← Quay lại trang sách

Chương 28

Trên suốt năm cột trang nhất, tờ Anniston Star thông báo:

HÔM NAY, LÚC 12h30 CUỘC ĐUA 300 DẶM.

Dưới đầu đề trên, bài báo viết:

Hôm nay cuộc đua 300 dặm tại Canebreak hứa hẹn sẽ như cuộc đua 500 dặm ngày mai ở Talladega, một trong những cuộc đua gay go nhất trong lịch sử đua xe hơi.

Trong cuộc rượt đuổi ghê gớm hôm nay và cuộc rượt đuổi không kém phần căng thẳng vào ngày mai chủ nhật, các tay đua cùng với xe của họ đã đủ tư cách để đạt tốc độ trên 280 Km/h.

Các tay đua, các chủ xe, các nhà quan sát của nhiều hãng khác nhau đang tự hỏi không biết các ngôi sao băng này sẽ hoạt động ra sao ở những tốc độ như vậy trên vòng đua quốc tế ở Alabama vì sẽ có tới 50 xe tham dự…

Cũng trên trang nhất, phía dưới có bài.

LỜI KÊU GỌI HIẾN MÁU

DỰ PHÒNG CHO CÁC CUỘC ĐUA SẮP TỚI.

Nhà chức trách địa phương đang lo lắng. Ngân hàng Máu trong vùng gần như rỗng. Tình hình nghiêm trọng vì theo bài báo: “Người lái những chiếc xe cực nhanh này có thể gặp tai nạn đáng kể. Chắc sẽ có nhiều vụ phải truyền máu trong các cuộc đua ngày thứ bảy và chủ nhật.”

Lời kêu gọi trên cũng được gửi tới những người dự các cuộc thi thử, tới dân địa phương. Người cho máu có thể tới một bệnh viện đặc biệt mở cửa vào buổi sáng thứ bảy từ lúc tám giờ. Bằng cách ấy người ta hi vọng lập được dự trữ máu đủ dùng suốt cuộc đua.

Erica Trenton đọc hai bài báo trên trong lúc ăn sáng trên giường nơi hai vợ chồng đến trọ. Khi đọc bài thứ hai, cô bất giác rùng mình, giở vội sang các trang sau. Giữa nhiều bài viết về cuộc đua, trên trang ba có bài:

TRƯNG BÀY KIỂU XE “ORION”

MỘT KIỂU THỰC SỰ SÁNG TẠO.

Bài phóng sự viết rằng các nhà chế tạo Orion hoàn toàn kín tiếng về thiết kế mỹ thuật công nghiệp của nó, tuy rất gần gũi với kiểu sẽ được đưa ra ở Talladega, như vậy có thể cho rằng chiếc xe đem trưng bày sẽ giống hoàn toàn với chiếc Orion sắp ra đời. Tuy nhiên, nhận định ấy không hãm bớt được dòng người ồ ạt kéo đến gian trưng bày xe. Trước khi cuộc đua khởi sự.

Erica đứng lên, đi tắm và cuối cùng bắt đầu mặc quần áo.

Cô nghĩ đến Pierre Flodenhale, sáng nay vừa có tấm ảnh rất to in trên mặt báo, trong bộ đồ đua, đội mũ bảo hiểm. Hai cô gái ôm hôn anh. Mặt mũi anh rạng rỡ, chắc vì hai cô gái này mà cũng còn vì các lời dự đoán đều xếp anh vào số hai ba người sẽ thắng trong cuộc đua sáng nay và ngày mai.

Tối qua, Erica vừa gặp anh ta chốc lát, cuộc gặp làm dậy lên trong lòng cô nhiều tình cảm khác thường.

Đó là lúc uống cốc tay vào giờ ăn tối. Rất đông người dự. Bữa tiệc cốc tay thường lệ vẫn được tổ chức trong thành phố vào đêm trước những cuộc đua quan trọng. Adam và Erica được mời dự sáu tiệc, nhưng họ chỉ dự có ba. Trong cuộc có Pierre dự, tay đua trẻ tuổi này là cực hút rất mạnh, bị các cô gái vây kín, cô nào trông cũng quyến rũ tuy có hơi quá lứa, loại gái xưa nay vẫn hấp dẫn các tay đua và bị các cuộc đua hấp dẫn.

Họ bay từ Detroit tới đây tối qua. Sáng ra Adam rời phòng trọ ở Anniston rất sớm. Anh phải đi quan sát vòng đua cùng với Hub Hewitson. Phó chủ tịch hội đồng quản trị là người lớn tuổi hơn cả trong những người phụ trách đã đi khắp lượt, bây giờ các bà vợ được mời lên máy bay.

