Chương 24 (1)
Nhìn qua cánh cổng cao lớn được sơn đen và chạm khắc hoa văn, Hoành Sơn Anh nhìn những bãi cỏ và ngôi nhà kiểu Tây. Hoành Sơn Anh cảm thấy nơi đây quả thật mang vẻ uy nghi của dinh thự nhà họ Kim. Chỉ có ánh đèn sáng rực rỡ trong sự tĩnh lặng, có chút giống như kế sách 'không thành kế'. Hoành Sơn Anh ấn ấn khẩu súng bên hông. Hoành Sơn Anh dẫn theo các vệ sĩ của mình đẩy cửa sân quyết định không mời mà tự vào. Sau khi băng qua sân đi lên bậc thang, Hoành Sơn Anh đứng nghiêm trước cửa tòa nhà, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu – vừa hít được nữa chừng cánh cửa mở từ trong ra, mở với lực khá mạnh trực tiếp đẩy ông ta sang một bên. Tiếng cười nói giòn giã vang lên, chính là giọng nói của Kim Tịnh Tuyết: “Ngoài kia thật sự không có chuyện gì, rạp chiếu phim đã mở cửa rồi. Gia đình tiểu thư Mã vốn đã đặt vé thuyền đi Thanh Đảo nhưng nhìn thấy tình hình này họ quyết định không đi nữa. Tất nhiên rồi, nơi đây tốt biết bao. Tôi cũng quen sống ở đây-" Cô ngước lên và nhìn thấy hai vệ sĩ trước mặt, cô sửng sốt thốt lên một tiếng ‘yo’.
Vệ sĩ tuy mặc thường phục nhưng trên đường đi vẫn không giấu được khí chất quân nhân. Trên suốt chặng đường đến đây luôn cau mày trợn mắt, nghiêm túc và trang trọng. Giờ đây đối mặt với Kim Tịnh Tuyết, sự cau mày trợn mắt của bọn họ đã giãn ra một chút. Bởi vì họ chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy trong đời. Lúc này, đốc lý Hoành Sơn từ sau cửa đi ra nói: “Kim tiểu thư, là tôi, cô còn nhớ tôi không?”
- Kim Tịnh Tuyết lùi lại một bước: “Là ông?”
- Hoành Sơn Anh nho nhã lịch sự hỏi: "Xin hỏi, anh Lương có ở đây không?”
- Kim Tịnh Tuyết nghi ngờ nhìn Hoành Sơn Anh: "Ông tìm anh ấy làm gì?"
- Hoành Sơn Anh đang định trả lời thì đột nhiên từ vai Kim Tịnh Tuyết có một cái đầu ló ra, cái đầu đầy nước mắt cất tiếng gọi khàn khàn: "Đốc lý"
- Hoành Sơn Anh bị cái đầu này làm giật mình.
- Lệ Anh Lương và Hoành Sơn Anh có thể gọi là "cuộc gặp gỡ vui vẻ".
Hai người vào nhà ngồi xuống, cô nha hoàn trong nhà đi ra ngoài. Kim Tịnh Tuyết không giỏi pha trà, đặc biệt cô không thích tiếp đãi người Nhật nên chỉ mang cho Hoành Sơn Anh một cốc nước nóng sau đó quay người rời đi.
Lệ Anh Lương không đợi Hoành Sơn Anh đặt câu hỏi mà đã chủ động kể một câu chuyện hùng hồn về việc anh ta đã rơi vào bẫy của Thẩm Chi Hằng như thế nào và rồi suýt bị Thẩm Chi Hằng tra tấn đến chết, làm thế nào để thoát chết trốn đến dinh thự nhà họ Kim. Hoành Sơn Anh kiên nhẫn lắng nghe đến cuối cùng rồi cẩn thận tra hỏi anh ta một lượt, cuối cùng Hoành Sơn Anh cũng tin Lệ Anh Lương.
Trong vài tháng qua, Thẩm Chi Hằng và Lệ Anh Lương đã khiến ông ta rơi vào cảnh hỗn loạn. Xét cho cùng, món nợ này của Lệ Anh Lương cũng phải tính trên đầu Thẩm Chi Hằng. Lệ Anh Lương cũng là nạn nhân. Vì vậy sau khi nghe được kế hoạch tiếp theo của Lệ Anh Lương ông ấy lập tức đồng ý. Đúng vậy, chỉ có bắt được Thẩm Chi Hằng mới có thể chứng minh được mọi việc ông ta làm trước đây đều không hề điên rồ.
