Chương 3
Lúc bảy giờ rưỡi sáng hàng vạn người ở Detroit cũng như ở ngoại ô đã bắt đầu làm việc. Một số khác vẫn còn trên giường ngủ, do thói lười nhác hoặc vì giờ giấc làm việc riêng trong nghề.
Erica Trenton thuộc số những người nằm ườn vì lười. Trên chiếc giường rộng kiểu Pháp giữa mớ chăn nệm satin trơn tru dễ chịu phủ lên thân thể trẻ trung chắc lẳn, Erica tuy đã tỉnh hẳn nhưng sắp ngủ lại. Cô không định dậy trước hai, có thể ba tiếng nữa.
Vừa tận hưởng cảm giác trượt êm vào giấc ngủ, cô vừa tưởng tượng có người đàn ông - không phải là một người nào cụ thể, chỉ đơn giản là đàn ông thôi - khởi sự kích thích cô rồi thâm nhập cơ thể cô, rất sâu. Nữa vào. Thế, thế… Nữa… Việc mà chồng cô không làm từ, xem nào… ba tuần? Có đến một tháng nay.
Nhớ lại thế cô nhớ luôn là trước đây cô không phải là gái-ngủ-trưa. Ở Bahamas quê hương nơi cô ở cho đến ngày lấy Adam năm năm trước cô thường dậy trước bình minh giúp bố lao xuồng sau đó coi máy để ông bố ngồi câu: ông mê ăn cá tươi khi lót dạ. Khi trở về nhiều khi Erica tự tay nấu nướng món cá.
Sau này, về Detroit tập sự cuộc sống lứa đôi cô vẫn giữ vững nhịp thời gian đó, dậy cùng lúc với Adam để soạn bữa điểm tâm và cùng ăn với chồng. Adam rất hài lòng và không lần nào quên ca ngợi tài nấu ăn của cô; tài năng có thật giúp cô thể hiện đầu óc tưởng tượng phong phú ngay trong những bữa ăn thanh đạm nhất. Không muốn thuê người giúp việc, Erica bận bịu từ sáng đến tối nhất là trong những ngày nghỉ cuối tuần và ngày lễ, có thêm Greg và Kirk con trai sinh đôi riêng của Adam học tại trường dự bị gần đây về nhà chơi.
Những ngày đầu mới lấy nhau cô băn khoăn tự hỏi không biết hai đứa con có chấp nhận cô và chấp nhận đến mức nào. Vì Adam mới li dị mẹ chúng chưa đến một năm - chỉ vài tháng trước khi gặp Erica và theo đuổi cô rất say mê, gần như cuồng bạo. Trên thực tế Greg và Kirk đã đón nhận cô ngay, hơn nữa còn có phần biết ơn vì trong nhiều năm qua chúng không được gặp bố mẹ: Adam bị công việc cuốn hút hoàn toàn, còn mẹ chúng, Francine thì đi ra nước ngoài luôn (hiện giờ vẫn thế). hơn nữa Erica còn rất trẻ nên gần gũi chúng hơn mẹ đẻ. Hồi ấy cô vừa tròn hai mốt tuổi, Adam đã ba mươi chín. Khi lấy nhau họ nghĩ sự chênh lệch tuổi tác không quan trọng. Giờ đây, tức là năm năm sau, khoảng cách vẫn thế nhưng dường như sâu hơn.
Một phần quan trọng có lẽ là do lúc đầu họ quá đam mê phần xác thịt. Lần ân ái đầu tiên - điên dại, dữ dội - diễn ra trên một bờ biền ngợp ánh trăng tận Bahamas xa xôi. Erica còn nhớ mãi cảnh đó: đêm ấm, hương nhài đang độ nở hoa, tiếng sóng vỗ bờ cát trắng, làn gió nhẹ đung đưa ngọn cỏ, nhạc Jazz phập phồng từ chiếc thuyền buồm lớn bỏ neo trên cảng Nassau bên kia vịnh đưa sang. Hai người mới quen nhau được bốn năm ngày. Adam vừa li dị vợ, chọn tới Bahamas để giải khuây, được bạn bè nơi ở đậu giới thiệu với Erica tại Charley Charley's một vũ trường thời thượng của Nassau. Ngay hôm sau Adam và Erica không rời nhau nữa.
Đêm nay không phải đêm đầu tiên của hai người trên bờ biển vắng. Những đêm trước Erica chối từ Adam; đêm nay cô không còn sức nữa.
