← Quay lại trang sách

Chương 21

Lệ Anh Lương thực sự đã lo lắng quá mức.

Thẩm Chi Hằng tối nay bận rộn vô cùng, hoàn toàn không có khả năng đến thăm Lệ Anh Lương vì Tư Đồ William đã bất ngờ đến vào giữa đêm.

Tư Đồ William bước vào như thể quen thuộc. Trong phòng khách, cậu ta thấy Mễ Lan đang đứng một mình cúi đầu xem vết thương ở đầu gối. Ngay sau khi cậu ta và Mễ Lan chạm mặt thì Thẩm Chi Hằng cũng bước vào, trên tay cầm theo một chai thuốc.

Tư Đồ William tạm thời không để ý tới Thẩm Chi Hằng mà đi đến chất vấn Mễ Lan: "Mễ Lan, cô được lắm. Tôi cứu mạng của cô, cô đã không báo ân mà ngược lại còn đánh bạn gái của tôi.”

Mễ Lan cúi đầu, rõ ràng là cảm thấy áy náy: “Xin lỗi.”

Thẩm Chi Hằng lúc này đi tới đưa lọ thuốc cho cô và ra hiệu cho cô đi ra ngoài. Sau khi cô cúi đầu rời đi hắn mới quay sang Tư Đồ William: “Sao cậu lại đến đây? Để lấy hối phiếu à?”

Tư Đồ William chỉ vào chóp mũi hắn: “Thẩm Chi Hằng, anh cũng thật đáng nể, đánh em trai ruột của mình một cách tàn nhẫn.”

Thẩm Chi Hằng vừa mới rửa mặt còn chưa kịp thay quần áo, trên cổ áo sơ mi còn có vết máu. Hắn quay người lại đi đến ghế sofa ngồi xuống rồi nói: “Tôi không thừa nhận cậu là em trai tôi.”

- “Anh tìm tôi nhiều năm như vậy bây giờ lại không cần tôi nữa sao?”

- Thẩm Chi Hằng ngước mắt nhìn chằm chằm Tư Đồ William: “Hóa ra cậu cũng biết tôi đã tìm cậu nhiều năm nay.”

- Tư Đồ William nói "hừ" một tiếng, nâng cao giọng: "Anh đừng có lằng nhằng mãi như vậy!"

Thẩm Chi Hằng ngoảnh mặt đi và cười chế nhạo.

Tư Đồ William cau mày nhìn chằm chằm Thẩm Chi Hằng. Trong lòng cảm thấy có chút chán ghét. Người anh trai này tự cao tự đại, luôn cho rằng mình đáng lẽ phải là người xuất sắc, như rồng phượng giữa mọi người. Tuy nhiên vận mệnh không thuận lợi mà bị ba chữ “ma cà rồng” làm bẩn. Theo Tư Đồ William anh trai này cũng chỉ vậy thôi, giống như một người giàu có đầy oán hận. Nếu cậu ta còn có những người anh em hoặc nô bộc tốt hơn để dựa vào chắc chắn sẽ không ngại ngùng mà nhiều lần đến dỗ dành hắn.

Tư Đồ William mang theo một chiếc túi vải trên lưng, thò tay vào trong túi lấy ra một chiếc chai thủy tinh lớn chậm rãi đưa cho Thẩm Chi Hằng. Trong chai thủy tinh chứa đầy huyết tương đen đỏ khiến cho Thẩm Chi Hằng hai mắt sáng lên, trong nháy mắt dán chặt vào chai thủy tinh.

Tư Đồ William thầm cười trong lòng nhưng giọng điệu lại thành khẩn: “Tặng cho anh đó, không cần tiền, chỉ muốn anh giúp đỡ tôi một việc. Đương nhiên, có giúp hay không là tùy anh. Tôi sẽ không miễn cưỡng.”

Thẩm Chi Hằng có chút tức giận, không phải tức giận với Tư Đồ William mà là với chính mình. Hắn nhận thấy mình ngày càng trở nên giống một con vật. Điều quan trọng nhất trong cuộc sống là ăn uống. Chai huyết tương trước mặt khiến hắn chảy nước miếng, đến mức hắn phải cố gắng ngậm chặt miệng tránh để nước miếng chảy xuống khóe môi.

