← Quay lại trang sách

Chương 8

Tấm áo ngủ Erica quyết định mua được bày trong tiệm Laidlaw và Beldon ở Somerset Mall. Trước đó, cô đã vào khoảng mươi tiệm mà không kiếm được thứ nào vừa ý. Chạy chầm chậm qua các phố trung tâm Birmingham, trên chiếc xe thể thao hai chỗ, cô không vì vậy mà sốt ruột. Vì biết rõ mình tìm kiếm cái gì…

Ở Somerset Mall nhiều cửa hàng lộng lẫy vẫn trông cậy vào số khách hàng giàu có trong giới viên chức ngành xe hơi. Erica lui tới đó thường xuyên, và hay vào lượn qua các gian hàng thoáng rộng của Laidlaw và Beldon.

Vừa thấy tấm áo ngủ, cô biết ngay là không cần đi tìm ở đâu khác. Vải nilông gần trong suốt, màu be rất nhạt, gần giống màu tóc cô. Bộ đồ mặc trong nhà cùng đi với áo ngủ là thứ chỉ thấy trong chiêm bao! Tất cả sẽ tạo nên, cô nghĩ bụng, một hình ảnh hoe vàng ngon lành. Cặp môi tô màu da cam chắc sẽ tăng thêm sức khiêu gợi dục tình của cô trước mắt Adam. Không có sổ mua chịu ở cửa hàng, cô trả bằng séc. Rồi tới gian mỹ phẩm.

Quầy bán son tô môi rất đông người mua. Erica đứng đợi và nhìn sang quầy bên cạnh bán nước hoa, thấy một bà đứng tuổi đang hỏi cô bán hàng:

“Tôi mua cho con dâu. Nhưng còn e… Cho tôi ngửi thử Norell xem…”

Cô bán hàng bé nhỏ, tóc nâu, vẻ chán ngán lộ rõ trên mặt, đưa lọ mẫu cho bà khách ngửi. Bà khách hít hà, ngẫm nghĩ, mỉm cười:

“Vâng, tôi mua thứ này. Cữ trung bình”

Cô bán hàng lấy trong tủ kính phía sau lưng, ngoài tầm tay khách hàng, chiếc hộp bìa láng đặt lên quầy.

“Bà cho năm mươi đôla, cộng thêm tiền thuế. Bà trả tiền mặt hay bằng séc?”

Bà khách do dự:

“Không ngờ lại đắt thế!”

- Hay bà dùng cỡ nhỏ hơn?

- Không được, quà tặng mà, cô biết đấy, dù sao cũng phải… Thôi được, để tôi xem đã…

Bà khách quay lui, cô bán hàng đi chỗ khác theo một hành lang mái vòm. Trên mặt quầy, lọ nước hoa trong hộp dường như đang chờ ai đó vui lòng đến mang đi. Cô Erica như nhận được bức thông điệp thầm lặng, khó tin nhưng rõ ràng: Norell là nước hoa mình ưa dùng. Lấy đi chăng? Cô còn đang do dự, trong đầu lại hiện lên bức thông điệp thứ hai: làm tới đi, nào! Đừng bỏ lỡ cơ hội!

Sau này cô nhớ lại rằng cô có một lúc muộn màng nào đó, cô đã tự hỏi: có đúng mình đã có ý đó không? Nhưng ngay lúc ấy cô chẳng nghĩ gì hết. Cố tình như bị một lực từ trường đẩy đi, Erica tới quầy bán nước hoa, cầm hộp giấy bỏ vào xắc. Tiếng khóa túi đóng vào nghe dữ dội như phát súng nổ. Hình như tất cả mọi người đều nghe thấy có phải thế không?

Lạy chúa, con làm gì thế này?

Run sợ, không cử động nổi nữa, Erica đứng chờ - có ngón tay tố cáo chỉ vào mặt, có bàn tay đặt lên vai, có tiếng ai hét lên “Kẻ cắp!”.

Cắt nghĩa hành động này thế nào? Cô không tài nào giải thích nổi, dù thế nào đi nữa cũng không cắt nghĩa được lọ nước hoa trong túi. Có nên lấy ra, đặt trả lại lên quầy? Chưa hề bao giờ cô tắt mắt tí gì, thậm chí chưa hề nghĩ tới điều đó. Vậy thì tại sao nhỉ! Cô làm sao vậy? Vì sao lại hành động như vậy? một hành động càng phi lý vì cô hoàn toàn có khả năng mua lọ nước hoa này, mua bất cứ thứ gì cô muốn. Ngay trong lúc này, nếu cô thích, vì cô đang có tiền trong túi, cả tiền mặt, cả số ngân phiếu.