Trên danh nghĩa chính thức, hãng của Adam cũng như số đông các hãng chế tạo xe khác không tham gia tổ chức cuộc đua. Các đội tay đua trước kia được các hãng nổi tiếng tài trợ mạnh mẽ nay đều bi gạt ra. Nhưng không có chỉ dụ chính thức nào làm nguội được sự ham mê được ngụy trang kín đáo của số đông những người cầm đầu ngành công nghiệp xe hơi khi có cuộc đua. Trong số này có Hub Hewitson, Adam, nhiều người khác nữa trong hãng và các hãng đối thủ.

Thấy bóng Erica, Pierre dứt khỏi đám các cô ngưỡng mộ mình, cố lách đến giữa phòng chỗ hình như cô đứng đợi anh ta. Adam lánh đi nói chuyện với ai đó.

“Chào Erica, tôi đang băn khoăn không biết cô có tới.”

- Đây thôi, tôi đã tới đây…

Cô cố làm vẻ thản nhiên, tuy trong lòng vô cùng bối rối. Để che lấp, cô mỉm cười:

“Tôi mong anh thắng cuộc. Tôi sẽ hoan hô anh suốt trong hai ngày này.”

Nhưng tự cô cũng thấy giọng mình hơi ngượng. Cô nhận ra rằng một phần có lẽ do dáng bên ngoài của Pierre lúc ấy khiến cô xao xuyến.

Sau đó họ bắt đầu trò chuyện, trao đổi những câu không đâu. Tuy thế, trong lúc đứng với nhau, Erica thấy có những người nhìn trộm cô. Có hai người trong số đang tranh luận với Adam. Không nghi ngờ gì, chắc có người đang nhớ lại những lời xoi mói về Pierre và Erica đăng tải trên tờ tin Detroit. Hồi đó, chuyện này đã làm cô hết sức buồn bực.

Adam đi tới chỗ nọ, chào Pierre. Rồi anh bỏ đi. Sau đó đến lượt Pierre cáo lui. Vì cuộc đua, anh phải lên giường ngủ.

“Erica biết thế là thế nào nhỉ!”

Câu có ý gợi lại chiếc giường ngủ tuy hết sức vụng về nhưng vẫn làm Erica càng thêm xao xuyến, nhớ lại những điều đã diễn ra giữa hai người.

Lúc này là ngày hôm sau đó, và trong nửa giờ nữa, cuộc thứ nhất của hai cuộc đua lớn sắp diễn ra.

Erica ra khỏi buồng, đến phòng lớn của khách sạn.

“Có vẻ kênh kiệu một chút, Kathryn Hewitson ngồi trong trực thăng nhận xét thế. Tuy vậy thật dễ chịu hơn là bị ép trong xe hơi.”

Máy bay rất bé, chỉ chở được hai hành khách. Những người đầu tiên được bay lên vòng đua Talladega là vợ phó chủ tịch hội đồng và Erica. Kathryn Hewitson là người phụ nữ dễ thương, biết lánh mình một cách thật tự nhiên trước mặt chồng. Đã trên năm mươi tuổi, bà được coi là người vợ và người mẹ tuyệt vời. Nhưng đó cũng là một bà rất vững tay dắt mũi ông chồng năng động, mạnh dạn hơn bất cứ bà nào khác. Như thường vẫn như vậy, bà mang theo tấm thêu và luôn tay kim chỉ trong mấy phút của cuộc bay.

Erica mỉm cười với bà thay lời chào vì trong máy bay quá ồn.

Bên đường băng hạ cánh, xe hơi và tài xế đã đợi sẵn.

Các bậc khán đài nam, bắc, các bậc trên Đồi đầy ắp người bắt đầu nhốn nháo sốt ruột dưới ánh nắng oi ả. Hai người bước vào lô dành riêng vừa lúc ban nhạc cử quốc thiều “Cờ điểm sao”. Một giọng ngữ cao vang trong thinh không. Số đông khán giả, các tay đua và kíp của họ, các nhà chức trách đứng dậy. Tiếng náo loạn của động cơ xe mờ đi.

Một linh mục kéo dài giọng người miền nam:

“Xin Chúa rủ lòng chăm sóc những kẻ gặp khó trong cuộc đua này… Xin Chúa ban cho một ngày tươi sáng và nhận mọi điều tạ ơn về sự chờ che của Người tại đây…”

- Linh mục nói đúng, Hub Hewitson ngồi dãy ghế đầu trong lô dành riêng của hãng, nhận xét. Việc tạ ơn Chúa sẽ đổ tiền vào các két bạc, cả của hãng ta nữa không chừng. Hôm nay ít nhất có đến một trăm ngàn khán giả…

Những người ngồi trong lô đều tủm tỉm cười hết sức lễ phép.

