← Quay lại trang sách

Chương 15

Hồ Higgins phía bắc bang Michigan nằm trong miền được Phòng Thương mại địa phương mô tả là “Xứ sở của tiêu khiển trong hạnh phúc.”

Adam Trenton, Brett DeLosanto và các khách được mời tới dinh cơ Hank Kreisel - ngôi nhà rộng một tầng rất xa hoa có nhiều phòng riêng cho bạn bè - ở phía đông hồ trên. Nhờ chỉ dẫn trước của Hank, Adam Trenton tìm được nó không khó khăn gì sau chặng đường 300 kilômét, chủ yếu qua đường liên bang 75. Cuối tháng năm, bầu trời trong vắt không một gợn mây, cảnh thôn dã đẹp não lòng, lá dương non lấp lánh dưới nắng, hoa đào gai nở rộ viền quan cánh đồng… Adam lên đường trong tâm trạng buồn bực. Sau đó, càng đi lên phía bắc anh càng thấy trong người khoan khoái hơn.

Buồn bực vì cãi lộn với Erica.

Mấy tuần trước, nghe anh báo tin Kreisel qua Brett DeLosanto mời anh đi dự cuộc gặp mặt bạn bè “Riêng đàn ông với nhau” vào một dịp nghỉ cuối tuần trong tháng năm, Erica có vẻ khó chịu: “Quả thật, nếu cái ông Kreisel ấy không thích đàn bà đến túp lều của ông, có lẽ em phải kiếm việc gì làm trong lúc anh vắng nhà”. Thái độ rất hợp lí, khiến Adam đắn đo. Hơn nữa, anh không tha thiết mấy với cuộc gặp này, chẳng qua chỉ vì nể lời Brett cố nài cho anh bạn thân Kreisel có cơ hội gặp Adam; mãi sau, vì lười suy nghĩ nên anh cho qua.

Không may cho anh, Erica đâu có thử “kiếm việc gì mà làm”. Đến ngày hẹn, Adam đang sửa soạn vali thì cô hỏi: liệu anh có bắt buộc phải tới chỗ đó không? Anh giảng giải: đến phút cuối cùng mà xin kiếu thì khó coi quá? Cô dò xét:

“Câu “riêng đàn ông với nhau” có nghĩa là “không có các bà” hay “không có đàn bà”?”

- Không có phụ nữ, thật mà, Adam khẳng định, sẵn sàng chấp nhận nói dối.

- Hẳn thế! Lúc đó họ đang ở trong bếp, Erica pha cà phê. - Em đánh cuộc là: để giải khát các ông sẽ được chọn hoặc sữa, hoặc nước ngọt có ga.

Adam nổi cáu:

“Dù sao, cũng dễ chịu hơn ở đây tí ti.”

- Thật à? Nếu ở đây kém dễ chịu, lỗi tại ai?

- Anh đang tự hỏi thế. Nếu tại anh, thì đáng ngạc nhiên vì ở đằng ấy anh chẳng gây khó chịu bao giờ.

- Còn đợi gì mà chưa cút về đằng ấy cho rảnh? Erica hét ầm lên.

Giận điên, cô ném luôn chiếc tách - may là tách không - vào mặt chồng. Anh bắt lấy, đặt xuống bàn, nguyên vẹn. Đến đây câu chuyện đáng lẽ kết thúc tốt đẹp, nhưng Adam lại phạm sai lầm: anh phá lên cười. Erica càng giận dữ, bỏ chạy ra ngoài, dập cửa thật mạnh. Adam cũng nổi cáu, đóng vali, lên xe, mở máy.

Đi được khoảng năm chục cây số anh mới nguôi giận và nảy ra ý muốn làm lành. Anh gọi điện, không kết quả: Erica chắc đã đi khỏi. Anh dự định: đến tối sẽ thử gọi nữa.

Hank Kreisel, mặc quần Bermuda nguyên nếp là, sơ mi vải hoa, ra đón tận cổng dinh cơ. Adam tự giới thiệu, đưa xe vào bãi đã có bảy tám chiếc kiểu thượng hạng đến trước. Anh theo chân chủ nhân dọc đường nhỏ bao quanh ngôi nhà xây kiên cố, tường phía ngoài ốp gỗ nguyên cây tạo dáng “nhà nghỉ nông thôn”, nhìn xuống hồ. Cách bờ hồ vài thước, chiếc bè làm chỗ neo đậu cho mấy con thuyền.

