Chương 32
Hắc Mộc Lê Hoa không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi thêm nữa.
Những người lính mà Hắc Mộc Lê Hoa phái xuống theo ống thông gió đang chạy qua chạy lại trong ngục tối. Phần lớn đều bị thương vì không quen thuộc với địa hình và cũng không thích nghi với bóng tối. Họ không dám bật đèn chiếu sáng nhưng lại dám ném lựu đạn về phía chưa biết. Kết quả là đã làm sập vài hành lang và những mảnh gạch vụn cũng rơi trúng họ.
Hắc Mộc Lê Hoa vội muốn trở về thành phố để tiếp quản dinh thự Hoành Sơn. Nhưng vứt cái tên Thẩm Chi Hằng này ở lại đây hay sao? lúc này cô ấy không có người trợ giúp đắc lực, làm sao cô ấy có thể đi như vậy được. Khi sự lo lắng của Hắc Mộc Lê Hoa đạt đến một mức độ nhất định, cô thay quân phục, vén tóc lên và quyết định đích thân đi xuống.
Đích thân đi xuống quét sạch tàn tích của thời Hoành Sơn, sau đó thành lập một cơ quan mật vụ của riêng mình. Hắc Mộc Lê Hoa đã chịu đủ sự ngu ngốc của Hoành Sơn Anh và đã chờ đợi ngày này từ lâu. Cảm ơn thần Amaterasu đã phù hộ để Hắc Mộc Lê Hoa đã gặp được đại tướng Tương Xuyên thông thái. Đại tướng Tương Xuyên với ánh mắt sáng như đuốc đã nhận ra rằng cô ấy là một nhân tài giữa muôn vàn người.
Hắc Mộc Lê Hoa đã được đào tạo quân sự đầy đủ, đặc biệt nổi bật ở chỗ tính cách bình tĩnh, có thể đối diện với nguy hiểm mà không sợ hãi. Cô dẫn theo những người lính đi trong hành lang tối tăm dưới lòng đất, nơi mà lối đi và huyệt mộ đã không còn gì khác biệt, chỉ có một vài ngọn đèn pin có thể chiếu sáng đường đi. Hắc Mộc Lê Hoa mỗi tay cầm chặt một khẩu súng bước từng bước tiến về phía trước. Thời khắc này, cô cảm thấy mình là một chiến binh giáng yêu trừ ma.
Trong khi đó từ một khoảng cách khá xa, Mễ Lan đã hoàn toàn quen thuộc với con đường và môi trường nơi đây.
Không có ánh sáng, cũng không cần ánh sáng. Mễ Lan nhắm mắt lại, duỗi thanh sắt mỏng dùng làm cây gậy chỉ đường, đầu gậy liên tục lướt qua mặt đất phía trước. Mỗi lần lướt qua cô đều nắm bắt được tình hình dưới chân mình. Phía sau vang lên tiếng thở của ba người, người thở hổn hển nhất là Lệ Anh Lương còn người thở đều đặn nhất là Tư Đồ William. Mễ Lan nhớ rằng Thẩm Chi Hằng đã nói với cô rằng Tư Đồ William khác với họ. Cậu ấy có huyết thống tương đối thuần khiết, có thể chất tốt hơn và có ít khiếm khuyết sinh lý hơn. Tư Đồ William đã bị thương nặng như vậy nhưng chỉ một bữa ăn no đã làm cho cậu ấy hồi phục tinh thần.
Nếu không có những truy binh đó trong ngục tối này thì với Tư Đồ William mà nói là không có yếu tố nào đáng sợ cả. Mễ Lan không sợ nhất chính là bóng tối. Thật không may, truy binh là có thật và chúng có mặt ở khắp mọi nơi. Mễ Lan thường không biết phải đi hướng nào vì không có phương hướng nào là an toàn. Những người lính đó dường như đang đi lung tung trong các hành lang buộc cô ấy cũng phải chạy trốn một cách hoảng loạn. Càng tệ hơn nữa là, trong không khí có mùi khói lửa, rõ ràng là có một ngọn lửa đang cháy gần đó.