Thật là một dáng vẻ hèn hạ!

Thẩm Chi Hằng muốn đạp một cái đá Tư Đồ William ra ngoài nhưng cuối cùng lại lên tiếng, phát ra một âm thanh mơ hồ: “Nói đi.”

- "Anh có thể thả Lệ Anh Lương được không? Đừng giấu em. Mặc dù Tịnh Tuyết nóng tính nhưng cô ấy không phải người hồ đồ. Cô ấy tìm đến anh thì chắc chắn phải có chứng cứ. Em đoán anh đã nhốt Lệ Anh Lương trong nhà kho trống ở bến tàu rồi đúng không? Thực ra anh muốn chém muốn giết Lệ Anh Lương em đều ủng hộ cả hai tay. Dù sao thì anh ta cũng đã từng bắt cóc em nhưng Tịnh Tuyết thực sự quá để tâm đến anh ta. Nếu cô ấy còn không thể tìm được anh ta, cô ấy có thể sẽ yêu anh ta mất."

- Thẩm Chi Hằng nuốt nước bọt: "Cậu đang tư duy cái kiểu gì vậy?"

- Tư Đồ William mỉm cười: "Em nói, không phải là anh sống nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa yêu đương lần nào nhé?"

Thẩm Chi Hằng không trả lời.

- “Nếu Lệ Anh Lương cứ mãi bình yên vô sự thì Tịnh Tuyết sẽ không phát hiện ra mình quan tâm đến anh ta nhiều đến thế nào. Nếu không biết thì cô ấy cũng sẽ không động lòng. Nhưng bây giờ Lệ Anh Lương mất tích, Tịnh Tuyết mỗi ngày đều nghĩ đến anh ta. Thời gian trôi qua, cô ấy sẽ nhận ra tình cảm của mình dành cho anh ta. Cô ấy là người có tính cách dám yêu dám hận. Khi khi phát hiện rồi thì chắc chắn sẽ vì Lệ Anh Lương mà đòi sống đòi chết. Đến lúc đó, người mến mộ như em sẽ bị loại thẳng cẳng.”

- “Cậu đây không phải là đang tự lừa mình dối người sao?”

- “Không sao cả, em không quan tâm.”

- Thẩm Chi Hằng đột nhiên cười nói: "Có một biện pháp đơn giản hơn. Cậu biến đổi cô ấy thành ma cà rồng đi, cô ấy sẽ không thể ra xa cậu nữa. Cậu không phải vẫn luôn muốn tôi làm nô bộc của cậu sao? Kim nhị tiểu thư như hoa như ngọc, là người trong lòng cậu. Nếu cô ấy chăm sóc cậu cả đời thì còn gì bằng. Cậu cũng không cần dây dưa với tôi nữa.”

- “Em nói anh chưa yêu bao giờ đúng không sao sai mà. Anh quả nhiên là trai tân. Em chỉ yêu cô ấy thôi. Tại sao anh lại lôi chuyện cả đời vào vậy?" Thẩm Chi Hằng nhướng mày nhìn cậu và tỏ ra ngạc nhiên.

Tư Đồ William cảm thấy suy nghĩ của Thẩm Chi Hằng quả thực buồn cười: “Sẽ có lúc em yêu cô ấy, sau này sẽ có lúc không yêu cô ấy nữa. Nếu em không còn yêu cô ấy nữa mà vẫn phải sống chung với cô ấy sớm chiều thì chẳng phải em không thoải mái, cô ấy cũng không thấy thoải mái sao? Vậy có khác gì hại người hại mình? Chuyện thất đức như vậy, em chẳng làm đâu."

- Thẩm Chi Hằng nói: “Tôi còn tưởng cậu thực sự yêu cô ấy…”

- “Anh vẫn không hiểu. Em thực sự yêu cô ấy thật lòng mà. Tình yêu chân thật xuất phát từ tâm hồn, có nguồn gốc, có con đường, có sự phát triển, có sự trưởng thành, có lúc tàn phai, có kết thúc. Không phải là cứ ở bên nhau suốt đời thì mới gọi là tình yêu chân thành. Làm theo trái tim mình, đối đãi với nhau bằng chân thành mới là tình yêu chân thành. Tình yêu chân thành không phải thứ có thể đo lường bằng thời gian.”