Tất nhiên, cô có thể gọi người bán hàng, trả tiền lọ nước hoa. Thế là xong, đâu vào đấy. Miễn là cô quyết định thật mau lẹ, ngay tức thì.

Nhưng không!

Không có gì khác thường, rõ ràng không ai trông thấy, Erica thản nhiên quay nhìn bên trái, bên phải, quan sát toàn thể gian hàng. Không có gì. Sự đông đúc thường ngày. Không ai nhìn cô. Người bán nước hoa chưa quay lại. Rất điềm tĩnh, bước chân dửng dưng, cô trở lại quầy mỹ phẩm.

Dù thế nào đi nữa, hôm nay nhất định cô phải mua nước hoa. Tất nhiên cái cách cô có lọ nước hoa này không chính thống chút nào - một hành động điên rồ, vô cùng khó xử, nguy hiểm nữa, và sẽ không bao giờ lặp lại. Thế nhưng nó đã xảy ra rồi - nếu bây giờ tìm cách sửa chữa, nó sẽ tạo ra vô vàn rắc rối, người ta sẽ buộc cô phải giải thích, có khi còn kết tội cô. Tóm lại, một dòng thác những phiền hà chán ngấy, tốt hơn hết là tránh đi.

Còn một mối nguy khác: cô bán nước hoa. Liệu cô ta có thấy hộp nước hoa bị mất, và nếu nhận ra, cô có nhớ lại rằng Erica đứng cách đó có hai ba bước chân? Trong vài giây, người thiếu phụ phải cưỡng lại ý định chạy trốn. Bỏ chạy là cách tốt nhất khiến mình bị lộ mặt, cô nghĩ thầm trong khi cố đứng nán lại chọn sáp môi.

Bây giờ một khách hàng khác tới chọn nước hoa. Cô bán hàng trở lại. Xem khách ưng thứ nào. Bỗng cô đưa mắt nhìn khắp quầy hàng, lộ vẻ sửng sốt, quay nhìn vào tủ ban nãy cô đã lấy đi hộp Norell. Trong tủ trên giá thủy tinh rất nhiều hộp trong đó có hai ba hộp cỡ trung, Erica đoán chắc cô ta đang tự hỏi: đã đặt hộp nước hoa ban nãy về chỗ cũ chưa?

Giả bộ chăm chú lựa chọn sáp môi Erica nghe tiếng người khách hỏi. Người bán hàng trả lời, nhưng vẫn tỏ vẻ bận rộn, chăm chú nhìn quanh. Biết mình bị để ý Erica mỉm cười với cô bán mỹ phẩm và nói to: ‘Tôi mua loại này.” Nhẹ người thấy cô bán nước hoa thôi nhìn mình.

Không nghi ngờ gì nữa: không xảy ra chuyện gì. Hoàn toàn yên trí, Erica trả tiền thỏi sáp môi - cẩn thận chỉ mở hé xắc thôi - và trước khi ra còn chơi sang dừng lại quầy nước hoa đòi ngửi một hơi Norell.

Bỗng nhiên, khi tới gần cửa ngoài cô chợt có một giây hoảng hồn. Ngộ nhỡ họ đã trông thấy, ngộ nhỡ họ cố ý để cô ra đến cửa mở bắt quả tang? Cô đã đọc ở đâu đấy rằng họ hay làm như vậy… Bất thình lình, cô hoàn toàn chết khiếp:

“Xin chào bà…”

Như từ khoảng không hiện ra một gã trung niên, tóc hoa râm, miệng nở nụ cười nhà buôn để lộ hai hàm răng ngựa. Erica thấy tim dừng lại.

“Bà đã tìm thấy thứ bà cần chứ ạ? Chúng tôi luôn hân hạnh được bà ghé thăm. Xin chúc bà một ngày tốt lành…”

Gã cung kính mở cửa. Erica thoát ra ngoài. Tự do.

Cô đã sợ hết sức vô cớ. Lúc sắp lên xe, xuýt nữa cô phá lên cười: từ mấy tuần nay, chưa lúc nào cô thấy vui đến thế.

Niềm vui mới mẻ này đọng lại suốt buổi chiều trong khi cô sửa soạn bữa tối. Đây sẽ là bữa ăn rất chúa, cô dốc hết sức thực hiện.

