← Quay lại trang sách

Chương 25

Tư Đồ William rời đi, Mễ Lan tức giận.

Thẩm Chi Hằng lần đầu tiên nhìn thấy Mễ Lan tức giận. Khi tức giận Mễ Lan gần như trở thành một người khác, làn da trên mặt căng cứng, trắng bệch như ngọc, đôi mắt mở to, con ngươi trong suốt như những viên bi. Tóm lại, khuôn mặt cô không còn sức sống, biến thành một bức tượng hung ác, ánh mắt sáng rực nhưng ánh sáng ấy lại đầy sát khí.

Tuy nhiên cô không giống như những cô gái khác thường khóc lóc om sòm khi tức giận. Ngược lại giọng điệu của cô lại rất bình tĩnh: “Anh đừng đi, lời của chú lệ nói không đáng tin, có thể lại muốn giết anh lần nữa. Nếu chú ấy thực sự muốn giết anh tôi lại phải đi cứu anh lần nữa"

Câu nói này khiến cô ấy có vẻ già dặn và lại đầy tự tin như thể việc cứu Thẩm Chi đã trở thành nghĩa vụ của cô và cô đã thực hiện nghĩa vụ đó nhiều lần rồi. Cô ấy giống như một nhân viên cũ trong một văn phòng lạnh lẽo, đã cảm thấy tê liệt và mệt mỏi với công việc này.

Thẩm Chi Hằng không biết liệu mình có muốn nói chuyện sâu sắc với một cô bé hay không, như thể đối đầu, hắn đã nhìn thẳng vào mắt cô trong một khoảnh khắc. Cuối cùng, Thẩm Chi Hằng cũng bị khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng và đáng sợ của cô trấn tĩnh lại và quyết định giải thích một cách ôn hòa: “Tôi còn chưa kịp nói với cô. Tôi đã đặt vé tàu ngày hôm qua rồi, bảy ngày nữa xuất phát đi Thượng Hải. Bảy ngày không phải là thời gian ngắn. Nếu Lệ Anh Lương thực sự muốn gây rắc rối cho tôi vậy thì tôi có trốn cũng không trốn được". Nói đến đây hắn cau mày tiếp tục: "Người này thực sự là ngôi sao xấu trong cuộc đời tôi. Giết không chết, cũng không gạt bỏ được. Thật không biết anh ta rốt cuộc có ý định gì?”

- "Vậy chúng ta trốn ở nhà, trốn đủ bảy ngày. Chú Lệ sẽ không bao giờ xông vào tô giới để bắt người."

- Thẩm Chi Hằng cười nói: "Sao lại không thể? Lần đầu chúng tôi gặp mặt không phải là anh ta giết tôi ở tô giới sao?"

- Mễ Lan không nói nên lời một lúc, sau đó nói: "Đó là vì anh bị đột kích. Lần này chúng ta hãy cẩn thận một chút. Đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ để xem chú ấy bằng cách nào mà vào được"

- Thẩm Chi Hằng trả lời: ”Lời trẻ con.”

Mễ Lan nhìn Thẩm Chi Hằng. Trong lòng thực sự cũng biết rằng lời nói của mình thật trẻ con. Thẩm Chi Hằng luôn tỏ ra hòa nhã với cô – Có lẽ vì cô là một cô bé, người bình thường thì luôn khách khí với những cô bé. Cũng có thể vì cô đã cứu anh nên anh có ân báo ân, muốn đối xử tốt với cô. Nhưng cho dù lý do thế nào cô ấy cũng không vui. Cô hy vọng Thẩm Chi Hằng sẽ đối xử với cô như một người trưởng thành. Nếu cô nói sai anh sẽ phản bác lại. Nếu thái độ của cô ngang ngược anh có thể nổi giận. Không phải anh ấy rất giận Tư Đồ William sao? Chẳng phải anh ta cũng tàn nhẫn với chú Lệ sao?

Nhưng Thẩm Chi Hằng chỉ có hòa nhã với cô, ngoài sự hòa nhã ra thì không có gì khác. Thậm chí cô còn nghi ngờ nếu cô không chủ động đi trước mặt anh mỗi ngày vậy thì có lẽ chỉ cần một chút lơ đễnh anh ta sẽ quên cô hoàn toàn.

