← Quay lại trang sách

Chương 26

Thẩm Chi Hằng thân hình cao ráo, bình thường hắn đứng thẳng lưng giữa đám đông là hạc đứng giữa đàn gà. Bây giờ khi lắc lư hắn cũng rất bắt mắt. Đến nổi Tư Đồ William khi nghe tiếng chuông và mở cửa chỉ cảm thấy trước mắt chớp nhoáng. Thẩm Chi Hằng giống như một cây rong biển cao lớn mềm mại theo sóng biển cuốn vào nhà cậu ta.

Tư Đồ William đã lâu không nhìn thấy khuôn mặt tốt đẹp của Thẩm Chi Hằng. Hôm nay cậu ta đã chuẩn bị tốt sẵn sàng đón tiếp một vị thần hung ác như sắt nên kinh ngạc quay người đuổi theo hắn. Cậu ta vươn cái cổ dài ra, cái đầu cứ thò ra trước mặt Thẩm Chi Hằng cẩn thận nhìn hắn: "Anh cả? Anh... đang cười à?"

Trên mặt Thẩm Chi Hằng không có nụ cười, chỉ có một chút bóng dáng như cười mà không cười ở khóe mắt. Thẩm Chi Hằng quay người lại trước ghế sofa, ngồi xuống bắt chéo chân, ngẩng đầu nhìn Tư Đồ William trước mặt: “Lát nữa tôi sẽ rất nhanh vào nhà tù Nhật Bản vì cậu, cậu nghĩ tôi còn có thể cười được sao?”

Tư Đồ William nhanh chóng bước tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Chi Hằng: “Em thấy anh đang cười.” Cậu ta thúc khuỷu tay vào Thẩm Chi Hằng: “Cuối cùng anh cũng chịu tha thứ cho em rồi.”

- Thẩm Chi Hằng đổi chủ đề: “Lệ Anh Lương đâu?”

- Tư Đồ William hạ thấp giọng: “Ở hành lang bên ngoài. Hai bên phòng bên cạnh, trên lầu và dưới lầu đều có người của họ đang mai phục. Một lát sau anh ta sẽ xông vào bắt em làm con tin, ép anh đi cùng bọn họ.”

Thẩm Chi Hằng quay người vươn tay ra với tay tới chiếc tủ nhỏ ở một đầu ghế sofa, mở một ngăn kéo ra. Hóa ra hắn thường xuyên đến đây làm khách nhiều lần để lại những điếu xì gà mang theo. Tư Đồ William không thích xì gà nên đã cất hết vào ngăn kéo nhỏ và cất giữ cho Thẩm Chi Hằng. Chiếc ngăn kéo dần dần trở thành một chiếc hộp báu vật, cũng có cả những điếu xì gà đóng hộp, cũng có cả diêm dài loại tốt, cũng có cả thuốc lá thông thường. Tuy nhiên, lần này Thẩm Chi Hằng mở ngăn kéo ra phát hiện trong đó chỉ còn lại nửa bao thuốc lá nên quay lại nhìn Tư Đồ William. Tư Đồ William nhún vai: "Anh mãi không đến. Xì gà để ở đây không ai động đến bị mọt hết rồi, mấy ngày trước em đã vứt chúng đi rồi."

- Thẩm Chi Hằng “rầm” một tiếng đóng ngăn tủ lại, thu tay về: "thằng nhóc chết tiệt."

- Tư Đồ William thò tay vào túi quần nói: "Em có một ít kẹo cao su anh có muốn một ít không? Có lẽ anh có thể ăn kẹo cao su. Dù sao cũng chỉ để nếm vị, đâu có nuốt vào bụng đâu."

Tư Đồ William vừa nói vừa móc ra một gói kẹo cao su Arrow nhỏ, rút ra một miếng và bóc lớp giấy bọc kẹo đưa đến miệng Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng nhìn Tư Đồ William hỏi: “Chúng ta không còn là quan hệ chủ tớ nữa sao.”

Tư Đồ William mỉm cười ngả người ra sau: "Anh cả, em biết mình đã nói sai rồi, em cũng xin lỗi anh rồi. Xin anh tha thứ cho em đi mà!"