- Thẩm Chi Hằng gật đầu: “Tôi đã học được điều này.”

- “Anh rốt cuộc vẫn không thoát khỏi sự tầm thường của loài người, không như em, ngây thơ son sắt.”

- Thẩm Chi Hằng tiếp tục gật đầu: "Hẳn là ngây thơ son sắt, thất kính thất kính."

- Tư Đồ William đưa tay mạnh mẽ kéo nắp cao su của chai thủy tinh ra: "Vậy tóm lại anh có chịu thả Lệ Anh Lương để tác thành cho em không?"

Mùi máu lạnh lẽo lập tức tràn ra làm cho cánh mũi Thẩm Chi Hằng rung lên. Đã nhiều ngày như vậy hắn sống chật vật, chưa bao giờ có một bữa ăn no. Máu của dã thú luôn khiến hắn cảm thấy bẩn thỉu. Cho dù là máu bẩn cũng cần phải đưa một ít cho Mễ Lan. Trong đầu hắn còn chưa có quyết định nhưng một bàn tay đã vươn ra.

Tư Đồ William cả tay lẫn chai đều bị bàn tay của hắn bao trọn, ánh mắt hắn chớp chớp, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Buông ra.”

Tư Đồ William loạng choạng đi về phía trước. Vì tay và chai thủy tinh đã bị Thẩm Chi Hằng nâng lên đến bên miệng. Thẩm Chi Hằng ngẩng đầu uống ừng ực. Tư Đồ William nhìn hắn cảm thấy có chút buồn cười. Thẩm Chi Hằng là một kẻ nghiện ngập, hắn lại là một kẻ buôn thuốc phiện. Với thực tế rõ ràng như vậy, sao Thẩm Chi Hằng lại không nhận ra chứ?

Thẩm Chi Hằng uống xong chai thủy tinh, cậu ta thu tay lại vỗ vỗ túi vải bên cạnh: “Còn có một chai, anh có thể để vào tủ lạnh uống từ từ. Ngày mai thả Lệ Anh Lương đi được không? "

Thẩm Chi Hằng ngã người trên ghế sofa nhắm mắt nói "ừm" một tiếng.

Tư Đồ William thực hiện một nghi thức chào kiểu quân đội Anh và nói: “Cảm ơn anh.”

Thẩm Chi Hằng thở dài: “Cút đi.”

Thẩm Chi Hằng không giữ lời hứa, ngày hôm sau hoàn toàn không ra ngoài. Còn Tư Đồ William cũng không đến làm phiền anh – Chiều hôm đó, Tư Đồ William đã mang một túi thuốc lớn đến gặp Kim Tịnh Tuyết. Tuy nhiên, cánh cửa dinh thự nhà họ Kim đóng chặt. Cô bé giúp việc nói với cậu ta qua cửa sân, nói rằng nhị tiểu thư sáng nay đã bắt xe lửa để trở về quê ở Cáp Nhĩ Tân rồi.

Tư Đồ William vừa nghe tin như rơi vào hầm băng liền truy hỏi cô bé giúp việc về địa chỉ của nhà họ Kim nhưng cô chỉ lắc đầu không biết gì cả.

Tư Đồ William ngay lập tức cảm thấy thất tình. Từ đó hắn biến mất, không đến bệnh viện nữa, cũng không ai tìm hắn.

Thẩm Chi Hằng đã sống một cuộc sống yên bình trong hai tuần. Ngôi nhà của hắn vẫn bình yên vô sự nhưng bên ngoài thành phố chiến tranh đang tàn phá. Người dân vừa cảm thấy phẫn nộ và hoảng loạn, vừa luôn tin rằng chiến tranh sẽ không lan đến thành phố phồn hoa này. Mễ Lan hàng ngày nghe đài phát thanh nắm rõ tình hình chiến sự nhưng vẫn nghĩ rằng chiến tranh thật xa vời, không liên quan đến thế giới tươi đẹp của cô. Không phải các nhà hàng và cửa hàng ở Khu tô giới Anh và Pháp vẫn mở cửa kinh doanh sao? Chẳng phải con đường nhỏ phía sau dinh thự họ Thẩm vẫn đông đúc sao?