- “Hắc Mộc không thể tin tưởng được nữa" Hoành Sơn Anh nói với Lệ Anh Lương: "Cô ta giờ đây đã dám công khai không tuân theo mệnh lệnh. Chắc chắn là cấp trên đã có người chống lưng cho cô ta. Bước tiếp theo cô ta có thể sẽ tìm cách đá tôi ra ngoài."
- Lệ Anh Lương thấp giọng trả lời: “Vậy thì cứ giấu cô ta đi. Dù sao lần này chúng ta cũng muốn dùng trí chứ không phải dùng sức. Lấy lực lượng của đốc lý, thêm thuộc hạ của tôi. Còn có sự giúp đỡ Tư Đồ William chắc hẳn cũng đủ rồi."
- Hoành Sơn Anh bỗng nhớ ra một chuyện: “Người dưới quyền của anh, Lý Quế Sinh, vì anh mà ngồi tù rồi”
- Lệ Anh Lương nói “Hả?” Nhưng Hoành Sơn Anh ngay lập tức nói tiếp: “Yên tâm, tình hình của cậu ta càng an toàn hơn anh. Tôi sẽ thả cậu ta ra ngoài để cậu ta làm trợ thủ cho anh."
- Lệ Anh Lương vốn đang ngồi, lúc này cúi đầu thật sâu như muốn hôn đầu gối của đốc lý: "Cảm ơn đốc lý đã tin tưởng và thông cảm”
Hoành Sơn Anh nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Không ngờ tên tay sai nhỏ bé trước mặt này giờ đây lại trở thành cộng sự và là bạn tâm giao trung thành nhất của ông ta.
Đến nửa đêm, Hoành Sơn Anh lặng lẽ rời khỏi dinh thự nhà họ Kim.
Kim Tịnh Tuyết không ngủ được nên xuống lầu vào phòng khách, ngồi xuống trước mặt Lệ Anh Lương. Lệ Anh Lương đang ngồi co ro trên sofa hút thuốc ngẩng mắt nhìn Kim Tịnh Tuyết. Khuôn mặt anh ấy tái nhợt, dưới mắt có quầng thâm sâu, những ngón tay gầy guộc cầm điếu thuốc. Móng tay bị tổn thương của anh ấy đã dài ra trong những ngày qua nhìn rất đáng sợ, khiến người ta chỉ cần liếc nhìn cũng thấy đau.
- "Anh còn chưa ngủ à?" Kim Tịnh Tuyết hỏi để tạo ra cuộc trò chuyện.
- Lệ Anh Lương cúi đầu hút thêm một hơi thuốc, tóc trên trán dài ra, xõa xuống che một bên mắt: “Giờ đi ngủ đây.”
Kim Tịnh Tuyết cảm thấy trận đại nạn lần này đã làm Lệ Anh Lương thay đổi, trở nên thô lỗ, cũng trở nên chân thật hơn, có tính người hơn. Kim Tịnh Tuyết đưa tay lên định vén lọn tóc đang che mắt anh nhưng anh lại trợn mắt lên nhìn cô, nghi hoặc cảnh giác, suýt chút nữa bỏ chạy.
- “Đến mức vậy không?” Kim Tịnh Tuyết vừa tức giận vừa buồn cười: “Giống như sợ em đánh anh vậy”
Lệ Anh Lương để mặc cô vén tóc cho mình. Trong một khoảnh khắc đó Lệ Anh Lương cảm thấy khó chịu. Tại sao anh ta lại cảm thấy khó chịu thì không thể nói rõ được. Có lẽ anh ta nhận ra rằng nhị tiểu thư chết tiệt này dường như thật sự có chút tình cảm với mình – Có thể là… nói không rõ, không chắc chắn. Nhưng có được tình yêu thật thì có thể như thế nào? Cô chẳng cần phải chèn ép anh, chỉ ngồi đây như thế này cô đã làm cho anh ngột ngạt rồi. Cô họ Kim, cha ruột của cô là cha đỡ đầu của anh ta, cả gia đình họ đều là đại ân nhân của anh. Ân nặng như núi ngày đêm đè nén anh. Dù chết vạn lần cũng không thể báo đáp nổi một phần. Cho nên anh ta muốn thẳng lưng làm người đường đường chính chính thì điều đầu tiên anh cần làm là tống cổ cả nhà cô ra khỏi cuộc đời mình. Kể từ khi anh ta đầu hàng người Nhật nhà họ Kim không còn mời gọi anh ta nhiều, chỉ có Kim Tịnh Tuyết là luôn bám lấy anh ta. Đôi khi Lệ Anh Lương muốn bóp chết Kim Tịnh Tuyết. Bóp chết cô ta rồi lòng anh ta sẽ bình yên.