Đang đi thì Mễ Lan dừng lại.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn và nặng nề, phía trước thổi đến một trận gió nóng. Đây là một trò chơi trốn tìm sinh tử và họ sắp thất bại vì số lượng ít ỏi. Mễ Lan dẫn mọi người đi bộ rất lâu, tránh được nhiều nhóm lính Nhật nhưng giờ đây cuối cùng họ cũng không còn đường nào để đi.
- “Thẩm tiên sinh" Mễ Lan lên tiếng: "Anh đến đây."
Mễ Lan còn chưa kịp nghĩ đến ý nghĩa của cái chết, thậm chí còn chưa kịp cảm thấy sợ hãi. Mễ Lan chỉ biết rằng mình sẽ không thể thoát ra ngoài, chỉ biết rằng mình sẽ chết ở đây. Cái chết là một sự kiện trọng đại. Vì vậy, cô ấy phải mang theo người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, Thẩm tiên sinh.
- Thẩm Chi Hằng tiến lên mấy bước, đến bên cạnh Mễ Lan: “Phía trước có phải đang cháy không?”
- “Đúng vậy”
Trước mắt Thẩm Chi Hằng lóe lên một tia sáng yếu ớt, là ánh lửa không biết đã rẽ qua bao nhiêu khúc quanh chiếu xuyên qua. Lúc này ngọn lửa dường như còn nhân từ hơn quân Nhật, hắn nói: “Nếu ngọn lửa không lớn, chúng ta có thể lao qua đó.”
Tiếng súng từ phía sau cắt ngang câu trả lời của Mễ Lan. Viên đạn bay vút qua đầu Thẩm Chi Hằng, Lệ Anh Lương hét lên một tiếng kỳ lạ rồi nằm rạp xuống đất còn Tư Đồ William cũng nghiêng người dựa vào tường. Mễ Lan không suy nghĩ đẩy Thẩm Chi Hằng ra, định đẩy hắn vào tường nhưng ngay lập tức một tiếng nổ lớn vang lên, đó là tiếng súng máy hạng nặng của những người lính Nhật từ phía sau.
Mễ Lan bị Thẩm Chi Hằng một chân đá văng ra.
Mễ Lan va vào tường, đồng thời nhìn thấy trong tiếng súng và ánh lửa, Thẩm chi Hằng cả người đều bay lên cao rồi lưng hắn bắn ra một đóa hoa máu khổng lồ. Cùng lúc đó, trên trần nhà phát ra một tiếng động lạ, bắt đầu từ đỉnh đầu của người lính Nhật điều khiển súng máy hạng nặng đó, cả con đường đã sụp đổ. Những người lính Nhật là những người đầu tiên hét lên hoảng hốt. Sau khi hét lên, họ không kịp chạy thoát đã bị những tấm bê tông nặng nề nghiền nát thành từng miếng thịt. Lệ Anh Lương ôm đầu quyết định chờ chết nhưng đợi một lúc, anh ta quay đầu nhìn lại phát hiện ra đống đổ nát dừng lại ở gót chân của mình. Những tấm bê tông lớn đã chặn đứng lối đi phía sau, một hành lang dài giờ chỉ còn lại nửa.
Lệ Anh Lương nhanh chóng nhìn về phía trước và lần này anh ta nhìn thấy Mễ Lan đầu tiên, sau đó là Tư Đồ William đang đi đến bên cạnh Mễ Lan. Lệ Anh Lương hoảng hốt bò dậy tiến lại gần, nhờ ánh lửa ngày càng sáng anh nhìn về phía Thẩm Chi Hằng nằm trên đất, đờ đẫn.
Thẩm Chi Hằng nằm trên mặt đất. Súng máy hạng nặng với sức mạnh khủng khiếp đã nổ tung lưng hắn thành một vũng máu, suýt chút nữa bắn hắn thành hai đoạn. Lệ Anh Lương không biết liệu họ có đặc biệt sợ mất máu hay không. Nói tóm lại là Thẩm Chi Hằng nằm nghiêng mặt qua một bên, không có biểu cảm, dường như không còn hơi thở, chỉ thỉnh thoảng co giật.
- Mễ Lan đặt tay lên đầu Thẩm Chi Hằng, ngẩng đầu hỏi Tư Đồ William: “Anh ấy có chết không?”