“Em lo bị chửa, cô thủ thỉ lúc trao thân.”
- Không sao, vì chúng mình sắp lấy nhau.
Cô không có mang sau hôm đó, và cả sau này - điều làm cô ân hận.
Từ đêm ấy (một tháng trước khi cưới) họ cùng nhau làm tình đều đặn, say sưa - gần như đêm nào cũng thế trước khi ngủ rồi lại dốc sức thêm nữa khi tỉnh dậy - mệt đến kiệt quệ nhưng với xiết bao hân hoan. Khi trở lại Detroit họ vẫn giữ vững nhịp khác thường “tối sáng” mặc dầu Adam cũng như mọi viên chức ngành xe hơi bắt buộc phải dậy sớm.
Dần dà nhiều tháng trôi qua - nhiều tháng, rồi nhiều năm - sự hăng say của Adam yếu đi. Thoạt đầu Erica không vì thế mà lo lắng quá: chính cô cũng không thể duy trì mãi mãi nhịp độ đó. Nhưng cô không ngờ sự suy sụp lại đến sớm thế, lại hầu như hoàn toàn đến vậy. Cô nhận ra điều ấy rõ rệt hơn còn vì nhiều nỗi bận rộn trước đây nay đã thành thưa vắng: Greg và Kirk không về nhà nữa. Chúng rời Michigan để vào đại học, một đứa học y khoa cơ sở ở Columbia, một ở trường báo chí Oklahoma.
Vẫn đang thả trôi theo dòng… Chưa ngủ được…
Căn nhà gần hồ Quarton thành phố Birmingham, vùng ngoại thành bắc, im ắng đến lạ. Adam đi rồi: là viên chức cấp cao cần mẫn anh muốn có mặt ở nơi làm việc từ bảy giờ rưỡi sáng để khi các thư kí và người đánh máy đến, anh đã làm việc được một tiếng rồi. Đã thành thói quen, anh dậy sớm tập thể dục, chạy mười phút trong vườn, tắm rồi tự tay sửa soạn bữa sáng, Erica thôi nấu nướng buổi sáng từ ngày Adam phàn nàn bị mất nhiều thì giờ vào bữa ăn: thực vậy anh tỏ ra nóng ruột tuy trước kia anh rất thích mười lăm phút thư giãn bên cạnh vợ vào lúc sáng sớm này. Một hôm nào đó anh đã nói: “Cứ nằm đấy em yêu; anh làm lấy được mà.” Anh làm thật, sáng hôm ấy, rồi sáng sau rồi sáng hôm sau nữa, cuối cùng việc đó đã thành chế độ thường ngày. Tuy thế Erica vẫn thấy tiếc vì Adam không cần cô ngay từ lúc mở đầu một ngày mới, anh không vui mà lại nổi cáu trước bàn ăn bày biện đẹp đẽ, các món ăn hay hay, vợ đã chờ sẵn.
Rõ ràng sự thờ ơ tăng dần của Adam đối với mọi sự xảy ra - hoặc không xảy ra - trong gia đình trộn với sự say mê đến mức chỉ còn biết có công việc càng làm Erica cáu bực. Cô thấy ngay đến cử chỉ chăm sóc của chồng cũng có cái gì đó làm cô ghê tởm. Chuông đồng hồ báo thức vừa reo Adam vội vã tắt ngay trước khi Erica tỉnh hẳn, rồi anh choàng dậy không nấn ná lấy một giây - trước kia, mới gần đây thôi chứ nào đã lâu gì, đấy là lúc anh quay sang phía cô, cô dang rộng tay, thường là để ôm ấp nhau một lần ngắn ngủi nhưng chao ôi! thỏa mãn biết bao. Sau đó trong lúc Erica còn hổn hển kéo dài dư vị niềm khoái lạc, Adam luồn khỏi chăn và thầm thì “đây thật là cách hay nhất để mở đầu một ngày mới.”
Giờ đây tất cả những cái đó đều đã chết rồi. Không bao giờ lúc sáng sớm, họa hoằn, rất họa hoằn lúc tối - thật không thể chịu nổi. Một anh chồng thức dậy thật nhanh, sửa soạn thật nhanh, ra đi thật nhanh - trong thực tế chỉ là người khách lạ.