- “Chờ tôi trở mình được rồi.” Lệ Anh Lương bỗng nói: “Tôi sẽ báo đáp cô.”
- Kim Tịnh Tuyết thấy thú vị: “Anh định báo đáp thế nào?”
- “Tặng cô một món hồi môn thật tốt.”
- Kim Tịnh Tuyết vừa muốn nói: “không thèm” nhưng suy nghĩ lại, cô nói: "Em thậm chí còn chưa có vị hôn phu. Biết bao giờ em mới có thể kết hôn? Bây giờ anh hứa hẹn lớn như vậy sợ rằng đến lúc đó sẽ không giữ lời.”
- “Tôi thấy cô có thể gả cho Tư Đồ William."
- "yo, anh thay em làm chủ đó à?"
- "Cô không thích cậu ta sao?"
- "Không thích."
- "Tôi thấy cô đối xử với anh ta cũng không tệ lắm.”
- "Em tốt với anh hơn.”
Lệ Anh Lương nhận ra giọng điệu của Kim Tịnh Tuyết không ổn nên không dám tiếp tục nói chuyện nữa, ném nửa điếu thuốc trong tay vào gạt tàn rồi đứng dậy nói: “buồn ngủ rồi.”
Lệ Anh Lương muốn trốn nhưng Kim Tịnh Tuyết đã đứng dậy nhào vào lòng anh. Lệ Anh Lương vội vàng lùi lại một bước – lùi lại thêm một bước rồi không dám lùi nữa. Bởi vì người phụ nữ này dường như được làm bằng nước, mỗi lần anh lùi cô lại tiến gần thêm. Nếu anh ta dám lùi nữa cô sẽ hòa vào trong cơ thể anh biến thành tình trạng không thể kiểm soát. Hai tay anh giơ lên, lần này anh thực sự sợ cô rồi. Trời mới biết cô thơm ngọt đến mức nào? Mùi hương của cô thật ấm áp dễ chịu. Khiến anh muốn...
Nhưng những điều “muốn” đó là những gì anh không thể làm. Lệ Anh Lương thừa nhận mình có tâm địa xấu xa nhưng anh ta có những điều có thể làm và những điều không thể làm. Anh ta có thể giết người, đốt nhà, nhưng không thể lừa đảo và hiếp dâm phụ nữ.
Thật quá hèn hạ.
Lệ Anh Lương giơ tay đẩy Kim Tịnh Tuyết ra như thể đang đấu tranh để sinh tồn. Anh ta đã dùng sức quá mạnh nên đã đẩy Kim Tịnh Tuyết về phía sau và ngã xuống ghế sofa. Kim Tịnh Tuyết cũng trở nên sốt ruột, Lệ Anh Lương thật sự không biết điều vậy thì cô cũng quyết định liều một phen. Dù sao cô ấy cũng là một người phụ nữ hiện đại được giải phóng trong thế kỷ 20. Cô ấy muốn yêu ai thì yêu, muốn có ai thì có, không cần phải giữ gìn trinh tiết cho bất kỳ ai.
Cô bật dậy không nói một lời đã lao vào và đè Lệ Anh Lương xuống đất. Chiếc váy ngủ bằng lụa vén lên tới đùi cô. Lụa thì mịn màng, da thịt còn mịn màng hơn. Hai tay Lệ Anh Lương gần như không biết để đâu. Dù chạm vào ở đâu của cô ấy cũng đều là phi lễ. Hai người như thể sắp đánh nhau, quấn lấy nhau trên mặt đất một lúc. Sau đó Kim Tịnh Tuyết hôn mạnh vào môi Lệ Anh Lương. Mùi son môi xông vào lỗ mũi, thấm sâu vào lòng. Lệ Anh Lương cảm thấy trong đầu như có một tiếng nổ lớn. Hai tay Lệ Anh Lương không tự chủ được siết chặt Kim Tịnh Tuyết trong lòng. Một cú lật đã đè cô ấy xuống dưới, trong lòng anh ta nghĩ thầm: "Mẹ kiếp!"
Sau đó anh ta bắt đầu hành động.
Nửa giờ sau, Lệ Anh Lương ngồi trên sàn, tựa vào ghế sofa, mắt mở to thở dốc.
