Chương 19
“Nói tiếp đi, hành hạ tôi nữa đi. Smokey Stephensen bảo kế toán viên Lottie. Tôi nợ bao nhiêu?”
Lottie - người có ngoại hình đáng gọi là bản sao nữ hóa của Uriah Heep[13] viết nhanh mấy hàng số.
“Thưa ông, tính cả những chiếc mới giao, tổng cộng là bốn mươi ba nghìn đôla.”
- Tôi có bao nhiêu gửi ngân hàng?
- Vừa đủ trả lương tuần này, tuần sau. Không hơn.
- Úi chà chà…
Smokey vuốt râu, lùi người tựa vào lưng ghế bành, chắp hai tay đặt xuống bụng bắt đầu phệ. Có lẽ sắp tới đành phải chịu khó an uống kiêng khem.
Điều đáng chú ý là sáng nay việc khám phá ra tính chất nghiêm trọng đáng buồn của những khó khăn tài chính không làm anh lo lắng. Trong đời anh đã hàng chục phen giải tỏa được vận đen, lần này chắc cũng sẽ vượt qua được cơn tăm tối thôi. Bất giác anh thầm kiểm tra lại các con tính của Lottie.
Hôm nay là thứ ba, đầu tháng tám. Smokey và cô kế toán đang ở trong phòng làm việc gần hành lang trong. Viên đại lý bận áo vét lụa xanh thắt chiếc cravát to bản màu sắc sặc sỡ - gần như đó là chế phục của anh - ngồi sau bàn. Lottie ngồi phía bên kia, lễ phép, chờ đợi ông chủ sai bảo.
Loại đàn bà như Lottie ngày càng ít thấy, Smokey thầm nghĩ. Dĩ nhiên, một cô ả xấu xí đến thế - có lẽ Chúa Sáng thế trong lúc vui tay nặn ra để làm tiếp viên ở Bảo tàng Quỉ Dạ xoa - phải có cái gì bù lại mới khỏi chết đói trong xó nhà. Lạy Chúa, sao lại có người gớm ghiếc đến vậy! Mới ba lăm cái xuân xanh nhưng trông ả như năm chục tuổi già, với tướng mạo đàn ông, bộ răng vẩu, mắt hơi lé, tóc dựng ngược tua tủa chĩa ra bốn phương tám hướng - nhìn phía sau, đầu ả giống hệt chiếc sọ dừa - giọng nói kèn kẹt như tiếng thanh sắt kéo lê trên đường lát đá… Vâng, nhưng quả là Lottie có những cái bù lại thật: lòng trung thành tuyệt đối, tính liêm khiết sắt đá, đầu óc nhanh nhạy. Nhờ có ả nên Smokey mới nhiều phen thoát khỏi tình thế khó khăn - hết sức khó khăn - nếu đơn thương độc mã thì dứt khoát anh ta không thể thoát ra được.
Trong đời, anh luôn luôn áp dụng nguyên tắc: nếu muốn trông cậy chắc chắn vào một người đàn bà, hãy chọn một người thật xấu. Cái đẹp chỉ để chơi bời lăng nhăng. Các mụ xấu xí mới là người giúp anh ăn nên làm ra. Cũng lại một cô xấu xí nữa báo động cho anh về cơn khủng hoảng mới. Anh vô cùng biết ơn cô này.
Bữa qua, lúc đêm đã khuya, Yolanda gọi điện về nhà anh. Cô làm việc ở ngân hàng vẫn giúp Smokey về tài chính, nhất là trong việc quay vòng vốn qua số xe nhập của nơi sản xuất với số xe bán ra. Làm thư ký cho phó chủ tịch ngân hàng, cô nắm được những thông tin tuyệt mật.
Một chi tiết khác, bề ngoài hình như không dính dáng đến điều vừa kể - với chiếc nịt vú và quần xlip thôi Yolanda cũng nặng ngót nghét một trăm cân hơi!