Mễ Lan nhận thấy mình đối với những yêu cầu của anh rất kỳ lạ. Anh đối xử tốt với cô, cho cô nhiều vật chất và tự do những điều mà trước đây cô không thể nào với tới, bảo vệ và nuôi dưỡng cô như một đứa trẻ. Nhưng cô lại không hài lòng, thậm chí còn muốn đối đầu với anh, khiến anh phải nổi giận với mình. Cô không phải là người điên rồ sao? Không phải là người không biết điều sao?

- “Tránh không được thì phải tự dâng mình tới cửa à?” Cô dừng lại một lúc rồi lại lẩm bẩm.

Thẩm Chi Hằng thấy cô cúi đầu đứng thẳng liền đứng dậy kéo ghế ra sau lưng cô, ấn vai cô để cô ngồi xuống sau đó ngồi đối diện cô. Mễ Lan cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm - lần này Thẩm tiên sinh nhất định phải nghiêm túc nói chuyện với cô. Lần này sẽ không còn coi cô như một đứa trẻ để qua loa nữa. Tuy nhiên cô đợi rất lâu vẫn không thấy Thẩm Chi Hằng lên tiếng. Nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Mễ Lan phát hiện ra tư thế Thẩm Chi Hằng đang trầm tư như thể đang tìm từ để nói. Ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào cô ấy, hắn như đã quyết tâm, hơi mím môi và gật đầu rồi nói một câu: “Tôi vẫn nghĩ mình là một con người.”

Mễ Lan hơi nghiêng mặt, nheo mắt nhìn anh. Trong lòng nghĩ làm người có cái gì tốt? Có phải con người hay không thì có quan hệ gì?

- Thẩm Chi Hằng trả lời: “Tôi có suy nghĩ của con người, tình cảm của con người.”

Mễ Lan không hiểu ý câu nói này của hắn. Có thì sao? Không có thì sao? Điều này có quan trọng không?

- “Nếu Lệ Anh Lương không tìm Tư Đồ William, vậy thì tôi đã cân nhắc tình hình tạm thời đưa cô rời khỏi Thiên Tân để tránh khỏi áp lực của quân Nhật. Nhưng bây giờ Lệ Anh Lương đã tìm đến Tư Đồ William. William còn ngốc nghếch nói chuyện hợp tác với anh ta, vậy thì tôi còn có thể làm gì đây? Nếu tôi thực sự rời đi như thế này vậy ai sẽ quan tâm đến William?”

- Mễ Lan sửng sốt: "Anh không ghét bác sĩ Tư Đồ nữa?"

- "Tôi là rất tức giận với cậu ấy nhưng không đến nổi ghét cậu ấy. Nếu cậu ta có thể sống một cuộc sống bình yên thì tôi có thể không bao giờ gặp lại cậu ta nữa. Nhưng giờ cậu ta đã rơi vào tình thế nguy hiểm làm sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn?”

- Mễ Lan vỗ tay một cái “bốp”, trên mặt hiện lên một tia vui mừng. Thẩm Chi Hằng khó hiểu nhìn cô: “Cô làm sao vậy?”

- Mễ Lan nhận ra mình đã mất bình tĩnh, nhanh chóng bỏ tay xuống: “Tôi rất mừng vì anh tha thứ cho bác sĩ Tư Đồ. Bởi vì tôi không ghét bác sĩ Tư Đồ chút nào. Bác sĩ Tư Đồ là ân nhân cứu mạng của tôi. Đợi khi tôi lớn lên và có năng lực hơn tôi sẽ còn phải báo ơn anh ấy nữa.”

- Thẩm Chi Hằng tựa hồ có chút hứng thú cười hỏi: “Cô dự định báo ân như thế nào?”

- Mễ Lan vốn đã nghĩ đến vấn đề này nên lúc này không cần suy nghĩ nói: “Tôi kiếm tiền cho anh ta tiêu. Tôi thấy bác sĩ Tư Đồ cái gì cũng không thiết chỉ là thiếu tiền."

