Chương 18
Chiếc xe hòm dài màu đen giảm tốc độ, rẽ qua giữa hai cột xây rồi chạy lên đoạn đường lát đá ngoằn ngoèo theo sườn đồi về đến nhà Hank Kreisel ở Grosse Pointe.
Ngồi ở tay lái là tài xế của chủ nhà, mặc chế phục. Trên ghế sau, có Hank Kreisel và khách: cô Erica, Adam Trenton. Cả ba đều vui vẻ sau mấy li cốc tay uống dọc đường, lấy trong ngăn rượu đặt sau lưng người lái.
Bây giờ là hạ tuần tháng bảy.
Họ vừa ăn trưa tại câu lạc bộ thể thao, giữa trung tâm Detroit. Bốn người dự, vì Kreisel dẫn theo một cô gái đẹp rực rỡ, mắt như hòn than hồng, giọng nói đặc Pháp, được anh giới thiệu với tên cụt lủn: Zoe. Tuy nhiên có nói thêm: cô điều hành “văn phòng liên lạc” mới nhất, trên danh nghĩa chính thức lo việc tổng hợp các vấn đề về xuất khẩu.
Lúc chập tối, Adam có phần lo lắng vì sự có mặt Erica: lỡ ca Kreisel buột mồm ám chỉ đến bữa nghĩ cuối tuần ở ngôi nhà nông thôn, với cô Rowena, thì thật là tai họa! May sao Kreisel biết tỏ ra kín mồm kín miệng. Họ nói đủ chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng đi đến tranh cãi về những ưu điểm của Orion. Xí nghiệp của Hank Kreisel được nhận chế tạo một vài phụ tùng của nó với số lượng rất lớn. Adam biết mình đã lo lắng hão huyền, nhưng luôn luôn tự hỏi không biết Kreisel sẽ yêu cầu việc gì.
Thực vậy anh biết Kreisel rắp tâm như thế. Mới tối qua Brett DeLosanto còn xác nhận với anh, tuy anh ta lấy vẻ bí mật khiến Adam tức mình. Đến lúc này anh đoán chắc sắp biết được Kreisel định nói chuyện gì.
Xe dừng, tài xế xuống mở cửa bên phía Erica. Dưới ánh hoàng hôn còn thấy lờ mờ khu vườn được chăm sóc rất tuyệt đổ dài thoai thoải xuống tận hồ St. Clair. Trên khoảng mênh mông lúc này không nhìn rõ, có những quầng sáng chuyển động chậm chậm, báo hiệu đang có xà lan đi trên hồ.
“Đẹp kỳ lạ, Erica thốt lên. Mỗi lần tới Grosse Pointe là một lần khó hiểu tại sao mình vẫn cứ ở mãi Detroit”.
- Nếu cô về ở đây, Kreisel nói, cô vẫn không quên được Detroit: nhiều người chúng tôi trong xó này vẫn dính dầu trong kẽ móng tay.
- Đừng cường diệu làm gì, Adam càu nhàu. Ở đây, móng tay mọi người đã trắng bong từ lâu.
Thực ra anh thừa hiểu Kreisel định nói gì: khu Grosse Pointe này là cõi thiên đường của các đa triệu phú đồng thời cũng là một phần của thế giới xe hơi, như mọi khu khác của Detroit Lớn. Henry Ford đệ nhị ở ngay đầu phố, lâu đài tráng lệ của các ông trùm Chrysler và General Motors cũng không xa. Cả các tay sản xuất bộ phận rời - kỳ cựu như Fisher, Anderson, Olson, Mullen - và mới ngoi lên như Kreisel. Là một loại vương công hiện đại, bọn họ đều tham gia hai ba câu lạc bộ siêu - đặc - quyền, được ưa chuộng nhất là câu lạc bộ già nua ọp ẹp Country có đông người xin vào đến nỗi nếu không có người đỡ đầu có thế lực thì phải đợi ít nhất sáu chục ngày mới được nhận tấm thẻ hội viên. Mặc dầu thói đua đòi giàu sang đó, Grosse Pointe vẫn là một khu vực hiếu khách, nên có nhiều viên chức cấp cao của ngành công nghiệp xe hơi dọn đến đây ở: không khí ở đây ấm cúng hơn Bloomfield Hills chẳng hạn, là khu vực lên mặt “cấp bự” rất tiêu biểu, hết sức kiêu kỳ.
