Chương 23
Lệ Anh Lương nói với Tư Đồ William: “Nhờ ơn Thẩm Chi Hằng mà giờ đây tôi đã trở thành cái gai trong mắt người Nhật. Gỡ chuông vẫn cần người buộc chuông. Muốn giải quyết tình hình hiện tại, thay đổi tình trạng này thì vẫn phải ra tay từ chỗ Thẩm Chi Hằng."
Tư Đồ William lập tức đứng dậy lên tiếng: "Tôi chẳng việc gì phải vì anh mà đắc tội với Thẩm Chi Hằng lần nữa. Tạm biệt”
Lần này Lệ Anh Lương không đứng dậy: "Tôi không nhất thiết phải xấu xa đến mức kém cỏi như vây. Yên tâm đi, lần này anh không những không đắc tội anh ta mà còn có thể kể công trước mặt anh ta.”
Tư Đồ William cúi đầu nhìn Lệ Anh Lương: “Vậy anh có thể nói hết luôn một lần được không? Đừng có nói ngắt quãng đùa tôi. Tôi đến đây là vì Tịnh Tuyết chứ không phải vì anh."
Lệ Anh Lương hít hết điếu thuốc rồi dập tắt đầu thuốc, bắt đầu thấp giọng nói chuyện.
Lệ Anh Lương nhờ Tư Đồ William làm người đưa tin để thay mặt anh ta lộ mặt đi liên lạc với Hoành Sơn Anh. Sau khi tìm kiếm sự giúp đỡ từ Hoành Sơn Anh. Lệ Anh Lương đã lên kế hoạch cùng Tư Đồ William để gài bẫy Thẩm Chi Hằng. Một khi Thẩm Chi Hằng bị bắt, Lệ Anh Lương có thể xuất hiện trở lại.
Lần này Lệ Anh Lương không còn định dùng bí mật của Thẩm Chi Hằng để ép buộc nữa mà chỉ yêu cầu hắn thừa nhận hai tội danh: bắt cóc và ăn cắp tài liệu để gỡ bỏ oan ức trước mặt người Nhật. Sau đó, Lệ Anh Lương đã có cách riêng của mình để tạo cơ hội cho Tư Đồ William giải cứu Thẩm Chi Hằng. Khi đó Thẩm Chi Hằng muốn đi đâu thì đi, tốt nhất rời khỏi Thiên Tân và không bao giờ quay lại nữa. Còn Lệ Anh Lương có thể thuyết phục được Hoành Sơn Anh để Hoành Sơn Anh và anh cùng giả vờ ngớ ngẩn thả tên ác nhân này đi. Đến lúc đó, nếu Tư Đồ William cũng muốn rời đi thì Lệ Anh Lương sẽ đưa cho anh ta một số tiền khổng lồ và hai vé phà - một cho anh ta và một cho Kim Tịnh Tuyết. Nếu Tư Đồ William không muốn rời đi, như vậy càng tốt. Tương lai, Thiên Tân này sẽ thuộc về người Nhật, dựa vào danh tiếng của Lệ Anh Lương với người Nhật ở đó, việc sắp xếp cho Tư Đồ William một công việc béo bở cũng không phải là vấn đề khó khăn.
Giọng của Lệ Anh Lương rất trầm và nói rõ ràng từng chữ. Tư Đồ William nghe được câu cuối cùng liền mỉm cười: “Những lời này anh có thể dùng để lừa trẻ con còn được. Tôi giúp anh bắt Thẩm Chi Hằng? Chẳng phải vừa bắt được anh ấy thì anh đã giết tôi diệt khẩu rồi? "
- "Nếu tôi giết cậu diệt khẩu như vậy sau này có một ngày Thẩm Chi Hằng trở lại rồi ai đến giúp tôi? Hơn nữa, tôi có cần thiết phải giết cậu diệt khẩu không? Chẳng lẻ cậu còn dám công khai sự hợp tác của chúng ta ra ngoài sao? Cậu không sợ Thẩm Chi Hằng sẽ tìm cậu tính sổ sao? Cậu suy nghĩ kĩ xem tôi có cần phải giết cậu diệt khẩu không?"