Năm ngoái, ngay lần gặp đầu tiên, Smokey đoán chắc cô có thể trở thành đồng minh. Để bắt đầu, anh gọi điện mời cô đi ăn sáng, rồi ăn tối. Bây giờ, độ hai ba tháng họ lại gặp nhau; giữa hai cuộc hẹn, Smokey gửi biếu sôcôla mà cô ngốn một lúc từng hộp nguyên. Đặc biệt có hai lần anh đã ngủ với cô trong một khách sạn vùng lân cận. Đối với anh đó là một kỷ niệm hết sức nặng nề. Nhưng cũng là một sự đặt cọc có lợi: Yolanda vốn hiếm khi được hưởng cái-ấy nên mang lòng biết ơn hết sức thống thiết, biểu lộ đều đặn bằng những lời mách bảo quí giá.
“Ban giám đốc dự tính những cuộc kiểm tra đột xuất sổ sách kế toán của nhiều đại lý đặc quyền, cô báo tin lúc đêm qua. Em nghĩ rằng chuyện này có thể đáng để anh quan tâm - anh có tên trong danh sách kiểm tra.
- Bao giờ bắt đầu cuộc kiểm tra? anh lập tức cảnh giác.
- Sáng mai. Hiện giờ vẫn còn giữ bí mật, ít ra là trên danh nghĩa chính thức. Em không điện sớm hơn được vì phải về muộn, mà không muốn gọi từ phòng làm việc …
- Em bé Yolanda ranh ma thật! Danh sách dài không?
- Tất cả tám người. Tên anh giáp cuối.
Smokey hơi yên tâm. Nếu các kiểm tra viên theo đúng thứ tự danh sách - gần chắc chắn sẽ như vậy - thì anh còn có hai ba ngày trước mặt. Không nhiều, nhưng vẫn còn hơn bị bọn họ đổ bộ vào nhà ngay ngày mai.
“Em cừ thật, bé Yolanda của anh. Lâu lâu, chúng mình chưa gặp nhau rồi đấy, phải tìm cách gỡ lại chứ em.”
Trước khi buông máy, cô còn dài lời thề thốt yêu đương. Không nghi ngờ gì nữa, Smokey sẽ buộc phải xả thân một lần thứ ba; nhưng tính toán chi li thì khoản này cũng bằng khoản ấy, ông mất của kia bà chìa của nọ.
***
Sáng hôm sau ngay từ đầu giờ anh cho triệu Lottie, người cũng chịu ơn anh về phương diện hạ đẳng này nhưng không bao giờ quên câu “Kính thưa ông Stephensen” dài lê thê. Để hỏi xem hiện nay anh đang “lơ lửng” bao nhiêu.
“Lơ lửng” nghĩa là: Smokey đã bán được một số xe hơi nhưng chưa nộp tiền cho ngân hàng đã cho vay vốn để anh mua số xe đó của nhà máy. Vì xe là vật bảo đảm tiền vay, nên ngân hàng cho rằng những chiếc xe đó vẫn còn là tài sản của Smokey, vẫn còn ghi trên bảng kiểm kê. Nhưng trong thực tế, số xe trị giá sơ sơ bốn mươi ba ngàn đôla đã ra khỏi cửa hiệu và bản kiểm kê.
Khi sổ sách kế toán và hàng tồn kho bị kiểm tra lỗ hổng này sẽ lộ ra.
Tay vẫn vuốt râu, Smokey cố tìm mẹo đối phó. Anh biết rõ bất cứ người đại lý nào cũng có lúc bị “lơ lửng”. Đôi khi rất khó tránh: Điều chính yếu là đừng đi quá xa và nhất là đừng để bị túm gáy.
Nói chung, người đại lý bị bế tắc tài chính có thể xoay sở bằng cách trì hoãn trên sổ sách. Sau khi nhận tiền bán một chiếc xe, anh ta tìm cách làm cho ngân hàng chỉ được biết tới số tiền đó sau tám, mười, hoặc mười lăm ngày. Trong thời gian ấy người đại lý tha hồ sử dụng số tiền bán xe. Vì các lần bán nối tiếp nhau; có khi còn chồng lên nhau nên chỉ cần tiếp tục trì hoãn việc làm sổ sách, anh ta luôn luôn nắm trong tay một số vốn lưu động, bằng tiền mặt. Ngày 12 mới nộp ngân hàng tiền bán chiếc xe từ ngày 3, ngày 4, và vì giữa khoảng đó đã có tiền bán xe trong những ngày 5, ngày 6, ngày 8… nên không bao giờ bị cạn tiền. Tóm lại một trò tung hứng lúc nào cũng là mới bắt đầu.
