← Quay lại trang sách

Chương 26

Từ một giờ trước đây, Matt Zaleski vào nhà máy kiểm tra băng chuyền lắp ráp đang chạy ca ba. Những chiếc Orion đang thành hình - đứa con út của hãng, chưa từng xuất hiện trước công chúng.

Ông vừa họp các đốc công trước đây vài giờ, bàn cách thực hiện các chỉ dẫn mới nhất. Cuộc họp mới kết thúc được mười lăm phút. Matt đi đi lại lại, cặp mắt tinh tường dày dạn kinh nghiệm sẵn sàng chộp bắt mọi sai sót có thể xảy ra.

Thông thường, công đoạn lắp ráp hoàn chỉnh chiếc xe trên băng chuyền là cảnh tượng hấp dẫn nhất khách tham quan nhà máy. Người ta cảm nhận rất rõ sự sáng tạo: ngay trước mắt ta từng chiếc xe hình thành với tính cách riêng, giới tính riêng của nó. Phút cuối cùng, chìa khóa xoay tròn. Điện nối dòng, chiếc xe cất tiếng chào đời. Thật xúc động, chẳng khác tiếng khóc của bé sơ sinh.

Matt Zaleski đã nhiều lần thấy những toán đông khách tham quan từ mọi miền kéo đến Detroit, như khách hành hương đổ về Rôma.

Thoạt nhìn qua, lúc này mọi việc có vẻ ổn. Ông lên phòng làm việc, vách kính ngăn với xưởng lắp ráp.

Kể ra giờ này ông có quyền ra về, nhưng ông thấy sợ căn nhà trống trải ở Royal Oak. Barbara bỏ đi đã mấy tuần rồi. Từ bữa đó hai bố con không liên lạc với nhau nữa. Mấy ngày gần đây, Matt thử không nghĩ đến con gái, cố tập trung vào việc khác. Nhưng ông không xua nổi hình ảnh con. Ông hy vọng nó gọi điện. Chẳng thấy gì. Vì sĩ diện, vì cho rằng bố mẹ không đời nào lại làm lành trước với con cái nên ông không gọi. Chắc chắn Barbara đang sống với gã vẽ kiểu DeLosanto. Ông thử không nghĩ tới điều này, cũng không xong.

Ngồi vào bàn, ông nguôi nguôi khi bắt tay làm kế hoạch sản xuất cho ngày mai. Sẽ có nhiều thợ chuyên môn đứng máy để đảm bảo một đợt sản xuất tốt hơn. Những chiếc xe loại “đặc biệt” đòi hỏi phải được gia công hết sức cẩn thận.

Làm xong kế hoạch sản xuất ngày hôm sau, Matt sửa soạn trở về nhà. Ông đứng lên, chợt lại nghĩ đến Barbara. Đột nhiên ông thấy mệt mỏi quá chừng.

Vừa bước xuống dưới xưởng, ông chợt thấy có điều gì khác thường: tiếng kêu, tiếng người chạy vội. Theo bản năng ông đứng lại nhìn quanh quất xem chuyện xẩy ra ở hướng nào. Rõ ràng ở mạn nhà ăn ở phía nam. Nghe có tiếng gọi:

“Trời ơi, gọi an ninh mau lên!”

Ông chạy vội đến chỗ đang huyên náo, đúng lúc từ phía cuối nhà máy còi ủ rú lên. Một nhân viên bảo vệ đã tìm thấy hai người của công ty đặt máy bán hàng. Có người nào đó nhanh trí gọi máy điện thoại. Matt Zaleski đang nghe tiếng những người chạy đến đầu tiên. Xe cấp cứu, nhân viên an ninh, cảnh sát nội bộ đang lên đường.

Matt Zaleski tới chòi gác ở tầng một. Len lỏi qua đám đông nhốn nháo vòng trong vòng ngoài, ông thoáng nhận ra Frank Parkland trong số ba hình người nằm bất động. Mới trước đây một tiếng rưỡi ông vừa thấy anh trong cuộc họp đốc công. Thế mà anh đã nằm đây, mắt nhắm nghiền, mặt nhợt nhạt dưới dòng máu chảy từ mái tóc xuống.