Ngọn gió bất chợt từ hồ thốc tới, rung mạnh tán lá những cây thích, khiến Erica rùng mình.
“Ta vào nhà thôi”, Kreisel nêu lên.
Cửa dầy hai cánh, tiền sảnh, phòng khách rộng lớn trang bị không thiếu thứ gì vẫn bày biện trong loại phòng này: ghế bành, đivăng, bàn thấp, tranh, đồ chơi, đèn cây. Và một thứ không ngờ tới: bể bơi rất rộng.
Adam và Erica sửng sốt đứng dừng ở bậc cửa. Vài giây sau Erica khẽ cười rúc rích.
“Xin lỗi, Hank - tôi cười không đúng chỗ, có điều là… ờ… thật quá bất ngờ…”
- Không sao, tôi bao giờ cũng vui thích khi nghe cô cười. Vả lại, cô không phải là người đầu tiên. Phần đông khách của tôi cho tôi là gàn. Thực ra, chỉ đơn giản là do tôi thích bơi.
- Chưa chắc đã bằng tôi, thiếu phụ đáp. Cũng dễ hiểu, tôi sinh ra trên đảo. Biết bơi trước cả khi biết nói.
- Nếu vậy… Kreisel chỉ vào hành lang. “Cửa thứ hai bên trái - có đủ bộ áo tắm, áo khoác, dép. Anh Adam, xin mời anh đi với tôi sang phòng thay quần áo của nam, phía bên kia. Năm phút sau, Erica từ trên cầu nhảy cao nhất nhào xuống rất đẹp. Khi ngoi lên mặt nước, cô cười lớn:
“Phòng khách tuyệt vời chưa đâu có.”
Hai người cùng xuống bơi với cô. Sau một hồi lâu vùng vẫy họ lên bờ ngồi nghỉ trong những chiếc ghế bành lớn. Người “tài xế - hầu phòng - đầu bếp” đã trải sẵn trên ghế những tấm khăn tắm lớn.
Trên ghế thứ tư, một phụ nữ mảnh dẻ, mái tóc đẹp màu xám ngồi nhấm nháp cà phê. Kreisel cúi xuống hôn lên má:
“Đây là bạn thân của anh - Adam và Erica Trenton… Vợ tôi…”
Rõ ràng vợ Kreisel chẳng có gì giống - tuyệt đối không có nét nào giống - với cô gái rực rỡ Zoe. Nhưng cô không hề ngạc nhiên khi biết chồng và các bạn đã đi ăn khách sạn - không có cô đi cùng. Cô còn hỏi thăm ở Câu lạc bộ Thể thao nấu nướng ra sao.
Có lẽ Dorothy Kreisel cuối cùng đã phải chấp nhận cuộc sống hai mặt của chồng với ba bốn nhân tình rải ra ở từng ấy “văn phòng liên lạc”, vả lại Hank Kreisel không buồn giấu diếm: tối nay tuy có Erica anh ta vẫn mời Zoe.
Erica cười nói vui vẻ. Rõ ràng cô tỏ ra thích Hank Kreisel; bữa tối ngoài khách sạn, trông cô trẻ hẳn ra. Bộ đồ bikini tìm thấy ở phòng thay quần áo rất hợp, nó làm nổi, đúng hơn là nó bộc lộ thân hình thon lẳn của cô. Adam đã nhiều lần thấy cặp mắt Kreisel nấn ná trên bức tranh mê hồn này.
Một lúc sau Kreisel bỗng nhiên tỏ vẻ bồn chồn.
“Anh Adam này, nếu anh thấy đã đến lúc mặc quần áo được rồi, tôi xin đưa anh xem cái này… Và bàn với anh.”
Rồi, rồi, Adam nghĩ bụng: sắp được biết rồi đây.
“Anh bí mật thế anh Hank, Erica ranh mãnh phản đối. Thế tôi không có quyền tới đó sao?”
Kreisel nhếch mép cười khó hiểu:
“Trái lại. Rất sung sướng có cô cùng đi.”
Họ cáo lỗi vợ Kreisel vẫn thản nhiên ngồi trên ghế nhấm nháp tách cà phê thứ hai, thứ ba gì đó. Mặc xong quần áo, họ theo hành lang, qua một lần cửa, rồi xuống tầng hầm theo chiếc thang hình xoắn ốc. Chọn trong chùm chìa khóa lấy ở túi ra, Kreisel mở cánh cửa sắt. Họ vừa đặt chân vào trong phòng, lập tức đèn huỳnh quang bật sáng.