Dĩ nhiên, ngân hàng không lạ gì trò này. Trong một chừng mực nào đó, họ còn khuyến khích nó, bằng cách chấp nhận - không chính thức - cho một đại lý nào đó tạm thời bị “lơ lửng”. Nhưng từ chỗ ấy đến chỗ nhắm mắt làm ngơ khoản vốn như khoản cho Smokey vay là một khoảng cách quá lớn không ngân hàng nào dám vượt qua.
“Em bé Lottie này, ta phải lấy lại vài chiếc xe trước khi mấy tay kiểm tra viên thò mũi vào việc làm ăn của mình”.
- Em cũng nghĩ rằng đó là giải đáp hay nhất thưa ông Stephensen. Em đã lên danh sách. Đây là toàn bộ số xe bán được trong mười lăm ngày qua.
- Em giỏi lắm, con ngẽo thân yêu.
Danh sách nằm trên hai tờ giấy. Luôn luôn đắc lực, Lottie đã ghi đủ: kiểu xe, giá bán, địa chỉ, số điện thoại của người mua. Rất hài lòng, Smokey đánh dấu tên những người nhà ở gần đây nhất.
“Hai chúng mình phải bám riết điện thoại. Anh đã chấm mười bốn người để bắt đầu: em gọi bảy người phía trên, anh bảy người tiếp theo. Ta cần xe của họ ngay sáng mai, càng sớm càng tốt. Em biết cách rồi hả?”
- Biết ạ, thưa ông Stephensen.
Không phải lần đầu cô Lottie, phờ phạc, mắt lác, tóc bù xù thủ vai trong trò này. Cô chép tên những người ông chủ dành cho cô, xuống gọi điện từ phòng làm việc bé nhỏ của cô dưới tầng trệt.
Lottie đi rồi, Smokey gọi số điện thoại đầu tiên trên danh sách. Giọng phụ nữ êm ái vừa trả lời, ngay lập tức anh lấy giọng ngọt ngào - giọng của người bán xe hơi.
“Xưởng chữa xe Stephensen đây. Tôi chính là Stephensen đây ạ. Tôi chỉ muốn hỏi thăm xem bà có được hài lòng với chiếc xe mua của bản hiệu hay không.”
- Cả hai vợ chồng tôi đều rất hài lòng. Nhưng… sao ông lại hỏi thế? Có điều gì trắc trở?
- Đâu có? Hoàn toàn không có gì, thưa bà thân mến. Xưa nay bao giờ chúng tôi cũng kiểm tra xem tất cả các khách hàng có được vừa ý về thứ mình mua sắm không. Chắc bà cũng thấy, nếu tất cả mọi cửa hiệu đều làm như vậy, ta sẽ giảm được biết bao lời khiếu nại, bao điều bực mình, phải không ạ? Bây giờ tiện thể đây tôi xin phép, được gợi ý…
- Xin mời ông.
- Chắc bà đã cho xe chạy rà trơn - giá sáng mai bà cho xe tới được chỗ chúng tôi để bộ phận bảo dưỡng kiểm tra lại toàn bộ? Có khi cần làm một điều gì đó, chỉnh lại một tí xíu, xiết chặt một con ốc.
- Nhưng chưa được một tuần lễ…
- Thế mới càng cần, Smokey khẳng định dứt khoát. Để cho hoàn hảo, vâng, cực kỳ hoàn hảo ạ… Chúng tôi hân hạnh được hầu bà việc đó, tất nhiên, miễn phí ạ.
- Tôi hiểu. Ông thật là người bán xe khác hẳn những người khác.
- Vâng - khác với mọi người - tôi tự coi mình như vậy.
Hoàn toàn bị chinh phục, bà khách hàng hứa sáng mai, lúc tám giờ sẽ cho xe tới. Smokey gác máy rồi gọi tiếp số điện thứ hai, cũng đạt kết quả như vậy. Nhưng tới hai số sau cảm thấy có sự ngập ngừng, anh khôn ngoan không nài ép. Đến người thứ năm anh thay đổi chiến thuật:
“Thưa ông kính mến, tuy không thật chắc lắm, nhưng chúng tôi ngại rằng chiếc xe ông mới tậu có một khuyết tật. Xin thú thật là tôi ngượng nghịu quá chừng khi phải nói ra với ông, nhưng vì chúng tôi kiên quyết làm cho khách hàng hoàn toàn vừa ý nên …
- Khỏi cần xin lỗi. Trái lại, tôi rất mừng thấy ông gọi tới. Khuyết tật gì?