Một nhân viên văn phòng ca đêm mang túi cấp cứu đến, đặt đầu Parkland lên đùi và bắt mạch. Anh ta nhìn lên Matt:

“Có lẽ còn sống, ông Zaleski. Một trong hai người kia cũng vậy. Nhưng chắc không được lâu.”

Nhân viên cấp cứu, an ninh cũng đã tới. Họ bắt tay vào việc. Cảnh sát - mặc đồng phục và mấy thám tử mặc thường phục - cũng tới sau ít phút.

Matt chẳng làm được gì mấy, nhưng bây giờ ông không ra khỏi nhà máy được nữa, xe cảnh sát đã bao vây tứ phía. Rõ ràng cảnh sát cho rằng dù là ai đi nữa, tên giết người (vừa có tin một nạn nhân đã tắt thở) vẫn còn ở trong nhà máy.

Matt trở lên phòng làm việc, trí óc hoàn toàn tê liệt.

Cảnh tượng Frank Parkland bị thương nặng, làm ông choáng váng. Cũng như lưỡi dao rút ra từ bụng người trông giống Anh-điêng. Nhưng ông không quen biết người này, còn Parkland lại là bạn thân. Đã từng cãi nhau, vặt nhau thật, nhưng đó là chuyện va chạm thường tình khi làm việc với nhau. Thực ra, hai người rất mến nhau, tôn trọng nhau.

Matt băn khoăn tại sao lại xảy ra chuyện đó với con người tốt bụng như vậy. Ngay trong giây phút ấy, đột nhiên ông thấy khó thở, tựa như đang có con chim đập cánh trong ngực. Cảm giác này làm ông hốt hoảng. Trong thế chiến hai ông đã chạm trán nỗi kinh hoàng này khi bay vào bầu trời châu Âu trên máy bay B17F, loại đang bị quân Đức cố bắn hạ bằng được. Ông biết rõ cũng như hồi ấy, đây là nỗi sợ cái chết.

Ông biết mình đang lên cơn đau tim, cần được cấp cứu ngay, ý nghĩ của ông về điều này rất rõ ràng, tách bạch. Phải gọi điện, nhắn Barbara về để ông nói với con vài điều. Chưa biết sẽ nói gì, khi nào con về tự khắc lời lẽ sẽ hiện ra.

Nhưng khi ông định với tay đến máy điện thoại thì mới biết mình không động đậy được nữa. Trong người thấy rất khác. Nửa người bên phải mất hết cảm giác như rụng mất một tay một chân. Ông định kêu lên, nhưng rất ngạc nhiên và thất vọng thấy mình không kêu lên được. Ông cố lần nữa. Vẫn không kêu nổi lấy một tiếng.

Lúc này ông mới hiểu mình định nói gì với Barbara. Tuy có xích mích thật, nhưng nó vẫn là con ông, ông yêu nó như đã từng yêu mẹ nó, nó giống mẹ như đúc. Ông cũng định nói rằng nếu hai bố con vượt qua được cơn bất hòa hiện tại, ông sẽ gắng hiểu rõ con, và các bạn của con hơn nữa, sẽ…

Matt chợt nhận ra phía người bên trái còn hơi cử động được. Ông chống tay trái thử đứng dậy, nhưng người ông nhũn ra, ông ngã vật xuống đất, nằm giữa bàn và ghế. Về sau, người ta tìm thấy ông vẫn nằm nguyên như thế, vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng cặp mắt ông lộ rõ vẻ thất vọng đau đớn, những điều ông muốn nói không bật ra thành lời được.

Xe cấp cứu lại bị gọi tới nhà máy lần thứ hai trong đêm.

- Cô biết ông nhà đã có lần bị cơn đau tim? Bác sĩ bệnh viện Ford hỏi Barbara.

- Tôi vừa được biết cô trả lời.

Lúc sáng, cô Einfeld, thư ký ở nhà máy đã báo cho Barbara biết mấy tuần trước kia ông Matt Zaleski đã bị cơn đau tim nhẹ. Chính cô đưa ông về nhà, ông cấm cô không được nói lộ chuyện đó. Ban nhân sự không hay biết gì hết.