Adam hiểu ngay: họ đang ở trong một xưởng thực nghiệm. Phòng rộng, bày biện sắp xếp rất khéo, trang bị toàn máy móc siêu hiện đại.
“Tôi thường ở đây nhiều giờ liền. Kreisel giải thích. Để thỏa mãn niềm say mê tai quái - tìm tòi những thứ thật tiên tiến. Khi có đơn đặt hàng nào đòi phải nghiên cứu, mầy mò, tôi mang về đây làm. Đặc biệt là tìm những qui trình công nghệ mới - để sản xuất thật nhanh, thật tiết kiệm. Nói chung, cái đó rất có lời.”
Adam nhớ lại: Hank Kreisel không có bằng cấp gì. Trước khi ra làm riêng, anh chàng chưa vượt quá trình độ đốc công.
“Mời đến đây xem.”
Trên chiếc bàn sắt mênh mông, có vật gì đó phủ kín vải. Kreisel nhấc tấm vải, để lộ ra một cụm lạ mắt: những thanh thép, lá sắt, bánh xe răng cưa… Dài bằng khoảng hai chiếc xe đạp nối đuôi nhau. Bên ngoài, có chiếc tay quay để làm vài bộ phận nào đó chuyển động.
“Chịu, không đoán được, Adam thừa nhận sau khi ngắm nghía kỹ chiếc máy kỳ lạ. Công cụ gì thế?”
Kreisel gật gù:
“Anh có thạo máy móc nông nghiệp không?”
- Không thạo lắm.
- Cái anh gọi là công cụ này thực ra là chiếc máy đập lúa. Một kiểu hoàn toàn chưa hề có, do quan niệm thiết kế và do kích thước nhỏ bé. Máy vận hành tốt. Nó có thể đập tất cả các loại hạt - lúa mì, đại mạch, lúa nước. Công suất giờ từ ba đến năm thưng[12]. Không phải trên lí thuyết vu vơ, tôi có những ảnh chụp để minh chứng.
- Khỏi cần, Adam ngắt lời. Tôi đủ hiểu anh để tin lời.
- Chưa hết. Còn vấn đề giá thành. Khi sản xuất hàng loạt, máy đập này có thể đem bán với giá 100 đô la.
- Thế thôi? Adam sửng sốt. Chắc chưa tính đến nguồn năng lượng. Mà sao không thấy nhỉ. Anh dự định chạy bằng gì? Bình điện hay động cơ nhỏ chạy xăng?
Kreisel lộ rõ vẻ thích thú.
“Biết ngay thể nào anh cũng hỏi câu đó. Thế này này! Nguồn năng lượng của tôi là cơ bắp của anh chàng quay cái tay quay này. Tất nhiên, anh chàng đó không phải là anh, là tôi, mà là một gã khốn khổ trong ngôi làng hẻo lánh tận xó xỉnh nào đó bên châu Á. Lúc mệt, gã bảo một mụ đàn bà quay thay, cũng có thể một thằng nhóc nếu bí người. Bọn họ ngồi đó, dưới đất, quay trong nhiều giờ liền. Và để họ sắm nổi chiếc máy đập này, phải khống chế giá thành không cho vượt quá 100 đô la”.
Adam không nhịn được, phá lên cười.
“Không cần năng lượng! Tiếc quá, không làm được xe hơi theo nguyên tắc này!”
- Xin anh, Kreisel phản đối, anh đừng diễu vào lúc này.
- Anh nói đúng. Nhưng tôi chưa hình dung ra chuyện tổ chức sản xuất hàng loạt… nhất là ở ngay Detroit… những chiếc máy đập chạy bằng tay quay… chỉ đơn giàn bằng cách quay bằng tay hết giờ này sang giờ khác.
- Nếu anh biết được tình trạng một số vùng trên quả đất mà tôi đã có dịp đến thăm trước kia, anh sẽ hình dung được rất rõ. Những vùng ở đó người ta thấy mình cách Detroit rất, rất xa. Đấy chính là một sai lầm nghiêm trọng nhất của chúng ta ở đây: chúng ta quên mất là có những vùng như thế đang tồn tại. Chúng ta quên mất rằng những người, sinh sống ở vùng đó không suy nghĩ theo cách của chúng ta. Và nguy hơn nữa, khi thấy họ không suy nghĩ như chúng ta thì chúng ta cho là họ sai lầm - coi họ là sai lầm vì cho rằng chỉ chúng ta cả đàn ông lẫn đàn bà của Detroit mới là đúng. Thái độ ngu xuẩn ấy của chúng ta đã từng biểu lộ cả trong những lĩnh vực khác - ô nhiễm môi trường, an toàn của xe hơi - nhưng những vấn đề này nóng bỏng quá nên chúng ta đã bắt buộc phải thay đổi cách xem xét. Còn trên những phương diện khác, trên rất nhiều phương diện khác chúng ta vẫn khư khư ôm lấy phương pháp suy nghĩ cứng nhắc hoàn toàn giống như trong tôn giáo.”
