← Quay lại trang sách

Chương 16

“Thôi chết! Adam càu nhàu. Tôi lại quên gọi điện cho bà nhà tôi rồi!”

Đã định từ chiều thứ bảy cơ đấy, anh nghĩ bụng và cáu kỉnh với chính mình. Bây giờ đã là chiều chủ nhật - Không biết rồi mình sẽ được nếm những gì!

“Hay ta quay lại? Pierre Flodenhale đang ngồi lái, gợi ý. Ta vừa đi qua trạm điện thoại công cộng.”

Họ đang ở trên Xa lộ Liên tiểu bang 75, đi về phía nam, gần ngoại ô Flint, và Pierre đang lái xe của Adam, như anh đã làm kể từ khi rời ngôi nhà nhỏ ở Hồ Higgins. Anh đi nhờ xe người bạn đến đây, người này phải tiếp tục lên đường từ sớm nên anh rất mừng khi Adam nhận đưa anh trở về Detroit. Adam cũng mừng vì có bạn đường, hơn nữa tay đua trẻ này lại cầm lái, Adam có thể gà gật chút ít trên chặng đường đầu tiên.

Bây giờ trời đang tối dần. Đèn pha của họ nằm trong số rất nhiều tia sáng từ nông thôn đến thành phố.

“Khỏi cần,” anh lầu bầu: “Thế này cũng đã muộn quá rồi. Tiếp tục chạy thôi.”

Bất giác anh đưa tay về phía chiếc vô tuyến điện thoại; nhưng lại thay đổi ý định: nghĩ đến nói chuyện với Erica anh thấy bức rứt khó chịu như muốn ốm. Tình trạng căng thẳng càng tăng khi càng về gần Detroit. Nhà Pierre ở vùng ngoại ô Dearborn rìa bên kia thành phố nên Adam định bảo cho anh xuống rồi Pierre lấy xe đi. Nghĩ lại, đến phút cuối cùng, anh mời Pierre qua nhà uống một ly: có khách, Erica buộc phải giữ ý một chút. Ít ra cũng được đến lúc khách ra về. Sau đó, tất nhiên…

Anh lo lắng vô ích.

Bánh xe vừa lăn lạo xạo trên đường rải sỏi, ngọn đèn bên thềm liền bật sáng, Erica chạy ùa ra, tươi cười ôm hôn chồng.

“Thích quá! Em thiếu anh lắm, anh yêu!”

Rõ ràng cô muốn tỏ cho anh biết cô đã bỏ qua, đã chôn vùi chuyện rắc rối hôm thứ bảy. Adam vui sướng. Kể ra, nếu anh biết lí do chủ yếu khiến Erica tươi tỉnh chắc anh không vui sướng đến thế: chiều thứ bảy vừa qua, trong một cửa hiệu sang trọng, cô xoáy được chiếc đồng hồ cài áo. Hiện cô đang trưng diện.

Adam giới thiệu hai người, Erica ban cho Pierre nụ cười xinh nhất.

“Em thấy anh đua xe, trong tivi. Nếu biết chính anh đưa Adam về, chắc em không yên tâm được đến thế.”

- Đừng lo, Adam nói, anh ấy đi chậm hơn anh nhiều. Không một lần nào vượt quá tốc độ cho phép.

- Thế thì chắc các anh không mấy thích thú trên đường. Mong rằng cuộc họp còn sôi động hơn chuyến đi.

Pierre thoáng nhăn mặt:

“Không đâu, chị Trenton. Nói thực ra, nó tẻ ngắt. Chỉ toàn đàn ông với nhau, vui sao được!”

Đừng nhấn quá. Adam sẵn sàng trả giá đắt để nói thấm được lời khuyên đó cho Pierre, còn quá trẻ nên chưa quen đương đầu với những phụ nữ trực giác cao như Erica. Rõ ràng chàng ta đang choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô, xinh tươi trong bộ đồ ngủ hiệu Gucci, khuôn mặt nổi bật giữa mớ tóc màu tro xõa xuống đôi vai.