Kreisel dừng chân mở một trong vô số cửa, dẫn Adam vào phòng, đồ gỗ đánh xi rất đẹp. Đối diện chiếc giường rộng và thấp, lò sưởi tí tách đống củi đang cháy rực.

“Biện pháp đề phòng cần thiết ở vùng này. Đêm thường hơi lạnh”. Anh đến mở cửa sổ “Tôi xếp cho anh phòng nhìn ra cảnh đẹp. Phải không?

- Đúng thế, Adam công nhận.

Anh đi theo chủ nhân đến bên cửa sổ. Gần như ngay dưới chân là mặt hồ trong xanh viền một dải màu cẩm thạch dọc bờ. Trên các ngọn đồi xếp tầng quanh hồ, mọc những chòm thông vua tuyệt đẹp, thông rụng lá, cây phong. Chỉ nhìn bức toàn cảnh trước mắt đủ biết Adam được ở phòng tốt nhất. Tình cờ, dụng ý? Anh tự hỏi thế.

“Lúc nào anh sẵn sàng, Kreisel thông báo, xin tới quầy rượu. Lúc nào cũng đón khách. Quầy ăn idem. Xin báo trước: không có gì để nhậu nhẹt, chỉ dọn ăn uống bình thường nhưng hăm bốn trên hăm bốn giờ.” Nụ cười ranh mãnh trên môi, anh mở chiếc cửa phía đối diện. “Phòng anh có hai lối ra. Đều có khóa. Rất tiện… nếu anh cần đôi chút kín đáo… Thế. Anh đi nghỉ. Lát nữa gặp lại nhau.”

Sau khi lấy đồ trong chiếc vali nhỏ, Adam ra ngoài qua cửa thứ hai. Cửa mở ra một hàng lang hẹp, cao lưng chừng gian phòng khách rộng mênh mông xây kiểu chòi săn. Từ hành lang bước xuống phòng qua những tảng đá xếp thành bậc thang, những tảng dưới cùng nối vào lò sưởi rất rộng cũng xây đá.

Phòng khách không có ai. Adam nghe thoáng có tiếng ồn ào liền đi tới sân hiên đang có tốp đàn ông tranh cãi sôi nổi. Nhìn thấy anh trước tiên là Brett DeLosanto, lộng lẫy trong chiếc áo kiểu tấm choàng la mã nền đỏ tía họa tiết vàng, chắc do anh tự tay vẽ lấy. So sánh, Adam trong chiếc quần flanen và áo cổ lọ rõ ràng lạc hậu.

Trong số khách anh quen, Pete O'Hagan thuộc một loại riêng. Là phái viên thường trú ở Detroit của một trong những tạp chí lớn nhất Hoa Kỳ, công việc của anh ta không phải là viết báo mà là tán tỉnh các ông trùm kĩ nghệ xe hơi qua những quan hệ ăn chơi xa phí của giới thượng lưu. Phương pháp rất tinh vi và rất hiệu quả để được nhận đăng quảng cáo. Không hiếm trường hợp những nhà báo loại đặc biệt này trở thành bạn thân tín của ông chánh giám đốc này chánh giám đốc nọ. Thiệt thòi lớn cho các hãng quảng cáo bị “chập mạch”, nhưng họ khó lòng lên án sự giao du cá nhân của các kĩ nghệ gia. Vì thế, những tạp chí có quan hệ thân thiết với giới lãnh đạo ngành xe hơi ít bị liểng xiểng vì những vụ cúp kinh phí quảng cáo thỉnh thoảng vẫn xảy ra.

“Mời anh tới để tôi giới thiệu”, Kreisel nói, rất chu đáo trong cương vị chủ nhà.