Thân hình Hewitson bé nhỏ. Tóc đen nhánh như hạt huyền. Nghị lực tràn trề như vọt ra từ thân hình ông ta. Ông cúi mình nhìn cho rõ đám đông lấn ra đường băng.

“Đua xe hơi đang thành môn thể thao đại chúng hạng nhì. Sắp thành hạng nhất đến nơi. Nhờ trời, tất cả những người kia đều quan tâm đến cái nằm dưới nắp capô.”

Erica ngồi cách đó hai hàng ghế, Adam bên cạnh. Kathryn Hewitson tụt xuống hàng cuối cùng để tránh nắng:

“Tôi đến cốt để vui lòng Hub. Thực ra, cuộc đua đối với tôi không mấy thích thú. Đôi lúc còn thấy hãi.”

Lô dành riêng của họ, cũng như của phần lớn các hãng đều ở khán đài nam. Từ đây nhìn khắp được vòng đua. Tuyến xuất phát, tuyến đến đích đều ở ngay trước mặt.

Smokey Stephensen cũng ngồi trong lô. Adam và Erica chỉ trao đổi với anh ta vài câu. Thông thường ít khi người đại lí được ngồi trong lô của ban giám đốc hàng xe, nhưng Smokey được ít nhiều ưu đãi khi có cuộc đua. Ngày xưa anh đã từng là tay đua nổi tiếng, đến nay một số người hâm mộ luống tuổi vẫn còn nhắc tên anh với niềm kính trọng.

Kề bên là khu có rào chắn dành cho nhà báo. Có nhiều bàn dài, vài chục cô đánh máy cũng ngồi thành hàng, Erica không hiểu các nhà báo và các cô thư kí viết gì lắm thế khi cuộc đua chưa bắt đầu.

Giờ khởi hành tới gần. Kinh đã đọc xong; mọi thứ phụ cho cuộc đua đã dẹp hết - cố đạo, đoàn thiếu nữ mặc đồng phục diễu hành, đội kèn và các thứ khác. Đường băng thông suốt. Năm chục xe dự thi đứng sẵn ở vị trí xuất phát thành hai dẫy dài. Chờ đợi vô cùng căng thẳng.

Đọc trên chương trình, Erica thấy Pierre đứng ở hàng thứ tư trên tuyến xuất phát. Xe anh mang số 29.

Đài chỉ huy là trung tâm thần kinh của đường băng. Bằng radio bằng mạng lưới truyền hình khép kín, bằng điện thoại; ở đây kiểm soát các tín hiệu ánh sáng bọc quanh đường băng, các xe giám sát, xe dịch vụ, xe cấp cứu. Một giám đốc thể thao đứng trong chòi chủ trì cuộc đua. Rất thoải mái, còn trẻ, bận bộ đồ bảnh. Ngay cạnh anh ta ngồi dưới lều vải là người thuyết minh, tay áo sơ mi xắn cao.

Chỉ huy cuộc đua liên lạc với các bộ phận dưới quyền:

“Tín hiệu tốt? Ôkê… đường băng thông… tất cả tốt. Sẵn sàng chưa?… Được, phát lệnh khởi hành!”

Qua hệ thống loa nghe rõ mệnh lệnh phát ra. Mệnh lệnh xuất phát, theo truyền thống: “Thưa các vị, nổ máy!”

Ngay tức thì, tiếng động cơ rú vút lên cao độ theo phong cách nhạc Wagner, tràn ngập hoàn toàn đường băng rồi lan xa hàng mấy kilômét.

Khán giả chờ thấy năm mươi xe xuất phát, nhưng chỉ có bốn mươi chín vọt đi.

Xe mang số sáu sơn màu vàng kim loại trên nền đỏ tươi không khởi động được. Xe bị đẩy lui, tay đua giơ mũ vẫy tỏ vẻ chán ngấy.

- Tội nghiệp anh chàng, một người trong đài chỉ huy thốt lên. Chiếc xe đẹp nhất đám.

- Vì anh ta mất quá nhiều thì giờ sơn phết xe. Chỉ huy cuộc đua mỉa mai.

Trên tuyến xuất phát ngay trước khán đài, lá cờ xanh quật mạnh.