Tuy nhiên, vào sáng sớm hôm nay cô nhận được tin dữ: Quân Nhật bắt đầu tấn công Bắc Bình.

Cô muốn báo tin này cho Thẩm Chi Hằng thì đúng lúc hắn cũng vừa bước vào. Kho hàng sắp đến kì hạn nên sáng sớm hắn đã ra ngoài để xử lý xác Lệ Anh Lương - Hắn thực sự không muốn đi. Hắn không biết phải mô tả cảm xúc của mình về người này ra sao chỉ biết rằng hắn không muốn thấy anh ta dù còn sống hay đã chết. Người này là một kẻ tàn ác, mang đầy thù hận, luôn như thể đang chất chứa một nỗi đau thấu xương. Chỉ cần nghĩ đến người này Thẩm Chi Hằng đã phải nhăn mặt như thể ăn phải hoàng liên. Nghĩ cũng không muốn nghĩ huống hồ là nhìn. Vì vậy, Thẩm Chi Hằng ngày này qua ngày khác trì hoãn, sáng nay xem lịch hắn cảm thấy không thể trì hoãn thêm nữa mới cắn răng đi đến kho. Lệ Anh Lương đã chết lâu như vậy hẳn là đã sớm bốc mùi rồi. Một đống thịt hôi như vậy làm sao xử lý?

Kết quả là sau khi nín thở bước vào nhà kho, Thẩm Chi Hằng phát hiện Lệ Anh Lương đã trốn thoát.

Thẩm Chi Hằng nhìn chằm chằm vào cái lỗ nhỏ ở chân tường không thể tưởng tượng được Lệ Anh Lương chui ra bằng cách nào. Tai họa này khá có năng lực và có thể đào hố tốt hơn những con chuột bình thường. Sớm biết điều này lúc đầu nên nên trực tiếp xử lý anh ta. Nhưng thời gian không thể quay ngược lại. Anh ta đã trốn thoát, Thẩm Chi Hằng cũng không thể làm gì được.

Người xưa có câu “tai họa sống ngàn năm” thật sự rất chính xác.

Thẩm Chi Hằng khóa cửa và rời khỏi nhà kho như không có chuyện gì xảy ra. Trên đường đi Thẩm Chi Hằng nhìn thấy một lượng lớn người dân đang dẫn gia đình họ chạy vào khu tô giới. Về đến nhà, nghe báo cáo của Mễ Lan, hắn có chút lo lắng: "Khu tô giới hẳn là an toàn. Trong bếp có cơm không?" Mễ Lan lập tức chạy đi kiểm tra.

Hoảng loạn như vậy đến lúc chiều tối, bên ngoài lại truyền đến tin tức cho biết quân đội Nhật Bản sẽ phái máy bay ném bom Thiên Tân. Nếu thật sự xảy ra ném bom thì bom đạn không có mắt, có quan tâm đến việc bạn đang ở khu tô giới hay không? Thế là đèn khắp nơi đều tắt, mỗi nhà chỉ dám bật một ngọn đèn mờ để thắp sáng. Vào thời điểm hoảng loạn này, Tư Đồ William sau khi biến mất được nửa tháng, lại bất ngờ đến. Mang theo một chiếc túi vải, cậu ta tự tin nói với Thẩm Chi Hằng: “Em đến đây để lánh nạn.”

Thẩm Chi Hằng khá kinh ngạc: “Tôi lúc này còn tưởng rằng cậu sẽ ở bên Kim Tịnh Tuyết.”

- Tư Đồ William nghe được lời này, giống như đang khóc: “Tịnh Tuyết đã về quê rồi, đã về lâu rồi. Lúc đi cũng không nói với em một tiếng. Cô ấy chắc chắn không cần em nữa! Anh ơi, anh có thể giúp em tìm cô ấy không? Thiếu cô ấy em không thể sống được. Em chỉ muốn tự tử thôi."

