← Quay lại trang sách

Chương 31

Adam Trenton phác một cử chỉ hoài nghi.

“Đây là sự nghiệp của cậu, không phải của mình, anh bảo Brett DeLosanto. Vì bổn phận bạn bè, cần nói rõ là theo mình thì cậu nghĩ chưa chín lắm, cậu sắp phạm sai lầm rất lớn.”

Họ ngồi với nhau - Adam cùng Erica, Brett cùng Barbara và Wingate - trong căn nhà ở Country Club Manor. Mãi gần nửa đêm, Brett và Wingate mới về tới. Thoạt đầu, không khí ủ ê chán chường. Sau khi khai thác hết đề tài Rollie Knight, Brett đột ngột tuyên bố ý định rời bỏ ngành chế tạo xe. Ngay ngày mai anh sẽ viết thư từ chức.

“Sao hấp tấp quá vậy? Adam nhấn mạnh. Trong khoảng dăm năm sắp tới, cậu có thể đứng đầu trung tâm thiết kế.

- Sau đó? Mình công nhận đã có một thời đó là tham vọng lớn của mình. Bây giờ thì biết rõ cái đó không thuộc phần mình. Chưa nói đến việc mình đã chán ngấy mấy ông chủ hãng chế tạo xe. Họ nắm trong tay một sức mạnh to lớn nhưng chỉ dùng rất ít cho ích lợi của đất nước, của nhân loại… Chắc cậu định nói là họ đang thay đổi thái độ, nhưng mình không tin. Không phải chỉ một mình mình đâu! Giờ đây mình muốn tách ra, thử bay lên bằng đôi cánh của chính mình. Barbara đã đồng tình. Để xem thử làm thế sẽ được kết quả gì…”

Barbara nhìn tình nhân, mỉm cười. Rồi cô quay sang Adam, nghịch ngợm:

“Còn anh nữa. Hình như chính anh cũng đang muốn rời hãng.”

- Ai nói?

- Chẳng có ai cụ thể. Tin đồn…

Thật khó giữ kín được chuyện gì ở Detroit này, Adam nghĩ thầm. Perce Stuyvesant hoặc một cộng tác viên thân cận chắc đã quá vui miệng.

“Thế nào, tin đồn có căn cứ hay không, hả?” Barbara sốt ruột.

- Trả lời: không. Có người mời tôi giữ một chức ở chỗ khác, sau khi cân nhắc cẩn thận tôi đã từ chối.

Thực vậy, bốn mươi tám giờ trước đây, anh điện cho Perce rằng đã ở trong nghề chế tạo xe hơi suốt cuộc đời, anh không muốn thay đổi nữa.

“Mỗi người nhìn nhận sự vật theo cách của mình, anh nói thêm, về phần tôi - quả tình tôi đã bỏ phiếu cho Detroit, và vẫn giữ nguyên sự lựa chọn đó.”

Đoạn đường về, từ đồi Bưu điện đến hồ Quarton rất ngắn. Adam lái rất nhanh.

“Đêm nay em có vẻ ít nói.”

- Vâng, em thích nghe hơn, Erica trả lời. Nghe và ngẫm nghĩ. Trong lúc chờ đợi chỉ có một mình với anh để báo một tin.

- Đây thôi, chỉ có hai đứa với nhau.

- Không biết nói thế nào đây… có lẽ, em nghĩ rằng em có mang rồi. Ấy cẩn thận anh! Sao lại chồm lên đây… nhảy lên vệ đường bây giờ!

- Em rất đúng khi không nói sớm hơn, lúc bảy giờ, trên xa lộ. Xe cộ đông như thế!…

Anh giảm tốc độ, lái quặt vào một lối đi, hãm xe.

“Đi dâu thế này anh? Erica dẫy nẩy. Đây là đường riêng, không phải à?”

- Mặc kệ. Anh trả lời, và âu yếm ôm chặt cô vào lòng…

Erica nửa khóc nửa cười:

“Giống hồi ở Nassau - anh cứ như điên ấy, không bao giờ thỏa mãn…”

- Thế là may. Thứ điên này tốt đấy chứ, em không thấy à?

Một lúc sau, họ lại lên đường. Erica nép vào người anh.

“Anh thấy đấy – Với hai người, chúng mình đã sáng tạo được một cái quan trọng. Anh thích sáng tạo, hẳn anh thấy vui lòng.”

Rất vui lòng là khác, anh nghĩ thầm. Cuộc sống sôi động này, đầy ắp…

Orion - đứa con - Farstar trong vài tháng tới: anh cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Hết