Cuộc đua 300 dặm khởi đầu. Vài phút sau, Pierre nương theo luồng các xe trước, bám rất sát, lợi dụng sức hút do chúng tạo ra để gượng nhẹ xe và nhiên liệu. Trò rất nguy hiểm, nhưng với tay đua khôn khéo nó là một phương pháp giành lợi thế trong các cuộc đua đường trường. Những khán giả sành sỏi rất tán thưởng chiến thuật này.

“Hi vọng chốc nữa anh ta sẽ tận dụng được những cái đó”, Adam bảo Erica.

Pierre là người duy nhất dùng xe của hãng. Vì vậy Adam, Hub Hewitson và các người khác trong lô đều dán mắt vào anh ta, hồi hộp chờ đợi lúc anh vọt lên dẫn đầu.

Lần nào xem đua xe hơi Erica cũng dán mắt vào kíp thợ sửa chữa: năm người thay bốn chiếc lốp, bơm đầy xăng, nói mấy câu với tay đua, tất cả chỉ mất có một phút, có khi không đến.

Họ phải luyện tập hàng giờ, hàng nhiều giờ trong suốt năm, Adam giải thích cho Erica. Mỗi động tác đều được tính toán trước rất chi li.”

Một chiếc màu xanh xám bỗng nhiên không kiểm soát nổi. Tay đua không bị thương, nhưng chiếc xe lăn tròn húc vào chiếc vừa chạy qua. Chiếc này đâm vào bờ tường chắn bao quanh đường băng trong đám mưa lửa đỏ xẫm. Xăng bốc cháy. Người ta dập tắt lửa rất nhanh, thông báo cho biết người lái xe chỉ bị vài vết thương nhẹ trên mặt.

Cuộc đua tiếp tục dưới lá cờ vàng báo hiệu nguy hiểm. Từng tay đua phải giữ nguyên vị trí cho đến lúc cờ vàng hạ xuống. Trong lúc đó các đội cấp cứu quét dọn đường băng.

Lúc này Erica thấy hơi chán. Nhân lúc tạm dừng cô đi xuống cuối lô. Kathryn Hewitson vẫn đang thêu. Khi bà ngẩng mặt lên, Erica sửng sốt thấy mắt bà đầy ngấn nước.

“Thật kinh khủng, cô Erica! Tay đua vừa bị thương trước đây vẫn chạy cho hãng khi ta còn có một đội đua. Tôi biết anh ta rất kỹ, cả vợ anh ấy.”

- Anh ấy chỉ bị nhẹ thôi.

- Có, tôi biết.

Vợ phó chủ tịch gấp tấm thêu.

“Cô uống với tôi một ly nhé. Tôi đang cần. Cho đỡ căng.”

Hai người đi về cuối khán đài, một chủ quầy rượu đang rất bận rộn.

Erica nhanh chóng trở lại bên Adam. Cờ vàng đã hạ. Cuộc đua nối tiếp dưới cờ xanh.

Vài phút sau, số 29 Pierre ầm ầm vượt lên số 44, chạy thứ hai trong đội hình.

Tốc độ của anh đạt 280 Km/h. Anh bám sát đuôi số 38 do Cớt Rốt lái.

Bây giờ là cuộc đấu tay đôi không thương xót. Pierre cố vượt số 38, nhưng anh này rất cẩn thận rất khôn khéo giữ vững được vị trí. Sau cùng, qua nhiều đợt dừng lại ăn xăng, kiểm tra xe v.v… Pierre vượt lên. Từ các bậc khán đài nổi lên tiếng reo hò dậy đất.

Loa gào to:

“Dẫn đầu: số 29, Pierre Flodenhale!”

Đúng vào lúc các xe đầu tiên lao tới đoạn vòng phía nam, ngay trước mặt khán đài, thì sự việc xảy ra.

Có người cho rằng lúc đó một ngọn gió rất mạnh đã thổi dạt xe của Pierre, người thì quả quyết anh vào cua hơi loạng choạng vì căn sai đà xe lao. Cuối cùng thuyết thứ ba nói: do xe 29 muốn tránh một bộ phận từ xe khác văng ra…

Bỗng nhiên xe 29 chạy ngoằn ngoèo; Pierre ghì chặt tay lái cố chỉnh lại nhưng không nổi. Cuối cùng xe đâm vào tường nổ tung như quả bom. Xe đứt thành hai mảnh. Một mảnh còn đang quay tít thì xe 44 chúi mũi cầy đất ở quãng hẹp còn lại giữa khoảng cách. Nó lật nghiêng, tung lên cao, rơi ngửa bốn bánh xuống vệ đường băng. Một chiếc thứ hai lao thẳng vào đống mảnh vụn đã tắt lửa của số 29. Tiếp đến chiếc thứ ba… Sáu xe húc vào nhau ở đoạn cua này. Tất cả các tay đua đều vô sự. Chỉ trừ Pierre.