Chủ lực là món thịt nhúng dầu, vì đây là món Adam ưa thích, hơn nữa việc cả hai vợ chồng vớt thịt trong cùng một cái chảo gợi lên sự thân thiết mà cô mong đợi sẽ bừng nở mạnh hơn nữa lúc đêm. Bàn ăn trang trí những cây nến vàng, trong đài nến bằng bạc đặt hai bên bó hoa cúc mua cho dịp này. Mọi thứ trong nhà đều sạch sẽ, bóng lộn - không có gì lạ vì hôm nay là ngày bà giúp việc tới làm - Khoảng một giờ trước khi Adam về theo lệ thường, Erica nhóm một đống củi trong lò sưởi.

Chẳng may Adam lại về muộn, điều không có gì đặc biệt. Chỉ có điều anh không gọi điện cho Erica biết tin mới là điều rất đặc biệt. Lúc bảy rưỡi, cô bực mình, đến tám giờ cô hoàn toàn nổi cáu. Đã hai lần thêm củi vào lò, khiến cả phòng ngủ và phòng ăn - thông nhau đều nóng nực chịu không nổi. Sau khi làm thoáng phòng, Erica lo đến rượu - một chai Latour 61, rượu ngon và hiếm vẫn để dành - Cô mơ từ sáu giờ, định uống vào lúc bảy giờ rưỡi, bây giờ phải mang xuống bếp đậy nút lại. Chẳng biết làm gì, cô mở máy nghe băng. Bản Bahamas Islands, một bài nhạc nhảy dịu dàng thơ mộng làm cô tức tối tắt luôn máy, rồi vội vả chùi mấy giọt nước mắt. Không nên để phai son lạt phấn lúc này.

Tám giờ mười điện thoại reo. Nhưng không phải Adam, một cú liên tỉnh gọi “ông Trenton”. Cô tổng đài cho biết ngươi hẹn gặp là Teresa, chị gái Adam ở Pasadena (California). Cô tổng đài ở bên bờ biển phía tây hỏi Teresa “Có nói chuyện với người khác được không” nhưng có lẽ biết em dâu đang cầm máy, Teresa trả lời:

“Tôi cần nói chuyên trực tiếp với ông Trenton. Nhờ báo giúp ông ấy gọi tôi…”

Chị Teresa tốt bụng vẫn hà tiện như thế, Erica nghĩ thầm. Tất nhiên, vì chị góa chồng đã một năm nay, một nách nuôi bốn đứa con nên phải tính toán chi li, nhưng hà tất phải bớt xén một cuộc đàm thoại liên tỉnh.

Mãi tám giờ hai mươi Adam mới gọi về qua máy radio trên xe, dùng tần số “nhắn tin riêng” báo tin rằng anh đã lên xa lộ Southfield (Tối nào Erica cũng chỉnh đài trong bếp vào tần số đó). Như mọi bận, Adam kết thúc bằng lời dặn dò “nhớ đảo quả ôliu”, theo mật ngữ riêng nghĩa là anh thèm một cốc martini. Yên lòng, vui thích vì đã chọn món ăn để lâu vẫn không mất ngon, Erica bắt đầu làm cốc tai. Cô còn có thì giờ chạy vào phòng sửa sang mái tóc, thoa thêm son và nhất là nước hoa - thứ nước hoa ban nãy. Tấm gương lớn cho cô thấy bộ đồ mặc trong nhà rất hấp dẫn. Vừa nghe thấy tiếng chìa xoay trong ổ khóa cửa chính, cô chạy vội ra cầu thang, bồn chồn một cách hồn nhiên như cô dâu mới.

“Rất buồn đã để em đợi…”

Như mọi khi, Adam vẫn tươi tắn, sảng khoái, chững chạc, trông tưởng như anh sắp bắt đầu ngày làm việc tuy anh vừa kết thúc nó. Tuy vậy, gần đây Erica đã cảm thấy anh bị căng thẳng ngấm ngầm. Lúc này đây, sư căng thẳng ấy có lộ ra không? Cô không chắc lắm.

“Không sao”, cô vui vẻ trả lời (lúc này không nên cư xử theo cách bà nội trợ đảm đang lo bữa ăn bị nguội).

Cô ôm hôn chồng. Anh hôn lại, lơ đãng, cô bào chữa sự chậm trễ vừa rồi:

“Elroy và anh gặp Hub, ông ta hò hét sướng mồm. Khó khăn lắm anh mới đi gọi được điện cho em”.

- Hét anh?, cô ngạc nhiên, đưa cốc martini cho chồng.

Dĩ nhiên Erica biết Hub là tên gọi tắt Hubbard Hewitson, phó chủ tịch hãng North American đặc trách về xe hơi. Thái tử trong vương quốc công nghiệp, có quyền lực rất lớn. Như quyền bẻ gẫy bất cứ người lãnh đạo nào của hãng trừ ông chủ hội đồng quản trị và ông chủ tịch, hai người có chức quyền cao hơn ông ta. Theo mọi người biết, Hub rất độc đoán, rất khắt khe, do đó rất thẳng tay đối với những người năng suất kém.