Một nữa khuôn mặt Lệ Anh Lương bị tóc che khuất, đôi mắt hoàn toàn không thấy, khuôn mặt trắng bệch, khóe miệng lấm tấm một chút màu đỏ tươi - chính là son môi trên môi Kim Tịnh Tuyết. Son môi của cô tô rất đậm, Lệ Anh Lương lại liên tục cắn cô ấy một cách hỗn loạn làm cho khuôn mặt cô loang lổ. Kéo áo choàng ngủ lại để che cơ thể. Kim Tịnh Tuyết cũng ngồi dậy đi lại Lệ Anh Lương. Lệ Anh Lương trần trụi nửa thân trên, từng chiếc xương sườn nhô ra ngoài trông có phần không mấy đẹp mắt. Nhưng cô không thấy nó ghê tởm, chỉ thấy thú vị.
- “Ngụy quân tử.” Kim Tịnh Tuyết mỉm cười thì thầm nói.
Lệ Anh Lương từ từ quay mắt nhìn Kim Tịnh Tuyết nhưng trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Cảm giác khó chịu không phải vì anh đã mất đi sự trinh tiết, anh không theo đạo nên giữ lại thân phận 'trai tân' cũng không có ích gì. Cảm giác khó chịu là vì anh đã quan hệ với cô ấy. Không yêu cô ấy mà lại có quan hệ với cô ấy, điều này là không đúng.
- "Kẻ điên" Lệ Anh Lương thu hồi ánh mắt, nói lẩm bẩm: "Tôi là như thế nào cô còn không biết sao? Cô đi theo tôi thì có thể thu được kết quả tốt chứ? Cô không phải là nha đầu nhà nghèo khổ chỉ muốn theo tôi để có được một bữa ăn no. Cô cần gì có cái đó. Tại sao anh cứ phải tốt với tôi?"
- “Chỉ vì em không phải là nha đầu nhà nghèo. Em muốn gì có cái đó. Vì vậy, em có thể thích ai thì cứ thích người đó."
- Lệ Anh Lương dựa vào ghế sofa đứng dậy không thèm quay đầu nhìn, nói: “Ngày mai tôi sẽ bán cô đi, để cô biết tôi là ai”
- Kim Tịnh Tuyết tưởng rằng anh đang rất xấu hổ nên đã chuyển sang tức giận, cũng không để tâm chỉ nói: “Được thôi! Đừng bán em cho người Nhật là được. Em thấy họ quá kém cỏi!"
Hai người đã chia tay như vậy. Đến sáng hôm sau hai người gặp nhau ở nhà ăn. Kim Tịnh Tuyết rất tự nhiên nhìn thấy bữa sáng mà các cô nha hoàn mua từ bên ngoài đặt trên bàn, rất vui vẻ: “Cuối cùng cũng có món mới để ăn rồi.”
Lệ Anh Lương đang phồng má cúi đầu nhai mạnh không để ý đến cô. Đợi đến khi ăn no rồi, mới nói với cô: "Hôm nay tôi đi."
Kim Tịnh Tuyết lập tức ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn anh.
- Lệ Anh Lương nói: "Là hôm qua tôi đã thỏa thuận với Hoành Sơn. Cô không cần lo lắng. Sau khi giải quyết xong chuyện của tôi, tôi sẽ trở lại tìm cô.”
- Kim Tịnh Tuyết miễn cưỡng cười một cái: "Không cần nói những lời dễ nghe để dỗ dành em. Em vốn cũng không định bắt anh phải chịu trách nhiệm với em. Nếu anh muốn cưới em, em còn chưa chắc muốn gã đâu.”
- “Không phải dỗ cô”. Lệ Anh Lương nhìn xuống bàn nói: “Tôi chưa từng dỗ dành cô.”
- Kim Tịnh Tuyết cũng cụp đôi mi dài xuống nhìn cốc cafe trước mặt mỉm cười: “Anh lười không muốn dỗ à.”
- Lệ Anh Lương nói: “Nói chung cô đợi tôi, đợi tôi quay lại tìm cô.”
Kim Tịnh Tuyết liếc nhìn Lệ Anh Lương, cảm thấy trong giọng nói của anh có vẻ trang nghiêm khắc thường cũng khiến cô hơi động lòng: “Vậy em sẽ tin anh một lần”. Sau đó cô ngẩng đầu nói thêm: “Anh đừng nghĩ rằng em đang dùng chuyện này để anh phải chịu trách nhiệm. Nếu anh nghĩ vậy thì anh thật sự coi thường em quá rồi"
Đến trưa, một chiếc ô tô đi ngang qua cổng dinh thự nhà họ Kim, đưa Lệ Anh Lương rời khỏi Khu tô giới Anh.