Sáng hôm ấy Erica nghe tiếng Adam bận rộn dưới nhà định xuống với anh. Dù chỉ để phá vỡ lề thói khủng khiếp. Nhưng cô lại thôi: anh chàng suốt đời cập rập này chỉ cần có một điều là: mau chóng lên đường, lao thật nhanh chẳng khác gì những chiếc xe do hãng anh thiết kế. Hơn nữa Adam rất thành thạo, anh làm xong bữa lót dạ nhanh chẳng kém cô. Mặc dù vậy Erica vẫn băn khoăn không biết có nên xuống hay không - cô còn đang dùng dằng thì nghe tiếng máy xe Adam khởi động. Chậm mất rồi. … Anh đã lên đường.
Như những bông hoa héo tàn… tình yêu, hạnh phúc, bản tình ca kì diệu Adam - Erica Trenton đôi nhân tình yêu nhau, như điên mới hai ba năm trước. Bây giờ, tất cả những cái đó đâu rồi? Đâu rồi…
***
Erica thốt nhiên chìm sâu vào giấc ngủ.
Cô tỉnh dậy vào lúc nửa buổi. Mặt trời thu nhợt nhạt rọi nắng qua khe cửa sổ.
Dưới nhà tiếng máy hút bụi rền rĩ báo hiệu bà giúp việc Gooch, mỗi tuần hai buổi tới quét dọn, đã mở khóa cửa sau để vào nhà. Vậy là hôm nay Erica thoát khỏi phải làm những việc vặt vãnh, thứ việc khổ sai gần đây làm cô quá ngán.
Thấy bên giường có tờ báo buổi sáng Adam bỏ quên, cô chèn gối quanh giường, vuốt mái tóc màu tro bướng bỉnh xòa xuống mắt, rồi cầm đọc. Trên trang nhất, bài đả kích ngành công nghiệp xe hơi của Emerson Vale chạy dài nhiều cột Erica chỉ lướt qua. Cô dửng dưng với đề tài này tuy đôi khi chính cô cũng muốn công kích cái thế giới xe hơi khủng khiếp này. Thuở mới tới Detroit cô đã có lúc chú ý đến, vì nó là thế giới của chồng cô. Nhưng chỉ ít lâu sau, cô từ bỏ nó, nản lòng khi thấy các viên chức trong ngành say mê công việc đến nỗi quên hết những “cái còn lại.” Bố Erica làm chỉ huy bay cho một công ty hàng không, một phi công rất chắc tay và tài giỏi, là người biết phân chia rạch ròi đâu ra đấy: khi đang lái, dứt khoát không lo lắng chuyện riêng tây, khi đã xảy ra khỏi buồng lái, dứt khoát không lo lắng chuyện nghề nghiệp. Nhờ vậy ông có cuộc sống gia đình rất đầy đủ, có thì giờ đi câu cá, đóng đồ mộc, đọc sách, chơi ghita và đôi khi còn nằm dài phơi nắng, Erica còn biết rằng ngay hiện nay bố mẹ cô có nhiều thời gian ở bên nhau hơn vợ chồng cô.
Cô còn nhớ hôm báo cho bố biết tin cô quyết định lấy Adam, quyết định thực ra có phần đột ngột, ông bảo: “Con đã đủ lớn để hiểu rõ việc con làm, vả lại xưa nay con toàn làm theo ý riêng. Vì thế bố không hề có ý định phản đối cuộc hôn nhân này: dù bố phản đối con cũng chẳng thèm nghe, thà để con đi khỏi nhà này với lời chúc phúc của bố còn hơn. Có lẽ lâu dần bố sẽ quen được cảnh có anh con rể gần ngang tuổi bố. Anh ta là người khá; bố thấy cũng dễ thương. Nhưng bố cần nói trước để con dè chừng: anh chàng có nhiều tham vọng lắm đấy, mà ở một nơi như thành phố Detroit này, tham vọng là cái con chưa hình dung được đâu. Vạn nhất sau này trong gia đình con có gì trục trặc là do cái đó mà ra con ạ.”
Quả thật bố mình rất có tài quan sát và hơn nữa, than ôi, bố cũng có tài tiên đoán rất đúng, cô nghĩ thế.
Bất giác cô nhặt tờ báo, ngắm bức ảnh Emerson Vale trải ngang hai cột báo. Anh chàng còn trẻ… anh ta hành sự ra sao trên giường ngủ? Với vẻ cường tráng và thành thạo mà cô mơ tưởng kia? Cũng chưa chắc: theo dư luận cô nghe biết thì cuộc đời anh ta không có bóng dáng đàn bà. Đàn ông cũng không nốt, tuy người ta định dán cho anh ta cái nhãn “pêđê”. Tỉ lệ những con gà sống thiến và những gã đàn ông suy nhược trong xã hội hiện nay có lẽ ngày càng tăng đến mức đáng buồn.
