Chương 5
Tôi không hiểu chuyện đó xảy ra với tôi như thế nào. Hơi giống kiểu phần lớn mọi chuyện vẫn xảy ra với tôi, tôi không để ý lắm, tôi nói, tôi nghe, tôi lơ đễnh, tôi nhận thấy có ai đó, ở đây, ngay bên cạnh, trong khi trước đó chẳng có người nào cả. Trên một ghế băng, trong một nhà hàng, hay trên bãi biển. Trên triền đê dài đổ bê tông nơi tôi đến để câu, dù tôi có biết câu kẹo gì đâu, chỉ là vì ra đó câu thì tôi có thể ngồi lì hàng giờ để ngắm biển mà không ai thắc mắc tại sao, thế thôi. Cô bé đến bắt chuyện với tôi. Cô bé đã ào vào cuộc đời tôi. Một con nhóc! Nó tự nhận mình mười sáu tuổi, nhưng tôi thừa biết nó nói dối, nó vẫn còn đi học mà, ở cái xứ này mười sáu tuổi là phải đi làm, lấy chồng, chứ chẳng ai lang thang trên đường hay dọc đê với một lão già bao giờ. Tôi cần điều đó lắm đấy. Quá khứ của tôi đã thế rồi, giờ đây người ta lại thấy tôi với một con nhóc! Tôi tin chắc viên cảnh sát duy nhất trên đảo vẫn theo dõi tôi, ở mỗi góc đường đều thấy anh ta, anh ta lượn chầm chậm trên chiếc ô tô hai màu, lườm nguýt tôi. Anh ta đang chờ thời cơ để bắt tôi ấy mà. Anh ta nhận ra tôi không phải đến đây chỉ để du lịch, mà là một gã ưa sống đơn độc, một kẻ khả nghi. Nhiều lần anh ta lái xe qua trước mặt chúng tôi lúc chúng tôi đi câu vẻ. Anh ta không nói gì, giả đò không trông thấy chúng tôi, điều này còn tệ hơn ấy chứ.
Cô bé tên June. Phải thú thật rằng tôi rất thích tên nó. Tôi tin Mary nếu còn chắc cũng muốn quen biết nó. Cái mái tóc của nó, một bờm tóc đen, quăn, dày và ánh hung. Thường thì cô bé búi tóc lên rồi buộc lại bằng dây chun. Nhưng khi ra biển, nó thả tóc, cả mái tóc ánh lên dưới nắng để mặc gió thổi tung. Tóc Mary cũng rất dày, nhưng đen nhánh và mượt mà, những lúc búi tóc trông nàng giống như một geisha.
Tôi phải định thần lại thôi. Tôi đến hòn đảo này đâu phải để đi câu vài con cá phèn và tám chuyện với một con bé chưa đến tuổi dậy thì! Tôi đâu phải gã du khách rỗi hơi lượn một vòng các địa điểm cần xem, chụp hình rồi lần lượt đánh dấu, kiểu như: ghế đá của nụ hôn đầu tiên, done*. Ngọn hải đăng ở nơi tận cùng thế giới, done. Con đường của nỗi cô đơn, khu vườn của những hẹn ước, bãi biển có tàu đắm, done, done, done. Rồi lại ra đi khi đã được thiên hạ làm cho cả đầu óc lẫn túi tiền thành rỗng tuếch! Với tôi hòn đảo này là một ngõ cụt không lối thoát, nơi mà người ta không thể vượt qua, sau nó không còn gì nữa hết. Đại dương, có nghĩa là quên lãng!
Tiếng Anh, nghĩa là: đã xong, đã dứt điểm.
