← Quay lại trang sách

Chương 10

“Nào búp bê, bỏ cốc xuống đi. Anh có hẳn một chai trên buồng.”

Ollie, đại lý đồ nghề nhìn Erica Trenton ngồi phía bên kia bàn nhỏ với cặp mắt bực tức.

Lúc này buổi chiều mới bắt đầu. Họ đã gặp nhau trong tiệm rượu ở Queensway Inn, không xa Bloomfield Hills. Erica cố ý uống thật chậm cốc rượu thứ hai cô vừa gọi để kéo dài thì giờ - mẹo vặt thật ra chẳng có ý nghĩa gì: hoặc là họ sẽ làm cái mà trên nguyên tắc, họ đến đây để làm, hoặc là họ sẽ không làm cái đó. Nếu định làm, thì làm đi cho xong.

Erica cầm cốc:

“Để em có thì giờ uống hết. Em cần mà.”

Cô thấy Ollie cũng không đến nỗi xấu trai, trong loại người như anh, hơi tầm thường. Mảnh khảnh, cân đối - thân hình anh ta có lẽ dễ thương hơn điệu bộ, vì anh chăm sóc nó: cô nhớ có lần anh ta đã khoe với vẻ hãnh diện ra mặt về phòng tập thể dục mà anh thường đến luyện tập. Tóm lại, cô có thể rơi vào của tồi hơn, cũng có thể không tồi bằng.

Họ quen nhau cũng trong tiệm này. Hôm ấy, Erica đấy cửa vào, chỉ muốn uống cốc rượu - như một số phụ nữ lẻ loi thường làm, để giải khát ít hơn là đế giải buồn, Ollie để ý cô và bắt chuyện, với thói trơ trẽn già đời của anh đàn ông biết rõ các bà tử tế vào đây tìm kiếm cái gì. Sau cuộc gặp gỡ tình cờ, họ hẹn gặp lại nhau, vẫn tại đây, lần này Ollie thuê sẵn một buồng, chắc mẫm Erica sẽ nhận lời lên cùng. Sự chu đáo tỏ ra vô ích: thiếu phụ bị giằng co giữa nhu cầu sinh lý và những đắn đo ngại ngùng, đã từ chối đi quá tiệm rượu. Tối đến cô bỏ về; Ollie bực dọc, điên tiết, thề không thèm mất thì giờ với con ngốc nữa. Về sau, chính cô lại bám riết anh ta.

Sau cú điện thoại (cách đây đã nhiều tuần) họ phải hoãn cuộc hẹn hò, vì Ollie đáng lẽ chỉ đi thăm khách hàng ở Cleveland đã phải kéo dài thêm hành trình, dừng lại ở hai tỉnh khác nữa - Erica không nhớ những tỉnh nào. Nhưng giờ đây họ đã lại tìm thấy nhau, và Ollie bắt đầu sốt ruột.

“Thế nào, búp bê, quyết định nhé?”

Bỗng nhiên Erica nhớ lại câu châm ngôn Adam vẫn treo trong phòng làm việc: không nên để đến ngày mai…

“Bằng lòng” cô thì thầm rồi đẩy ghế đứng dậy.

Đi cạnh Ollie dọc hành lang lầu một treo nhiều bức họa - hành lang đã có nhiều phụ nữ lần theo với cùng một ý định ấy - Erica thấy tim đập nhanh thêm. Cô toan rảo bước.

***

Mấy giờ sau, lúc Erica đã có khả năng suy nghĩ thật bình tĩnh, cô đánh giá cuộc thí nghiệm không được “tuyệt vời” như có lúc cô đã mong muốn, nhưng cũng không đến nỗi đáng thất vọng như có lúc cô đã lo ngại. Xét trên một ý nghĩa sơ đẳng có thể gọi là tầm thường nhất, cô đã tìm được sự thỏa mãn nhục dục; xét trên một ý nghĩa khác mà cô chưa xác định rõ, cơn đói của Erica vẫn còn y nguyên. Từ đó thấy được hai điều chắc chắn: a) sự thỏa mãn này chỉ thoáng qua, không như ngày xưa, nhờ sức năng động không mỏi mệt của Adam, cô được mãn nguyện liên tục, và b) cô sẽ không làm lại nữa - ít nhất là không làm lại với Ollie.

Trong tâm trạng này cô dừng lại Birmingham mua vài thứ. Có những thứ cần dùng, có những thứ thừa. Nhưng điều làm cô thích thú hơn cả là phát hiện ra một trò chơi hấp dẫn, - trò ăn cắp vặt. Cô đã đánh cắp ba lần, qua mỗi lần lại càng chắc tay và tự tin hơn, xoáy được một móc áo bọc da, một ống thuốc gội đầu, một bút máy loại đắt tiền.

Rõ ràng trò ăn cắp vặt này dễ dàng như trở bàn tay. Chỉ cần: thông minh, nhanh nhẹn, bình tĩnh. Ba đức tính hiển nhiên cô có đủ.