh Lương đột nhiên dừng lại và quay lại nhìn cô: "Người hầu của cô có đáng tin cậy không? Bọn họ có bán đứng tôi không?"
- "Không đâu, không đâu. Ngày mai em sẽ cho họ nghỉ phép, chỉ để lại Tiểu Đào ở đây thôi. Tiểu Đào là người em đưa từ nhà đến Thiên Tân, hoàn toàn đáng tin cậy, anh cứ yên tâm.”
Kim Tịnh Tuyết tốn vô số lời cuối cùng cũng dỗ được Lệ Anh Lương trở lại giường. Sự việc đến nước này cô không còn quan tâm đến thân phận cành vàng lá ngọc của mình nữa. Ngay cả chiếc đệm thơm ngát của mình cũng nhường cho Lệ Anh Lương ngủ. Lệ Anh Lương nằm xuống thì cứ nằm xuống nhưng mắt vẫn mở, hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào. Kim Tịnh Tuyết ôm đầu gối ngồi một bên, không dám hỏi anh ta thêm gì nữa, sợ anh ta bị suy sụp tinh thần và phát điên ngay tại chỗ.
Lệ Anh Lương không dám ngủ.
Lệ Anh Lương mất đi khả năng phán đoán về thời gian. Lệ Anh Lương cảm giác như mình đã bị Thẩm Chi Hằng giam cầm cả trăm năm.
Đói khát không phải là điều đau đớn nhất, đau đớn nhất chính là sự tuyệt vọng, nỗi sợ hãi, sự không cam lòng và cái đồng hồ của anh ta đã ngừng lại. Lệ Anh Lương không biết hôm nay là ngày gì. Những nỗi đau đớn chồng chéo lên nhau, kéo dài một khoảnh khắc thành cả một ngày, thậm chí là một tháng, một năm.
Xung quanh hoàn toàn im lặng, Lệ Anh Lương có thể nghe thấy tiếng máu chảy, tiếng tim đập, tiếng khớp xương của mình cọ vào nhau. Những âm thanh này dần dần trở nên đáng ngờ, không giống như phát ra từ cơ thể anh làm căn phòng trở nên chật chội như thể tràn ngập những bóng ma vô hình. Anh ta sợ hãi cực độ, đập đầu vào đất, gào thét thảm thiết. Căn phòng quá kín, sau những tiếng gào thét anh ta cảm thấy ngột ngạt như thể sắp chết ngạt. Lệ Anh Lương cào gãi loạn xạ đầu và mặt của mình, xé rách quần áo thành từng mảnh, máu và da dẻ của chính mình dính đầy trong các kẽ móng tay.
Lệ Anh Lương đợi Thẩm Chi Hằng trở lại, đợi đến chết đi sống lại, giống như chờ đợi ở địa ngục. Lệ Anh Lương thậm chí còn muốn hiến dâng bản thân cho Thẩm Chi Hằng và để hắn giết và ăn thịt anh miễn là Thẩm Chi Hằng trước khi chết có thể thả anh ta ra ngoài, cho anh ta được thở một hơi thật thoải mái. Thẩm Chi Hằng, Thẩm Chi Hằng… Lệ Anh Lương đọc thầm tên hắn. Cảm xúc của Lệ Anh Lương đã không còn chỉ là sự ghét và sợ hãi. Lệ Anh Lương chỉ mong Thẩm Chi Hằng đến, đến để giết mình hay đến tha cho mình cũng không thành vấn đề nữa. Lệ Anh Lương chỉ muốn Thẩm Chi Hằng đến.
Sau đó, Lệ Anh Lương tìm thấy một lỗ thoát nước ở chân tường phía sau bồn cầu.
Khi đó đầu óc Lệ Anh Lương đã không còn sức để suy nghĩ chỉ biết rằng lỗ thoát nước này thông ra bên ngoài vì thế anh ta chăm chú nhìn vào mà không rời mắt. Nhìn hồi lâu, Lệ Anh Lương chợt phát hiện bức tường xung quanh lỗ thoát nước quanh năm ngập trong nước thải, lớp xi măng đã trở nên bong tróc.
Lệ Anh Lương ta bắt đầu cào cấu lớp xi măng, cả mười ngón tay đều hoạt động, vừa cào vừa đào. Dưới lớp xi măng là một lớp gạch đỏ, Lệ Anh Lương tiếp tục cào, dùng nắm đấm đập và cùi chỏ va vào, không hề cảm thấy đau đớn chút nào. Bức tường gạch đỏ mỏng manh cuối cùng cũng bị Lệ Anh Lương khoét thủng và sau lớp gạch lại là một tấm ván gỗ đã mục nát.