- Tư Đồ William ngồi xuống lắc đầu: "Nhưng Thẩm Chi Hằng hận anh đến vậy làm sao có thể nghe lời anh? Anh bảo anh ấy nhận tội thì anh ấy sẽ nhận tội sao?"
- “Nhận tội chỉ là bề ngoài thôi. Trên thực tế thì anh ta và người Nhật đều nhượng bộ một bước, cùng nhau nương tay cho nhau. Cậu nghĩ xem có phải không?”
- Tư Đồ William cau mày nói “Hừ” một tiếng, vẫn cảm thấy chuyện này có chút hồi hộp. Nhưng Lệ Anh Lương lại hỏi: “Cậu nói cậu và Thẩm Chi Hằng cãi nhau, xin hỏi nguyên nhân là gì?"
- "Ồ, chuyện nhỏ thôi không đáng nhắc tới. Tôi không biết tại sao anh ấy lại nổi giận như vậy. Có lẽ là vì ghét tôi luôn xin tiền anh ấy, làm phiền anh ấy?” Tư Đồ William lắc đầu: "Tôi không biết anh ấy nghĩ gì. Tùy anh ấy đi!"
- Lệ Anh Lương có chút hứng thú: "Cậu lúc nào cũng xin tiền anh ấy sao?”
- “Cũng không phải lúc nào cũng cần, chẳng qua là gần đây hơi túng quẫn. Tịnh Tuyết là tiểu thư nhà giàu, quan tâm đến một tiểu tử nghèo khổ như tôi đã là vinh dự rồi. Tôi đâu có mặt mũi nào mà phải chịu thiệt thòi cho cô ấy? Cứ ăn uống, nhảy múa linh tinh, tiền đã tiêu hết rồi.”
Lệ Anh Lương sau khi nghe điều này trong lòng cảm thấy tự tin hơn. Tư Đồ William chỉ là một người bình thường, và một người bình thường có điểm yếu. Kể từ khi giao tranh với Thẩm Chi Hằng, những kẻ như Tư Đồ William trong mắt anh ta trở nên đơn giản như trẻ con, và những cuộc tranh đấu trước đây mà anh đã trải qua, giờ nhìn lại cũng thấy thật ngây ngô như trò chơi trẻ con.
Lệ Anh Lương cảm thấy mình đã trưởng thành rất nhiều.
- Lệ Anh Lương đưa tay về phía Tư Đồ William nói: "Vậy chúc chúng ta hợp tác thành công."
- Tư Đồ William do dự một lúc, cuối cùng miễn cưỡng đưa tay ra bắt tay anh: "Cũng không thể gọi là hợp tác. Dù sao một khi tôi phát hiện anh muốn hại người tôi sẽ lập tức dừng lại."
- Lệ Anh Lương buông tay, đứng lên: "Tôi hiểu. Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu phải khó xử đâu."
- Tư Đồ William cũng đứng lên: "Vậy chúng ta ra ngoài đi, đừng để Tịnh Tuyết ở dưới lầu chờ lâu."
- Lệ Anh Lương vẫn ở nguyên chỗ cũ không động đậy: "Mời cậu, tôi không làm phiền hai người nữa." Tư Đồ William đi xuống cùng Kim Tịnh Tuyết ăn dưa hấu, nhìn kỹ vết bầm tím còn sót lại trên mặt cô trong lòng cảm thấy thực sự rất đau lòng. Kim Tịnh Tuyết nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Đồ William trong lòng cảm thấy áy náy, không muốn nói dối thêm nữa, chỉ mong anh mau chóng rời đi.
Sau khi ăn xong quả dưa hấu, Lệ Anh Lương lại xuất hiện kéo Tư Đồ William sang một bên và trò chuyện một lúc lâu nữa. Kim Tịnh Tuyết ngồi ở xa không nghe rõ lời anh ta nói, cũng không muốn nghe rõ.