- Thẩm Chi Hằng trả lời:” Đất nước gặp phải tai họa lớn, tôi còn chưa kịp lo cho bản thân đâu có sức lực đi tìm bạn gái cho cậu?”

- “Quốc nạn cái gì chứ, chúng ta chẳng phải là con người, quốc nạn liên quan gì đến chúng ta?"

- "Tôi là người và Mễ Lan cũng vậy."

Tư Đồ William lẩm bẩm: ”Con vịt chết mà vẫn cứng miệng” nhưng lúc này không biết phải làm sao. Hiện tại bên ngoài đang hỗn loạn mà cậu ta không có quyền lực cũng không có quan hệ, đơn thương độc mã, lại đi đâu tìm được Kim Tịnh Tuyết?

Dựa vào tính toán này, Tư Đồ William cho rằng mình thực sự không thể rời xa Thẩm Chi Hằng. Cậu ta chỉ muốn tận hưởng nhiều nhất có thể, chỉ muốn chơi đùa và yêu thương hết mình. Tất cả những vấn đề khác đều là những chuyện phiền toái và tầm thường nên để Thẩm Chi Hằng lo.

Ba người đã cùng nhau trải qua một đêm trong phòng khách.

Tư Đồ William rất nhớ Kim Tịnh Tuyết, đã thức cả đêm. Thẩm Chi Hằng rất sợ quân Nhật ném bom Thiên Tân nên đã thức suốt đêm. Mễ Lan ôm đầu gối cuộn tròn trên một góc sofa, rất bình tĩnh. Mặc dù cũng thức cả đêm, chẳng qua chỉ là vì tràn đầy năng lượng quá nên thực sự không buồn ngủ. Cùng lúc đó, những người cũng mất ngủ giống nhau còn có Kim Tịnh Tuyết và Lệ Anh Lương.

Kim Tịnh Tuyết nói đã về nhà nửa tháng trước và cho người hầu nghỉ phép, chỉ để lại hai cô nha hoàn tâm phúc. Đợi sau khi tất cả những người khác đã rời đi cô mới nói cho hai cô nha hoàn biết sự thật: Lương thiếu gia đã đắc tội với nhân vật lớn quyền lực, đêm qua đã trốn sang đây lánh nạn. Vì để bảo vệ Lương thiếu gia, trong vài ngày tới trong nhà phải tạo ra vẻ như không có chủ để tránh bị kẻ thù truy đuổi.

Sau đó cô đóng cửa bế quan, cùng Lệ Anh Lương dưỡng thương. Lệ Anh Lương liên tục mấy ngày qua đều hành xử như người điên, bất ngờ và hoảng hốt, phải gần một tuần sau anh ta mới có thể ngủ được một giấc dài vào ban đêm. Lại trôi qua một tuần nữa, về cơ bản Lệ Anh Lương đã khôi phục lại sự tỉnh táo và ngoại hình của con người.

Giống như tất cả những người bình thường, anh ta cũng sợ đánh bom, đêm nào cũng để Kim Tịnh Tuyết và hai cô nha hoàn đi ngủ còn mình thì giữ một chiếc đèn nhỏ canh. Kim Tịnh Tuyết không ngủ, cầm hai chiếc kim dài ngồi bên cạnh đan len, làm gì cũng như một trò chơi. Đan len cũng chỉ là làm qua loa, không có quy củ gì.

Lệ Anh Lương ngồi vào bàn, dùng một mảnh giấy cứng gập thành chiếc chao đèn đậy lên bóng đèn điện rồi nói với Kim Tịnh Tuyết bên cạnh: "Đừng đan nữa, đèn tối quá, mỏi mắt."

Kim Tịnh Tuyết ngạc nhiên nhìn Lệ Anh Lương, anh ta ngồi thẳng lưng tạo nên một bức tranh sống động với gương mặt vàng óng, lông mày và mắt đen láy, khóe mắt hơi nhướng lên như một nam diễn viên nổi tiếng trong bức ảnh.

