Chương 22
Thành phố Thiên Tân đang trong tình trạng hỗn loạn.
Trong khu tô giới đông đúc những người tị nạn chạy trốn. Bên ngoài khu tô giới, ngoài khói lửa và xác chết ra, đường phố tràn ngập lính Nhật. Một số tài sản bên ngoài khu tô giới của Thẩm Chi Hằng đã bị phá hủy hoàn toàn trong chiến tranh. Tòa soạn báo Hải Hà bị trúng bom nổ tan hoang, tổng giám đốc cũng thiệt mạng.
Thẩm Chi Hằng sắp xếp cho gia đình tổng giám đốc. Sau đó hắn tạm thời cũng không còn cách nào khác chỉ đành gọi đi gọi lại cho công ty vận chuyển cố gắng đặt vé đi về phía nam đến Thượng Hải. Khu tô giới bị quân Nhật bao vây giống như tảng đá giữa đại dương bao la, an ninh cũng có hạn cho nên trước khi dinh thự Hoành Sơn còn chưa tìm tới cửa tốt hơn hết hắn nên đi trước một bước.
Thẩm Chi Hằng sẽ đưa Mễ Lan đi. Ngoại trừ Mễ Lan hắn không còn phải chịu trách nhiệm với bất kỳ ai. Tư Đồ William nhìn ra ý tứ của hắn, thực sự lạnh lùng và tức giận nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười: "Vậy thì anh phải đưa em theo, nếu không mọi người đều biết em là bạn tốt của anh, người Nhật Bản không bắt được anh còn không gây phiền phức cho em sao.”
- Thẩm Chi Hằng im lặng một lúc rồi trả lời: "Khi đến Thượng Hải, tôi sẽ cho cậu một khoản phí ổn định cuộc sống, chúng ta ai nấy sống cuộc sống của mình."
- Tư Đồ William nghe xong không còn cười nổi: “Sợ em tiêu tiền của anh sao?”
- “Ngoài trợ cấp định cư, tôi sẽ định kỳ gửi cho cậu một khoản chi phí sinh hoạt. Tôi không sợ cậu tiêu tiền của tôi, tôi chỉ là không muốn dây dưa với cậu nữa thôi. Kỹ năng diễn xuất của cậu quá tốt, tôi không phải đối thủ của cậu.”
Tư Đồ William cười lạnh nói: "Anh còn nhớ tới ân oán của em sao? Được rồi, nhớ đi, dù sao cũng đừng quên lấy tiền nuôi em là được. Anh là anh trai, em là em trai, em cắn anh một miếng cũng nên mà”. Cậu ta tìm một chiếc áo khoác và mặc vào nói: “Bây giờ em về nhà thu dọn hành lý”. Thẩm Chi Hằng không để ý đến cậu ta.
Tư Đồ William trở về căn hộ đóng gói vài bộ quần áo, đang định đi thì nhìn về phía điện thoại lại dừng lại.
Mặc dù Kim Tịnh Tuyết không từ mà biệt với cậu ta nhưng cậu ta vẫn chưa thể quên cô. Bước đến bên điện thoại, nhấc ống nghe lên, muốn gọi vào số của dịnh thự nhà họ Kim cũng không ôm nhiều hi vọng. Lúc này cậu không dám hy vọng ở trong dịnh thự nhà họ Kim còn có người. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của Tư Đồ William. Còn có một cô nha hoàn đã thực sự trả lời cuộc gọi. Cậu ta vội vàng nói: "Tôi là Tư Đồ William. Gần đây có tin tức gì về Tịnh Tuyết không? Cô ấy ở nhà thế nào?"
- Cô nha hoàn dừng lại một lúc mới trả lời: "Tôi cũng không biết."
- Tư Đồ William lại hỏi: "Cô ấy có nói khi nào trở lại Thiên Tân không? "
- “Cũng không nói.”
Cô nha hoàn này cái gì cũng không biết. Tư Đồ William cúp điện thoại, trong lòng trống trãi, chỉ thấy mọi thứ xung quanh đều vô vị. Cậu ta không vội quay về dinh thự nhà họ Thẩm mà ngồi đợi bên điện thoại, ngẩn ngơ.
Ở đầu dây bên kia, cô nha hoàn Tiểu Đào đặt ống nghe xuống, chạy đến nhà ăn báo cáo: “Nhị tiểu thư, bác sĩ Tư Đồ gọi điện đến hỏi thăm dạo này cô thế nào, khi nào về. Tôi đều nói là không biết.”