Khán giả lặng người vì khiếp sợ, chăm chú theo dõi những cố gắng của đội cấp cứu. Hai y tá bỏ lên cáng đặt giữa hai mảnh xe một vài thứ gì đó. Một giám đốc chiếu ống nhòm. Ông ta tái xanh mặt buông rơi ống nhòm, bảo vợ với giọng nghẹn ngào:

“Ôi, lạy Chúa Jesus Christ! Đừng nhìn, bà ạ. Quay mặt đi!”

Khác với vợ ông giám đốc, Erica không quay đi. Cô nhìn chằm chặp, vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết chắc chắn Pierre chết rồi. Sau này bác sĩ cho biết Pierre chết ngay lập tức khi xe húc vào tường.

Từ lúc chiếc xe vỡ tan, đối với Erica tất cả những gì diễn ra xung quanh đều hư hư thực thực, như cuộn phim bị tuột. Cô dửng dưng một cách kỳ lạ, tinh thần như bị chấn thương vì tai nạn vừa xảy ra, nhưng vẫn ngồi xem cuộc đua còn tiếp diễn trong nhiều phút nữa.

Cuối cùng khi tay đua vô địch được mọi người nhiệt liệt hoan hô - số 38 ban nãy bị Pierre vượt - cô thấy đám đông khán giả thở ra khoan khoái. Lúc tai nạn mới xảy ra, tưởng chừng có thề sờ mó được nỗi buồn đang xâm chiếm tất cả những người, diễn viên và nhân chứng của cuộc đua. Bây giờ nỗi buồn đã tan: thắng lợi bao giờ cũng xóa đi vết tích của thất bại, của chết chóc.

Đến lúc chỉ còn có một mình với Adam trong phòng khách sạn, cô cảm thấy một nỗi buồn mênh mông. Họ đi thẳng từ trường đua về khách sạn, Adam hoàn toàn nín lặng, Erica thấy rất mệt, cô úp mặt vào tay, rên rỉ. Cô choáng váng đến mức không khóc được ra nước mắt, không ý thức được điều đang xảy ra quanh mình. Chỉ còn biết có một điều: tuổi trẻ của Pierre, niềm vui cuộc sống của anh, sức quyến rũ, tất cả những đức tính tốt nó bù lại những thói xấu của anh, sự ham mê phụ nữ; và tấm thảm kịch khiến cho từ nay không một người đàn bà nào còn có thể cảm phục anh, âu yếm anh được nữa.

Erica mang máng thấy Adam đến ngồi cạnh cô, ngay trên giường.

“Chúng ta sẽ làm theo ý em muốn. Em thích trở về Detroit ngay bây giờ, hay ngủ lại dây sáng mai về?”

Cuối cùng họ quyết định ở lại. Ăn tối ngay trong phòng, Erica vội vã đi nằm, và mệt nhọc ngủ thiếp ngay rất say.

***

Sáng hôm sau chủ nhật, Adam nhắc lại là có thể đi về nếu cô muốn. Nhưng cô lắc đầu.

Tờ Anniston Star thông báo: thứ tư tới sẽ cử hành tang lễ Pierre ở Dearborn. Tro sẽ chở bằng máy bay về Detroit ngay trong ngày.

Sau khi nói ý định ở lại, Erica bảo Adam:

“Anh đi mà xem đua 500 dặm. Anh thích xem mà, đúng không? Em ở lại đây.”

- Nếu chưa về, anh cũng thích được xem, thật đấy. Em ở nhà một mình có gì phiền phức không?

Cô lắc đầu. Cô biết ơn Adam vì không vặn vẹo cô hôm qua, cả hôm nay nữa. Thực ra Adam cũng muốn hỏi nhưng anh đã khôn hồn không hỏi nữa.

Đến phút cuối cùng Erica quyết định đi cùng chồng. Họ đi xe hơi tới trường đua, mất nhiều thì giờ hơn hôm qua đi bằng trực thăng. Nhưng Erica thấy khoan khoái được ở ngoài trời. Thời tiết tuyệt đẹp, vùng quê Alabama rực rỡ hơn bao giờ hết.

Mọi thứ hầu như trở lại bình thường trong lô dành riêng. Mọi người tranh cãi sôi nổi về hai tuyển thủ xuất sắc dự cuộc đua, hơn nữa hai tay đua này lại chạy xe do hãng chế tạo. Erica nhớ mang máng đã gặp một trong hai người, Wayne Onpatti.