Những trang khác của tờ báo không thích thú gì hơn. Chẳng có gì mới về thời sự thế giới và mục thế giới thượng lưu: gia đình Ford đãi tiệc một công chúa Italian, gia đình Roches ở tại New York, cánh Chapins săn vịt trời ở vùng Bắc Dakota. Đọc trên trang giáp cuối “Lá thư bạn gái” của cô Ann Lander, Erica cũng thấm viết lá thư của cô: “Cảnh ngộ của tôi cùng tầm thường, buồn chán như biết bao phụ nữ có chồng khác. Một cảnh ngộ làm đề tài thêu dệt nên lắm chuyện gây cười; nhưng kẻ cười và người khóc đâu phải là một! Nói thẳng ra là tôi đã mất hết. Thời gian gần dây tôi chẳng còn gì, đúng thế, chẳng còn một chút gì…”
Cô bực mình vò nát tờ báo, tung chăn vùng dậy. Cô nâng cửa chớp rồi nhìn quanh tìm chiếc túi xách da cá sấu mới mua tối qua. Túi nằm trên bàn trang điểm. Cô mở ra lục bên trong lấy cuốn sổ tay bìa da. Cô vừa giở sổ vừa đi tới máy điện thoại đặt trên bàn đầu giường Adam.
Cô vội vã quay số - rất vội vàng để không có thì giờ thay đổi ý định - Liền ngay đó có tiếng đàn bà trả lời:
“Vận chuyển Detroit đây... Bà gặp ai?…”
Erica nói tên cô ghi trong sổ tay bằng thứ chữ không ai khác có thể đọc nổi.
“Ông ấy làm Ban nào?”
- Đâu ở… Ban Thương mại hay sao ấy.
- Cầm máy…
Dưới nhà máy hút bụi vẫn rền rĩ. Thế là bà Gooch không nghe được cuộc nói chuyện sắp tới. Càng may…
Có tiếng nhấc máy, giọng một người đàn bà khác, Erica nhắc lại tên người cô muốn gặp.
“Ông đang ở đây. Tôi chuyển máy cho bà.” Erica nghe loáng thoáng: “Ollie, có việc. Kênh hai.” Lại có tiếng nhấc máy, và sau cùng là tiếng đàn ông nghe rất trong rất rõ:
“Alô?”
- Erica đây. Anh còn nhớ không, chúng mình đã gặp nhau…
- Nhất định nhớ. Cô đang ở đâu?
- Ở nhà.
- Số máy?
Cô nói số điện thoại.
“Tốt. Cô bỏ máy xuống, tôi sẽ gọi lại ngay.”
Erica đứng đợi, thần kinh căng thẳng cân nhắc không biết có nên trả lời hay không. Nhưng chuông vừa reo cô đã cầm ngay tổ hợp.
“Chào bé. Em hiểu chứ, có những máy thích hợp và những máy không thích hợp với cuộc gọi kiểu đặc biệt này.”
“Em hiểu.”
“Chúng mình không gặp nhau đã khá lâu rồi nhỉ.”
- Đúng thế.
Im lặng.
“Em gọi anh có chuyện gì vậy?”
- À, em nghĩ rằng… hay là chúng mình gặp nhau…
- Để làm gì?
- Xem nào… để uống với nhau một ly…
- Việc ấy thì lần trước ta đã làm rồi. Em còn nhớ chứ? Suốt buổi chiều ở tiệm rượu Queensway.
- Em biết, nhưng mà…
- Cả lần trước đó cũng vậy.
- Dĩ nhiên, đấy là bữa chúng mình mới gặp nhau lần đầu.
- Đúng, đúng: lần đầu cô em phải giữ kẽ. Người đàn bà quyết định mà. Cũng dễ hiểu thôi. Nhưng đến lần thứ hai thì anh đàn ông có thể mong đạt được nguyện vọng, đúng không? Nhưng lại mất toi cả buổi chiều ngồi nói chuyện suông. Vì vậy anh nhắc lại câu hỏi: em định sẽ làm gì?
- Lạy Chúa, em định… trao đổi ý kiến… hiểu nhau thêm.