Toán khách gồm có một viên chức da đen trẻ tuổi của bộ máy hành chính liên bang, một nghị sĩ quốc hội, hai nhà sản xuất bộ phận rời cho xe bơi, một ông trùm ngành truyền hình, nhiều viên chức cấp cao của hãng Adam trong đó riêng ban Tiêu thụ đã có ba vị. Có cả một chàng trai với nụ cười lôi cuốn, tay bắt rất tự nhiên.

“Smokey đã nói với tôi rất nhiều về ông. Tên tôi là Flodenhale, Pierre Flodenhale…

- Vâng, tôi vẫn nhớ.

Adam vẫn nhớ tay đua trẻ, đứng bán hàng ở xưởng Smokey Stephensen.

“Dự định lúc này thế nào? Trong cuộc đua 500 dặm ở Daytona anh thật không gặp may.”

Hai tháng trước, tại Daytona, sau 180 vòng tranh giành quyết liệt, Pierre Flodenhale bứt lên dẫn đầu, nhưng khi chỉ còn 20 vòng nữa đến đích, phải bỏ cuộc vì xe hỏng. Kỉ niệm thật chua cay, nhìn anh chàng nhăn mặt là đủ biết.

“Một đòn của số kiếp rủi ro”, anh ta trả lời, vẻ buồn rầu. Tôi sẽ rửa hận ở 1000 dặm tại Talladega.

- Chắc tôi sẽ đến xem. Chúng tôi có ý định triển lãm một chiếc Orion Concept ở đó. Nhân dịp tôi sẽ đến hoan hô anh.

Nghe tiếng Hank Kreisel sau lưng, anh quay lại.

“Adam, xin giới thiệu Stella. Cô sẽ làm tất cả những gì anh đòi hỏi.”

- Mang rượu, chẳng hạn.

Một cô tóc hoe, đẹp mũm mĩm, trong mảnh bikini thu gọn ở dạng đơn sơ nhất, cất tiếng. “Xin chào, ông Trenton.”

- Xin chào! Adam thấy hay hay, đáp lời.

Thoáng thấy hai cô gái khác cũng hở hang như thế, Adam sực nhớ lại câu Erica hỏi anh: “họp mặt riêng đàn ông” nghĩa là “không có các bà” hay là “không có đàn bà”?

Stella lại hỏi:

“Mang gì cho anh? Vang, uýt-xki, gin…”

- Một Bloody Mary,[10] nếu có.

- Có ngay. Anh đừng bỏ trốn, nhớ đấy.

Cô đi về quầy rượu. Pierre vừa nhìn theo vừa nối trở lại đề tài anh ưa thích.

“Một chiếc Orion Concept? Loại đặc biệt, chắc thế?”

- Đúng, và sai. Thực ra Concept là mẫu duy nhất của một kiểu gần gũi với Orion kiểu cuối cùng - gần gũi thôi, mà không ai biết gần đến mức nào. Chúng tôi sẽ đem nó đi triển lãm khắp nơi, độ một tháng trước khi Orion chính hiệu xuất xưởng. Để kích cho thiên hạ thật tò mò, khêu gợi họ bàn tán xung quanh cách trình bày, tiện nghi, tính năng của Orion. Theo một nghĩa nào đó, nó đóng vai trò từa tựa miếng mồi nhử.

- Vai trò mà em không thể đóng nổi, “Stella tuyên bố, tay cầm cốc mờ hơi lạnh đưa cho Adam. Rất đỏm dáng cô quay sang Pierre: “Áo tắm của em có vừa mắt anh không?”

Pierre cười.

“Thậm chí tôi không nhận ra là cô có mặc cái gì”.

Họ còn mải đùa bỡn, đằng nhà chợt có tiếng nhiều người hô:

“Thịt quay! Thịt quay!”

Người phục vụ mang tới con lợn rút xương đã khôi phục lại hình dáng cũ đặt trên chiếc khay đồ sộ. Đầu bếp trưởng đội mũ trắng khoác tạp dề trắng xắt từng khoanh lớn. Mọi người xúm xít quanh bàn tiệc. Khi sắp chìa đĩa nhận phần Adam mới nhớ ra chưa gọi điện cho Erica.

Vừa bắt đầu ăn, anh nghe bên mình có tiếng phụ nữ, trẻ trung, dịu dàng, nghịch ngợm - thầm thì kín đáo:

“Adam Trenton, có thật bao giờ anh cũng nói điều anh nghĩ không?”

