← Quay lại trang sách

Chương 31

Lý Quế Sinh ngồi xổm trên mặt đất, dùng một mảnh gạch vụn trên mặt đất vừa vẽ vừa suy nghĩ. Lệ Anh Lương đứng sang một bên nhìn, không ngừng liếc nhìn Tư Đồ William. Động mạch cảnh của Tư Đồ William bị thương, chắc chắn đã làm tổn thương đến mạch máu, nếu không máu sẽ không chảy ra nhiều như vậy, thậm chí cổ áo sơ mi của anh ấy đều ướt đẫm.

Vậy mà cậu ta vẫn không chết.

Lệ Anh Lương không còn thời gian để nghĩ về viên đạn đã bắn xuyên qua ngực Tư Đồ William nữa. Mặc dù viên đạn đó không trúng tim thì cũng trúng vào phổi của cậu ta, cũng đủ để lấy mạng cậu ta. Tư Đồ William trông thật sự rất đau khổ, biểu cảm của anh ta đau đớn, âm thanh phát ra cũng đầy thống khổ. Nhìn vẻ đau đớn của anh ta, rõ ràng là anh ta hoàn toàn không có ý định muốn chết.

Lệ Anh Lương không biết chuyện gì đang xảy ra - thực ra anh cũng mơ hồ biết nhưng anh không muốn đối mặt với hiện thực, thà rằng không biết còn hơn. Thẩm Chi Hằng đứng trong bóng tối, hắn biết bây giờ bộ dáng của mình nhất định rất đáng sợ. Điều này làm cho Thẩm Chi Hằng cảm thấy xấu hổ và cũng làm cho Thẩm Chi Hằng tức giận vì sự xấu hổ đó. Đối tượng trút giận chỉ có thể là Lệ Anh Lương. Lệ Anh Lương thật sự là kiếp nạn trong số phận của Thẩm Chi Hằng. Hắn đã sống sót nhiều năm như vậy mà không gặp nguy hiểm gì, vốn nghĩ rằng mình đã đủ trải nghiệm và hiểu biết, trên đời này không có gì có thể ngăn cản được hắn. Không ngờ rằng nguyên nhân chỉ là vì ngôi sao ma quỷ chưa xuất hiện. Ngôi sao ma quỷ đó chính là Lệ Anh Lương ngụy trang thành hình dạng người thường. Thay đổi cách để hại hắn, những chiêu thức kỳ lạ đến mức khiến Thẩm Chi Hằng không thể phòng bị. Thẩm Chi Hằng không còn tha thiết chiến đấu nữa, chỉ vài ngày nữa thôi hắn sẽ rời khỏi Thiên Tân thật xa nhưng ngôi sao ma quỷ này vẫn không chịu buông tha cho hắn. Còn muốn thông qua Tư Đồ William hại hắn thêm một lần nữa.

Thẩm Chi Hằng nhìn Lệ Anh Lương không nói gì. Tuy nhiên, Lệ Anh Lương dường như có khả năng đọc tâm trí, ánh mắt sáng lên nhưng cũng đầy nước mắt, lí nhí nói với Thẩm Chi Hằng. Giọng nói quá nhỏ làm cho Thẩm Chi Hằng chỉ có thể nhìn vào khẩu hình miệng để nhận ra nội dung. Lệ Anh Lương đang nói: “Tôi xin lỗi, thật không thể trách tôi, xin lỗi”

Thẩm Chi Hằng nhìn đi chỗ khác, đau đớn đến nóng bừng cả đầu và mặt. May là đầu óc hắn vẫn còn tỉnh táo, vẫn chưa đến mức phải phát điên. Thẩm Chi Hằng chỉ là không muốn nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn hào nhoáng đó của Lệ Anh Lương nữa. Con người này giờ dây trông giống như một diễn viên xui xẻo. Nhưng vì anh ấy thường xuyên diễn xuất quá nhiều và toàn là diễn các vai phản diện nên dù có nhìn thế nào cũng không thể cảm thấy đồng cảm.

Lý Quế Sinh lúc này đứng dậy, tay đặt lên đầu gối: “Tôi chỉ nhớ được bấy nhiêu thôi.”