- Tư Đồ William quỳ xuống, cẩn thận kiểm tra Thẩm Chi Hằng một lượt, sau đó giơ tay gãi mái tóc xoăn của cậu ta rồi đứng dậy: “Đây không phải là nơi để ở lâu, tranh thủ lúc không ai truy đuổi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
- Mễ Lan lập tức đứng dậy nói: "Vậy anh cõng Thẩm tiên sinh đi, tôi sẽ dẫn đường phía trước."
Tư Đồ William kéo một tay Thẩm Chi Hằng, cố gắng kéo hắn lên lưng mình, nhưng giữa chừng cậu ta lại nhẹ nhàng đặt Thẩm Chi Hằng xuống.
- Sau đó Tư Đồ William ngẩng đầu nói: "Không được, anh ấy bị thương quá nặng."
- Mễ Lan nhìn Tư Đồ William, rồi nhìn sang Lệ Anh Lương cũng đang ngạc nhiên, rồi tiếp tục nhìn Tư Đồ William: "Ý của anh là gì?"
- “Tôi đã bị thương nặng. Nếu còn cõng anh ấy nữa, sẽ không chạy nổi.”
- Mễ Lan trừng mắt nhìn Tư Đồ William: "Anh không quan tâm đến anh ấy sao?"
- Tư Đồ William không trả lời. Lệ Anh Lương thấy tình hình không ổn, ở bên cạnh lắp bắp nói: “Chúng ta có thể luân phiên cõng anh ấy, như vậy... sẽ không quá mệt.”
- Tư Đồ William lắc đầu: "Anh không được, thể lực của anh căn bản không có. Nếu như tôi không bị thương thì có thể cứu anh ấy, nhưng tôi cũng bị thương rồi.”
- Tư Đồ William liếc mắt nhìn Mễ Lan cùng Lệ Anh Lương: “Chúng ta đang chạy trốn, chúng ta cần phải nhanh chóng.”
- Mễ Lan trả lời: “Vậy anh đi đi, tôi sẽ ở lại với anh ta.”
- Sắc mặt Tư Đồ William tối sầm lại: “Không được, cô là người của tôi, cô phải đi theo tôi.”
- Mễ Lan trả lời: "Tôi là của chính tôi."
Tư Đồ William tiến lại gần Mễ Lan một bước – tiểu nha đầu này không biết chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi cậu ta đã đưa ra quyết định khó khăn và đau đớn đến thế nào. Trong tình huống này, cậu ta thực sự không có sức lực để chạy trốn. Cùng lúc đó còn phải gánh thêm một Thẩm Chi Hằng nặng nề hơn cả thi thể, nếu không thì sao cậu ta có thể nỡ bỏ rơi người anh trai ruột của mình chứ.
Tư Đồ William bất lực và không có lựa chọn nào khác. Để cho bây giờ cậu ta lựa chọn mang theo một người. Giữa Mễ Lan và Thẩm Chi Hằng, cậu chỉ có thể chọn Mễ Lan.
Hơn nữa, Mễ Lan còn trẻ, thiên chất cũng tốt, sau này có thể trở thành người hầu trung thành và hữu ích nhất của cậu ta. Tư Đồ William nắm chặt lấy cổ tay Mễ Lan, Tư Đồ William nhìn chằm chằm vào mắt cô. Cô ấy quá thiếu hiểu biết về quy tắc, không biết rằng cuộc sống mới của cô là do anh ban tặng sao?
Mễ Lan nhìn lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi bỗng nhiên cô cảm thấy run rẩy không kiểm soát được.
Ánh mắt của Tư Đồ William làm cho Mễ Lan cảm thấy sợ hãi. Ánh mắt của Tư Đồ William dường như có thể nuốt chửng cô. Phải, Mễ Lan nghĩ, lẽ ra cô phải chết từ lâu rồi, tất cả đều nhờ Tư Đồ William cứu sống, ban cho cô đôi mắt, một thế giới mới, một cuộc sống mới—mọi thứ đều là do anh mang lại, cuộc đời cô hoàn toàn xuất phát từ anh.
- Rồi Mễ Lan như bị đông cứng, không thể cử động. Tư Đồ William quay mặt lại nhìn Lệ Anh Lương: "Đi theo chúng tôi."