Ngạc nhiên, anh quay nhìn. Một thiếu phụ chừng hai tám ba mươi đang nhìn anh, vẻ cười cợt. Khuôn mặt có đôi gò má cao ngẩng lên phía anh, đôi môi ướt đầy đặn hơi hé mở trong nụ cười phảng phất. Adam bối rối trong mùi hương xạ thoảng qua, nhìn tấm thân thon thả như của vận động viên, đôi vú hằn rõ dưới bộ đồ vải xanh… Một cô gái quyến rũ nhất - hơn nữa, mê hồn nhất - trong những cô anh đã gặp. Một cô gái Đen. Da không xẫm mà đen thực sự. Màu đen huyền ảo khiến làn da mượt mà bóng mịn như mun. Adam cố kìm mình khỏi đưa tay vuốt ve làn da ấy.

“Em là Rowena, cô nói tiếp. Họ đã cho biết tên anh. Và căn dặn em đừng để anh chết đói.”

- Gì Rowena.

Cô do dự giây lát.

“Anh cho điều ấy là quan trọng à? Dù sao, em hỏi anh trước cơ mà. Anh không muốn trả lời sao?”

- Thực ra không khó trả lời. Cô hỏi tôi có luôn luôn nói đúng điều tôi nghĩ trong đầu không, chứ gì? Thế này nhé: không phải lúc nào cũng vậy. Không thể làm thế được. Nhiều lắm thì khi nói, tôi cố gắng thành thật và rõ ràng:

- Thế là đẹp lắm rồi. Hiếm người được như vậy.

Cô nhìn thẳng mắt anh. Chính anh phải quay nhìn phía khác. Anh nuốt thêm hai ba miếng - cốt để trấn tĩnh lại rồi đặt đĩa xuống. Lúc ấy anh mới thấy bàn tay Rowena đặt trên cổ tay mình. Các ngón tay búp măng lướt nhẹ trên tay anh.

“Đưa em ra bãi biển đi, anh”, cô thì thầm.

Họ qua cầu ván đi ra bè, tháo dây buộc, lấy một chiếc xuồng máy nhỏ lái chầm chậm sang bờ phía đông, cách đây năm sáu kilômét. Đúng lúc sắp cặp bến, Adam tắt máy. Xuồng lướt nhẹ đến lúc hết đà rồi lững lờ trôi trên làn nước trong veo. Hai ba chiếc canô chạy ngang qua, không dừng lại. Đang giữa trưa, mặt trời còn rất cao, không khí dịu nhẹ, yên tĩnh. Trước khi đi, Rowena đã thay trang phục. Chiếc áo tắm màu da báo tương phản với màu da đen bóng dường như muốn chứng thực - còn hơn thế - những hứa hẹn mà tấm áo vải mặc hồi nãy đã báo hiệu. Adam mặc quần Bermuda. Sau lúc tắt máy anh châm hai điếu thuốc. Bây giờ hai người ngồi bên nhau trên ghế đệm phía sau, lặng lẽ hút.

Thiếu phụ vươn vai. Đầu ngửa ra sau, mắt nhắm nghiền môi hé mở, cô là hình ảnh đích thực của sự thỏa mãn nhục dục.

“Ôi chao, dễ chịu quá, cô gừ gừ trong cổ. Dễ chịu vô cùng…”

- Sự thoát tục hoàn toàn, như người ta thường nói.

- Em hiểu, cô bỗng nói bằng một giọng đột nhiên trở nên nghiêm trang. Những khoảnh khắc tuyệt vời, đến khá nhiều nhưng không bao giờ dừng lâu.

Adam quay sang. Anh nghĩ rằng chỉ cần giang tay là cô sẽ ngã ngay vào lòng anh. Anh do dự vài giây. Rowena bật cười vui vẻ, ném điếu thuốc xuống hồ.

- Ban nãy chúng mình định đi bơi, phải không?

Chỉ bằng một động tác, cô vụt dậy lao sâu xuống hồ. Anh buộc phải lao theo. Đang ở trên chỗ nắng ấm nhảy xuống, nước hồ lạnh buốt làm anh tức thở. Ngoi lên mặt nước anh nhìn quanh…

“Hê, em đây!”