Tuy vậy, Hub cũng khá công minh, sẵn sàng chấp nhận những bất trắc khó tránh khỏi - như những chi phí để cải tiến Orion. Hơn nữa Adam biết rằng hồi nãy trên bãi thử anh đã quyết định đúng. Vậy mà anh vẫn thấy căng thẳng thần kinh dai dẳng, martini không làm dịu đi được.

Anh đưa cốc cho Erica rót đầy lên nữa, uống một ngụm, ngồi xệp xuống chiếc ghế bành.

“Trong này nóng ghê gớm. Đốt lửa làm gì vậy?”

- Em tưởng thế vui hơn.

Anh ném một cái nhìn sắc nhọn:

- Em định nói là mọi khi nhà mình không vui mấy à?

- Em không nói thế.

- Có lẽ em đúng.

Anh đứng dậy, đi ngang dọc, sờ mó vài thứ đồ vặt khi đi ngang qua. Một thói quen cũ - khi trong người bứt rứt, anh thường hay mân mê như vậy. Erica muốn kêu to với anh: “Đáng lẽ anh phải sờ em đây này! Anh sẽ nhận được phản ứng khác xa những đồ gỗ, đồ chơi kia.”

Nhưng cô chỉ báo tin vừa nhận được thư Kirk.

“Họ vừa cử nó làm giám đốc mỹ thuật của tờ nhật báo Đại học.”

- Thế à?

- Anh không mặn mà lắm với việc ấy, nhưng với con thì rất quan trọng. Như những nấc thang lên chức của anh vậy.

Bực mình Adam dừng lại trước mặt vợ.

“Anh đã hơn một lần nói với em rằng anh đã dần dần quen với ý nghĩ Greg trở thành bác sĩ y khoa - đến bây giờ ý nghĩ ấy còn làm anh sung sướng nữa. Học hành sẽ rất cực, nhưng nếu thi đỗ nó sẽ thành người có ích cho xã hội còn nghề nhà báo thì anh không thấy như vậy”.

Đúng loại đề tài Erica muốn tránh đụng đến tối nay. Mấy đứa con riêng của Adam có những dự định dứt khoát về nghề nghiệp trước khi Erica bước vào cuộc đời của bố chúng. Tất nhiên cô đã lầm khi ủng hộ chúng, đến mức còn nói rằng chúng hoàn toàn đúng khi không muốn nối nghiệp bố. Do đó gây cho Adam niềm chua xót: anh cho rằng không nhiều thì ít, vợ anh chê bai nghề của chồng.

“Em tin rằng một nhà báo cũng có thể có ích” cô nhận xét với giọng cố làm dịu.

Adam lắc đầu: nhớ lại cuộc họp báo sáng nay anh vẫn còn thấy bực.

“Nếu em gặp bọn văn vẻ tồi tệ ấy cũng nhiều như anh, em sẽ thay đổi ý kiến. Chín phần mười bọn họ là những kẻ hời hợt, chông chênh, nhồi đầy những thành kiến, nhưng lại cho mình là khách quan. Một bọn chuyên viên đại khái, về bệnh này họ bào chữa bằng cách kêu thiếu thì giờ. Thực ra theo anh biết thì họ chưa bao giờ có ý định thông tin cho công chúng một cách nghiêm chỉnh - ít nhất cũng phải kiểm tra kỹ càng các kết luận, các số liệu trước khi tung ra. Vậy mà họ cứ tự phong là hiệp sĩ của công lý, lên án mọi sai lầm, trừ sai lầm của chính họ.

- Dù có những điều đúng sự thật trong đó, cô cãi, vẫn cứ có những tờ báo, những người viết báo làm được việc tốt. Em tin Kirk thuộc loại ấy.

Lo chấm dứt cuộc tranh cãi, cô lại gần nắm tay chồng.

“Bữa khác ta sẽ bàn thêm anh nhé. Bây giờ anh đi ăn đã: em làm cho anh một món anh thích đấy.”

- Thế à? Nào, ta thanh toán cho nhanh. Anh có mang về vài ba tập hồ sơ cần nghiên cứu kỹ.

Chán nản, Erica buông tay chồng, đi xuống bếp. Vẫn những tập hồ sơ chết tiệt - anh ấy không biết rằng từ mấy tháng nay, anh nói không biết bao lần vẫn một câu đó thôi. Đến nỗi nó đã thành câu kinh đầu lưỡi.

Adam đi theo, không hay biết tâm trạng vợ mình.