Rồi Lý Quế Sinh lại ngồi xổm xuống. Thẩm Chi Hằng và Tư Đồ William đều tiến lại gần. Lý Quế Sinh và Lệ Anh Lương đều giống nhau, cũng mang trong lòng nỗi sợ hãi, cũng không dám ngẩng đầu lên, ngón tay chỉ vào bản đồ lộ trình vẽ ra trên mặt đất. Lý Quế Sinh dùng đầu ngón tay chạm vào một vị trí nào đó nói: "Chúng ta có lẽ đang ở đây, cánh cửa chúng ta đóng lại chính là cánh cửa này. Tôi nhớ rất rõ điều này khi xem bản đồ. Tôi vẫn thấy hơi thắc mắc, không biết tại sao lại phải lắp cửa sắt lớn trong hành lang này. Nếu chúng ta đi dọc theo hành lang này, phía trước có hai con đường, mỗi con đường lại chia thành nhiều ngã ba nhưng hình như đi theo cách nào cũng không quan trọng. Dù sao thì đường cũng chưa được sửa chữa, chỉ có điều là một số con đường trông giống như cái giếng đi thẳng lên mặt đất, còn một số con đường thì đơn giản là ngõ cụt. Tôi nghĩ, chúng ta chỉ cần xác định chuẩn phương hướng, đừng đi lòng vòng ở đây thì chắc chắn sẽ tìm được đường ra.

- Thẩm Chi Hằng hỏi: “Còn các lỗ thông gió khác thì sao?”

- Lý Quế Sinh vẫn không dám ngẩng đầu lên: “Vậy thì không biết. Chúng ta vừa đi vừa tìm. Nếu có thị lực tốt, nhất định sẽ tìm được. Nếu không có lỗ thông gió, chẳng phải mọi người ở đây sẽ bị ngạt thở sao? Chắc chắn là có."

- Tư Đồ William hỏi: "Cậu chỉ có nhớ vậy thôi sao? Không còn gì khác à?"

- “Hết rồi…. A đúng rồi. Tôi còn nhớ trên đường phía trước có vài chỗ có vòi nước, hình như ở đây còn phải xây dựng thêm doanh trại nữa cho nên nước, điện đều có. Nhưng tôi không biết điện phát ra từ đâu, hình như trong này có chỗ phát điện.”

- Lệ Anh Lương nói: “Vậy thì chúng ta đi thôi. Bác sĩ Tư Đồ cũng hãy cố gắng một chút, ra ngoài thì sẽ ổn thôi.”

- Tư Đồ William khịt mũi một cái, trước tiên dựa vào người Thẩm Chi Hằng. Nhưng khi quay lại nhìn sắc mặt Thẩm Chi Hằng cậu ta lập tức quay lại: "Mễ Lan, cô đến giúp tôi một tay đi."

Mễ Lan cúi đầu đi tới đỡ lấy khuỷa tay của Tư Đồ William. Lệ Anh Lương nghĩ không ra tại sao Tư Đồ William lại không chết, cũng không nghĩ ra tại sao một cô bé mù như vậy lại theo mình đến đây, nhưng hiện tại thực sự không phải là lúc để hỏi chuyện này. điều quan trọng hiện tại là phải sống sót.

Ngoài việc phải sống sót, Lệ Anh Lương không thể nghĩ đến điều gì khác, thậm chí không dám nghĩ đến tương lai của mình. Chỉ cần nghĩ đến nước mắt lại rơi. Người Nhật đã quá tuyệt tình rồi, anh ta trung thành và tận tụy với người Nhật nhưng Hắc Mộc Lê Hoa nói giết là giết. Hoành Sơn Anh đã đắc tội với cô ta nhưng anh không xúc phạm cô ta! Cho dù vua nào triều thần nấy thì đuổi anh ta đi là xong, không cần phải lấy mạng của anh ta đâu!

Lệ Anh Lương đi theo Lý Quế Sinh tiến lên một bước, đi chưa được bao xa, Thẩm Chi Hằng bỗng nhiên nắm lấy cổ tay anh ta. Lệ Anh Lương giật mình, sau đó liền nghe thấy Thẩm Chi Hằng nói: “Đừng sợ, tôi chỉ sợ anh lại giở trò thôi.”

- Lệ Anh Lương cười khổ một cái: “Nếu như tôi còn có thủ đoạn để giở trò thì tốt quá.”

- “Không có gì tốt cả, tôi đã sợ anh rồi."