Vẫn tươi cười, cô lại lặn xuống bơi ngầm dưới mặt nước rồi nổi lên cách đó mấy thước.

“Anh không thấy thật là tuyệt sao?”

- Đến lúc máu lại chảy bình thường tôi mới thấy được là tuyệt.

- Anh cần sưởi cho máu nóng lên. Vào bờ phơi nắng nhé.

- Còn chiếc xuồng?

- Anh kéo theo, được không?

Cô bơi vào, kiểu crawl, thuần thục không chê vào đâu được. Anh bơi theo, chậm hơn vì phải kéo chiếc xuồng. Sung sướng thấy lại hơi ấm mặt trời trên đa thịt, anh kéo xuồng lên bờ rồi đến với Rowena đang nằm trong một hố cát gối đầu lên hai tay.

“Tưởng như đang ở trên hòn đảo hoang, thiếu phụ thầm thì. Anh có thích thế không, Adam?

- Trên đảo hoang, cùng với em? Thú thực, anh sẽ vô cùng sung sướng. Chúng ta sẽ hiểu nhau kĩ hơn, anh sẽ biết rõ em là ai…

- Chỉ đơn giản là một phụ nữ gặp nhân dịp nghỉ cuối tuần ở nông thôn. Tại nhà Hank Kreisel, người thuê chiêu đãi viên đến tiếp khách. Trong trường hợp anh định hỏi - chỉ để tiếp khách thôi. Thú nhận đi: anh đã tự hỏi mình câu đó.

- Xin nhận là có.

- Em biết. Chỗ khác nhau giữa anh và những người khác là ở chỗ họ chắc sẽ nói, sẽ thề thốt rằng ý ấy không hề có trong đầu họ.

- Thế khi hết nghỉ cuối tuần, không còn ai cần tiếp?

- Em là giáo viên một trường trung học… Rõ chán! Em đã định không cho anh biết.

- Đã vậy… đề sòng phẳng với nhau… Anh cũng thề, anh đã định giấu em một điều: lần đầu tiên, anh thực sự hiểu được ý nghĩa câu Black is beautiful (Đen là Đẹp).[11]

Không có trả lời. Yên lặng kéo dài, đến độ anh tưởng đã làm cô phật ý. Anh nghe rõ tiếng hồ róc rách, tiếng côn trùng vo ve, tiếng máy xuồng đằng xa. Rowena vẫn không nói. Rồi, bất thình lình, cô chống tay nhổm người lên, ngả vào Adam và hôn anh. Hôn lên môi.

Không đợi anh kịp phản ứng, cô vùng dậy chạy ra tận mép nước. Trước khi lội xuống hồ, cô quay lại:

“Khi bảo em săn sóc anh, Hank Kreisel nói anh rất, rất là tốt. Có lẽ Hank nói đúng? Thôi, ta về nhà, nhé?”

Trên xuồng Adam hỏi:

“Hank chỉ nói về anh có thế thôi?”

- Anh ấy còn nói: trong đám khách khứa, anh là người quan trọng nhất, và một ngày kia, anh sẽ là ông chủ lớn của hãng anh.

Adam không nhịn được cười.

Và tự hỏi không hiểu Kreisel có những gì trong đầu.

Khoảng nửa đêm, khách ngồi trong căn phòng mênh mông đã tỏ dấu mệt mỏi. Họ lần lượt cáo lui, đi qua cầu thang xây đá. Trong lò sưởi lớn những thanh củi cuối cùng đang lụi dần. Lúc sau chỉ còn một nhóm nhỏ vẫn đang còn uống rượu, bàn luận, ở đầu đằng kia còn Adam và Rowena

“Cốc tiễn đưa nhau?” Adam đề nghị.

Cô gái lắc đầu: cốc cô đang uống - uýt-xki Scot pha loãng nước - đã hơn một giờ vẫn chưa cạn. Suốt tối, họ ngồi nói chuyện phiếm, gặp đâu nói đấy, song chủ yếu vẫn nói về Adam, vì Rowena lẩn rất khéo tất cả mọi câu hỏi về cuộc đời riêng của cô. Bây giờ, câu chuyện đã có phần rời rạc. Adam đứng lên:

“Em có ra ngoài cho thoáng không?”