- Hình như ống xả không được thật kín, do dó có thể có khí ôxít cácbon lọt vào trong xe. Người ngồi xe không thấy gì, nhưng nếu đi xa có thể gặp nguy hiểm. Chúng tôi đã phát hiện được ở hai chiếc xe bán ra tuần rồi, nên đang phải kiểm tra toàn bộ số xe nhận của nhà máy gần đây, để phòng xa. Phải thừa nhận điều này thật đau lòng, nhưng tôi có cảm tưởng hình như nhà máy có sơ xuất.
- Tôi hiểu, người đối thoại với Smokey công nhận. Tôi cũng là người làm ăn, luôn luôn gặp chuyện rắc rối về tay nghề. Không đáng lạ với người ngợm thuê được bây giờ… Tôi phải làm gì?
- Nếu sáng mai ông cho mang xe tới đây được…
- Chắc chắn, cứ yên trí.
- Được vậy chúng tôi mới an tâm. Tất nhiên, việc kiểm tra và sửa chữa đều do chúng tôi đài thọ. Nhân tiện, xin lưu ý: trong ngày hôm nay và cả sáng mai nữa, khi dùng xe xin ông hạ một cửa kính xuống cho.
- Tôi nhớ. Rất cám ơn… Và xin nói là tôi rất cảm động. Xúc động mạnh là khác. Sẽ không có gì lạ nếu lần tậu xe sau tôi lại đến chỗ ông.
Smokey mặt mày rạng rỡ, gác máy.
Lúc mười giờ ông đối chiếu kết quả với Lottie. Cô kế toán thuyết phục được bốn người sáng mai mang xe tới, Smokey được năm. Kể ra chín người đã đủ nhưng trong hai mươi bốn giờ tới có thể vài người đổi ý vì cớ này cớ nọ nên Smokey quyết định phải có dự trữ. Cả hai lại gọi điện, và đến giữa trưa họ đánh giá: trên nguyên tắc có thể trông mong sẽ có mười ba người mang xe tới gara Stephensen ngày mai, từ sớm.
Sau đó Smokey trao đổi với Vince Mixon, phụ trách Dịch vụ Sửa chữa của xưởng. Đầu hói, vui tính, mảnh khảnh, nhanh nhẹn tuy đã ngoại lục tuần, Mixon điều hành công việc như một tay đầu bếp lành nghề. Tài đoán ngay ra bệnh của bất cứ kiểu xe nào khiến khách hàng thán phục, tính tình vui vẻ của ông giải quyết nốt những phần còn lại. Đáng buồn là ông có một điểm yếu: quá chén. Trong một năm chỉ có mười tháng ông đi được đúng đường thẳng; đều đặn mỗi năm hai lần ông sa vào nhậu nhẹt mỗi bận kéo dài ba bốn tuần. Dĩ nhiên công việc của ông bị ảnh hưởng.
Không có người chủ nào khác dám thuê mướn ông, Mixon biết vậy. Và cũng biết rằng ở tuổi mình không thể nào kiếm nổi chỗ làm khác. Riêng Smokey thấy trong đó vẫn có cái lợi: khi không say Mixon có giá như vàng (lúc say sẽ thu xếp cách khác). Một cái lợi khác nữa là Smokey có thể hoàn toàn tin cậy ông trong những tình thế khó xử. Khi ấy Mixon chẳng cần đắn đo, áy náy gì.
Hai người xây dựng kế hoạch cho ngày hôm sau. Khi khách mang xe tới, phải đem giấu ngay trong xưởng sửa chữa. Rửa sạch bên ngoài, dùng máy hút bụi, lau chùi thật kỹ động cơ như mới (để phòng hờ các kiểm tra viên mở capô xe lên xem). Trong “cốp” có gì thì bỏ hết vào túi nhựa đề nhãn để sau trả lại cho đúng chủ. Tháo biển số, tất nhiên phải ghi lại - sau khi qua được cơn nguy biến mà lại gắn biển số xe ông X vào xe cô Z thì đẹp mặt! Xì một lượt mỏng sơn đen lên lốp, để xe thành mới.