Trong mấy ngày qua, dinh thự nhà họ Kim đã rút dây điện thoại để cách biệt với thế giới bên ngoài. Hôm nay mới kết nối lại, vì vậy cuộc gọi của Tư Đồ William đến rất đúng lúc.
Nghe Tiểu Đào nói xong cô cũng không có hứng thú, chỉ nói "ồ" một tiếng. Đợi sau khi Tiểu Đào đi ra Lệ Anh Lương ở đối diện cô nói: "Tên Tư Đồ William kia đúng là si tình với cô thật."
- "Người si tình với em thì nhiều lắm."
- Lệ Anh Lương không mấy để tâm nhưng cũng không phản bác. Anh cầm tách trà lên nhấp một ngụm trà nóng, bỗng nhiên hỏi: “Trong lòng Tư Đồ William cô với Thẩm Chi Hằng ai quan trọng hơn?”
- Kim Tịnh Tuyết bị câu hỏi này làm cho ngỡ ngàng: "Cái câu hỏi quái quỷ gì vậy?" Rồi cô suy nghĩ một lúc, nhíu mày nói: "Có lẽ tôi quan trọng hơn."
- “Vậy cô có thể gọi cậu ấy tới giúp tôi được không?”
- “Giúp gì?”
- “Giúp tôi gửi một lá thư cho Hoành Sơn Anh.”
- Kim Tịnh Tuyết đập bàn: “Anh--”
Mặc dù Kim Tịnh Tuyết bình thường là một tiểu thư hiện đại thích ăn uống vui vẻ nhưng cô cũng hiểu được chút đại nghĩa dân tộc. Nếu người đối diện không phải Lệ Anh Lương thì cô đã sớm tát anh ta một cái rồi đẩy anh ra ngoài. Tuy nhiên, người trước mặt cô lại là Lệ Anh Lương làm cô không còn lựa chọn nào khác.
Điện thoại bên ngoài lần lượt đổ chuông, đều là những người trẻ thuộc mọi tầng lớp đến hỏi thăm an nguy của cô Kim nhị tiểu thư. Tiểu Đào đã lặp đi lặp lại một câu rằng nhị tiểu thư đã về quê. Ngoài ra, không biết gì cả. Vào lúc cô ấy nói đến khô cả miệng lưỡi thì Kim Tịnh Tuyết bước vào: "Tư Đồ William có nói anh ta đang ở đâu không?"
- Tiểu Đào cúp máy, hít một hơi: "Anh ấy không nói, chỉ hỏi về cô..."
- Điện thoại lại vang lên, Tiểu Đào nhấc máy lên: “alo" một tiếng, sau đó quay lại nhìn Kim Tịnh Tuyết đáp: "Là phải là bác sĩ Tư Đồ ạ?"
- Kim Tịnh Tuyết bước tới và giật lấy ống nghe: "Tư Đồ à? Là tôi đây."
Tiểu Đào đứng sang một bên, chỉ nghe thấy một tiếng hoan hô vang lên từ bên trong ống nghe khiến Kim Tịnh Tuyết phải quay đầu tránh đi.
Tư Đồ William gọi điện đến là muốn nhờ cô nha hoàn khi có cơ hội chuyển lời cho Kim Tịnh Tuyết, nói với cô rằng mình sẽ đến Thượng Hải để tị nạn, sau này sẽ quay lại Thiên Tân để gặp cô. Cậu ấy không bao giờ ngờ rằng ngay khi cuộc gọi được kết nối, cậu ta lại nghe thấy ngay giọng nói của Kim Tịnh Tuyết. Sau khi tiếng hoan hô của Tư Đồ William lắng xuống, Kim Tịnh Tuyết vô tình nói dối rằng mình không về nhà mà đang ở nhà họ hàng để dưỡng thương. Giờ cô đã hồi phục và về nhà, bảo anh mau qua một chuyến.
Tư Đồ William nhanh chóng đồng ý. Chỉ trong chốc lát cậu ta đã đến dinh thự nhà họ Kim, mồ hôi đầm đìa, trong tay cầm một quả dưa hấu lớn. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Kim Tịnh Tuyết, lập tức cúi người đặt quả dưa hấu xuống, bước một bước lớn đến trước mặt cô: “Tịnh Tuyết, những ngày qua cô làm tôi lo chết đi được."
Kim Tịnh Tuyết trang điểm nhẹ, duyên dáng yêu kiều: "Đến nhanh thật."