Thẩm Chi Hằng giật lấy miếng kẹo cao su cho vào miệng ngay lập tức nhíu mày. Vị mát lạnh của bạc hà lưu lại như kim như tên, kích thích lưỡi và khoang miệng của hắn nhưng không đến mức làm người ta khó chịu. Thẩm Chi Hằng thực sự muốn ăn như một người bình thường nhưng không thể nuốt được bình thường, như vậy có thể giả vờ nhai cũng được.

Đúng lúc đó có tiếng chuông cửa vang lên.

Tư Đồ William và Thẩm Chi Hằng nhìn nhau rồi đồng ý một tiếng, đứng dậy bước tới và mở cửa.

Cánh cửa mở ra. Lệ Anh Lương xuất hiện.

Thời tiết nóng nực nên anh ta ăn mặc đơn giản, bộ vest mỏng vừa vặn, điều đó chứng tỏ anh ta không giấu súng. Dẫn đầu một đội mặc thường phục chặn cửa, anh ta lễ phép nói: "Bác sĩ Tư Đồ, tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền anh như vậy"

Tư Đồ William lùi lại một bước, vẻ mặt hoảng hốt: "Anh đến đây làm gì?"

Lệ Anh Lương một tay đẩy Tư Đồ William ra và ngẩng cao đầu bước vào phòng. Đúng như dự đoán, anh ta nhìn thấy Thẩm Chi Hằng trên ghế sofa, khẽ cúi chào Thẩm Chi Hằng. Theo lý mà nói, đáng lẽ anh ta phải nói vài lời xã giao nhưng anh lại đứng dậy nhìn thẳng vào Thẩm Chi Hằng. Trong lúc nhất thời Lệ Anh Lương bỗng cảm thấy trăm mối cảm xúc dồn nén, không biết bắt đầu từ đâu.

Thẩm Chi Hằng nhìn Lệ Anh Lương một lát sau đó đột nhiên đứng dậy, lấy khăn tay ra bịt miệng lao vào cánh cửa nhỏ bên cạnh. Bên trong cửa nhỏ vẫn sáng đèn, tường được ốp gạch men trắng. Đó là một phòng tắm nhỏ và phòng vệ sinh. Lệ Anh Lương chỉ sửng sốt một lát Thẩm Chi Hằng đã chạy vào bên trong và "rầm" một cái đóng sập cửa lại.

Sau đó, phía sau cửa vang lên âm thanh nôn ọe nặng nề. Chính là Thẩm Chi Hằng cuối cùng không thể cưỡng lại sự kích thích của kẹo cao su, bụng sôi lên sùng sục. Sau một hồi nôn mửa vào bồn cầu, hắn đứng dậy đỏ mặt tía tai, thở hổn hển quay ra vòi nước xả nước lạnh để rửa mặt. Khi Thẩm Chi Hằng mở cánh cửa nhỏ ra và nhìn thấy mọi người lần nữa thấy Lệ Anh Lương nhíu mày, nghiến răng đứng trước mặt, mắt đỏ hoe như thể vừa chịu một sự sỉ nhục lớn. Đã tức đến mức rơi nước mắt.

Thẩm Chi Hằng nhìn Lệ Anh Lương muốn nói nhưng lại ngập ngừng. Bởi vì dạ dày lại tự co thắt, hắn quay người đóng cửa trở lại vào phòng tắm, ngay lập tức lại vang lên âm thanh nôn ọe.

- Cách một cánh cửa Lệ Anh Lương nhếch khóe miệng quay sang Tư Đồ William ở bên cạnh cười chế nhạo: “Sỉ nhục tôi phải không?”

- Tư Đồ William liếm môi: “Cái đó… chắc chắn anh ta đã ăn nhầm rồi.”

- Lệ Anh Lương gật đầu: "Tất nhiên, Anh ta hiện tại muốn ăn nhất lúc này phải là tôi. Ăn bất cứ thứ gì khác đều coi là nhầm."