Chỉ cần một trong hai người dành được phần thắng là xóa được thất bại bữa qua, vì 500 dặm Talladega là cuộc đua dài và quan trọng hơn.

Những cuộc đua lớn thường được tổ chức vào ngày chủ nhật, thành ra các hãng chế tạo xe hơi, săm lốp và các nhà máy làm phụ tùng khác đã có thói quen nói: Thắng chủ nhật, bán thứ hai.

Cũng như bữa qua, lô chật cứng. Hub Hewitson ngồi hàng ghế đầu, tỏ ra hết sức vui vẻ. Bà vợ, Kathryn vẫn mải miết thêu thùa, lâu lâu mới ngẩng đầu lên. Erica ngồi trong một góc ở hàng thứ ba, hi vọng được yên ổn mặc dù có rất đông người.

Lúc cuộc thi sắp mở màn, Smokey Stephensen máy Adam. Hai người qua cửa hậu đi ra ngoài. Ở đây không trông thấy đường băng nhưng nghe rõ tiếng gầm rú của các xe vừa xuất phát.

Adam nhớ lại anh đã gặp Pierre trong lần đầu tiên đến nhà người đại lý, hồi ấy Pierre đến làm thêm đứng chân bán hàng. Smokey chắc cũng đang nhớ lại.

“Thật tội nghiệp Pierre. Tôi coi nó gần như con… Ai chả biết chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra, nó là một phần của cuộc chơi. Hồi còn dự đua tôi cũng biết thế, Pierre hẳn cũng biết. Nhưng không vì thế mà đỡ đau lòng.”

Smokey chớp chớp, chắc để giấu kín nước mắt. Adam chợt nhận thấy ở người đại lý một nét tính cách ít khi bộc lộ ra ngoài.

Như muốn xóa bỏ ấn tượng này. Smokey nói bằng giọng cứng cỏi:

“Đó là chuyện hôm qua. Bây giờ là hôm nay. Điều tôi muốn hỏi là: anh đã bàn với Teresa chưa?”

- Chưa.

Adam sực nhớ: sắp hết thời hạn một tháng đã hứa với Smokey. Nhưng anh chưa báo được cho bà chị.

“Không chắc tôi đã định khuyên chị tôi bán lại cổ phần.”

Smokey nhìn Adam dò xét. Adam biết đó là cái nhìn sắc sảo không để lọt bất cứ điều gì. Đó lại chính là lý do khiến anh phải đánh giá lại viên đại lý trong hai tuần qua. Sắp tới đây một cuộc cải cách rộng lớn sẽ hiện đại hóa hệ thống kinh doanh lỗi thời của các đại lý đặc quyền. Nhưng anh tin tưởng Smokey đủ sức chống đỡ mọi sự đảo lộn: đối với anh ta, sống sót cũng tự nhiên như hít thở, như dạo chơi. Tóm lại các sự việc cho thấy trong việc chọn lựa nơi hùn vốn Teresa và bọ nhóc khó tìm được chỗ nào hơn.

“Ngay từ lúc này, Smokey nói tiếp, tình hình đã khá hơn, không cần tính đến việc sang nhượng cổ phần nữa. Nên tôi chẳng vội gì. Chỉ đợi và hi vọng. Nhưng tôi muốn biết một điều. Giả sử anh bảo bà Teresa để vốn lại đây thì chỉ là vì lợi ích của bà ấy thôi hay còn vì muốn ra tay cứu vớt tôi?”

Adam không nén nổi nụ cười:

“Vì lợi ích của chị tôi là chính.”

- Tôi cũng nghĩ vậy. Chị Erica khỏe chứ?

- Vâng.

Tiếng máy xe bỗng rộ lên, hai người trở về lô.

***

Rượu vang có năm dở - năm ngon thượng hạng, đua xe hơi cũng có những năm đặc biệt thành công. Cuộc đua 500 dặm Talladega là một trong những cuộc đua hay nhất: quyết liệt ngay từ đầu, hấp dẫn cho đến khi kết thúc. Onpatti và Undler hai tay quán quân mang theo hy vọng của hãng Adam đã thay nhau dẫn đầu được đến tận đích mặc đù nhiều phen bị đến nửa tá đối thủ uy hiếp trong đó có Cutthroat tay vô địch hôm trước. Khoảng mười hai xe phải bỏ cuộc nhưng không có đụng nhau như bữa qua. Không ai bị thương.