- Với những dàn giáo chủ không cho ai được phép tranh cãi, Erica bổ sung.
Adam bực mình liếc nhìn cô như muốn bảo. Thôi đi, để đấy cho tôi! Anh suy nghĩ trước khi bảo Kreisel:
“Đúng là có nhiều nhà kỹ nghệ đã thấy cần phải xem xét lại một số vấn đề. Vả chăng, việc đặt lại vấn đề như vậy đã bắt đầu mang lại kết quả. Có điều chiếc máy đập chạy bằng sức bắp tay của anh không phải là một bước tiến lên mà là một bước thụt lùi về thời kì trước Henry Ford đệ nhất. Dù sao, việc này không thuộc phạm vi của tôi: tôi chuyên về xe, xe con và xe tải.”
- Hãng anh có một phân ban máy móc nông nghiệp.
- Nhưng tôi không có quan hệ.
- Chủ anh nhất định có quan hệ với phân ban, anh thì có quan hệ với các ông chủ. Quan hệ đủ để các ông chủ nghe theo anh.
- Thế anh đã đem phát minh này đến phân ban đó chưa?
- Rồi, cả phân ban của hãng anh, cả của nhiều hãng khác. Chẳng nước gì. Điều tôi cần là một người có thể mở được cánh cửa một hội đồng quản trị. Tôi hi vọng anh nhận làm người đó. Tất nhiên với điều kiện chính anh cũng tin vào ích lợi của chiếc máy.
Adam thấy lúng túng. Chiếc công cụ thô sơ, quay bằng tay - ngược hẳn với những thứ trong phạm vi hoạt động của anh… Tuy anh biết rõ không ít trường hợp có nhà chế tạo xe hơi lao vào sản xuất những thứ khác xa loại sản phẩm thông thường của ông ta. Như hãng General Motors đã đi tiên phong trong việc chế tạo tim nhân tạo và nhiều thiết bị phẫu thuật. Ford chế tạo các vệ tinh thông tin, Chrysler cầu may trong lĩnh vực chế tạo những thiết bị dùng cho các tập đoàn. Thông thường, sự thâm nhập vào lĩnh vực này hoặc lĩnh vực khác là do một ông trùm nào đó của hãng có sự quan tâm cá nhân đến lĩnh vực ấy; Hank Kreisel đủ thông minh để hiểu tình hình này.
“Tôi còn đi cả Washington để giới thiệu, Kreisel tiếp. Đã tiếp xúc với năm sáu ông ở bộ Ngoại giao: mấy ông rất mê - Nghe họ nói: hai trăm ngàn máy một năm, viện trợ cho các nước thứ ba… khá đấy chứ? Để bắt đầu, không đến nỗi xoàng. Chỉ có mỗi một trở ngại: bộ Ngoại giao không sản xuất máy nông nghiệp.
- Việc quái gì anh cứ phải giao cho hãng khác chế tạo máy của anh? Nếu anh tin chắc vào hiệu quả của nó, sao anh không tự mình chế tạo và đưa ra thị trường?
- Có hai trở ngại - một là vấn đề tín nhiệm. Tôi không nổi tiếng như nhà máy anh, như các nhà máy khác. Thứ hai, tôi không có trong tay hệ thống tiêu thụ sản phẩm. Cũng còn một cái thứ ba: tiền vốn. Tôi không thể nào gom đủ vốn để làm ra khối lượng lẫn sản phẩm.
- Không lẽ anh cho rằng với một người nổi tiếng như anh mà ngân hàng không…
- Ngân hàng? Kreisel ngắt lời, vui vẻ. Tôi nợ họ rất nhiều rồi - hàng đống tiền, hàng núi tiền - đến nổi sẽ có ngày họ nghĩ rằng đó là cách tôi chống lại họ. Tôi chưa bao giờ có nhiều vốn riêng. Chắc anh sẽ lấy làm lạ khi biết người ta có thể làm được gì khi không có khả năng của chính mình.