Sau đó, bày xe trên bãi có rào vây bọc phía sau gara là nơi vẫn để xe nhận của nhà máy.
Thế thôi, không làm gì hơn. Không sửa chữa, không kiểm tra. Bốn mươi tám giờ sau, chủ xe nhận lại xe y sì như lúc mang nó tới đây.
Vì chỉ cần có mặt những chiếc xe ấy trên bãi, để các vị kiểm tra của ngân hàng có thể thấy, đếm, vào sổ. Dù chẳng may có vài ba khách hàng làm ông nhỡ tàu. Smokey vẫn có thể trình bày một bản kiểm kê vừa đủ, ít nhiều đáp ứng được đòi hỏi của ngân hàng.
“Điểm cuối cùng, Smokey nhìn ông nhân viên già với vẻ mặt nghiêm khắc: không một giọt, trong hai ngày liền. Mà nếu kéo dài thêm hai mươi bốn tiếng nữa - vẫn không một giọt, ông nghe rõ chưa?”
Mixon giơ cánh tay phải lên, tủm tỉm:
“Không một giọt, xin thề, thưa ông chủ!”
Lúc sắp đi, Smokey sực nhớ:
“Còn chuyện đồng hồ đếm cây số nữa. Trong số xe ta đang chờ, thể nào cũng có những chiếc đã chạy mấy trăm cây số. Mà lại lắp loại đồng hồ đời mới, không ăn gian được…”
“Không ăn gian được ư” Mixon hớn hở nhại lại. Làm gì có chuyện đó. Bằng cái -này - ông rút trong túi ra một chùm chìa khóa bé hình thù lạ mắt - tôi mở được bất cứ kiểu đồng hồ nào. Mà những cái này này, lại có bán đầy đường, thế mới hay.
- Còn loại đồng hồ có những vạch trắng đứt ra khi ta đụng vào chữ số?
- Cũng vậy thôi. Vạch trắng chỉ là những băng nhựa rất mảnh, khẽ đụng vào là rách. Mà này, chính hãng sản xuất loại đồng hồ “chịu mọi thử thách” ấy lại bán những băng nhựa “không rách được”. Tôi còn dự trữ một ít”, ông cả cười: “Cứ yên trí, ông chủ ơi. Mọi cái đồng hồ sẽ được quay về cây số 75, mà mấy ông kia vẫn cứ như mù. Sau đó, khi chủ xe đến lấy về, ta lại đặt con số cũ.”
Khoái chí, Smokey vỗ mạnh vai ông già:
“Tốt lắm, ông bạn thân mến. Ăn chắc rồi!”
Vào lúc trưa hôm sau, niềm lạc quan đó hình như được xác nhận.
Như Smokey dự đoán, có ba trong số mười ba xe đánh bài lờ, còn mười xe được các chủ nhân đầy lòng biết ơn mang tới đúng hẹn, thừa sức làm cho các ông kiểm tra viên sáng tỏ tình hình, vả lại, họ chỉ đến đây vào hôm sau. Sau đó thì sao? Sau đó, theo Smokey thì trong vòng một tháng nữa anh sẽ không bị “lơ lửng”. Lo lắng làm gì cho mệt?
Anh vừa thưởng thức xong tách cà phê pha nhiều rượu trong phòng làm việc ở tầng xép thì Adam Trenton xộc vào không gõ cửa.
Sau lần gặp đầu tiên, Adam còn nhiều bận tới gara tuy Smokey không hài lòng, không ưa những cuộc thăm viếng này. Bây giờ đây sự có mặt của Adam càng không đúng lúc.
“Chào! anh càu nhàu. Tôi không biết hôm nay được gặp anh.”
- Tôi đến đã một tiếng rồi. Tôi ở lâu chỗ Dịch vụ sửa chữa.
Giọng khô khan, vẻ mặt nghiêm làm Smokey bồn chồn.
“Đáng lẽ anh nên báo cho tôi biết, anh cằn nhằn. Dù sao tôi vẫn là chủ cái nhà này.”