Cốc-tay pha xong, họ vào ngồi trong bếp; Erica làm món bánh kẹp chả trứng. Adam xin lỗi đi gọi điện, cái chính là tìm những hồ sơ cần nghiên cứu đêm nay, chuẩn bị cho cuộc tranh luận ngay sáng mai. Khi trở lại bếp, anh thấy Erica chăm chú lắng nghe bản thuyết trình về một vài khía cạnh của việc đua xe hơi. Pierre dang ở trong môi trường của mình.

“Gió thường tạt ngang, nên phải chạy thật sát bức tường thấp chắn trước khán dài và các ngăn khán giả.”

- Em đã chú ý điều ấy, Erica nói. Nhiều lần. Thật kinh khủng - nếu chẳng may xe anh húc vào tường với tốc độ ấy…

Trong góc nhà, Adam ngồi trước bàn nhỏ mở tập hồ sơ thứ nhất. Chắc anh có thể làm việc được: hai người kia chẳng lẽ lại giận anh, vả lại có khi họ cũng chẳng biết đến. Chàng Pierre đang say sưa kể lể tất cả các thứ việc tay đua phải làm, phải giám sát, kiểm tra, phải đề phòng trong suốt cuộc đua dài. Erica uống từng lời.

“Thế mà trước đây em không hề biết. Từ nay hễ đi xem đua xe, em sẽ phần nào coi mình là người thông thạo.”

- Tôi rất sung sướng nếu biết có Erica trên khán đài. Tôi… Pierre liếc trộm Adam vẫn đang chìm đắm trong tập hồ sơ rồi nói tiếp rất khẽ: “Adam nói cô sẽ đi dự cuộc Một ngàn dặm ở Talladega, nhưng trước đó tôi còn đua nhiều cuộc khác.

- Ở đâu?

- Bắc Carolina chẳng hạn. Nếu cô thu xếp được…

Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô. Lần đầu tiên Erica thấy anh tỏ ra hết sức ngạo nghễ - hội chứng bệnh vây vo của các ngôi sao, tin chắc mình là vị anh hùng của đám đông đang nhiệt liệt hoan hô. Có lẽ nhiều phụ nữ đã nhượng bộ Pierre.

Lúc lâu sau đó Adam chợt nhận thấy Pierre đã đứng lên.

“Đã đến lúc tôi phải đi, anh Adam. Xin cám ơn vì đã chở tôi về, vì tất cả…”

Adam gấp tập hồ sơ vừa đọc - bản dự báo về phân bố dân cư ở Hoa Kỳ trong mười năm tới, điều sẽ chi phối mạnh mẽ khuynh hướng của công chúng trên bình diện xe hơi.

“Chủ nhà như tôi thật là tồi tệ, anh nói kèm theo một cử chỉ xin lỗi. Hi vọng rằng vợ tôi đã thay tôi chu đáo. Anh có thể dùng xe tôi. Chìa khóa đây. Chỉ cần sáng mai anh gọi điện cho cô thư ký báo cho anh biết anh để xe ở đâu.”

Pierre hơi do dự.

“Anh rất chu đáo, nhưng - chị Erica cho rằng…”

Vừa vặn lúc Erica bước vào, khoác lên người chiếc măng tô phủ ngoài bộ đồ ngủ.

“Em đã bảo anh Pierre để em đưa về… Không sao, không sao cả - đêm rất đẹp, mà tôi thì cần ra ngoài trời một chút.”

Một lúc sau, ngay trước nhà vang lên tiếng sập cửa, tiếng máy nổ. Rồi yên lặng. Adam tiếp tục làm việc, sau hơn nửa tiếng mới lên nhà ngủ. Vừa chui vào chăn thì nghe tiếng xe quay về. Erica vừa đặt chân vào buồng, anh đã ngủ say.

Để mơ thấy Rowena.

Trong lúc Erica mơ đến Pierre.