Adam không lạ. Trường hợp kinh doanh kiểu Kreisel không phải là duy nhất. Rất nhiều nhà kỹ nghệ phải cầm cố toàn bộ nhà xưởng, thiết bị, thậm chí cả nhà riêng. Đến ngày nào Kreisel bán được hàng, anh ta sẽ bỏ túi hàng triệu đồng, bằng tiền mặt, nhưng trong khi chờ đợi, anh sẽ còn phải giãy giụa trong mớ khó khăn không dứt về tiền nong.
Lơ đãng, nhà sản xuất bộ phận lẻ quay chiếc máy; hệ thống bánh xe răng quay, không tải, trong một chuyển động vô nghĩa.
“Anh biết đấy, Kreisel nói tiếp, Hoa Kỳ hầu như không xuất cảng máy nông nghiệp, trái hẳn với điều mọi người thường nghĩ. Dù có cũng chẳng được mấy tí, vì lý do: máy của ta quá phức tạp. Theo chúng ta, đã là máy thì phải chạy điện hoặc chạy mô tơ. Chúng ta quên rằng các nước châu Á có nguồn nhân công vô hạn. Anh cần một người ngồi quay máy ư? Lập tức có năm mươi người chạy tới xin việc. Người đông như kiến cỏ. Chúng ta thấy khó chịu, thấy ghê rợn khi trông thấy hàng nghìn phu phen nai lưng khuân đá xây đê đập, chúng ta cho rằng điều đó kéo lùi chúng ta về thời xây Kim tự tháp, gì gì nữa. Thực tế là ở bên ấy, đó là khả năng duy nhất, mà tình trạng ấy không thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Một điều nữa cần xem xét: trong những nước kém phát triển, có rất ít cơ sở sửa chữa các loại máy siêu hiện đại. Vì thế cần có những loại máy đơn giản. Như chiếc máy này của tôi.
Vừa chú ý nghe, Adam vừa tự hỏi. Ý nghĩ của Kreisel có giá trị gì? Nhu cầu trong lĩnh vực này có thật không, và nếu có thì nó có thực rộng lớn, cấp bách như Kreisel đánh giá không?
Vẫn còn nghi hoặc nhưng đã thấy hấp dẫn, Adam bắt đầu đặt ra những câu hỏi cụ thể về giá cả thiết bị và nguyên liệu, công lắp ráp, bao bì: phí tổn vận chuyển, bảo dưỡng, sửa chữa - nhất là về khả năng thị trường, điều anh hoàn toàn không hay biết gì, Trong khi đó Kreisel rõ ràng nắm được hết: chẳng cần nghĩ ngợi, anh trả lời mọi câu hỏi một cách rất đầy đủ, dẫn số liệu, viện mọi chứng cớ cần thiết. Nhờ vậy Adam càng hiểu thêm nhờ đâu xí nghiệp của viên cựu đội nhất thủy quân lục chiến đã phát triển mạnh đến thế.
Một giờ sau đích thân Kreisel tiễn chân các vị khách ra tận chỗ để xe.
“Anh sẽ giúp Kreisel việc anh ấy nhờ chứ? Erica hỏi chồng. Anh sẽ giới thiệu anh ấy với ông chủ tịch hội đồng quản trị.”
Họ ngồi trên xe hơi chạy lên phía bắc.
“Anh chưa biết.”
- Có lẽ nên thử xem.
- Bây giờ đến lượt em thúc ép? Thế mà cứ luôn miệng trách móc là anh làm quá sức. Hiện anh đang lo chuyện Orion sắp ra đời, bước đầu nghiên cứu kiểu tiếp theo Farstar, chưa nói đến chuyện vốn liếng của chị Teresa… Anh chàng đại lý này chẳng có giá trị nào. Anh đã có quá nhiều mối lo.
- Kreisel có đòi anh gì nhiều đâu! Chỉ xem có cách nào trình phát minh của anh ta cho vài ông bự…
Anh không nhịn được cười:
“Không may là việc đó chẳng đơn giản chút nào. Trước khi xin được đưa vấn đề nào ra bàn cãi ở cấp cao nhất, phải chuẩn bị hồ sơ đầy đủ. Anh không thể đến gõ cửa một ông trùm và bảo: “Đây, tôi xin giới thiệu ông X người đang muốn giới thiệu với ngài một vật mới.” Dù đã qua tay Braithwaite và Hewitson - vì thế nào mặc lòng anh cũng phải thông qua hai ông này. Không thể đụng vào cấp cao nhất nếu đề án chưa dược nghiên cứu, tính toán, phân bổ, trên các phương diện kỹ thuật, tài chính, thương mại.”