Tư Đồ William giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán, nở một nụ cười tươi rói với Kim Tịnh Tuyết: "Tôi còn nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa! Ngay khi nghe thấy giọng nói của cô tôi đã muốn mọc cánh bay qua đây ngay."
Nói xong, Tư Đồ William ngẩng đầu lên và nhìn thấy một người đang chậm rãi bước xuống cầu thang trước mặt mình. Chính là Lệ Anh Lương. Đón lấy ánh mắt của cậu ta, Lệ Anh Lương gật đầu: "Bác sĩ Tư Đồ, đã lâu không gặp."
Tư Đồ William đánh giá Lệ Anh Lương từ trên xuống dưới, nhìn màu da và khí chất của anh ta có chút giống ma.
- "Ôi." Cậu ta thực sự ngạc nhiên: "Anh vẫn chưa chết à?"
- Kim Tịnh Tuyết trợn mắt nhìn Tư Đồ William tại chỗ: "Nói gì vậy?"
- Tư Đồ William không kịp biện minh, hỏi Lệ Anh Lương: “Là Thẩm Chi Hằng thả anh ra à?"
- “Không phải, là tôi tự mình trốn ra."
- Tư Đồ William thể hiện vẻ thất vọng: "Anh ta lừa tôi." Sau đó cậu ta quay sang Kim Tịnh Tuyết: "Tôi đã đi tìm Thẩm Chi Hằng cầu xin, nhờ anh ấy thả Lệ Anh Lương. Kết quả anh ấy chỉ hứa miệng, chứ không hề làm thật."
- Kim Tịnh Tuyết vì cô ấy có ý định lợi dụng Tư Đồ William nên có chút xấu hổ, bèn kiên nhẫn đáp lại: "Thẩm Chi Hằng thất hứa. Nếu có lỗi thì cũng là lỗi của anh ta. Anh chịu vì anh Lương mà đi xin xỏ anh ta tôi đã biết ơn lắm rồi.”
Lệ Anh Lương không hứng thú với cuộc trò chuyện của hai người lập tức nói với Tư Đồ William: "Bác sĩ Tư Đồ, tôi có chuyện quan trọng muốn nói chuyện riêng với anh."
Tư Đồ William nghe xong lập tức đau đầu: "Anh trốn cũng trốn ra rồi còn tìm tôi làm gì? Không phải là lại muốn tôi đi làm người hòa giải cho anh nữa chứ? Không được, không được, không được". Tư Đồ William liên tục vẫy tay với Lệ Anh Lương: "Thẩm Chi Hằng và tôi vẫn chưa làm lành đây này, anh ấy vẫn khó chịu với tôi lắm. Hơn nữa, hiện tại chiến tranh đang hỗn loạn, anh ấy không có thời gian giết anh nữa đâu, anh cứ yên tâm mà sống đi!"
Lệ Anh Lương lắc đầu: "Không, bác sĩ Tư Đồ hiểu lầm, tôi có chuyện quan trọng hơn muốn nói. Xin anh cho tôi cơ hội này."
Kim Tịnh Tuyết biết rằng Lệ Anh Lương chắc chắn muốn lợi dụng Tư Đồ William như một công cụ, nhưng cụ thể là gì thì cô không rõ. Chín phần mười là sai khiến Tư Đồ William chạy đến khu tô giới Nhật để tìm Hành Sơn Anh. Kim Tịnh Tuyết vốn có ý ngăn cản Lệ Anh Lương nhưng khi lời nói ra khỏi miệng cô lại không dám nói— nếu thật sự để Tư Đồ William bỏ đi thì Anh Lương sẽ làm thế nào? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta lo lắng và tự mình chạy ra ngoài để rồi bị quân Nhật bắt lại thì sao? Ngoại trừ Hoành Sơn Anh những người Nhật còn lại đều coi Lệ Anh Lương là kẻ phản bội.
- “Hay anh cứ nghe anh ấy nói đi” Kim Tịnh Tuyết đổi giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nếu anh ta nói bậy thì cứ mặc kệ anh ta là được”.
Nói xong, Kim Tịnh Tuyết quay đầu một cách có phần xấu hổ, đôi mắt như sóng thu lấp lánh chuyển động. Tư Đồ William thấy vậy liền cảm thấy đây là tiên nữ từ chín tầng trời hạ phàm, lời của tiên nữ thì chắc chắn phải nghe.
Vì vậy, Tư Đồ William vốn muốn gặp mỹ nhân, cùng người đẹp không nói được mấy câu ngược lại lại bị tình địch kéo đi nói chuyện.