- Lệ Anh Lương quay đầu nhìn Thẩm Chi Hằng: "Anh sợ tôi sao?" Lệ Anh Lương cười haha hai tiếng: "Anh còn sợ tôi sao?"

- Sau đó đổi chủ đề: " Tôi đi sang bên kia được không?"

- Thẩm Chi Hằng nhìn về phía trước, nửa bên mặt cháy sém hướng về phía Lệ Anh Lương: "Tại sao?"

- "Mặt bên kia của anh đẹp hơn."

- "Giết người phóng hỏa anh đều dám làm, giờ lại không dám nhìn mặt tôi à?”

Lệ Anh Lương không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Giết người phóng hỏa anh ta dám là vì những người bị đó không phải là đối thủ của anh ta, họ đều đã chết.

Còn Thẩm Chi Hằng thì sẽ không chết.

Lý Quế Sinh dẫn đường. Tư Đồ William và Mễ Lan không biết từ lúc nào đã vượt qua mọi người, đi theo sát phía sau Lý Quế Sinh. Tư Đồ William nghiêng ngã, không ngừng thở hổn hển, còn những bóng đèn trên cao ngày càng thưa thớt, ánh sáng trở nên mờ nhạt hơn. Lý Quế Sinh cẩn thận hơn, bắt đầu dò dẫm trên mặt đất di chuyển một cách chậm rãi. Phía trước lại xuất hiện hai cánh cửa sắt mở toang ra. Lý Quế Sinh càng thêm hưng phấn: “Tôi đã đi qua con đường này, tôi nhớ ra cánh cửa này.”

Sau đó Lý Quế Sinh nghe thấy giọng nói của Tư Đồ William, gần như thì thầm bên sau đầu mình: “Đau quá."

Lý Quế Sinh bước nhanh hơn. Thứ nhất là vì trong lòng thực sự lo lắng, thứ hai để tránh hơi nóng từ miệng Tư Đồ William phả ra. Nhưng vào lúc này, Lý Quế Sinh nghe được tiếng bước chân.

Âm thanh đó nghe nặng nề và lộn xộn, vẫn còn cách họ một đoạn nhưng nó đang tiến lại rất nhanh. Lần này không cần ai nhắc nhở, Lý Quế Sinh cũng không kịp để ý đến hội trưởng của mình liền chạy về phía trước, rồi rẽ phải ở ngã tư đầu tiên.

Ở ngã tư phía sau họ, những người lính Nhật đã xuất hiện với trang bị đầy đủ.

Họ đang nghĩ cách trốn thoát ra ngoài, trong khi bên ngoài những người lính Nhật cũng đang nghĩ cách xông vào bên trong. Hắc Mộc Lê Hoa đã ra lệnh cứng rắn: bằng mọi giá không thể để Thẩm Chi Hằng sống sót ra ngoài. Họ không thể vượt qua sự phong tỏa của cánh cửa sắt, cũng không tìm thấy bản vẽ của ngục tối nên phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được lối đi thông gió để mọi người có thể đi ra.

Đi đọc xuống lối thông gió này họ biết có thể đến được sau cánh cổng sắt, nhưng họ không biết đằng sau cánh cổng sắt đang xảy ra chuyện gì. Bọn họ cũng không biết gì, binh lính cũng không biết, nhưng Hắc Mộc Lê Hoa thì không thể không biết. Trong dinh thự Hoành Sơn đã không còn Hoành Sơn, còn rất nhiều rắc rối phía sau đang chờ cô ấy giải quyết. Hắc Mộc Lê Hoa không thể lãng phí toàn bộ thời gian của mình ở nơi hoang dã này. Nói cho cùng, tội ác của Hoành Sơn thật sự không thể rửa sạch dù có chết đi. Nếu Hoành Sơn không giam cầm một con ma cà rồng với hậu quả khôn lường được trong ngục tối này, thì cô đâu phải tốn công như vậy?

Hắc Mộc Lê Hoa biết sức mạnh của Thẩm Chi Hằng nên lần lượt không ngừng phái người từ lối thông gió đi xuống. Thẩm Chi Hằng nếu muốn giết thì cứ việc giết, dù sao thì cô cũng có nhiều người, mà anh ta rồi cũng sẽ mệt mỏi khi giết chóc.

Thế giới ngầm chưa hoàn thiện này lại trở nên hỗn loạn.