Sắp đến vòng cuối, Onpatti và Cutthroat tranh nhau dẫn đầu. Onpatti chạy trước đối thủ một quãng ngắn. Bỗng trong lô nổi lên tiếng xuýt xoa tiếc rẻ: anh dừng xe thay một chiếc lốp. Cutthroat vọt lên, đàng hoàng dẫn đầu.

Tuy nhiên, Onpatti tỏ ra khôn ngoan khi quyết định thay lốp. Lúc vào cua, xe anh bám đường rất tốt, chỉ một lát sau anh đã đuổi kịp Cutthroat. Hai người chạy ngang nhau; gần tới đích vẫn chưa rõ ai sẽ thắng. Cuối cùng Onpatti dấn vượt lên Cutthroat nửa thân xe.

Trong những vòng cuối, số đông khán giả đứng hết lên hét như điên để cổ vũ Wayne Onpatti. Hub Hewitson và những người ngồi cạnh ông vui sướng nhảy cỡn lên như bọn trẻ con quá khích động.

Khi công bố kết quả, cả đấu trường lặng đi trong một giây sau đó là cảnh náo loạn diêm cung. Tiếng la hét điên dại, tiếng gào thắng lợi, tiếng cười. Các thành viên ban giám đốc hãng mặt mày rạng rỡ và khách mời đấm lưng nhau thùm thụp, rú lên, vỗ tay. Ở quãng trống giữa hàng ghế, hai phó chủ tịch đã luống tuổi ôm nhau nhảy điệu bát nháo.

“Xe ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”, cả lô đồng thanh bắt nhịp. Một người gào lên bài Thắng chủ nhật bán thứ hai. Càng gào to hơn, cười nhiều hơn. Sự huyên náo không giảm mà càng tăng.

Erica quan sát mọi cái, lúc đầu thờ ơ, sau chuyển thành thất vọng. Cô không hiểu nỗi vui chia sẻ thắng lợi như thế này. Thoạt đầu cuộc thi cô thấy mình xa cách với nó, đến lúc sắp kết thúc cô lại thấy nó can hệ với mình, thậm chí còn thò đầu ra ngoài để nhìn cho rõ cảnh giành thắng lợi hiện ra trong chớp mắt. Nhưng tất cả những điều đang diễn ra lúc này, sự buông thả này… lại là chuyện khác.

Cô chợt nhớ lại cảnh tối qua: nỗi buồn, nỗi ghê sợ đã trải qua. Thi hài Pierre đợi mang đi vùi lấp. Mới đây, bây giờ đã là quên lãng, nhanh thật: Thắng chủ nhật bán thứ hai.

Erica, bằng giọng lạnh lùng, rõ ràng, dằn từng tiếng một, nói to:

Các ngài chỉ quan tâm đến cái đó.

Vẫn ồn ào. Nhưng tiếng cô át hết tiếng những người đứng gần bên. Mấy người im bặt. Giữa khoảng yên lặng dó, Erica nhắc lại rành rọt:

“Tôi vừa nói: Các ngài chỉ quan tâm đến cái đó thôi.”

Lúc này mọi người đều nghe rõ lời cô. Tuy vẫn còn có vài tiếng hét, tiếng động phía trong lô. Bỗng nhiên, giữa lúc yên lặng, tiếng một người vang lên hỏi:

“Thế thì có gì là sai?”

Erica không ngờ. Cô vừa nói một cách bất chợt, do sự thôi thúc nội tâm, không phải vì muốn ai chú ý đến mình. Nhưng đã trót mất rồi, bản năng bảo cô phải cài số lùi, tránh gây phiền phức cho Adam, và đi khỏi nơi đây. Nhưng cô bỗng nổi giận. Giận dữ Detroit - thể hiện ở phần lớn những kẻ đang có mặt trong lô, giận dữ về tất cả những điều chúng đã gây ra cho Adam, cho cô. Cô quyết không để cho guồng máy nào nhào nặn cô theo khuôn mẫu nó đặt ra. Không chịu làm người vợ nhất nhất chìu theo ý muốn của nơi thuê mướn chồng mình.

Người nào đó vừa hỏi: “Thế thì có gì sai?”

- Sai, vì các người không sống, tất cả chúng ta không sống vì cái gì khác mà chỉ vì những chiếc xe hơi, những chuyện buôn bán, những thắng lợi này nọ. Không trong toàn bộ thời gian thì cũng trong hầu hết thời gian. Ví dụ: các người quên rằng bữa qua một con người đã chết ngay tại dây. Một người tất cả chúng ta đều quen biết. Vì các người mãn nguyện với thành tích Thắng chủ nhật. Anh ấy mới chết thứ bảy… Mà các người đã quên ngay được…”

Cô biết Adam đang chăm chú nhìn cô. Và cô rất ngạc nhiên thấy trên mặt anh không hề tỏ vẻ gì phản đối. Hơn nữa hình như còn có nụ cười phảng phất trên môi.