Đợi Lệ Anh Lương nói xong. Tư Đồ William bước lại trước mặt Kim Tịnh Tuyết lưu luyến nói lời tạm biệt với cô. Cô tiễn anh đến cổng, chờ anh đi xa rồi mới quay vào trong hỏi Lệ Anh Lương: “Anh ta đồng ý rồi à?"
- “Đồng ý rồi.”
- Kim Tịnh Tuyết nhìn Lệ Anh Lương từ trên xuống dưới: “Anh lại đưa ra điều kiện gì cho anh ấy vậy?
- “Tôi cho cậu ta tiền. Hơn nữa lại không cần cậu ta phải mạo hiểm. Cậu ta chỉ cần giúp tôi một việc nhỏ thôi."
- “Anh ấy là người tốt, lại ngốc nghếch. Anh không được hại anh ấy đâu.”
- Lệ Anh Lương trước đó luôn nhìn ra ngoài cửa giờ đây thu hồi ánh mắt và nhìn về phía Kim Tịnh Tuyết: "Cô quan tâm đến cậu ta thế à?"
- Kim Tịnh Tuyết tránh ánh nhìn của anh ta: "Em không phải quan tâm anh ấy, chỉ là không muốn như anh thiếu đạo đức thôi.”
Tư Đồ William trực tiếp trở về dinh thự nhà họ Thẩm.
Thẩm Chi Hằng đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm. Người thực sự làm việc là Mễ Lan. Cô ấy đang ngồi xổm trước chiếc vali lớn gấp áo sơ mi, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, như thể cô ấy đã quên mất rằng mình đã lấy lại được thị lực, vẫn đang hành động dựa trên xúc giác. Thẩm Chi Hằng ngồi ở trên sàn cúi đầu xem một đống tài liệu, bên cạnh là chiếc điện thoại với dây điện dài.
Nhìn thấy Tư Đồ William đã trở lại, Mễ Lan đứng dậy chào cậu ta. Thẩm Chi Hằng không để ý tới Tư Đồ William, Tư Đồ William cũng không để ý đến Thẩm Chi Hằng, cậu ta chỉ hỏi Mễ Lan: "Cô có vé tàu chưa?"
Mễ Lan như thường lệ trả lời ngắn gọn: "Chưa có."
Tư Đồ William ngẩng đầu bắt đầu huýt sáo đi lên lầu. Một là tâm trạng rất vui vẻ. Hai là cũng muốn chọc giận Thẩm Chi Hằng.
Khi lên lầu, Tư Đồ William ăn quá nhiều dưa hấu, trước tiên vào nhà vệ sinh một lúc sau đó rửa mặt. Nhân lúc trời vẫn còn sớm, Tư Đồ William ra ngoài đi dạo một chút.
Tư Đồ William hướng đến Khu tô giới Nhật Bản.
Trước đây Tư Đồ William hiếm khi đến khu tô giới Nhật Bản vì nó quá hỗn loạn. Mặc dù Lệ Anh Lương vừa nói cho anh biết địa chỉ của dinh thự Hoành Sơn nhưng Tư Đồ William vẫn cảm thấy hơi khó tìm. Đặc biệt là các ngã tư đều dựng rào chắn, xung quanh toàn là lính Nhật trang bị đầy đủ vũ khí. Người dân trên đường thì đều tỏ ra e dè, thường xuyên bị yêu cầu cúi chào và kiểm tra thân thể.
Tư Đồ William lợi dụng mái tóc xoăn của mình giả làm người Anh nên tránh được nhiều khó khăn. Tất cả người Trung Quốc đi qua ngã tư đều phải cúi đầu trước lính Nhật. Tư Đồ William cũng đã tránh khỏi sự nhục nhã phải cúi đầu khúm núm đó. Tư Đồ William không cảm thấy nhiều về điều đó và thậm chí còn nghĩ nó khá thú vị - Tư Đồ William nhìn thấy náo nhiệt khi loài người đánh nhau. Về việc sau này vùng đất này sẽ thuộc về người Nhật hay người Trung Quốc cậu ta vẫn chưa nghĩ đến, cũng không có ý kiến. Dù sao nó cũng không thuộc về cậu ta. Bên đường có những xác chết nằm ngổn ngang, bốc mùi hôi thối. Cậu ta cảm thấy hơi buồn nôn nhưng cũng có chút thèm thuồng—đã nhiều ngày không được nếm máu, thực phẩm của con người khiến cậu ta lo lắng sẽ thiếu dinh dưỡng.