“Anh có giúp gì được không đây?”

- Nếu thích, anh nêm rồi trộn xà lát cho em”.

Làm xong việc nội trợ này - với sự thành thạo quen thuộc - anh thấy mảnh giấy Erica ghi “Gọi điện Teresa, ở Pasadena.”

“Em ăn trước đi, anh gọi chị Teresa đã. Xem chị cần gì.”

- Anh còn lạ gì tính chị? Tóm được anh ở đầu dây, chị sẽ giữ chân anh hàng giờ. Em đã ngồi đợi anh về, em không ngồi ăn một mình đâu. Anh gọi sau được không? Bên ấy bây giờ mới là sáu giờ thôi.

- Đúng đấy - nếu tất cả đã xong xuôi, ta chén đi.

Hai phút sau họ ngồi vào bàn, trước chảo dầu bốc khói, Erica định thắp nến, Adam giơ tay:

“Em thấy cần à?”

- Thắp nến đẹp hơn. Để em làm…

Ánh nến chập chờn soi vào chai vang mang dưới bếp lên. Adam cau mày:

“Anh nghĩ nên để dành chai Latour này cho một dịp đặc biệt.”

- Ví dụ dịp nào?

- À, ví dụ tháng sau sẽ tiếp gia đình Hewitson và gia đình Braithwaite.

- Hewitson không phân biệt nổi Latour với một chai rượu nho tầm thường đâu. Mấy lại, một bữa tối tay đôi chỉ có anh và em không phải là dịp đặc biệt sao?

Adam cắt một miếng thăn bò và để nó trong nồi nước xốt trong khi bắt đầu món salad của mình. Anh có vẻ khó chịu:

“Rõ ràng em cứ hay kiếm cớ gièm pha những người làm việc với anh, cả công việc của anh. Từ khi lấy nhau. Sao vậy?”

- Có lẽ vì… bọn họ, vì công việc đó làm em phải giành giật từng phút thân thiết bên anh - mà có Chúa biết những giây phút ấy mới hiếm hoi làm sao!” Cô rót đầy rượu vào cốc cho anh rồi nói thêm: “Em xin lỗi. Em sai lầm khi chế nhạo Hub Hewitson. Nếu anh định mời ông ta thưởng thức Chateau Latour em sẽ mua lại vài ba chai”.

Trong khi nói cô bất giác nghĩ: Nếu mình có được mấy chai đó trong điều kiện giống như lọ nước hoa? Biết đâu đấy …

“Thôi cho qua, Adam lẩm bẩm. Chuyện chả đáng gì.”

Uống cà phê vội vàng, anh xin lỗi rồi lên phòng làm việc gọi điện cho chị Teresa.

“Chào quan to! Ban nãy ở đâu? Bận cộng các lợi tức cổ phần à?”

Tuy cách xa 3000 kilômét, tiếng Teresa vẫn rõ ràng, duyên dáng - giọng nữ trầm ấm áp của người chị cả. Adam vẫn còn nhớ từ thời hai chị em còn thơ ấu. Tuy Teresa lớn hơn bảy tuổi, hai chị em vẫn rất gần gũi nhau. Có điều lạ là cô gái từ rất sớm đã hỏi và nghe theo lời khuyên của cậu em.

“Chị biết đấy: họ coi em là người không thể thiếu được cho công việc. Đôi khi em lấy làm lạ sao họ không đợi có em rồi hẵng chế tạo những xe hơi đầu tiên.”

- Chính vì thế mà chúng mình hãnh diện về cậu, các cháu nhắc đến cậu Adam luôn. Chúng nó tin chắc rồi đây cậu chúng nó sẽ lên làm chủ tịch hãng đấy.

- Còn lâu chị ơi, Adam chống chế. Nói về chị đi nào. Chị sống ra sao?

- Rất cô đơn. Đấy không phải câu trả lời cậu đang mong đợi, nhưng không thể nói khác.

- Tất nhiên. Nhưng em cho rằng với thời gian.

- … Sẽ có một cơ hội xuất hiện phải không? Chị đã có nhiều rồi cơ: bà góa như chị đâu đã đến nỗi hết duyên!

- Em biết.

Quả thật như vậy: xấp xỉ bốn chín tuổi, Teresa vẫn giữ được dáng đẹp như tượng, nét mặt đẹp cổ điển. Nhiều người thấy cô rất khiêu gợi.

“Điều buồn phiền, cậu thân mến, là ở chỗ: khi đã có một ngươi đàn ông, đàn ông thực sự, ở với mình hai mươi năm, tự nhiên mình phải so sánh: thật tình những anh khác không bằng.”