Thẩm Chi Hằng ban đầu cho rằng đây chỉ là một câu nói trẻ con nhưng khi suy nghĩ kỹ thì nhận ra rằng Mễ Lan đã nhìn thấu bản chất của sự việc. Tư Đồ William lần đó đã nói với hắn rất nhiều điều vô nghĩa về chủ và nô bộc. Suy cho cùng, không chỉ muốn mình chăm sóc cho cậu ta, nuôi dưỡng cậu ta sao? Có thể biến một chuyện đơn giản thành chuyện khiến người khác phẫn nộ. Thẩm Chi Hằng căn bản không biết Tư Đồ William sống đến bây giờ tổng cộng đã đắc tội bao nhiêu người rồi. Một người đến mức này mà vẫn mơ tưởng theo đuổi Kim nhị tiểu thư. Về chuyện tình cảm của Tư Đồ William, Thẩm Chi Hằng không chỉ bi quan mà đơn giản là không còn chút hy vọng nào.

Thẩm Chi Hằng phải chịu trách nhiệm với người em trai không giống con người này, vì vậy hắn còn phải đối mặt với người Nhật thêm một lần nữa. Điều này làm cho Thẩm Chi Hằng thở dài với Mễ Lan một tiếng. Làm người, hắn mệt mỏi. Không làm người, hắn lại không cam lòng. Mễ Lan không nhận được câu trả lời mong muốn từ Thẩm Chi Hằng.

Thẩm Chi Hằng luôn nhàn nhã như vậy, đối xử với cô kiểu quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Hắn tin rằng cô chỉ là một đứa trẻ, cũng chưa phải là một đứa trẻ lớn - Nên hắn cũng lười nói những lời quan trọng với cô mà chỉ an ủi, phớt lờ. Mễ Lan nhận ra rằng trừ khi cô đi vào tâm trí anh nếu không cô sẽ không bao giờ biết anh đang nghĩ gì.

Nếu đã như vậy cô quyết định không hỏi nữa. Khi cô không nói gì thì Thẩm Chi Hằng lại bắt đầu luyên thuyên, nhắc nhở cô trong bảy ngày tới nên sống như thế nào rồi gọi một người đến làm bảo vệ kiêm người chạy việc cho cô. Người này không ai khác chính là Trương Hữu Văn, phóng viên của tòa soạn báo Hải Hà. Trương Hữu Văn là một chàng trai nhanh nhẹn, khỏe mạnh, được giáo dục, là một người có văn hóa. Vì vậy Thẩm Chi Hằng dám để cậu ta đến làm bạn với cô bé Mễ Lan. Đồng thời cũng để cậu ta kiếm chút tiền trang trải cuộc sống. Trương Hữu Văn đã thất nghiệp và ngày càng trở nên túng quẫn. Đúng lúc bí bách cậu ta bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Thẩm Chi Hằng, như thể nhìn thấy một tia sáng trong đêm tối. Cậu ta lập tức thu dọn một vài bộ quần áo bỏ vào túi đến dinh thự nhà họ Thẩm trước buổi trưa.

Trong dinh thự nhà họ Thẩm, cậu ta nhìn thấy anh Thẩm Chi Hằng mặc vest và đi giày da, nhìn có vẻ như sắp ra ngoài. Đằng sau Thẩm tiên sinh là một cô gái gầy gò, chắc chắn là cháu gái được nhắc đến trong điện thoại. Cô cháu gái trông có vẻ đang ở độ tuổi thiếu niên chứ không phải một cô gái trưởng thành, thần sắc có phần trẻ con hơn so với tuổi, đang hậm hực bĩu môi. Trương Hữu Văn thấy cô cháu gái này lòng cảm thấy yên tâm hơn. Thật may cô không phải là một thiếu nữ trưởng thành. Nếu không thì cậu - một chàng trai trẻ như vậy - đối diện với một cô gái cao quý. Quá nhiệt tình thì không tốt mà lạnh lùng thì càng tệ hơn, chẳng phải sẽ khó xử sao?"