- Nếu chỉ có thế thì xin đủ.
Erica buông thõng tay cầm ống nghe. Trời ơi, tôi đang làm gì thế này? Sao tôi có thể chấp nhận nói với… với… Chắc chắn có nhiều đàn ông khác - Có, nhưng họ ở đâu?
Tổ hợp lại rung lên:
“Này, em vẫn còn đấy chứ, bé?”
Cô phải gắng gượng lắm mới đáp lời. Ngay lập tức người đầu kia nói tiếp:
“Nghe đây, anh đặt lại câu hỏi dưới dạng khác nhé: em thèm hôn phải không?
- Vâng, cô thì thầm, cố nén những giọt nước mắt tủi hổ và ghê tởm chính mình đang trào lên. Vâng, em muốn cái đó.
- Lần này thì chắc chứ? Không phải là một buổi nói chuyện cao đạo chứ?
(Lạy Chúa. Không lẽ hắn sắp bắt mình lấy danh dự ra thề nữa sao? Những con đàn bà thèm khát đến nỗi chịu đựng nổi sự thô lỗ ấy là có thật à? Rõ ràng là có thật rồi).
“Chắc chắn…”
- Bravô! Ta làm cái đó vào thứ tư tuần tới nhé.
- Theo em… sớm hơn, được không anh? (Tận thứ tư tuần sau… cả một tuần lễ đợi chờ…).
“Rất tiếc, bé ạ: không thể được. Anh phải đi một vòng. Sau một tiếng nữa anh đi Cleveland. Năm ngày cật lực đi thăm khách hàng ở bang Ohio - tiếng nuốt nước bọt - Và thỏa mãn các cô nhí trong vùng.”
Erica vẫn cười được.
“Chắc anh sẽ không thấy chán.”
- Ô, cái đó thì… Em sẽ rất ngạc nhiên…
(Tôi mà ngạc nhiên ư-? Không, chắc chắn là không. Từ nay chẳng còn có bất cứ điều gì có thể làm tôi ngạc nhiên được).
“Về đến nơi là anh sẽ báo ngay. Trong khi chờ đợi, hãy ủ tất cả những cái ấy thật nóng cho anh.” Ngừng một lát.
“Thứ tư tới em vẫn khỏe chứ? Có hiểu anh định nói gì không?”.
Cô không kìm được nữa:
“Tất nhiên. Anh tưởng em ngu đến nỗi không nghĩ tới nó à?
- Chắc em lấy làm lạ khi anh nói rằng có không ít cô quên bẵng mất cái của nợ ấy. Thôi nhé tạm biệt em bé. Anh còn phải kéo cày. Tiền đâu có nằm dưới đất cho mình nhặt!
- Chào anh, cô thì thào.
- Chào em. Sẽ gặp lại.”
Cô buông máy, bưng mặt rồi òa khóc nức nở. Bây giờ cô để mặc dòng nước mắt chảy tràn khuôn mặt.
***
Lúc sau Erica vào phòng rửa mặt và thử cân nhắc lại. Dù sao vẫn còn có giải pháp khác. Vì còn những một tuần nữa cô mới tới gặp cái gã ghê tởm kia, nên Adam vẫn có thể ngăn chặn được “cái ấy” - Adam hoàn toàn có thể ngăn chặn được ngay cả khi anh không biết nó.
Với điều kiện anh phải nhớ lại những quyền lợi và bổn phận người làm chồng, trong bảy đêm tới. Chỉ với điều kiện ấy thôi, cô sẽ đứng vững và sau đó sẽ chế ngự được những đòi hỏi của xác thịt. Cô chỉ mong được yêu, được cảm thấy người cần đến cô, được đáp lại tình yêu đó, nhu cầu dó. Vả lại cô vẫn yêu Adam như trước: chỉ cần nhắm mắt là cô sống lại những khoảnh khắc say đắm ngày xưa.
Dù thế nào mặc lòng cô sẽ cố giúp Adam. Đêm nay, và cả những đêm sau nữa, cô sẽ làm mọi cái để trở thành người vợ có sức hấp dẫn mãnh liệt, có sức quyến rũ không thể cưỡng lại… Cô sẽ gội đầu, xức thứ nước hoa có chất xạ kích dục, mặc bộ đồ trong suốt nhất. Có lẽ phải mua bộ đồ mới… hôm nay, ngay sáng nay. ngay bây giờ… ở Birmingham.
Erica vội vã mặc quần áo.