Lệ Anh Lương dẫn đường ở phía trước, dẫn Tư Đồ William vào một phòng làm việc nhỏ trên tầng hai.
Kim Tịnh Tuyết hiếm khi chạm vào sách. Phòng sách này không có sinh khí càng làm nổi bật sự lạnh lẽo và yên tĩnh. Đầu tiên, anh ta mời Tư Đồ William ngồi xuống ghế sofa trong phòng. Lệ Anh Lương lập tức đóng cửa phòng, còn 'cạch' một tiếng vặn khóa bí mật.
Sau đó Lệ Anh Lương dời ghế đến ngồi đối diện với Tư Đồ William, anh ta lên tiếng: "Bác sĩ Tư Đồ, thực ra trước khi tôi bắt cóc cậu, cậu đã biết bí mật của Thẩm Chi Hằng, đúng không?"
- Tư Đồ William giơ tay gãi gãi mái tóc xoăn của mình: “Tôi không biết nhiều nhưng một người tự dưng liên tục mua máu người thì chắc chắn là có chút không bình thường. Nhưng tôi không thích xen vào chuyện của người khác. Dù sao thì anh ta cũng không giết người phóng hỏa, có sở thích kỳ quái nhưng không phạm pháp, đúng không? Tôi đã kiếm được rất nhiều tiền từ anh ta bằng cách bán máu. Nói thật lòng thì mặc dù tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ nhưng anh ấy luôn xem tôi như một người bạn tốt. Trong lòng tôi rất biết ơn anh ta, anh ta thực sự là một con quái vật thì tôi cũng không sợ anh ta.”
- “Vậy cậu không sợ anh ta có một ngày cuồng tính đại phát, sẽ làm cậu bị thương sao?
- “Không thể nào?” Tư Đồ William cười: “Anh xem anh lại chạy đến gây rối chia rẽ rồi. Anh thành ra như thế này rồi còn không quên làm điều xấu xa.”
- Lệ Anh Lương nói với giọng trầm với khuôn mặt lạnh lùng nói: "Bác sĩ Tư Đồ, có nhớ lần trước tôi nhờ anh giúp đỡ không? Thù lao là năm mươi ngàn. Ngay sau đó thì tôi bị Thẩm Chi Hằng bắt cóc.”
- “Nhớ chứ, năm mươi ngàn, thật không ít.”
- “Tôi giờ đây vẫn muốn nhờ anh làm một việc tương tự nhưng bây giờ tôi không dám xuất hiện để động đến tài sản của mình. Tôi không có năm mươi ngàn để cho cậu.” - “A? Anh muốn tôi giúp đỡ không công à?”
- "Kim Tịnh Tuyết."
- Tư Đồ William sửng sốt một chút: "Hả? Việc này có liên quan gì đến Tịnh Tuyết?"
- "Việc này không liên quan gì đến cô ấy, nhưng nếu cậu sẵn sàng hợp tác với tôi, vậy thì tôi có thể nhường Kim Tịnh Tuyết cho cậu.”
- Tư Đồ William không bao giờ ngờ rằng anh ta sẽ nói một điều như vậy. Cậu ta vừa tức giận vì Lệ Anh Lương không tôn trọng Kim Tịnh Tuyết, vừa cảm thấy rằng anh ta thật tự mãn, không nhịn được cười lạnh: "Anh quyết định được à?"
- Lệ Anh Lương sâu sắc nháy mắt với Tư Đồ William thay cho cái gật đầu: "Tôi quyết được."
- "Anh dựa vào đâu mà quyết định được? Cô ấy là một người sống chứ không phải là món đồ chơi. Hơn nữa cho dù cô ấy là món đồ chơi vậy thì cũng không thuộc về anh. Anh có thể quản cô ấy được không?”
- Tư Đồ William nói câu này một cách hừng hực khí thế nhưng Lệ Anh Lương chỉ đáp lại bằng giọng lạnh lẽo: “Bởi vì cô ấy yêu tôi.”
- Tư Đồ William đứng bật dậy: “Vậy thì anh thật là lòng lang dạ sói!”
- Lệ Anh Lương ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm Tư Đồ William: “Muốn thoát khỏi tay ác quỷ không lòng lang dạ sói thì không được rồi. Nhị tiểu thư đi theo tôi với tôi đương nhiên không có gì bất lợi. Nhưng tôi không yêu cô ấy, không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, khi lòng tham lam của tôi bộc phát sẽ bán cô ấy cho quan lớn Nhật Bản để đổi lấy tương lai, điều này cũng không thể biết được."