Lệ Anh Lương từ từ đưa tay ra và đẩy nhẹ tấm ván.
“Rầm” một tiếng, tấm ván rơi xuống, không có ánh sáng nào chiếu vào, cũng không có làn gió mát thổi vào. Sau bức tường vẫn là một khoảng tối ẩm ướt. Lệ Anh Lương thò cả cánh tay vào trong chạm phải vài thanh gỗ khô như xương.
Lúc này, Lệ Anh Lương bắt đầu run lên vì phấn khích. Mở rộng lỗ thoát một chút, anh ta bắt đầu chui qua, cơ thể bị kẹt khi qua lỗ, thịt và da cọ vào gạch nhưng anh vẫn không cảm thấy đau.
Trong không gian tối tăm phía bên kia bức tường có những thanh gỗ mục nát, cách bố trí giống như phòng giam của anh. Nhờ ánh sáng mờ ảo phát ra từ phòng giam, anh ta thậm chí còn có thể nhìn thấy căn phòng này cũng có một cánh cửa sắt.
Một cánh cửa sắt nửa mở nửa đóng.
Lệ Anh Lương đi ra ngoài, mò mẫm tìm một chiếc thang sắt hướng lên trên, leo lên thang đi lên thì phát hiện mình đã vào một nhà kho trống. Cánh cửa dẫn vào nhà kho trống đã bị khóa, nhưng có một cửa sổ nhỏ cao—điều này không thể ngăn cản anh.
Khi Lệ Anh Lương tìm được tự do, trời vừa mới tối.
Trước đây Lệ Anh Lương đã hoảng loạn nhưng giờ đây cảm giác hoảng loạn càng mạnh mẽ hơn. Sự hoảng loạn trước đây rất trừu tượng và to lớn. Còn bây giờ sự hoảng loạn đã trên cụ thể và chi tiết. Lệ Anh Lương sợ Thẩm Chi Hằng và cũng sợ người Nhật. Một lượng lớn tài liệu mật bị rò rỉ từ tay anh ta. Ngay cả khi anh ta không biến mất, người Nhật vốn đa nghi có thể xem anh như một gián điệp và xử án. Chuyện này không thể giải thích rõ ràng trong một hai câu. Dù Lệ Anh Lương có nói thật thì người Nhật hoàn toàn không tin. Nhà thì không thể trở về được, bạn bè cũng không thể găp nên Lệ Anh Lương đã nghĩ đến Kim Tịnh Tuyết.
Kim Tịnh Tuyết sẽ không phản bội anh ta. Mặc dù Lệ Anh Lương ghét Kim Tịnh Tuyết, nhưng anh cũng tin tưởng cô.
Lúc này Lệ Anh Lương đã vô cùng kiệt sức, nhưng giống như một người sắp chết được hồi sinh, men theo con đường hẻo lánh đến được dinh thự nhà họ Kim. Dinh thự nhà họ Kim tối nay đặc biệt tối tăm và yên tĩnh, chính là lúc thích hợp để anh leo qua tường sau, nhảy vào sân rồi theo ống dẫn nước leo lên tầng hai lẻn vào phòng ngủ.
Sau đó Lệ Anh Lương uống một bụng rất nhiều nước máy, rồi anh nhìn thấy Kim Tịnh Tuyết, người như một ác quỷ với gương mặt kỳ quái.
Kim Tịnh Tuyết đối với anh thật tốt, vượt xa sự mong đợi của anh ta. Nhưng giờ anh ta không còn tâm trí để cảm ơn. Anh quá sợ hãi, cảm giác như sắp chết đến nơi!
Sáng sớm, Kim Tịnh Tuyết đang dựa vào đầu giường, nửa ngủ nửa tỉnh. Lệ Anh Lương đột nhiên ngồi dậy, khiến cô giật mình: "Sao vậy? Có đau ở đâu không?"
Lệ Anh Lương lắc đầu.
Bây giờ Lệ Anh Lương không còn quan tâm đến đau nữa, anh ta chỉ vừa gặp ác mộng thôi.
Lệ Anh Lương mơ thấy Thẩm Chi Hằng tối nay đến gặp anh, phát hiện anh đã trốn thoát và rồi lần theo từng dấu vết để tìm ra anh.