Trong không gian kín này, nơi khắp nơi đều là những bức tường bê tông, nguy cơ nổ súng là lớn nhất. Vì đạn bật có thể gây thương tích cho mọi người mà không phân biệt. Vì vậy, lính Nhật chỉ ném lựu đạn vào lưng địch rồi tìm chỗ ẩn nấp chờ đợi tiếng nổ. Thẩm Chi Hằng và nhóm của hắn vừa chạy vừa lăn, kế hoạch đã vạch ra giờ hoàn toàn bị đảo lộn, họ không biết mình đã chạy vào hành lang nào. Tư Đồ William vừa chạy vừa huýt sáo, còn Mễ Lan loạng choạng dưới áp lực của cậu ta. Nhưng vì Tư Đồ William là vì ân nhân cứu mạng của cô cô nên cô ấy dồn hết sức lực vào để dìu Tư Đồ William đến cùng. May là hiện tại Mễ Lan có sức khỏe rất tốt nên sức lực cũng không thiếu. Vừa chạy, Mễ Lan vừa quay đầu lại thì thấy khói thuốc súng cuồn cuộn phía sau. Mùi khói đó xộc lên mũi làm cô ấy vừa muốn ho vừa muốn rơi nước mắt. Đột nhiên Mễ Lan nảy ra một ý tưởng liền đưa một tay lên chỉ vào bóng đèn: “Tắt đèn đi!”

Lệ Anh Lương "Hả?" một tiếng không hiểu chuyện gì. Thẩm Chi Hằng cũng sửng sốt một lúc lập tức hiểu ra, giật lấy khẩu súng lục của Lệ Anh Lương bắn vào bóng đèn trên trần nhà. Sau hai tiếng súng vang lên, toàn bộ hành lang chìm trong bóng tối.

Quân Nhật ở phía sau lập tức đã ngừng truy đuổi, còn nhóm của Thẩm Chi Hằng thì nhân cơ hội lần nữa chạy về phía trước một đoạn dài. Một tiếng nổ lớn vang lên từ bên ngoài vài hành lang làm cho mặt đất ở đây rung chuyển. Mảnh vụn bê tông rơi xuống đầu mọi người, bóng tối lại dày đặc hơn, ánh đèn mờ ảo ở hành lang bên cạnh cũng đã tắt ngấm. Có thể là bóng đèn đã vỡ, cũng có thể là dây điện đã bị hỏng.

Thẩm Chi Hằng ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại nghĩ ngơi một lúc lâu tiếng ù ù trong tai mới từ từ lắng xuống. Sau đó hắn mở mắt ra, nhận ra ánh sáng trước mặt cũng chỉ sáng hơn một chút so với đêm tối gió lớn vừa rồi. Đối với người có thị lực kém mà nói, gần giống như không thể nhìn thấy.

- Giọng nói của Lệ Anh Lương vang lên bên cạnh: “Các ngươi… còn ở đó không?”

- Thẩm Chi Hằng đáp: “Có.”

- Lệ Anh Lương lại gọi: “Quế Sinh?”

- Lý Quế Sinh vừa mới cọ vào tường làm tróc một mảng da trên mu bàn tay. Lúc này liền hít một hơi lạnh, nhịn đau trả lời: “Tôi cũng ở đây. Hội trưởng, anh ổn chứ?"

Lệ Anh Lương không trả lời câu hỏi của Lý Quế Sinh, ánh mắt dần dần thích ứng với bóng tối nhìn Mễ Lan bên cạnh Tư Đồ William. Tư Đồ William đang ngồi trên mặt đất còn Mễ Lan đang trốn bên cạnh cậu ta. Mễ Lan vừa chính xác chỉ vào bóng đèn làm Lệ Anh Lương nghi ngờ rằng cô không phải là người mù. Nhưng rốt cuộc cô có mù hay không, anh đã sớm biết!

- Tư Đồ William chán nản, thấp giọng hỏi: "Bây giờ có lính Nhật nào ở gần chúng ta không?"

- Mễ Lan trả lời: "Tôi không nghe thấy gì."

Tư Đồ William từ túi quần lấy ra một chiếc bật lửa, 'phập' một tiếng bật lên một ngọn lửa nhỏ. Tận dụng chút ánh sáng nhỏ bé như hạt đậu, cậu ta cau mày nheo mắt quét qua những người xung quanh rồi cúi người, nhích nhích chen về phía sau Lý Quế Sinh. Lý Quế Sinh quỳ trên mặt đất, lúc này lại dịch ra một chút nhường chỗ cho Tư Đồ William. Thẩm Chi Hằng thấy vậy hỏi: "William, cậu làm gì vậy?"