- Thẩm Chi Hằng lại dặn dò Trương Hữu Văn mấy câu cuối cùng quay đầu nhìn Mễ Lan: “Tóm lại, trước đi tàu khởi hành tôi nhất định sẽ quay lại. Cô cứ ngoan ngoãn ở nhà mấy ngày nay, đừng ra khỏi cửa, nghe rõ chưa?”

- Mễ Lan ngước mắt nhìn Thẩm Chi Hằng đầy vẻ cáo buộc: "Nghe rồi."

Thẩm Chi Hằng vỗ vai nhỏ nhắn của cô sau đó bước ra khỏi cửa, lên xe. Trương Hữu Văn tiễn tới cửa rồi đứng lại, nhìn thấy Thẩm Chi Hằng đã khởi động xe. Cậu nghĩ rằng cháu gái này chắc chắn là cháu gái ruột của Thẩm tiên sinh. Nếu không thì với tính cách độc lai độc vãng của Thẩm tiên sinh - thường còn không cần đến tài xế - làm sao lại có thể đưa cô ấy về nhà sống lâu dài được?

Nghĩ đến đây cậu quay người lại quyết định sẽ kính trọng tiểu thư hơn. Nhưng khi quay trở lại tòa nhà cậu thấy cô cháu gái đã lên lầu trở về phòng. Thẩm Chi Hằng lái xe được nửa đường, thở dài, cảm thấy phiền muộn.

Với Mễ Lan tất nhiên hắn cố gắng nói chuyện một cách bình tĩnh nhất có thể để tránh cho cô lo lắng. Nhưng thực ra Thẩm Chi Hằng lại đang tự đưa mình vào nơi đầm rồng hang hổ. Tư Đồ William có đáng ghét đến đâu thì dù sao cậu ta cũng là em trai của mình - cho dù cậu ta không phải là em trai của mình, chỉ vì tình bạn ba năm giữa hai người Thẩm Chi Hằng thực sự không thể nhìn thấy Tư Đồ William bị Lệ Anh Lương thao túng đến chết.

Rắc rối, thực sự rắc rối. Sau khi vượt qua chuyện này Thẩm Chi Hằng quyết định làm hòa với Tư Đồ William và đưa cậu ta đi cùng. Cả William và Mễ Lan đều có tình có nghĩa với hắn. Với tư cách là anh cả của họ hắn phải trân trọng tình nghĩa của họ. William chỉ là kẻ ăn chơi, mà ăn chơi không phải tội lỗi. Dù sao đi nữa, Thẩm Chi Hằng là người có khả năng kiếm tiền, luôn tìm được cách để có tiền, vậy thì hắn cứ nuôi sống cả hai người là được.

Thẩm Chi Hằng mấy ngày nay đang sống trong cảnh bối rối, mãi đến bây giờ trên con đường nóng bỏng dưới ánh mặt trời, trong chiếc xe như cái nồi hấp, hắn mới bừng tỉnh và cảm thấy mình đã nghĩ thông rồi. Cảm giác nghĩ thông suốt thật tốt. Nếu nghĩ không thông vậy thì hắn là một kẻ cô độc đầy oán hận. Bên cạnh có một cô gái trẻ, cô gái càng ngày càng lớn, cũng không phải là người bình thường. Thẩm Chi Hằng đơn giản là không thể tưởng tượng được tương lai của cô ấy. Nhưng một khi Thẩm Chi Hằng nghĩ thông rồi thì mọi thứ trở nên rộng lớn. Thẩm Chi Hằng có tiền, có địa vị, có một người em trai hoạt bát và khỏe mạnh, có một cô cháu gái dễ thương như hoa thủy tiên, gánh nặng gia đình, có một không khí thịnh vượng và nhộn nhịp khác biệt. Trong ngần ấy năm hắn sống, chưa bao giờ hắn có được khoảng thời gian vui vẻ như vậy?

Vì vậy khi xe Thẩm Chi Hằng dừng lại phía dưới căn hộ của Tư Đồ William. Hắn liền mở cửa xuống xe toàn thân như đang rung rinh, gần như có chút kiêu ngạo.