Ngay từ đầu Adam đã nghe rất rõ từng lời Erica nói. Tựa hồ thính giác bỗng trở nên nhạy bén hơn, anh vẫn nghe rõ cả những tiếng động từ bên ngoài dội vào: cuộc đua đang kết thúc, tràng vỗ tay tán thưởng nhà quán quân mới Onpatti. Anh thấy Hub Hewitson cau mặt, cá người khác tỏ vẻ khó chịu không biết nhìn đi đâu cho tiện.

Adam nghĩ có lẽ nên thận trọng. Anh cần nhắc thật vô tư: dù điều Erica vừa nói có đúng đến chừng nào, đây cũng không phải lúc nên nói ra. Mà không được xem thường sự bực tức của Hub. Nhưng trước đó ít phút, anh đã khám phá ra tâm trạng: “Tôi cóc cần những cái đó! Mặc xác cả lũ chúng nó! Anh chỉ biết có một điều là lúc này anh yêu Erica hơn bao giờ hết kể từ ngày biết cô.

“Anh Adam, một phó chủ tịch nghiêm giọng nói, có lẽ anh đưa chị ấy ra khỏi đây thì tốt hơn”.

Adam nghiêng đầu. Anh cho rằng như thế sẽ có lợi cho Erica, tránh phiền phức cho cô.

“Sao lại thế?”

Mọi người quay nhìn xuống cuối lô. Kathryn Hewitson tay vẫn cầm tấm thêu đã tiến lên giữa lô, đứng đối mặt mọi người, môi mím chặt. Bà nhắc lại:

“Tại sao anh ấy phải đưa vợ đi? Erica đã nói điều mà tôi, chính tôi cũng muốn nói ra. Nhưng tôi không đủ can đảm. Tại sao? Tại sao cô đã nói to điều mà tất cả những phụ nữ có mặt ở đây chỉ nghĩ thầm cho đến lúc có một người, mà lại là người ít tuổi nhất dám nói lên?”

Bà nhìn thẳng vào các bộ mặt câm lặng ngay trước mặt bà.

“Chà, các ông!”

Erica nhận thấy có nhiều phụ nữ cũng nghĩ như cô, họ không tỏ thái độ khó chịu hoặc thù nghịch, trái lại họ nhìn cô với vẻ đồng tình.

Kathryn Hewitson dõng dạc gọi to:

“Ông Hub đâu”.

Trong công ty, Hub Hewitson được mọi người coi là (và đôi khi ông cũng cư xử như là một vị thân vương. Nhưng hễ có ý kiến của bà vợ can thiệp vào, ông lập tức trở lại là một đức phu quân không hơn không kém - nghĩa là trong một số trường hợp phải nắm vững bổn phận của mình. Như lúc này chẳng hạn, vừa nghe bà gọi, ông lập tức gật đầu đứng dậy, mặt tươi lên. Ông tới bên Erica nắm hai bàn tay cô. Nói rất to, tiếng ông vang khắp trong lô:

“Cô thân mến, đôi khi vì hấp tấp, vì bị kích động hoặc vì những duyên cớ khác, chúng tôi quên mất rằng có những việc tuy đơn giản nhưng lại quan trọng. Khi điều đó xảy ra, chúng tôi cần được một người nào có lòng tin vững chắc chỉ ra cho chúng tôi biết mình đã phạm sai lầm. Xin cảm ơn cô đã tới và đã làm những gì cô đã làm.”

Không khí căng thẳng tan ngay, mọi người đứng dậy ra khỏi lô dưới nắng ấm.

Có người nói:

“Ta đi chúc mừng Onpatti.”

Adam và Erica đi xa dần, tay khoác tay. Họ đều hiểu: vừa có điều hết sức quan trọng vừa đến với họ. Sau này họ sẽ nói tới. Lúc này chưa cần thiết. Họ xích lại với nhau, đó mới là điều quan trọng, hơn tất cả.

“Ông bà Trenton. Xin đợi một lát.”

Một cô ở ban Đối ngoại thở hồn hển đuổi kịp họ trên sân dẫn tới bãi để xe.

“Trực thăng vừa tới. Ngài Hewitson muốn ông bà đi chuyến đầu. Xin ông vui lòng đưa chìa khóa, tôi sẽ chịu trách nhiệm chiếc xe của ông bà.”