← Quay lại trang sách

Chương 27

Hank Kreisel đến trụ sở hãng, nhưng không nhận được sự giúp đỡ nào, một lời hứa hẹn nào về chuyện chế tạo chiếc máy đập lúa.

Adam Trenton nhận được bản ghi nhớ của trưởng ban phát triển kỹ thuật, Elroy Braithwaite báo về quyết định của ủy ban chấp hành các giám đốc.

Tự tay Braithwaite đặt báo cáo lên bàn Adam.

“Rất tiếc. Tôi biết anh quan tâm đến việc này. Anh đã thuyết phục được tôi. Tôi nghĩ rằng ít ra anh cũng thấy vui khi biết là chúng ta có đồng minh tốt, vì ông tổng giám đốc cũng nghĩ như tôi. “Tin này chẳng có gì lạ. Ai cũng biết tổng giám đốc là người có tầm nhìn rộng và rất hào phóng. Rất hiếm khi ông có những quyết định độc đoán. Trong vụ này chắc ông cũng xử sự thế.

Đã có sức ép thực sự sự. Sau này Adam được biết, nó đến từ phía phó chủ tịch ủy ban chấp hành các giám đốc Hub Hewitson người có thế lực áp đảo đối với bộ ba gồm: tổng giám đốc, chủ tịch ban chấp hành và Braithwaite.

Báo cáo của Hub Hewitson dựa vào những luận điểm sau đây: hoạt động chủ yếu của hãng là sản xuất xe con và xe tải. Đối với ngành máy nông nghiệp chiếc máy đập lúa này không phải là mặt hàng ăn khách vậy ta không thể đưa nó vào bất cứ ngành nào của hãng chỉ vì những lí do dựa trên yêu cầu của công chúng. Trong khi đó, các hoạt động sản xuất phụ nói chung đã gây nên nhiều vấn đề, chịu nhiều sức ép của dư luận cũng như của các cơ quan luật pháp đang đòi hỏi phải tăng cường bảo đảm an toàn, giảm bớt ô nhiễm khí quyển, bảo đảm việc làm cho những người thợ bị tàn tật, và nhiều vấn đề tương tự.

Luận điểm cuối cùng là: chúng ta không phải là một hội từ thiện mà là xí nghiệp tư nhân có nhiệm vụ mang tiền về cho cổ đông.

Sau cuộc tranh luận ngắn, Chủ tịch chấp nhận quan điểm của Hub Hewitson: tổng giám đốc thua cuộc.

“Chúng ta có trách nhiệm báo cho anh bạn Kreisel. Cáo Bạc kết luận. Tôi nghĩ rằng anh làm việc đó tốt hơn.”

Được Adam báo tin, Kreisel trả lời với thái độ quân tử:

“Dù sao đi nữa, lợi thế không có nhiều. Xin cám ơn vì đã báo cho tôi.”

- Anh định làm gì bây giờ?

- Trên quả đất này không phải chỉ có một cái lò nướng gatô.

Kreisel đùa bỡn, nhưng Adam nghĩ anh khó lòng tìm ra cái lò nào để nướng chiếc gatô, tức chiếc máy đập, ở ngay Detroit.

Trong bữa ăn tối hôm đó, anh kể với Erica về quyết định của các ông trùm.

“Thật đáng tiếc, cô nói. Đó là ước mơ của Hank, một ước mơ đẹp. Em cũng thích lắm. Dù sao, anh đã làm tất cả những gì anh làm được.”

Erica tỏ ra vui vẻ. Nhưng Adam biết cô đang phải gắng gượng. Cho đến tận lúc này, hai tuần sau khi cô bị bắt, quan hệ giữa hai người vẫn chập chờn, tương lai vẫn mập mờ.

Ngay sau trận thử thách ở đồn cảnh sát, cô đã tuyên bố:

“Nếu anh cứ tiếp tục vặn hỏi - điều em mong sẽ không xảy ra - thì em cố gắng trả lời. Nhưng trước hết, em muốn nói để anh biết là em vô cùng ân hận thấy anh bị liên lụy vào đó. Đừng lo em sẽ tái phạm, không thể có chuyện đó được. Em thề không bao giờ làm lại một việc như vậy.”

Anh biết cô thực lòng, sự việc coi là xong. Nhưng anh cho đây là dịp để nói về chức vụ do Perce Stuyvesant định giao cho anh.

“Nếu nhận lời, tất nhiên là phải đi San Francisco.”

- Anh định bỏ ngành xe hơi à?

Erica tỏ vẻ không tin.

Adam bật cười, trong lòng thanh thản:

“Không làm thế, sẽ rất khó lòng xẻ anh làm hai: một nửa cho em và một nửa cho công việc.”

- Anh từ chối cái đó vì em sao?

- Vì cả hai đứa, chắc thế.

Erica tỏ ra ngạc nhiên, cô lắc đầu không tin, hai người không bàn nữa. Tuy nhiên ngay hôm sau Adam điện cho Perce, nói rằng anh rất thích đề nghị của anh ta nhưng anh không thể nhúc nhích cho đến ngày Orion ra đời, tức là vào quãng tháng chín, sau một tháng nữa. Sir Perce đồng ý chờ.

Một sự kiện thứ hai: Erica rời căn phòng tiếp bạn, trở về phòng chung của vợ chồng, theo yêu cầu của Adam. Họ còn thử làm tình với nhau, nhưng rõ ràng không thể tự lừa dối mình được, cái đó không còn được như xưa, cả hai người đều thấy thế. Thiếu mất một cái gì… Họ không biết chính xác đó là cái gì.

Adam hi vọng họ sẽ có dịp nói tới điều đó khi đi khỏi Detroit trong hai ngày diễn ra cuộc đua xe hơi ở Talladega, bang Alabama.