- Không như Tư Đồ William dự đoán, Lệ Anh Lương lắc đầu: "Không, tôi sẽ không đi với hai người, tôi sẽ ở lại.”
Tư Đồ William nhíu mày khó hiểu, Lệ Anh Lương sợ hãi lùi lại một bước nhưng Tư Đồ William không có thời gian để lảm nhảm với anh ta. Cậu ta nắm chặt Mễ Lan đang thất thần và lao đi.
Lệ Anh Lương đứng nhìn họ biến mất trong ánh sáng lờ mờ ở cuối hành lang, sau đó từ từ đi tới trước mặt Thẩm Chi Hằng “phịch” một tiếng, anh ta quỳ gối xuống.
Sau đó Lệ Anh Lương hai tay chống xuống đất, nghiêng người, tiến gần hơn để nhìn Thẩm Chi Hằng kỹ hơn. Thẩm Chi Hằng chưa chết, con mắt còn nguyên vẹn vẫn mở, mũi vẫn còn có hơi thở yếu ớt.
Lệ Anh Lương nhìn Thẩm Chi Hằng một lúc lâu cuối cùng thở dài một tiếng, nghiêng người nằm xuống vũng máu. Thẩm Chi Hằng phát ra thanh âm yếu ớt, khàn khàn như rắn độc: “Sao anh không đi?”
Lệ Anh Lương nằm ngửa, mặt hướng lên trời. Giọng nói vốn đã trầm khan giờ đây lại càng trở nên giống như một chiếc chiêng gãy. Không lớn tiếng, là những âm thanh rời rạc, ngắt quãng: “Đi theo bọn họ? Làm thức ăn cho họ à? Thà ở lại đây với anh còn hơn chết như Quế Sinh.”
- Thẩm Chi Hằng cười thầm một cái rồi nói: "Tôi không cứu nổi anh."
- Lệ Anh Lương nằm bên cạnh anh ấy đáp: "Tôi biết."
Trong không khí có những dòng nhiệt ẩn hiện đang dao động, có lẽ sớm muộn ngọn lửa đó cũng sẽ tới. Nhưng Lệ Anh Lương nằm rất thoải mái, không có ý định chạy trốn nữa. Chạy trốn ở đâu? Không có lối thoát. Ở chỗ Hắc Mộc Lê Hoa, anh ta là một vật hi sinh không đáng kể. Ở chỗ Mễ Lan và Tư Đồ William, anh ta là một nguồn lương thực dự trữ biết đi. Vì vậy, không trốn nữa.
- “Thẩm Chi Hằng” Lệ Anh Lương lại lên tiếng: “Không ngờ anh lại chết cùng tôi.”
- Lệ Anh Lương không chờ đợi câu trả lời của Thẩm Chi Hằng. Không sao cả. Lệ Anh Lương chỉ là tự mình muốn nói thôi, không cần trả lời: “Đầu năm ngoái, tại khách sạn Hoàng Cung, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã coi thường tôi.”
Thẩm Chi Hằng không nhớ đã gặp Lệ Anh Lương ở khách sạn Hoàng Cung vào đầu năm ngoái.
- “Lúc đó chúng ta ngồi cách một cái bàn, tôi nâng ly rượu chào anh nhưng anh không để ý đến tôi” Lệ Anh Lương cười lớn haha: “Tôi tức chết đi được”
- Thẩm Chi Hằng cũng cười: ”Đồ thần kinh. Hôm đó vốn dĩ tôi không nhìn thấy anh”
- "Nếu hôm đó anh nhìn thấy tôi, có lẽ tôi đã không ghét anh như vậy, và cũng sẽ không có những chuyện rắc rối sau này”
- "Nếu biết sau này sẽ có nhiều chuyện rắc rối như vậy, ngày đó tôi nên giết anh rồi. Giết anh rồi tôi cũng sẽ không chết. Mễ Lan cũng sẽ không chết.”
- “Mễ Lan không chết?"
- “Đêm hôm đó, anh đã nổ súng bắn cô ấy thì cô ấy đã chết rồi. Là Tư Đồ William đã cứu sống cô ấy"
- Lệ Anh Lương ngay lập tức nhìn Thẩm Chi Hằng: "Tư Đồ William có giống anh không?"