Tư Đồ William chớp mắt nhìn anh ta, biết rằng Lệ Anh Lương đã hiểu lầm rồi nhưng dựa trên tài hùng biện của cậu ta. Cậu ta trong một lúc thật không biết giải thích hiểu lầm này như thế nào. Còn chưa kịp đợi cậu ta nói ba từ "kẹo cao su", cánh cửa nhỏ phía trước lại mở ra, lại là Thẩm Chi Hằng bước ra ngoài. Thẩm Chi Hằng nôn hai lần, điên cuồng súc miệng, cuối cùng rửa sạch được bảy mươi phần trăm mùi kẹo cao su nhưng vẫn hơi buồn nôn, như thể vừa nuốt phân thay vì nhai kẹo cao su. Vừa thở vừa tựa vào khung cửa, tranh thủ thời gian chỉnh sửa lại tóc --Thực ra, việc đó cũng không cần thiết. Cái đầu của hắn rất có kiểu dáng, tóc ngắn không hề có sợi nào rối.

Trong khi đó, Lệ Anh Lương đứng đó tức giận đến mức suýt rơi nước mắt, cuối cùng cũng đợi được lúc Thẩm Chi Hằng nhìn về phía mình. Anh ta bắt lấy ánh mắt của Thẩm Chi Hằng lên tiếng: “Thẩm tiên sinh.”

Thẩm Chi Hằng vẫn còn thở hổn hển giống như Lệ Anh Lương vậy. Trong mắt cũng có chút nước. Nghe thấy tiếng gọi của Lệ Anh Lương. Ánh mắt của Thẩm Chi Hằng tập trung nhìn về phía Lệ Anh Lương và khẽ “hả?” một tiếng.

- Lệ Anh Lương nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng phát ra một tia cười lạnh: "Không ngờ vẫn có thể gặp được tôi còn sống phải không?”

- Thẩm Chi Hằng nhắm mắt gật đầu một cái có phần qua loa: "Ừm." Rồi quay đầu hỏi Tư Đồ William: "Cho tôi điếu thuốc.”

- Tư Đồ William nói: "Chỉ có thuốc lá bình thường thôi, được không?"

- Thẩm Chi Hằng gật đầu liên tục, Tư Đồ William chạy đi tìm hộp thuốc lá và diêm, châm một điếu cho hắn. Thẩm Chi Hằng hít một hơi thật sâu để làn khói xua tan đi chút vị ngọt cuối cùng trong miệng, sau đó hắn cảm thấy thật sự thoải mái. Lại quay đầu nhìn Lệ Anh Lương, hắn hỏi: "Cậu vừa mới nói gì nhỉ?"

- Lệ Anh Lương giơ tay lên, các đặc vụ mặc thường phục phía sau nhìn thấy cử chỉ đó liền xông lên bao vây Tư Đồ William. Tư Đồ William giả vờ hoảng sợ: "Làm gì vậy? Ở đây còn là khu tô giới đấy! Các người còn không ra ngoài, tôi sẽ gọi cảnh sát!"

- Các đặc vụ đã khống chế tay chân anh rồi nhét một mảnh khăn vào miệng cậu ta. Thẩm Chi Hằng thấy vậy hỏi: “Anh định bắt cóc cậu ta à?”

- Vẻ cười nhạo của Lệ Anh Lương chuyển thành nụ cười hung ác: “Đúng vậy, tôi chính là muốn bắt cóc anh ta!”

- Thẩm Chi Hằng tay cầm thuốc lá lai hít một hơi: ”Vậy thì các người cứ làm việc của mình đi, tôi xin rời đi.”

- Dứt lời Thẩm Chi Hằng bước đi, khói thuốc bay lượn. Lệ Anh Lương sửng sốt, sau đó vội vàng quay người đuổi theo nắm lấy cánh tay hắn: "Đứng lại! Anh cho rằng hôm nay anh còn có thể bước ra khỏi cánh cửa này sao?"

- Lệ Anh Lương quay lại hỏi: "Vậy ý của Lệ hội trưởng là?"

- "Anh cũng đi với tôi!"

- Thẩm Chi Hằng lại hút một điếu thuốc: "Được."

Lệ Anh Lương không ngờ anh lại đồng ý vui vẻ như vậy lại sửng sốt một lát. Sau đó lấy lại tinh thần ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Chi Hằng, ánh mắt như mũi tên xuyên thấu vào đồng tử của đối phương: "Anh đừng giở trò mánh khóe. Nếu còn dám gây sự nữa, vậy tôi sẽ tiễn Tư Đồ William đi gặp Diêm Vương!"

- Thẩm Chi Hằng nghe thấy vậy quay người lại rời đi: “Tôi không có tình cảm với cậu ta, tùy anh.”