- Đúng. Nhưng vì trong lần gặp đầu… Adam dừng lời, mở tập hồ sơ bìa đen, mọi lần trước vẫn cặp nách mang theo. Lần gặp đầu tiên anh có bảo: “Ở đây anh muốn xem gì thì xem, xem chỗ nào cũng được”. Vậy thì, tôi sử dụng phép của anh. Và ghi nhận một số điều.
- Mời anh ngồi, để mở đầu…
- Tôi thích đứng. Tôi đến báo để anh biết: tôi sẽ không đặt chân tới đây nữa. Và cũng để báo tin - theo phép lịch sự - là tôi sẽ khuyên chị tôi nhượng hết cổ phần. Cuối cùng để báo anh biết tôi sẽ chuyển hồ sơ này cho Ban Tiêu thụ hãng tôi.
- Chuyển hồ sơ này? Nhưng có cái gì trong ấy mới được chứ?
- Chẳng hạn: sự việc là ngay trong lúc này, Dịch vụ Sữa chữa của anh đang cố sức biến những xe đã bán, đã giao cho khách dùng thành xe mới cứng. Thêm vào đó, trưởng xưởng của anh đã thảo những phiếu “kiểm tra trong thời gian bảo hành” tuy thực tế không có kiểm tra và anh sẽ tính tiền với hãng tôi. Chưa khẳng định chắc chắn nhưng tôi đoán biết tại sao anh làm trò thêm bớt này. Dù thế nào đi nữa, để đảm bảo quyền lợi bà chị, tôi sẽ tới ngân hàng của anh, nói rõ những điều đã nhận thấy, và hỏi ý kiến họ.
- Lạy Chúa! Smokey thì thào.
Đây là phát súng kết liễu từ tay một người xưa nay anh không ngờ. Sai lầm lớn của anh, đúng là ở chỗ đã mở rộng trước mắt anh chàng này mọi giấy tờ sổ sách kế toán, mọi hồ sơ, mọi nhà xưởng… Lại còn coi hắn ta chỉ là một tay cạo giấy, có lẽ trong nghề của hắn thì có tài nên mới leo cao đến thế, nhưng chắc chắn quá ngây thơ để khám phá ra những mưu mẹo của chủ xưởng sửa chữa kiêm đại lý đặc quyền. Té ra trong vụ này kẻ ngây thơ lại là anh; Smokey Stephensen.
“Xin cho tôi thì giờ suy nghĩ, anh ta van lạy. Năm phút thôi, không hơn. Sau đó ta sẽ bàn…”
- Tôi không bàn với tên bịp bợm.
- Không đúng! Tôi không phải là tên bịp bợm thực sự. Tuy cũng có lúc phải xoay sở …
- Bằng cách đòi nhà máy thanh toán tiền kiểm tra xe tuy chẳng có kiểm tra gì hết, đánh tráo những phụ tùng còn tốt nguyên để bổ sung lô hàng của anh mà không mất một xu ví dụ bộ chế hòa khí tháo từ chiếc xe còn mới, ngay trước mắt tôi, chỉ cần chỉnh lại chút xíu là nó làm việc rất tốt, nhưng anh thay vào đó một bộ mới rồi bắt chúng tôi thanh toán - Cái cũ, anh sẽ bán theo giá một cái mới. Anh cho là tôi bịa đặt à? Đây, số của bộ chế hòa khí bị coi là hỏng, số phiếu bảo hành của chiếc xe đó… Phải nhận rằng: anh chẳng phát minh được cái gì mới: toàn những thủ đoạn tầm thường của bọn ngốc.
Smokey giơ tay lên trời:
“Dù có thiện ý đến đâu, tôi cũng không thể để mắt tới tất cả mọi điều trong cái lều gỗ này.”
- Tôi biết chính xác rằng Vince Mixon làm theo lệnh anh. Anh định chống chế là khi bán chịu anh chỉ được hoa hồng có 9 phần 100, nhưng tôi biết thực ra là những 16 phần 100? Chắc anh cũng không biết rằng các lần bán hàng của anh đều khai lùi ngày, rằng các phiếu báo ngân hàng…
- Đủ rồi. Tôi hiểu rồi!