Tư Đồ William không để ý tới Thẩm Chi Hằng, chậm rãi di chuyển ra phía sau Lý Quế Sinh, một tay cầm bật lửa, tay còn lại vòng qua cổ Lý Quế Sinh. Dưới ánh đèn lập lòe, Tư Đồ William nghiêng đầu, há miệng cắn vào động mạch cảnh của Lý Quế Sinh.

Tất cả chuyện này xảy ra không hề báo trước, ngay cả bản thân Lý Quế Sinh cũng không kịp phản ứng. Chỉ có Lệ Anh Lương lao tới nắm lấy tay Lý Quế Sinh nhưng sau khi nắm được lại không dám cử động bởi vì Lý Quế Sinh vẫn giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc. Không phản kháng cũng không vùng vẫy, chỉ ngơ ngác nhìn Tư Đồ William như vậy.

Trong không gian chật hẹp vang lên tiếng nuốt nước bọt ừng ực, Tư Đồ William cúi đầu bên tai Lý Quế Sinh, yết hầu nhấp nhô vui vẻ. Những chiếc răng nanh ngày thường ẩn giấu bây giờ đã đâm sâu vào da thịt Lý Quế Sinh, xuyên qua mạch máu và phóng ra độc tố khiến Lý Quế Sinh trong cơn mê không đau đớn để mặc cho ông ta thao túng. Tư Đồ William, người đã mất quá nhiều máu đã cảm thấy đói, cần một bữa ăn để lấy lại năng lượng. Tuy nhiên, Lý Quế Sinh trẻ hơn và khỏe hơn Lệ Anh Lương. Tư Đồ William hiểu rất rõ sức mạnh của mình. Một Lý Quế Sinh như vậy chắc chắn có thể để cho Tư Đồ William chống đỡ cho đến khi cậu ta sống sót trốn thoát khỏi đây.

- Lệ Anh Lương không dám tiến lên, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ Tư Đồ, anh đừng... hãy để lại cho cậu ấy một chút…” Bỗng nhiên Lệ Anh Lương buông Lý Quế Sinh ra quay về phía Thẩm Chi Hằng, nắm lấy cánh tay Thẩm Chi Hằng: “Thẩm tiên sinh, anh hãy nói gì đi, đừng lấy mạng của Quế Sinh, xin anh đó. Nếu không được, tôi sẽ cho cậu ta thêm một ít. Quế Sinh theo tôi không dễ dàng gì. Vừa rồi chính cậu ấy dẫn đường cho chúng ta, có công lao, xin ông đừng để cậu ấy chết như vậy…”

- Thẩm Chi Hằng đứng dậy tiến lên một bước: “William, hãy để lại cho cậu ta chút hơi thở.”

Tư Đồ William nhắm mắt lại, chiếc bật lửa trên tay rất vững. Ngọn lửa không hề lay động, giống như đã đông cứng lại. Bởi vì Tư Đồ William vừa nín thở vừa hút máu, còn thần kinh và cơ bắp của Lý Quế Sinh đều bị tê liệt, đã rơi vào trạng thái ngạt thở. Thẩm Chi Hằng tiến lại gần hắn một bước: “William!” Tư Đồ William mở mắt ra nhìn Thẩm Chi Hằng. Trong ánh sáng mờ nhạt, Thẩm Chi Hằng đã nhìn thấy được đồng tử của Tư Đồ William, đồng tử màu đỏ tươi, con ngươi không phải của con người.

Thẩm Chi Hằng tựa hồ lần đầu tiên ý thức được Tư Đồ William không phải người. Như bị Tư Đồ William làm cho kinh hãi cứng ngắc đứng im tại chỗ. Còn Lệ Anh Lương chứng kiến Lý Quế Sinh gầy gò đi với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, như thể cái chết có thể lây lan. Lệ Anh Lương mở miệng như sắp chết và phát ra một tiếng kêu ai oán. Nỗi đau lớn lao làm trái tim Lệ Anh Lương chùng xuống. Lý Quế Sinh, người trung thành và là anh em sống chết có nhau của anh ta cứ như vậy chết đi, mơ mơ hồ hồ, thậm chí không cảm thấy đau đớn, không kêu một tiếng. Cứ như vậy, giống như những con kiến, tiến về con đường chết.