Clyde, chồng Teresa mới chết cách đây mười lăm tháng vì tai nạn máy bay. Anh để lại người vợ với bốn đứa con nuôi sau nhiều năm ăn ở với nhau. Teresa khó lòng thích nghi với cảnh sống độc thân - trên bình diện tình cảm và bình diện tài chánh mà cô không có kinh nghiệm.

“Có trục trặc tiền nong không?” Adam hỏi thăm.

- Có lẽ không. Nhưng cũng chính là điều chị cần nói với cậu. Đôi khi chị ước sao cậu đừng ở xa thế.

Clyde đã để lại những gì đủ cho vợ con sống tươm tất; nhưng lúc anh qua đời, tình hình công việc của anh khá lộn xộn. Adam đã cố hết sức mình nhưng rất khó khăn - từ Detroit đến Pasadena quá xa - để giúp chị lần ra các khoản tiền gửi.

“Nếu thật cần, em sẽ nhảy lên chuyến bay đầu tiên.”

- Trái lại, cậu cứ ở yên đó chỗ chị cần cậu có mặt chính là Detroit. Chị đang rất lo lắng về khoản tiền anh Clyde hùn vốn với xưởng sửa chữa xe Stephensen Motors. Nó sinh lợi khá, nhưng vì số tiền chiếm phần lớn gia tài của chị nên chi phân vân không biết nên để hơn hay là nhượng lại và tìm cách dùng đồng vốn đảm bảo hơn.

Adam đã biết chuyện này. Chồng Teresa là người say mê cuồng nhiệt các cuộc đua xe hơi, là khách quen của các vòng đua khắp California, do đó, anh quen thân nhiều tay đua. Trong số đó có Smokey Stephensen, một nhà vô địch may mắn trong nhiều năm và là người biết chắt chiu đồng tiền kiếm được, khác với các địch thủ. Thành ra khi rời vòng đua, anh ta có trong tay món của chìm kha khá. Về sau uy tín và các mối quan hệ của anh đã đưa anh lên làm đại lý đặc quyền của hãng North American, hãng của Adam - tại Detroit. Chồng Teresa nhận hùn vốn, góp cho anh ta xuýt xoát một nửa số vốn cần thiết. Sau khi Clyde chết, các cổ phần do Teresa nắm giữ.

“Chị biết chắc nó sinh lợi khá?”

- Chắc. Chị không có số liệu ở đây, nhưng biết là khá. Điều làm chị lo lắng là theo các báo, các ông đại lý thường lâm vào tình thế nguy ngập, có những người bị vỡ mặt. Nếu chẳng may điều đó xảy ra với Stephensen - cậu hiểu chứ, chị phải nuôi bốn đứa.

- Em hiểu, quả thế thật. Trong ngành này có bất trắc. Nhưng mặt khác, nếu làm ăn trôi chảy mà chị rút tiền ra thì lại sai lầm.

- Đúng. Vì thế chị mong có người thông thạo và tin cẩn mách nước cho. Chị không muốn phiền cậu, Adam, chị biết cậu bận ngập đầu nhưng… nếu cậu đến được chỗ Stephensen, thăm dò hắn, tìm hiểu… sau đó cậu sẽ có đủ điều kiện khuyên bảo chị? Cậu nhớ không, chị em mình đã bàn một lần.

- Em nhá. Lúc ấy em đã giải thích với chị là việc ấy khó cho em: các chủ hãng làm xe hơi không cho phép viên chức, nhất là loại cấp cao được đi lại thân mật với đại lý. Trước khi định làm bất cứ việc gì, em phải xin chỉ thị của uỷ ban Tranh chấp.

- Và sẽ phiền phức cho cậu chứ?

Adam do dự. Anh đã định trả lời: rất phiền. Muốn giúp Teresa, anh sẽ phải kiểm tra các chứng từ của Stephensen, nghiên cứu và lý giải cách làm ăn của anh ta. Nhưng trong lĩnh vực này, các chủ hãng có những nguyên tắc dứt khoát và hãng North American - chủ của Adam - cũng không có ngoại lệ. Trước khi tiếp xúc với một viên đại lý, Adam phải trình bày rõ cái thế nào và cái tại sao của việc đó. Trong trường hợp ấy, nhất định Elroy Braithwaite sẽ tò mò hỏi rõ ngọn ngành, Hub Hewitson cũng thế. Adam biết chắc không người nào tán thành dự định của Teresa. Vì những lý do hiển nhiên. Một viên chức cấp cao như Adam có thể giúp rất nhiều cho viên đại lý - trước hết về phương diện tài chính, vì thế các chủ hãng đều đề ra những qui tắc rất ngặt nghèo cho việc góp vốn riêng. Một cơ quan thường trực, ủy ban Tranh chấp có đầy đủ quyền hạn giải quyết vấn đề này: cho phép hoặc cấm chỉ nhân viên hùn vốn, và nhân viên buộc phải khai báo mỗi năm số vốn đã góp, trên một bản mẫu gần giống bản khai thuế. Một số ngươi cá nhân chủ nghĩa lẩn tránh sự thẩm tra này bằng cách đứng tên vợ. Nhưng nói chung mọi người, nhất là các viên chức cao cấp đều tuân theo những qui định đó mà họ coi là chính đáng.