(Nó tóm dược gáy mình rồi, thằng đểu. Một thằng nguy hiểm lễ phép, bảnh chọe, nhưng nguy hiểm. Nhất định nó còn biết nhiều chuyện nữa - chẳng hạn vụ những chiếc xe trưng bày năm ngoái đem tân trang rồi bán như xe mới. Không lơ mơ gì nữa, mình đã bị tóm cổ. Nó làm thế quái nào mà bới lên được lắm trò ma đến thế chỉ trong thời gian rắt ngắn?)
Cúi gằm nhìn xuống bàn ngay trước mặt, Smokey nghĩ rất lung tung. Cuối cùng anh quyết định.
“Adam, xin hỏi anh câu thứ nhất: anh đứng về phía nào? Anh bênh vực quyền lợi nào?”
Đó cũng chính là câu hỏi Adam tự hỏi mình lúc đêm qua và ngay buổi sáng này.
“Tôi đến đây với tính cách đại điện cho chị tôi, người nắm giữ 49 phần 100 cổ phần trong việc này. Nhưng không vì thế mà bao che các hoạt động gian dối. Vì thế tôi sẽ làm như đã nói.”
- Bắt đầu bằng báo cho ngân hàng?
- Đúng.
- Vậy thì, này ông Phách lối, ông Adam - Trenton-ra-vẻ-ta-đây, tôi xin nói cho ông biết điều gì sẽ xảy ra. Ngân hàng họ sẽ phát hoảng. Ngay chiều nay họ sẽ cử thanh tra tới đây, ngày mai họ sẽ xin và sẽ được chấp nhận, một lệnh xét xử tạm, cho phép họ tịch thu toàn bộ thiết bị xe cộ ở đây, niêm phong mọi cánh cửa. Anh định sau đó mang tập hồ sơ này cho Ban thương mại của anh hả? Anh biết họ sẽ làm gì không?
- Có thể xóa tên anh trong danh sách đại lý, chắc vậy.
- Chắc chắn như thế, nhất thiết phải như thế. Vậy, bà Teresa đáng thương và bốn cháu nhỏ sẽ ra sao trong tình cảnh đó? Theo anh 49% trong một vụ kinh doanh thất bại còn đáng giá bao nhiêu?
- Không hẳn là thất bại. Hãng sẽ cử một người quản lý tạm thời trong khi chờ bổ nhiệm một người đại lý khác.
- Một người quản lý tạm để gánh vác công việc chuyên sâu thế này? Để càng mau vỡ nợ hơn à?
- Vì anh nói đến vỡ nợ, tôi có cảm tưởng chính anh đang đi tới đó. Thẳng một mạch.
Smokey giận dữ đấm mạnh xuống bàn:
“Không vỡ nợ! Nếu anh để yên cho tôi làm theo cách của tôi. Nếu theo cách của anh thì chết ngay đầu nước. Tôi không nói để mà nói đâu. Để tôi gọi cô kế toán, tôi chứng minh cho anh…”
- Tôi đã xem sổ sách, cùng với cô Pốt.
- Anh cứ xem lại lần nữa, cùng với tôi. Anh sẽ thấy khác hẳn, thử xem tôi nói có đúng không?
Mắt điên dại, râu bù xù, chủ xưởng đứng vụt dậy như định đánh người ngồi tiếp chuyện.
Adam chỉ nhún vai.
Smokey nhấc máy, với giọng run lên vì giận dữ, ra lệnh gọi Lottie. Mang theo tất cả sổ sách, chạy thật nhanh.
Họ mất độ một giờ.
Sau mươi phút chật ních những tranh cãi, bàn luận, tính toán, xoát xét. Cho đến lúc Adam phải thừa nhận, ngoài ý muốn của anh, rằng có thể thực hiện được. Đúng hơn, rằng có một khả năng tuy mỏng manh nhưng không thể chối bỏ, sẽ cải thiện dược tình hình sau độ một tháng - với điều kiện phải làm theo cách Smokey: thực hiện những biện pháp không chính thống (một uyển ngữ dễ lọt tai) và dựa vào tính ổn định của khuynh hướng hiện nay là mua lại, phục hồi xe cũ.