Và chính anh sẽ là người tiếp theo.

- “Thẩm Chi Hằng” Lệ Anh Lương gọi thẳng tên của người đó, không gọi hắn là Thẩm tiên sinh nữa: “Ở đây có bao nhiêu người bình thường hả? Tôi tính mình là một, Mễ đại tiểu thư đâu? Mễ đại tiểu thư có là người bình thường không?”

- Thẩm Chi Hằng đang định trả lời, Mễ Lan đã lên tiếng trước: "Không."

- Lệ Anh Lương nhìn Lý Quế Sinh và hỏi, "Bây giờ cậu có thể nhìn thấy rồi phải không?"

- “Vâng”

Lệ Anh Lương vẫn nhìn chằm chằm Lý Quế Sinh, hốc mắt của Lý Quế Sinh đã trũng xuống, nhãn cầu lồi ra, đã trở thành hình dáng da bọc xương. Tư Đồ William ngẩng đầu lên, thuận tay đẩy Lý Quế Sinh sang một bên, sau đó giơ tay áo lên lau miệng. Thi thể Lý Quế Sinh rơi về phía Mễ Lan, Mễ Lan nhẹ nhàng né tránh. Tư Đồ William liếc cô một cái, sau đó hỏi: "Có nước không? Sau bữa ăn tôi cần súc miệng." Mễ Lan lắc đầu.

- Tư Đồ William ợ một cái, phun ra một làn hơi ngọt ngào và nồng nặc, rồi “bịch” một tiếng, tắt bật lửa. Trong bóng tối cậu ta nói: “Tôi ăn đủ rồi, Lệ hội trưởng sẽ để lại cho hai người đó."

Sau đó giọng nói của Thẩm Chi Hằng vang lên: "Vật hiếm thì quý, giờ tôi lại có chút không nỡ giết anh ta"

- "Ồ, có cái gì quý chứ? Con người mà, bên ngoài có rất nhiều. Đúng không, Mễ Lan?"

Mễ Lan không lên tiếng. Người nào, quái quỉ gì, cái gì quý, cái gì rẻ cô ấy hoàn toàn không quan tâm. Mễ Lan đến đây vì Thẩm Chi Hằng. Mễ Lan muốn sống cùng Thẩm Chi Hằng, chỉ đơn giản vậy thôi.

Sau khi ăn no Tư Đồ William cũng cảm thấy hơi choáng váng nhưng không quá nặng. Vẫn có thể di chuyển chậm rãi. Ngay lúc này, Tư Đồ William phát hiện ra Mễ Lan thực chất chính là nô lệ mà cậu ta cần. Mễ Lan giống như chính mình, sống không hòa hợp với người khác, sinh ra đã không phải là một phần của nhân loại. Mà Thẩm Chi Hằng đã sống hơn trăm năm vẫn lúng túng như vậy, vẫn luôn đấu tranh giữa hai thế giới, cố gắng làm người, kiên quyết không chấp nhận thực tại để cậu ta luôn phải tốn công sức và tâm trí. Vừa phải dỗ dành vừa phải lừa gạt mới có thể kiểm soát được Thẩm Chi Hằng, thật là phiền phức. - “Tiếp tục đi thôi.” Tư Đồ William nói: “Nhưng mà đi đâu? Trời tối, lại bị lạc đường.”

Mễ Lan đứng dậy và cầm thứ gì đó trong tay, thứ này sờ vào giống như một thanh sắt, có độ dày bằng ngón tay út nằm sát tường. Không biết nó dùng để làm gì và cũng rất dài. Mễ Lan nói: "Bác sĩ Tư Đồ, bây giờ anh đã có sức rồi. Xin hãy giúp tôi bẻ gãy nó."

Tư Đồ William giữ nó và uốn cong liên tục, cắt bỏ một đoạn cao bằng nửa người. Mễ Lan cầm lấy nó và vẫy nó về phía trước, thanh sắt đủ cứng để tạo ra tiếng gió.

Rồi Mễ Lan nhắm mắt lại, chốc lát sau, quay trở lại thế giới cũ tối tăm: “Để tôi dẫn đường.”