“Em sẽ xem có thể làm được gì, Adam hứa. Ngay ngày mai em sẽ đặt vấn đề với ủy ban - gì đi nữa, chẳng qua cũng chỉ là bảo vệ quyền lợi một bà góa và bốn đứa trẻ côi cút. Mấy ông chắc sẽ không thấy gì bất tiện, em chắc thế. Dĩ nhiên em chỉ được họ bật đèn xanh sau mười hoặc mười lăm ngày nữa. Chị không giận em chứ?

- Không đời nào? Thực thế, không đến nỗi gấp gáp lắm.

- Chị cho biết anh Clyde có bao nhiêu phần ở Stephensen Motors được không?

- 49 phần 100, và chị chưa nhượng lại phần nào. Hồi đó anh đã góp khoảng 240.000 đô la. Vì thế chị mới lo.

- Tên anh Clyde có trong sổ Đăng ký thương mại không?

- Không. Chỉ có tên Smokey Stephensen.

- Rõ. Thế này nhé: chị gửi tất cả giấy tờ cho em, trong đó có bản ghi lợi tức đã nhận. Cùng chuyến thư, chị viết cho Stephensen báo cho hắn biết chị cho phép em tìm hiểu sổ sách kế toán của hắn. Được chưa?

- Được. Cám ơn cậu nhiều, hôn Erica cho chị. Chào cậu.

Erica đã dọn xong bàn. Adam thấy cô trong phòng ngủ, nằm thu mình trên đi văng.

- Em hâm lại cà phê rồi. Kia kìa trên bàn con.

- Sáng kiến hay đấy. Cám ơn em.

Anh uống một tách trước khi ra phòng ngoài lấy cặp. Ngồi xuống chiếc ghế bành lớn bên lò sưởi anh bắt đầu chia chọn tập hồ sơ.

- Chị Teresa bảo gì anh vậy?

Anh giảng giải tình hình trong vài câu. Erica nhìn anh không tin:

- Anh có thể làm tất cả những việc đó vào lúc nào được?

- Anh cũng chưa biết. Sẽ tìm ra thì giờ thôi. Khi đã định làm việc gì, nhất định sẽ tìm ra thì giờ để làm.

- Không đúng! Anh không thể tìm ra thì giờ. Anh bớt xén thì có, xén của một việc hoặc của một người. Anh sẽ buộc phải đi gặp tay đại lý ấy không biết bao nhiêu lần, hỏi han không biết bao nhiêu người, lục soát chỗ nọ chỗ kia. Em hiểu anh đủ để biết trước rằng anh sẽ làm việc đó đến cùng như xưa nay vẫn thế. Mất bao nhiêu là thì giờ. Đúng không?

- Có lẽ đúng.

- Anh sẽ làm việc đó trong giờ hành chính? Ban ngày?

- Khó đấy.

- Thế là chỉ còn các buổi tối và các ngày nghỉ cuối tuần. Đại lý thường đóng cửa muộn, phải không anh?

- Dù sao họ cũng nghỉ chủ nhật, Adam gắt gỏng.

- May quá! Anh nên biết: Cái gã của anh sẵn sàng nhận mở cửa cả ngày chủ nhật, nếu anh nói cho khéo. Anh bảo gã: đến nhà anh chơi một lúc với vợ anh, còn anh thì vui lòng dùng mấy giờ ấy vào việc xem xét sổ sách của gã.

- Anh xin em, Adam phản đối. Em thừa biết việc này chẳng làm anh vui thích, anh phải làm chỉ vì chị Teresa.

- Nếu thay vào đấy, anh làm chút gì cho một mình Erica? Nếu anh không cho là em đòi hỏi anh quá nhiều! Mà này, đợi tí, em có ý này. Hay là anh xén luôn vào phép năm? Làm thế anh có thể…

- Em thành con ngốc mất rồi, em bé ạ. Hoàn toàn ngốc.