Đi được một đoạn đường, lại ngồi một đoạn xe ba bánh, Tư Đồ William đã vào khu tôi giới Nhật, thuận lợi đến trước cổng Dinh thự Hoành Sơn. Người lính canh gắt gỏng quát cậu ta, ý bảo những kẻ không liên quan như cậu mau mau tránh ra nhưng Tư Đồ William vẫn tiến lại gần, mở miệng nói với lính canh: “Tôi có việc gấp cần gặp Hoành Sơn tiên sinh."
Tư Đồ William dùng một mẹo nhỏ, cố tình nói tiếng Anh. Lính canh một mặt nhận ra cậu ta là người phương Tây nhưng mặt khác lại không biết anh ta đang nói gì nên nhìn cậu ta với ánh mắt nghi ngờ. Tư Đồ William càng nói nhiều, càng nhanh rồi lại chỉ tay vào bên trong, chuyển sang nói tiếng Trung một cách chậm rãi: "Hoành Sơn, Hoành- Sơn-"
Lính canh giơ tay ấn vào ngực Tư Đồ William ngăn cản cậu ta tiến về phía trước. Một đồng đội bên cạnh thấy vậy đã chạy vào nhà gọi điện thoại nội bộ trong dinh thự để hỏi chỉ thị.
Một lúc sau, người lính canh đó chạy ra ngoài trực tiếp nói với Tư Đồ William một câu:” Mời vào”.
Tư Đồ William đi theo người lính canh đó vào trong tiện thể chiêm ngưỡng kiến trúc của dinh thự Hoành Sơn. Kết quả, Tư Đồ William cảm thấy nơi này không tươm tất hơn Bệnh viện Keats là bao. Trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi làm cậu ta càng đói hơn. Đúng lúc cậu sắp chảy nước miếng thì bỗng nhiên một chiếc xe tải từ phía sau tòa nhà lao ra, mùi máu tanh theo xe xộc vào mặt làm cho cậu ta không khỏi hít một hơi sâu.
Phía sau xe tải được phủ một tấm bạt nhếch nhác, dưới lớp bạt ấy lấp ló những hình dáng đang nhấp nhô. Tư Đồ William nhìn thoáng qua có thể biết - chiếc xe tải đang chở đầy xác chết.
“Làm quan ở đây cũng không tệ.” Tư Đồ William vui vẻ nghĩ: “Ít nhất đồ ăn cũng ngon.”
- Trong văn phòng đốc lý ở tầng hai Tư Đồ William đã gặp được Hoành Sơn Anh. Lần này cậu ta không nói tiếng Anh nữa, đổi sang nói tiếng Trung Quốc: " Lệ Anh Lương nhờ tôi đến đây. Anh ta nói -"
- Hoành Sơn Anh quát lớn đuổi lính canh ra ngoài rồi hỏi Tư Đồ William: "Cậu nói cái gì?"
- “Lệ Anh Lương. Chính là Lệ Anh Lương của các người. Anh ta nhờ tôi đến đây. Anh ta nói anh ta không phải là gián điệp. Anh ta bị Thẩm Chi Hằng bắt cóc, và anh ta vừa trốn thoát vài ngày trước"
- Hoành Sơn Anh giơ tay: "Đợi đã. Cậu lại là ai đây?"
- "Tôi là bạn tốt của Thẩm Chi Hằng! Lần đó các người hộ tống Thẩm Chi Hằng đến Cáp Nhĩ Tân. Còn tôi bị Lệ Anh Lương bắt làm con tin suốt đường nữa!"
- Hoành Sơn Anh gần như phát điên khi nghe điều này: “Vậy sao cậu lại làm việc cho Lệ Anh Lương? “
- “Ồ. Là như vầy, anh ta cho tôi tiền.”