Với điều kiện này nữa: Adam phải kín miệng, có thể nói là phải gánh chịu một phần trách nhiệm về các mánh lới người đại lý dùng để lừa bịp các kiểm tra viên ngân hàng. Anh không thể lừa dối mình được nữa, vì biết rõ điều đang xảy ra. Trong thâm tâm anh cho rằng thà đừng biết còn hơn, anh cũng nghĩ rằng giá trước kia chị anh cộng tác với người khác thì hơn. Lần đầu tiên anh thấy quả thực hãng anh rất khôn ngoan khi lập ra ủy ban Tranh chấp, chịu trách nhiệm ngăn ngừa nhân viên quan hệ tiền nong hoặc quan hệ riêng tư với các đại lý.
Mãi sau Lottie gấp sổ sách ra về. Smokey đến đứng trước mặt Adam. Tay chống nạnh, anh như thách thức:
“Thế nào?”
- Những cái liên quan đến tôi chẳng có gì thay đổi.
- Những cái liên quan đến bà Teresa thì có thay đổi đấy. Tháng này một tấm séc kha khá, tháng sau một tấm be bé có khi chẳng tấm nào cũng nên. Một điều khác: anh buộc tôi cơ man là tội, nhưng không thấy anh lên án tôi móc túi bà chị anh.
- Vì anh không giở trò đó. Trên điểm duy nhất này, anh làm đúng luật lệ.
- Nếu muốn, tôi đã móc túi bà ấy rồi, và từ rất lâu. Nhưng chắc anh công nhận là tôi sòng phẳng với bà ấy. Anh đến đây cốt để xem xét điều đó, đúng không?
- Không phải chỉ vì một việc ấy, Adam càu nhàu. Chị tôi còn muốn biết ý kiến của tôi về mức an toàn của việc góp vốn, nhất là góp dài hạn. Mặt khác, tôi cũng có phần nào nghĩa vụ đối với hãng tôi.
- Hãng anh không cử anh tới đây.
- Đúng, trước kia tôi không ngờ sẽ khám phá ra… hừm… khám phá ra những cái đó, nhưng bây giờ đã nắm được, tôi không thể nhắm mắt lại.
- Không thể à? Thực sự không thể? Dù vì Teresa và bốn nhóc?
- Cũng thế thôi.
Smokey lại bới chòm râu. Cơn giận đã biến mất, anh nói rất khẽ, bằng giọng như van vỉ:
- Tôi sẽ xin anh một điều, anh Adam… nó rất cần cho tôi… còn về phía anh, tất nhiên anh làm vì Teresa…
- Nói đi, trời đất ạ!
- Vậy thì, thế này: bây giờ anh biến ngay đi. Quên hết những gì đã biết, cho tôi hai tháng để ngoi lên - xét đến cùng thì việc này đúng đắn thôi, sau hai tháng có thể cải thiện tình hình được. Anh cũng biết rõ như tôi.
Tôi chẳng biết gì hết.
- Anh biết Orion sắp ra đời, anh cũng biết khi có kiểu xe mới, mức bán ra sẽ tăng.
Lý lẽ tỏ ra vững chắc. Vì Adam tin tưởng Orion, tất yếu anh phải tin rằng theo logic, dựa vào Orion, Stephensen sẽ thoát ra khỏi cơn hoạn nạn.
“Úi chà! Cứ cho là tôi chấp nhận. Sau hai tháng sẽ như thế nào?”
- Hoặc tôi thoát nạn, thoát vĩnh viễn, hoặc anh sẽ giao hồ sơ này cho Ban Thương mại. Tôi sẽ buộc phải sang nhượng xưởng này đi, nhưng vào lúc nó đang đi lên, và bà Teresa với số 49% cổ phần sẽ nhận số tiền gấp đôi số tiền được nhận nếu tôi sang nhượng ngay bây giờ. Vậy đó, đồng ý chưa? Trong có hai tháng, đâu phải chuyện uống cạn nước đại dương, đúng không?
- Quá lâu, Adam dứt khoát. Một thôi, tính từ hôm nay. Không thêm một tuần nào nữa.
Thấy vẻ mặt Stephenson nở nang, Adam hiểu là anh ta đã đưa anh vào tròng. Rõ ràng anh ta đòi thời hạn hai tháng với hy vọng sẽ được một tháng.
Trong ba mươi ngày, biết bao chuyện có thể xảy ra. Một người lạc quan thâm căn cố đế như anh này, nhất định phải thấy trong đó có độ hai ba dịp may.