Anh vẫn ngồi chia lọc hồ sơ. Lúc này anh dành hết ra trước mặt thành vòng bán nguyệt. Như cái vòng của phù thủy, Erica nghĩ thầm, chỉ những kẻ thông thạo mới vượt qua dược. Nhưng Adam có lý, lúc này mình thật ngốc nghếch, và bất công nữa là khác.

Cô đứng lên đi vòng phía sau ghế Adam, đặt tay trên vai anh và cúi xuống như để hôn anh. Trong vài giây, họ ở nguyên như thế má kề má. Rồi Adam vỗ lên cổ tay cô:

“Dù sao anh không thể để chị đi gặm cỏ. Trong trường hợp ngược lại, chắc anh Clyde cũng làm như thế cho em”.

“Em hiểu chứ, cô thì thầm. Và em vui sướng vì không xảy ra trường hợp ngược lại.” Cô sửng sốt cảm thấy rằng tuy gần như không nhận biết nhưng hai người đang nhẹ nhàng lướt tới khoảnh khắc thân thiết yêu đương.

“Anh hiểu không, em mong ước sao cho giữa anh và em mọi cái đều trở lại như ngày xưa, như lúc đầu. Nhưng bây giờ, em được gặp anh quá ít. Cô khẽ gãi sau tai chồng. Như ngày xưa, phải, như thủa ban đầu, cô nghĩ thầm. “Vì em yêu anh mãi mãi!”. Cô tự kìm lại để khỏi nói thêm: “Em van anh, chúng mình đi nằm đi, âu yếm nhau đi, ở kia kìa, ngay bây giờ.!”

“Anh cũng thế, anh chẳng thay lòng đổi dạ, Adam khẳng định. Và anh rất hiểu lòng em. Khi nào xong Orion, có lẽ anh có nhiều thì giờ rảnh rang hơn.”

Câu nói rất ít sức thuyết phục: cả hai người đều biết rõ sau Orion sẽ đến lượt Farstar, kiểu xe mà từ khâu thiết kế đến khâu hoàn chỉnh sẽ còn thu hút công sức và thời gian hơn gấp bội. Theo bản năng Adam lại nhìn xuống tập giấy tờ trải trước mặt. Erica biết thế. Cẩn thận; nhất là đừng hấp tấp, mình có thể làm hỏng hết!…

“Trong lúc anh vui thú với xếp giấy má thân thương của anh, em đi dạo một vòng nhé. Không, đừng đi cùng. Ở nhà làm cho xong công việc thì hơn.”

Adam tỏ ra nhẹ nhõm.

Sau nửa tiếng Erica quay về. Thấy Adam vẫn đang bơi trong đống giấy tờ, cô lên thẳng lầu, thay áo quần, rửa son phấn, mặc chiếc áo ngủ mua lúc chiều. Soi vào gương cô thấy hàng ni lông màu be trong suốt này hợp với cô đến kinh ngạc, hơn là cô tưởng nhiều. Cô thoa môi - màu son da cam cũng rất hợp - xức nước hoa Norell.

Đứng ở cửa phòng ngủ, cô hỏi chồng còn bận lâu mau. Adam hơi hất đầu lên một chút, lơ đãng liếc mắt lướt qua, mồm lẩm bẩm mơ hồ “độ một giờ gì đó” rồi lại cúi xuống đọc. Rõ ràng tấm áo ngủ trong suốt không đủ sức cạnh tranh nổi với tập tài liệu mang tên Sự tiến hóa của việc đăng ký xe du lịch và xe vận tải. Hy vọng vào hương thơm Norell, cô lại tới sau ghế Adam, nghiêng mình cúi xuống. Giá như cô xức dầu lòng não thì kết quả cũng thế thôi: Adam lướt qua má cô một chiếc hôn nhạt nhẽo và lẩm bẩm: “Ngủ ngon nhé. Đừng chờ”. Nằm dài trên giường, tung hết chăn, vải bọc nệm ra xa, cô thấy nỗi thèm muốn càng lúc càng rõ nét, càng tăng. Nhắm mắt lại cô mường tượng thấy trên thân mình toàn bộ sức nặng của Adam…

Cô giật mình thức giấc. Đồng hồ trên bàn ngủ chỉ một giờ sáng. Thì ra cô đã đi nằm trước ít nhất hai tiếng rồi.

Cuối cùng cô nghe tiếng chân Adam lên cầu thang. Anh vào phòng ngủ, ngáp rồi than thở: “Trời, mệt muốn chết được!”, cởi quần áo với cử chỉ của người mộng du, nằm thẳng cẳng rồi thiếp đi như một khối không hồn.

Erica làm sao ngủ được! Đêm của cô sẽ rất dài…