- Hoành Sơn Anh ngơ ngác nhìn Tư Đồ William: “Ồ… vậy tại sao anh ta không tự mình đến gặp tôi?”
- “Anh ta nói hiện tại không dám xuất hiện. Anh ta còn nói những tài liệu đó không phải do anh ta đưa cho Thẩm Chi Hằng mà là bị Thẩm Chi Hằng đánh cắp. Thẩm Chi Hằng cố ý muốn gài bẫy hại anh ta, muốn mượn đao giết người, để các người giết anh ấy.”
- "Vậy thì anh ta không sợ tôi ép cậu dẫn đường đến tìm anh ta sao?"
- "Vậy thì thật tuyệt. Anh ta bảo tôi đến chính là muốn ông đến gặp anh ta một lần. Anh ta nói rằng bây giờ anh ta chỉ tin tưởng ông thôi, không tin ai khác cả. Anh ta thậm chí còn không dám gọi cho ông. Anh ta nói rằng điện thoại của các người ở đây có thiết bị nghe lén.”
- “Anh ta đang ở đâu?”
- “Ở nhà bạn gái của tôi.”
-“Nhà bạn gái của cậu, là ai?
- Tư Đồ William ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời: “Đó là cô Kim Tịnh Tuyết, Kim nhị tiểu thư. Ông có biết không?”
- Hoành Sơn Anh im lặng thầm hỏi trong lòng: “Chẳng phải người cô ấy yêu là Lệ Anh Lương sao?”
Sau câu hỏi thầm không lời đó trong lòng Hoành Sơn Anh dậy lên những cơn sóng lớn. Đối với lời nói của Tư Đồ William vừa có chút tin tưởng lại vừa không dám hoàn toàn tin tưởng.
- " Kim Tịnh Tuyết, sống ở đâu?"
- "Trong khu tô giới Anh."
Trong lòng Hoành Sơn Anh vang lên tiếng trống. Lính Nhật không được phép vào Khu tô giới Anh nhưng để ông ta đơn thương độc mã đến gặp Lệ Anh Lương. Ông ta có chút e ngại. Lỡ Lệ Anh Lương thật sự là nhân sĩ yêu nước. Lần này là muốn dụ ông ta vào chỗ chết thì sao?
- “Được." Hoành Sơn Anh suy nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nói với Tư Đồ William: "Sắp tới tôi sẽ đi gặp anh ấy."
- Tư Đồ William không nói lời từ biệt, ngẩng đầu làm vẻ mặt trầm tư, cuối cùng vỗ đầu một cái: "Hỏng rồi, suýt chút nữa đã bỏ lỡ lời quan trọng nhất. Là, Lệ Anh Lương còn nói: “Để tỏ ra thành ý, anh ta liền nghĩ ra biện pháp giúp ông bắt được Thẩm Chi Hằng."
- Hoành Sơn Anh sợ đến mức chân gần như co quắp lại: "Anh ta lại có chủ ý mới gì nữa? Lần trước tôi đã nghe lời anh ta, kết quả toàn bộ quân đội gần như bị tiêu diệt. "
- “Vậy thì ông có thể tự mình hỏi anh ta đi. Tôi chỉ là chuyển lời thôi. Trời sắp tối và tôi phải rời đi đây.”
Hoành Sơn Anh nhìn Tư Đồ William vẫn còn mang chút tính trẻ con bồng bột. Lại hỏi cậu ta thêm vài câu nhưng không thu được thông tin gì đáng giá nên kêu người đưa cậu ta ra ngoài. Sau đó quay lại đi tìm Hắc Mộc Lê Hoa giao cho cô nhiệm vụ theo dõi Tư Đồ William. Muốn xem liệu có thực sự có Lệ Anh Lương đứng sau lưng cậu ta hay không.
Tuy nhiên, ông ta không ngờ rằng Hắc Mộc Lê Hoa sẽ thắc mắc mệnh lệnh của anh.
- “Đốc lý.” nói một cách nghiêm túc: “Tôi nghĩ chúng ta nên nhìn về phía trước, đừng tiếp tục dây dưa với Thẩm Chi Hằng nữa.”