- Lệ Anh Lương nhanh chóng túm lấy tay áo Thẩm Chi Hằng: “Anh dám?!”

- Thẩm Chi Hằng cười nhưng không cười quan sát Lệ Anh Lương: “Anh nói sao?”

- Lệ Anh Lương nhướng mày: “Tôi không có gì để nói!”

Thẩm Chi Hằng không nói nữa, cúi đầu nhìn xuống nửa điếu thuốc nhỏ trong tay. Hắn thấy trên bàn nhỏ bên cạnh có một cái gạt tàn liền giơ tay dập điếu thuốc vào bên trong. Trong phòng im lặng không rõ nguyên nhân, như thể mọi người đều đứng dậy chờ Lệ Anh Lương lên tiếng.

Hơi thở trong ngực Lệ Anh Lương như nghẹn lại. Thẩm Chi Hằng không có hành động gì xúc phạm anh ta nhưng anh ta cảm thấy bản thân lại bị sỉ nhục. Tên họ Thẩm không chỉ coi thường anh ta mà còn hợp tác với mọi người có mặt để cô lập hắn, thật đáng ghét! Thật đáng chết!

- Nhưng Lệ Anh Lương vẫn nuốt cơn tức vào trong: "Thẩm tiên sinh, xin mời."

- Thẩm Chi Hằng nói: "Lệ hội trưởng cho phép tôi ra khỏi cánh cửa này rồi sao?"

- Lệ Anh Lương trầm giọng nói: "Đã cho phép, đi thôi!"

Phía sau tòa nhà chung cư. Thẩm Chi Hằng lên xe của Lệ Anh Lương. Còn Tư Đồ William làm con tin bị hai đặc vụ vây quanh, ngồi ở xe thứ hai. Lệ Anh Lương vẫn lun cảnh giác với cuộc tấn công của Thẩm Chi Hằng, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần cho mọi khả năng. Tuy nhiên, Thẩm Chi Hằng lặng lẽ ngồi bên cạnh anh ta và không có dấu hiệu hành động đáng sợ nào. Đợi đến khi xe chạy ra đường hắn chủ động mở miệng: “Làm sao anh trốn thoát ra được?”

- Lệ Anh Lương nhìn về phía trước, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng: “Chắc hẳn anh tưởng rằng tôi đã chết dưới lòng đất đúng không?”

- Thẩm Chi Hằng trả lời: “Vài ngày trước tôi còn đi qua đó một chuyến, muốn thu dọn xác anh. Nhà kho đó là do tôi thuê mà sắp hết hạn rồi. Nếu đến lúc đó chủ nhà phát hiện ra trong đó có một xác chết thì chẳng phải tự chuốc rắc rối vào thân à? "

- “Vậy tôi đã giúp anh đỡ phiền rồi đấy?"

- "Không phải. Đối phó với cậu khi còn sống còn phiền hơn là dọn xác cho anh. Nếu anh chết sớm, thì giờ tôi cần gì phải ngồi tù trong ngục của Nhật Bản lần nữa?”

- “Làm sao anh biết tôi nhất định sẽ tống anh vào tù?”

- “Không vào tù, chẳng lẻ là mời tôi đi đến nhà anh? là anh muốn ta làm lão nhân gia sao?”

- “Vậy vừa rồi sao anh không chạy?”

- Thẩm Chi Hằng quay đầu nhìn Lệ Anh Lương: “Trốn thoát không?”

- Lệ Anh Lương nhìn thẳng vào mắt Thẩm Chi Hằng: “Trốn không thoát.”

- Thẩm Chi Hằng cũng quay người về phía trước: “Vậy là kết thúc rồi."

- “Tôi có chút thất vọng.”

- "Anh muốn thấy tôi trở thành thú bị nhốt sao?”

- “Anh rất hiểu tôi."

- "Tôi hiểu lòng người."

- Lệ Anh Lương bật cười haha: "Nhưng anh căn bản không phải là người."

- Thẩm Chi Hằng cảnh báo mà thốt lên một tiếng ‘ê’: “Anh nói chuyện như thế này, thật vô vị lắm.”

- “Hahaha, chọc trúng chỗ đau của anh à?”

- “Đúng vậy.” Thẩm Chi Hằng thở dài: ”Rất đau.”