- “Anh dám”
- Lệ Anh Lương lý lẽ vững vàng đến mức có vẻ vô tội, mở to mắt trả lời: "Tôi dám đấy"
Sau đó Lệ Anh Lương đưa tay về phía trước nắm lấy cổ tay của Tư Đồ William, kéo cậu ta xuống, kéo cậu ta ngồi xuống lần nữa. Sau đó Lệ Anh Lương thu tay lại và đứng thẳng lên. Lệ Anh Lương lại đối mặt với đôi mắt của người thanh niên này: "Nhưng cậu đừng vội, tất cả chỉ là giả định. Chỉ cần ngươi nguyện ý chuyện đó không thể xảy ra. Chẳng những không thể xảy ra, thậm chí còn có thể xoay chuyển tình thế. Để nhị tiểu thư trở thành bạn đời của cậu - Tất nhiên dưới sự phối hợp của tôi."
Nói xong, Lệ Anh Lương nhìn thấy môi Tư Đồ William đầu lưỡi thoáng động một chút. Điều này khiến Lệ Anh Lương giật mình nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh không vội vàng bỏ chạy. Tư Đồ William mà anh ta biết luôn rất bình thường, hơn nữa trên thế giới làm sao có nhiều ma cà rồng như vậy?
- "Anh đang đe dọa tôi à?" Tư Đồ William hỏi, "Anh có tin tôi lập tức nói điều này với Tịnh Tuyết không?"
- "Nói cho cô ấy biết, sau đó thì sao?"
- "Sau đó cô ấy sẽ biết mình đã mù quáng, đã nhìn nhầm người rồi!"
- "Tiếp theo thì sao?"
Lệ Anh Lương hỏi xong liền đứng dậy đi tới trước giá sách. Từ trên đó lấy xuống một hộp thuốc lá mạ vàng, nắp hộp bật mở ra. Bên trong được sắp xếp những điếu thuốc lá hiệu Lạc Đà, loại mà các cô gái hiện đại thường hút. Kim Tịnh Tuyết cũng học hút thuốc. Tuy nhiên, cô ấy không nghiện lắm, cô ấy chỉ hút cho vui thôi. Thuốc lá này để quá lâu, đã có chút ẩm ướt.
Lệ Anh Lương lấy ra một điếu ngậm trong miệng rồi lục trong ngăn bàn làm việc tìm một hộp diêm. Anh ta châm một que diêm và châm điếu thuốc cho mình. Lệ Anh Lương bước lại ngồi xuống. Anh ta đưa hộp thuốc lá cho Tư Đồ William. Nhìn Tư Đồ William không động tay, anh ta rút tay lại, quay lại và ném hộp thuốc lá lên bàn làm việc.
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra, trong làn khói Lệ Anh Lương dần thư giãn: “Cậu em, lúc tôi mười lăm tuổi đã nhận ông Kim làm cha nuôi, từ đó sống trong nhà họ Kim. Tôi là loại người gì nhị tiểu thư biết rất rõ. Cậu cho rằng cô ấy không biết tôi là người xấu sao? Nhưng vì cô ấy yêu tôi, vì vậy sẽ tự biện minh cho tôi. Dù tôi có làm gì, cô ấy cũng nghĩ rằng tôi có nỗi khổ, không thể nào khác. Trong mắt cô ấy, tôi luôn có thể được tha thứ”.
- "Cô ấy tốt với anh như vậy sao anh không yêu cô ấy?"
- "Tôi không đủ tư cách để nói về tình yêu. Đây chỉ là trò chơi của những người rảnh rỗi như các cậu, tôi không có thời gian cho những thứ đó."
Tư Đồ William nghe đến đây thì nghi ngờ Lệ Anh Lương có thể mắc bệnh tâm thần nhẹ nhưng cậu ta lập tức nhớ ra: Thẩm Chi Hằng cũng không nói chuyện yêu đương – Hắn suốt ngày bận rộn với những mối bận tâm khác, chắc cũng không có thời gian.
- "Chính xác thì anh muốn tôi làm gì?" Tư Đồ William chuyển chủ đề: "Chuyện hại người tôi không làm đâu đó." Lệ Anh Lương mím môi mỉm cười. Cậu bác sĩ này vốn không phải là một người dễ bị qua mặt nhưng lại vì tình yêu mà mê muội nên mới rơi vào tay anh ta.