- Mắt phải của Thẩm Chi Hằng chìm trong bóng tối: "Tư Đồ William chính là đứa em trai mà tôi vẫn luôn tìm kiếm. Chúng tôi khác nhau. Cậu ấy là một loại virus, còn tôi là một bệnh nhân."
Nói xong, Thẩm Chi Hằng bỗng chớp mắt rồi nhắm lại. Máu trong cơ thể hắn gần như cạn kiệt, lượng máu còn lại dường như có linh hồn. Những suy nghĩ ồ ạt tràn vào đầu hắn với cảm giác tranh giành và sợ hãi làm cho mạch máu trong não của hắn căng lên, đau nhức và đập mạnh. Thẩm Chi Hằng nói không rõ được do mình đang quá yếu hay là quá hung phấn. Tóm lại, giống như ánh sáng lóe lên trước khi người ta chết, không chịu chấp nhận cái chết.
Thẩm Chi Hằng sợ mình sắp chết sẽ mất trí, nên cố gắng hết sức dịch chuyển sang một bên, muốn tránh xa Lệ Anh Lương một chút. Lệ Anh Lương vẫn không cải tà quy chính, vẫn là một người xấu. Nhưng bây giờ Thẩm Chi Hằng sắp chết rồi, mà những người anh ta yêu thương, muốn bảo vệ đã bỏ rơi anh ta, chỉ còn lại kẻ xấu này ở lại, chờ chết cùng anh ta.
- Lệ Anh Lương chú ý tới hành động của Thẩm Chi Hằng, quay người lại đối mặt với hắn: "Làm gì vậy? định trốn tôi à.”
Thẩm Chi Hằng không thể trả lời trong khi Lệ Anh Lương sờ xuống đất liền cảm thấy nơi mình chạm vào ẩm ướt bùn lầy. Là máu lẫn với bụi đất. Quá bẩn thỉu. Chết ở đây có khác gì chết trong một cái hố bùn?
Vì thế Lệ Anh Lương đứng dậy, quỳ xuống dò xét xung quanh, tìm được một chỗ sạch sẽ hơn dưới bức tường. Như một con thú, Lệ Anh Lương bò trở lại trước mặt Thẩm Chi Hằng và nói: “Chỗ kia sạch hơn, chúng ta qua đó chết đi.”
Sau đó Lệ Anh Lương đưa tay định chạm vào Thẩm Chi Hằng, nhưng vừa chạm vào liền vội vàng rút tay lại bởi vì cảm thấy như thể chạm vào ruột của mình vậy. Lệ Anh Lương lùi lại hai bước nắm lấy mắt cá chân của Thẩm Chi Hằng định kéo hắn đi. Nhưng khi vừa kéo ra, Thẩm Chi Hằng lại rên rỉ một tiếng. - Lệ Anh Lương vội vàng bỏ tay xuống: "Sao vậy? gãy lưng à?"
Lệ Anh Lương tiến tới gần, lấy hết can đảm rồi lại chạm vào - cũng may, anh ta không xé Thẩm Chi Hằng thành hai đoạn. Nhưng Lệ Anh Lương không dám kéo nữa, chỉ dám đẩy vai Thẩm Chi Hằng, đẩy hắn từng chút một từ vũng máu đến góc tường. Thở hổn hển, ngồi dựa vào tường, anh ta bỗng bật cười: "Ở đây được đấy, tốt hơn chỗ vừa rồi. Vừa rồi chết ở đó giống như chết bất đắc kỳ tử trên đường phố, thật là thảm thương."
- Lệ Anh Lương vỗ đầu của Thẩm Chi Hằng: ”Có thể chết cùng anh cũng không tệ.”
Thẩm chi Hằng muốn Lệ Anh Lương tránh xa mình một chút nhưng trong đầu hắn vang lên những tiếng ầm ầm khiến hắn choáng váng không thể nói ra lời.
Thẩm Chi Hằng dựa vào sức mạnh ý chí của mình để không để mình ngủ quên. Thẩm Chi Hằng biết rằng một khi hắn ngủ say, Lệ Anh Lương có thể sẽ không để lại cho hắn một cái xác nguyên vẹn.