Mary, cuộc đời nàng, thân thể nàng, tình yêu nàng đã biến mất, không để lại dấu vết, không để lại lý do. Và cả cô gái ấy nữa, ở Huế, người phụ nữ bị đè ngửa trên nền nhà và không hề kêu rên khi đám lính lần lượt qua cô. Miệng cô chảy máu, đôi mắt như hai vệt tối. Còn tôi đứng nhìn, trên ngưỡng cửa, không cử động, không một lời. Ánh mắt tôi là ánh mắt của kẻ sát nhân. Chính vì những hình ảnh đó mà tôi ở đây lúc này, để tìm ra thứ nắm giữ chúng, chiếc hộp đen giam kín chúng mãi mãi. Không phải để xóa nhòa chúng, mà để thấy được chúng, để không bao giờ thôi khiến chúng tái hiện. Để bước chân vào những dấu vết xưa, tôi giờ đây là một con chó đang đánh hơi tìm lối. Nơi đây hẳn phải có một lý do biện minh cho tất cả những gì đã xảy ra, một manh mối cho những sự kiện khiếp khủng này. Lúc tới đảo, tôi đã bị một cơn rùng mình. Nói đúng theo nghĩa đen là khắp da thịt tôi lông dựng ngược lên, sau lưng, trên cánh tay, trên vai. Một điều gì đó, một người nào đó đang đợi tôi. Một điều gì đó, một ai đó, nấp sau những tảng đá đen, giữa các vết nứt và các khe hở. Hệt đám côn trùng gớm ghiếc kia, hàng nghìn con gián biển đang bò dọc bờ biển tạo thành một tấm thảm lúc nhúc khi thủy triều rút khỏi đê và dải đá ngầm cản sóng. Thời còn Mary, không có đám sâu bọ này - hoặc chúng tôi không để ý đến chúng? Tuy vậy, Mary ghét côn trùng. Đấy là dạng sống duy nhất mà nàng gớm ghét. Một con bướm đêm đủ khiến nàng khiếp đảm, một con rết đủ làm nàng buồn nôn. Nhưng chúng tôi hạnh phúc, và bởi thế lũ côn trùng ấy không lộ diện. Chỉ cần một thay đổi trong cuộc đời, là lập tức những điều ta không biết đến bỗng trở nên cực kỳ rõ ràng trước mắt, và choán lấy ta. Tôi có mặt ở đây không vì một điều gì khác. Để hồi tưởng lại, để cuộc đời tội lỗi của tôi xuất hiện trong tôi. Để tôi thấy được từng chi tiết của nó. Để đến lượt mình, tôi có thể biến mất.
June đang đợi tôi. June muốn hỏi tôi. Đôi lúc tôi muốn hung bạo với con bé. Tôi muốn nói với nó bằng những lời lẽ tàn ác, những lời khiến người ta đau: “Này bé con, ta sẽ giải thích. Ta từng bị đi tù vì tội đồng phạm trong một vụ hiếp dâm một cô gái trẻ trạc tuổi cháu. Vài thằng đã giữ cô ta rồi lần lượt cưỡng hiếp cô ta, còn ta chỉ đứng đó nhìn mà không làm gì. Chiến tranh mà, mọi điều đều được phép. Ta đã ở tù, xem này, ta vẫn còn số tù xăm trên cánh tay trái, vì thế lúc nào ta cũng mặc sơ mi dài tay và khoác áo vest.” Tôi biết rồi mình sẽ nói với cô bé. Tôi ghét bộ dạng ngọt ngào, ghét giọng líu lo con trẻ của nó. Tôi sẽ nói ra để cô bé sợ tôi, để nó hiểu rằng tôi có thể tái phạm, đè ngửa nó ra giữa các mỏm đá và làm bất cứ điều gì tôi muốn với nó, lấy tay bịt miệng nó để nó không thể kêu la, túm tóc mà giữ chặt nó dưới đất, các ngón tay ngoắc vào mái tóc xù của nó, hít thở nỗi sợ từ trong miệng nó! Khi thấy cô bé bên bờ biển, tôi thậm chí vẫn còn cơn thịnh nộ của đêm đen trong mình, con sóng mù quáng từ biển dội vào và lầm rầm không dứt suốt đêm, hòa vào cơn gió lạnh và màn sương mù, cái màn mờ đục bao phủ bầu trời, tắt hết trăng lẫn sao ấy! June ngồi trên bãi đá, mặc váy dài, tóc buông xõa trên vai, cô bé quay lại khi thấy tôi đến, ánh nắng làm làn da nó sáng rực lên và khiến đôi mắt lấp lánh. Còn tôi, tôi đến bên cô bé với bóng đêm đen, mang trên vai những mảnh tơi tả chiêm bao và ác mộng, mang gương mặt xám ngoét, mái tóc hoa râm, như thể vừa bước ra từ một chiếc giường đầy tro.
“Ngài ngủ không ngon à?” cô bé hỏi bằng cái giọng vui vẻ mà tôi ghét. “Sao người già thường hay khó ngủ thế?” Nó đã tìm ra câu trả lời: “Vì họ thường ngủ ngày, thích ngủ trưa nên tối không ngủ được nữa.” Cô bé nói đúng. Hôm nay không phải ngày tôi sẽ kể cho nó các tội ác của mình.