“Hai cơn đau này vẽ thành bức sơ đồ cổ điển,” ông bác sĩ tim mạch mặt dài và khô, có tật nháy mắt, tuyên bố. Barbara nghĩ bụng: ông này cũng làm việc quá sức, như mọi chuyên viên khác ở Detroit.

- Nếu bố tôi không giấu cơn thứ nhất, liệu tình hình có khá hơn?

- Có lẽ… Không thể nói chắc. Dù sao nếu cho biết ông cụ sẽ được chữa chạy. Nhưng có khi kết quả vẫn thế thôi.

Hai người đứng ở gian phụ của phòng cấp cứu trong bệnh viện. Qua vách kính Barbara nhìn rõ bố nằm trên một trong bốn chiếc giường kê trong phòng. Ống cao sư đỏ từ mồm nối vào bình ôxy, Bác sĩ đã báo Barbara biết tuy dùng nhiều thuốc giảm đau, bố cô vẫn nhìn, nghe được ít nhiều những điều xảy ra xung quanh. Cô tự hỏi không biết ông có trông thấy thiếu phụ da đen nằm giường bên, cũng trong tình trạng nguy kịch không kém.

“Có thể lần trước ông cụ bị viêm màng tim nhẹ. Lúc bi cơn đau đầu tiên và còn nhẹ ấy, một cục máu nhỏ từ tim chạy lên cầu não phải, là cơ quan điều khiển nửa người bên trái của người thuận tay phải.”

Barbara thầm đánh giá: bác sĩ mô tả lạnh lùng như mô tả một cỗ máy chứ không phải một con người.

“Sự hồi phục sau cơn bệnh thứ nhất chỉ là bên ngoài. Vì thế nên cơn này mới tai hại thế.”

Đêm trước Barbara đang ở chỗ Brett thì nhận điện báo tin bố lên cơn đau tim phải đi nằm viện. Brett đưa cô đến, đứng chờ ở ngoài.

“Anh sẽ vào nếu em cần. Em biết bố em không ưa gì anh. Cụ đang ốm, chắc khó thay đổi ý kiến. Anh cùng vào với em có khi làm cụ nổi điên.”

Lúc nãy trên đường tới bệnh viện, Barbara cảm thấy mình có tội. Cô tự vấn: việc cô bỏ nhà đi đã can hệ chừng nào tới nguyên nhân gây nên hiện hình của bố? Càng ngày cô càng thấy Brett dễ thương, khiến cô càng yêu anh hơn, nhưng cũng vì vậy mà tấm thảm kịch giữa hai con người cô yêu thương nhất đời lại càng đậm nét.

Đêm trước vừa đặt chân tới bệnh viện, cô được cho nói chuyện với bố trong vài phút. Người sinh viên nội trú báo trước.

“Cụ không nói được, nhưng vẫn nhận ra cô.”

Barbara thầm thì với bố những điều cô nghĩ là bố muốn nghe rằng cô rất buồn thấy bố ốm, cô sẽ ở gần, tới thăm bố luôn. Trong lúc nói, cô nhìn bố không chớp. Hình như ông không nhận ra cô vậy mà cô vẫn có cảm tưởng ông muốn nói điều gì. Cô phân vân, hay là do mình tưởng tượng ra thế.

“Cụ có tai qua nạn khỏi được không?”

- Hết bệnh ấy à?

Vâng xin anh nói thật cho. Tôi cần biết rõ.

- Có những người không muốn biết.

- Tôi muốn.

- Hy vọng lành bệnh của ông, ngay cả hy vọng tiến triển tốt hơn cũng không có. Cụ sẽ bị bán thân bất toại, nửa người bên phải bi liệt, cho đến hết đời. Cụ sẽ không nói được.

Im lặng một lúc, mãi Barbara mới thì thầm:

“Có lẽ tôi phải ngồi đây một lát.”

- Mời cô. Tôi biết đây là cơn choáng mạnh. Cô có cần chút gì cho tỉnh táo?

Cô lắc đầu.

“Cô cần biết rõ sự thật, vả lại chính cô đòi hỏi thế. Cụ làm trong ngành chế tạo xe hơi thì phải… trong một nhà máy?”

Viên bác sĩ lúc này tỏ ra nhiệt thành hơn một chút, nhân đạo hơn một chút.

“Vâng”.

- Giống số đông bệnh nhân của tôi. Quá đông.