Lệ Anh Lương vẫn còn cười, cười đến như phát điên. Đối mặt với Thẩm Chi Hằng anh ta không thể giữ được bình tĩnh. Thẩm Chi Hằng không chỉ tổn thương thân thể anh ta mà còn tổn thương tâm hồn anh ta. Không chỉ nhục mạ anh ta mà còn uy hiếp anh ta, làm cho anh ta hoảng sợ như chó chết chủ. Lệ Anh Lương căn bản không biết phải xử lý Thẩm Chi Hằng thế nào. Dù cho xử lý thế nào anh ta cũng không thể nguôi ngoai.

Thẩm Chi Hằng phát hiện xe không có đi về hướng dinh thự Hoành Sơn.

Điều này không làm Thẩm Chi Hằng ngạc nhiên. Nhìn con đường ngoài cửa sổ xe, hắn đang định nhớ lại nhưng Lệ Anh Lương bỗng dưng từ trong áo lấy ra một cuộn vải đen, nói: “Đắc tội rồi”

Thẩm Chi Hằng đang tập trung ghi nhớ lộ trình cũng không nghe thấy anh ta trầm giọng nói ba chữ này, cũng không quay đầu lại. Lệ Anh Lương đợi một lúc, lần này anh ta cao giọng: "Thẩm tiên sinh, đắc tội rồi.”

Thẩm Chi Hằng lúc này mới nghe thấy giọng nói, quay lại nhìn thấy cuộn vải trên tay Lệ Anh Lương. Lệ Anh Lương mở tấm vải ra vẻ mặt lạnh lùng nói: “Vẫn mong anh lượng thứ cho tôi.”

Thẩm Chi Hằng không để ý đến Lệ Anh Lương quay người tiếp tục nhìn phong cảnh. Lệ Anh Lương đã quen với việc bị hắn ta phớt lờ, tinh thần của anh ta đã đủ mạnh mẽ. Giờ đây thậm chí còn quăng cuộn vải lên mắt Thẩm Chi Hằng rồi thắt một nút chặt sau gáy anh. Xe chạy một thời gian dài, Thẩm Chi Hằng cũng không biết rốt cuộc nó dừng ở đâu. Nhưng Thiên Tân không lớn lắm, xe chạy nhanh đến đâu cũng không thể đưa hắn đến Bắc Bình được.

Sau khi xuống xe hắn được hai đặc vụ dẫn đi. Đầu tiên bước qua ngưỡng cửa, sau đó vào nhà, rồi lại đi xuống cầu thang dài, không khí trở nên mát mẻ và ẩm ướt xen lẫn mùi đất và nấm mốc, Lệ Anh Lương cũng đi theo bên cạnh. Bỗng nghe Thẩm Chi Hằng ở một bên hỏi: “Lại là ngục tối à?”

- Lệ Anh Lương đáp: “Đúng vậy, lại là ngục tối.”

- Thẩm Chi Hằng hít một hơi thật sâu: "Cảm giác quen thuộc, có lẽ lần này cậu vẫn sẽ thất bại.”

- "Không sao cả. Lần này tôi vốn dĩ cũng không phải nhất định phải thắng.”

- “Sao lại trở nên thoát tục như vậy?"

- “Không dám nhận, chỉ là đã chết một lần, nên trở nên biết trân trọng mạng sống mà thôi."

- Nói xong lời này, Lệ Anh Lương nhanh chóng bước tới: “Xin hãy cúi đầu xuống.”

- Thẩm Chi Hằng cúi đầu theo chỉ dẫn. Lệ Anh Lương nhanh vội vàng duỗi tay ra tự tay tháo băng che mắt cho hắn. Thẩm Trí Hằng quay đầu lại: “William đâu?”

- Lệ Anh Lương đáp: “Ở ngay phía sau, chúng ta đến trước cậu ta năm phút.”

- “Tôi muốn ở cùng với William.”

- “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Thẩm Chi Hằng dừng bước. Hai đặc vụ thúc vào hắn, nhưng không lay chuyển được, hắn như mọc rễ trên đất. Lệ Anh Lương thấy vậy vội vàng thay đổi lời nói: “Tôi đồng ý.”

Thẩm Chi Hằng tiếp tục tiến về phía trước.