- Hoành Sơn Anh sửng sốt: “Cô đang chỉ trích tôi sao?”
- “Tôi không dám. Chỉ là, tôi nghĩ chúng ta vẫn không có cơ hội để chế ngự được Thẩm Chi Hằng. Nếu lần này chúng ta lại thất bại, như vậy toàn bộ dinh thự Hoành sơn sẽ bị coi là một nhóm mắc bệnh tâm thần. Theo tôi biết, hiện tại trong quân đội đã có người chỉ trích ngài, cho rằng lần trước ngài đã phát điên, thực ra không có ma cà rồng nào cả, tất cả đều là kịch bản do một mình ngài dựng lên.”
- "Nhảm nhí! Có phải kịch bản hay không, cô rất rõ!”
- "Đúng vậy, tôi biết rất rõ, nhưng điều đó có ý nghĩa gì? Thẩm Chi Hằng rõ ràng không có ý định tiếp tục trả thù chúng ta. Vậy tại sao chúng ta hà tất lại khiêu khích anh ta? Công việc hiện tại của chúng ta là ổn định tình hình, nhanh chóng thành lập chính phủ mới. Nếu có thể, chúng ta thậm chí có thể thiết lập mối quan hệ mới với Thẩm Chi Hằng. Anh ấy có danh tiếng và địa vị. Nếu anh ta ủng hộ chính phủ mới đó sẽ là cách tuyên truyền tốt nhất."
Hoành Sơn Anh nghe cô ta nói thao thao bất tuyệt trong lòng tức giận đến mức muốn phun máu — Cô ta chắc chắn có thời gian rãnh để nói những điều này. Dù sao cô cũng không phải kẻ thù của Thẩm Chi Hằng. Cô ta cũng không vì Thẩm Chi Hằng mà cảm thấy lo lắng sợ hãi bị người khác cười chê. Nhưng ông ta thì khác, chỉ có bắt được Thẩm Chi Hằng và công bố bí mật của Thẩm Chi Hằng mới có thể rửa sạch sự nhục nhã của mình, mới có thể chứng minh rằng mình không phải là một kẻ nhút nhát điên rồ.
Ông ta có thể gọi Lệ Anh Lương trở lại chứng minh rằng ông ta không sai lầm trong việc sử dụng người. Những thuộc hạ trung thành của ông ta tuyệt đối không phải là nội gián.
Hoành Sơn Anh không tin Hắc Mộc Lê Hoa không biết mục đích của mình nên những lời vừa rồi của cô ta hoàn toàn có ý định châm chọc ông. Đáng tiếc Hắc Mộc Lê Hoa không phải là vợ ông. Nếu không bây giờ ông sẽ yêu cầu cô nếm thử chiêu trò cũ của mình.
Hoành Sơn Anh kìm nén cơn tức giận và yêu cầu Hắc Mộc Lê Hoa rời khỏi.
Hoành Sơn Anh có một trực giác: người phụ nữ này không phải là người tốt bụng, chắc chắn không nhàn rỗi. Sau lưng có thể đã sắp xếp mọi thứ để đẩy mình ra ngoài và biến tổ chức này thành dinh thự Hắc Mộc. Vì vậy ông phải hành động nhanh chóng để đạt được một số thành tựu trong thời gian ngắn để hạ bệ ánh hào quang của Hắc Mộc Lê Hoa.
Đốc lý Hoành Sơn đưa hai vệ sĩ mặc thường phục đến dinh thự nhà họ Kim ở Khu tô giới Anh.
Hoành Sơn Anh quyết định mạo hiểm một lần, đặt cược vào việc những gì Tư Đồ William nói là đúng, cược Lệ Anh Lương vẫn trung thành với ông ta.
Hoành Sơn Anh đến trong bóng tối. Trong khu tô giới ánh đèn rực rỡ đã trở lại hình dáng cũ. Chỉ là trên đường vẫn còn rất nhiều người tị nạn chặn đường đi, cũng chặn xe của ông ta. Sau đó, quyết định xuống xe, dẫn theo vệ sĩ đi bộ một đường đến dinh thự nhà họ Kim.