- Sau khi ngắm nhìn, cô mở thành phẩm nhỏ trên tay ra: “Anh đoán xem, em đang đan cái gì?”

- “Tôi không biết”

- “Em cũng không biết, nếu lười một chút nó sẽ là một chiếc khăn quàng cổ. Nếu siêng một chút nó sẽ là một chiếc áo len. Cuối cùng là khăn hay áo còn tùy thuộc vào số phận của anh đấy.”

- Lệ Anh Lương nhìn Kim Tịnh Tuyết: "Cho tôi à?"

- Đôi mày mảnh khảnh Kim Tịnh Tuyết nhướng lên, tiếp tục đan: “Cho chó đó.”

- Lệ Anh Lương đưa tay nhẹ nhàng lấy kim chỉ của cô ra: “Đừng đan nữa, tốn công lắm. Nếu tôi muốn mặc thì mua đồ đan sẵn là được rồi.”

- Kim Tịnh Tuyết trả lời: ”Anh thật sự là thương em? Hay là không muốn mắc nợ em? Nếu là vế trước thì em cảm ơn anh. Còn là vế sau vậy anh có giỏi thì đừng ở nhà em nữa, cút khỏi đây đi.”

- Lệ Anh Lương sắp xếp tre và lên, sau đó nhìn ánh đèn thở dài: "Tôi đương nhiên không thể mãi ở đây được."

- "Vậy anh muốn đi đâu? Anh đi đi, Tôi không giữ anh."

- Lệ Anh Lương đột nhiên hỏi: "Nhị tiểu thư, cô nói cô từng gặp Hoành Sơn Anh ở nhà tôi, hình như ông ấy rất cảm thông với tôi à?"

- “À? Anh không phải lại muốn chạy theo bọn Nhật Bản nữa đó chứ? Họ đang bắn phá chúng ta, anh vẫn muốn tiếp tục làm tay sai à? Hơn nữa, nếu anh đưa những tài liệu bí mật đó lên báo, họ có thể tha cho anh không? Anh đi gặp người Nhật, chẳng khác gì tự đi vào chỗ chết.”

- “Tôi và Hoành Sơn Anh có lợi ích chung. Ông ta sẽ không dễ dàng giết tôi đâu.”

- “Anh quên đi, qua vài ngày nữa về nhà với em, ở nhà chắc chắn sẽ có cơm cho anh ăn.”

Lệ Anh Lương lắc đầu: "Trốn thoát cũng vô ích. Cô không biết quân Nhật mạnh đến mức nào. Sớm muộn gì họ cũng sẽ chiếm toàn bộ Trung Quốc. Dù em có trốn đi đâu kết quả vẫn như nhau. Dù sao đi nữa, cuối cùng cũng phải làm nô lệ cho kẻ xâm lược vậy thì tốt hơn hết là tiên hạ thủ vi cường. Hơn nữa, tôi đã bán mạng của mình cho người Nhật trong vài năm nay và Hoành Sơn Anh rất trân trọng tôi. Tôi có nền tảng. Chỉ cần Hoành Sơn Anh chịu cho tôi cơ hội, tôi có thể lập tức đông sơn tái khởi."

- "Anh muốn quay lại để làm gì? Anh cần tiền, em cho anh, anh không cần phải lấy lại địa vị.”

- “Không phải vấn đề tiền bạc, tôi muốn quyền lực.” Lệ Anh Lương hạ giọng: “Tôi cần phải vực dậy nếu không người Nhật sẽ giết tôi, Thẩm Chi Hằng cũng sẽ giết tôi. Tôi không thể cứ trốn ở đây suốt đời được”.

- Kim Tịnh Tuyết hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Lệ Anh Lương, cũng lười biếng tranh luận với anh ta. Cô nhặt lại bộ dụng cụ của mình, tiếp tục đan áo nhưng không ổn định vì thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng pháo vang lên từ xa làm cô hoảng sợ.

Sau một đêm, Bắc Kinh thất thủ và máy bay Nhật bắt đầu ném bom Thiên Tân.