Đêm lạnh và trong. Mặt trăng treo lơ lửng trên màn trời nhung hắt bạc xuống sóng hồ lăn tăn. Thấy Rowena rùng mình, Adam khoác tay lên vai cô.

“Hầu hết mọi người đã lên giường…”

Một lần nữa, Rowena cười tiếng chim câu gù. Anh nâng cằm cô gái, hôn lên môi.

“… nên chúng mình cũng có thể làm như họ.” anh nói tiếp trong tiếng thì thầm.

Cô nép sát thêm vào người anh.

“Adam, anh nên biết: những chuyện đó không có trong hợp đồng nhận việc của em. Dĩ nhiên các cô gái có thể làm mọi điều họ muốn, tại đây, nhưng Hank chú ý sao cho đó không bao giờ thành điều bắt buộc đối với họ. Và anh ta muốn anh biết rõ thế: anh ta cần được anh đánh giá tốt.

- Anh đầu óc đâu mà nghĩ đến Hank Kreisel lúc này!

… Trước đó, anh tưởng sẽ thấy cô dịu dàng thắm thiết. Nhưng anh lại gặp một sự thả lỏng dục vọng man rạ, lúc đầu làm anh bối rối, về sau nó đẩy anh lên đến cực điểm cuồng dâm. Chưa bao giờ anh thấy mình ham đến thế, một ham mê không kiểm soát, không thể chế ngự nổi. Sự ham mê trong anh cũng như trong cô kéo đài suốt đêm, chỉ bị gián đoạn bởi những giới hạn của sức lực con người.

Bình minh sắp ló Rowena mới nhân một lần ngưng nghỉ, cúi xuống hỏi anh bằng giọng nửa nghiêm trang, nửa nghịch ngợm:

“Đến lúc này anh còn thấy “Đen là Đẹp” nữa không?”

- Hơn lúc nào hết!

Như hôm trước đây trên mặt hồ, anh lại châm hai điếu thuốc. Nằm bên nhau, họ hút trong lặng yên. Ánh sáng ban mai đã bắt đầu len qua khe màn gió lọt vào buồng, họ vẫn chưa muốn rời nhau. Mãi sau, Adam kiên quyết:

“Anh sắp phải dậy. Nhưng anh mong mỏi - rất mong gặp lại em. Làm cách nào được?”

Lần đầu tiên, giọng thiếu phụ rất khô khan, dứt khoát:

“Chúng ta không bao giờ gặp lại nhau. Anh cũng biết rõ như em. Em xin, đừng giả vờ phản đối. Chẳng có gì buộc chúng ta phải dối nhau. Thôi, đừng nói đến chuyện này nữa.”

Cô nói đúng, tất nhiên. Detroit không phải Pari hay Luân Đôn, cũng không phải là New York. Thực ra nó vẫn còn là một thành phố nhỏ - một thị trấn rất lớn, có tính chất hết sức tỉnh nhỏ - vừa mới bắt đầu giảm bớt lề thói khắc nghiệt ngày xưa.

Adam hiểu rõ anh không thể nào vừa sinh sống ở Detroit vừa giữ Rowena làm tình nhân. Điều rất hiển nhiên, một sự hiển nhiên nhức nhối, làm khắc khoải tâm hồn. Đến nỗi sau bữa sáng, trên đường trở về nhà, anh vẫn còn thấy trong lòng một sự phẫn nộ bất lực.

Lúc chia tay, Hank Kreisel tiễn Adam ra tận xe.

“Thế là chúng ta vẫn chưa có dịp nói chuyện nghiêm chỉnh với nhau. Anh có cho rằng ta sẽ gỡ lại được không? Có? Vậy tuần sau tôi gọi điện thoại cho anh được chứ?

- Nhất định.

Trước đó một tiếng anh đã từ biệt Rowena, trong thân thiết ấm cúng của căn phòng kín đáo. Bây giờ cô cố tình lánh mặt, không đến nữa.