Rất hợp lý thôi, Adam nghĩ bụng. Nếu không, sẽ có hàng trăm những đề án vớ vẩn buồn cười, những ý kiến viển vông ùn lên làm ách tắc hoạt động của những người gánh vác trách nhiệm nặng nề: Xây dựng đường lối cho hãng.
Tiếng Erica cất lên lôi anh ra khỏi vòng suy nghĩ thầm lặng.
“Dù anh có bận nhiều, lo cho cái máy đập này lại chẳng có ích hơn là lo cho…”
- Cho cái gì? anh cắt lời, giọng cay độc. Cho Orion, cái nó đang nuôi chúng ta hả? Chưa kể một vài yếu tố khác mà em hình như lãng quên. Ví dụ: Hank Kreisel là một tay rất kỳ quặc đang tìm cách ngoi lên.
- Dù sao em vẫn thấy anh ta đáng mến.
- Tôi biết tỏng ra từ lâu.
- Anh định ám chỉ gì vậy? cô hỏi, lạnh lùng. Nào, nói đi!
- Đã thích thì tôi nói cho mà nghe: lúc chúng ta đang ở trên bờ bể tắm, hắn nhìn cô chằm chằm như lột hết quần áo cô ra. Cô biết thế, và rõ ràng cô chẳng tỏ vẻ ngượng nghịu gì hết.
- Đúng - tôi biết, và chẳng thấy ngượng nghịu gì hết. Nếu anh muốn biết tất cả, xin nói là tôi còn thấy thích nữa cơ.
- Nhưng tôi không thích!
- Thật à?
- Thật à - nghĩa là thế nào?
- Nghĩa là Hank Kreisel là một thằng đàn ông, đã cư xử đúng như thằng đàn ông: làm cho người đàn bà nhớ lại mình là đàn bà.
- Còn tôi thì không làm như thế?
- Đúng, cô trả lời với giọng cố nén, cáu kỉnh đến nỗi Adam động lòng.
- Thôi mà, anh chống chế, giọng dịu bớt, có lẽ em đúng trong ý nghĩa là thời gian gần đây…
- Anh cáu vì Hank đã làm tôi biết mình cũng còn là một người phụ nữ được thèm muốn. Đọc được cái đó trong ánh mắt đàn ông là điều thích thú…
- Dễ anh không thèm muốn em chắc?
- Anh mà thèm? Nếu đúng vậy, tại sao anh không ôm ấp tôi nữa? Hai tháng nay anh không thèm đụng đến tôi, cả trước đó hàng bao nhiêu tuần rồi! Bây giờ anh buộc tôi phải nói ra với anh, anh không hiểu điều đó làm tôi tủi nhục đến thế nào à?…
Xe đã rời xa lộ. Hối hận, Adam hãm lại. Erica khóc thổn thức. Anh định vuốt ve tay cô, cô đẩy ra.
“Anh xin, Adam thầm thì. Anh vừa cư xử như một thằng ngu.”
- Anh im đi! Vì Chúa, anh im đi, Erica cố nén nước mắt. - Anh định chuộc tội bằng cách vật tôi ra đây bây giờ à? Sau khi tôi đã phải cầu xin anh à? Anh không biết người phụ nữ họ thấy ghê tởm đến thế nào khi phải cầu xin được làm tình.
Không biết nên làm thế nào, Adam ngồi im, chờ mong lúc cô bình tĩnh lại. Sau đó anh mở máy. Suốt chặng đường còn lại hai người hoàn toàn im lặng.
Như mọi bữa, anh dừng lại cho cô xuống ngay trước cửa rồi mới đánh xe đi cất trong gara. Trước khi bước xuống cô quay sang anh.
“Tôi nghĩ kỹ rồi. Không phải chỉ hôm nay. Tôi đã quyết định: sẽ ly dị.”
- Ta sẽ bàn việc đó sau…
Cô lắc đầu.
Từ gara trở vào, anh thấy Erica đã vào buồng tiếp bạn, khóa trái cửa. Lần đầu tiên từ ngày lấy nhau họ không nằm chung giường.