← Quay lại trang sách

Chương 6

Tôi từng mơ Ngài Kyo là bố tôi. Không phải vì nước da và bộ tóc xoăn tự nhiên của ông mà tôi mơ như thế. Mà vì tôi tin ông quan tâm đến tôi như một người bố thực thụ. Thời gian gần đây thằng Jo trở nên hung tợn hết sức. Lúc tan học, nó thường đợi tôi ở góc phố và khoái tìm cách trêu chọc tôi. Khi nó chỉ nói bậy và chửi rủa, tôi mặc kệ và cứ tiếp tục đi. Nhưng bây giờ nó tóm lấy tôi, giả đò bóp cổ và gí chìa khóa chẹt cổ tôi, rồi nó túm tóc và ấn đầu tôi xuống đất cho đến khi tôi phải quỳ xuống. Tôi ứa nước mắt, nhưng cố kìm nén. Tôi không muốn nó thỏa mãn. Tôi không nhớ đã kể chuyện này với Ngài Kyo lúc nào. Ông chỉ nghe, không nói gì, tôi tưởng ông chẳng thèm bận tâm đến chuyện vặt của mấy đứa nhóc bẩn thỉu. Thế rồi một hôm, lúc tan học, khoảng ba giờ chiều, thằng Jo đã đứng đó, túm tóc tôi như mọi lần. Thế là Ngài Kyo đến, ông đi rất nhanh, băng qua đường và đến chỗ thằng Jo, tới lượt ông túm tóc nó và bắt nó quỳ trước mặt tôi. Ông cứ thế túm lấy nó một lúc lâu, thằng oắt vùng vẫy, cố giằng ra để thoát thân, nhưng Ngài Kyo giữ chặt. Ông không cao lắm, như tôi đã nói trước rồi, nhưng tay ông rất khỏe. Tôi đứng lùi ra xa, nhìn cảnh này và thấy tự hào vì có người bảo vệ mình. Vẻ mặt Ngài Kyo lúc đó rất lạ, một vẻ mặt mà trước đó tôi chưa bao giờ thấy, vẻ tức giận, hung bạo, mắt ông sáng lên trên gương mặt u tối, hai tia sáng xanh lục, không lạnh lẽo, mà lúc đó nóng bỏng và sắc lẹm. Rồi tôi nghe thấy ông nói: “Không bao giờ được làm thế nữa, nghe chưa? Không bao giờ!” Ông nói tiếng Anh, thằng Jo chẳng hiểu được gì, nhưng giọng ông gầm lên, tôi có cảm giác như tiếng sấm rền, và thằng oắt run lẩy bẩy khi nghe ông quát. Nhưng tôi lại không sợ. Ngài Kyo khỏe thật, đẹp thật, tôi có cảm giác ông từ một thế giới khác, hoặc từ mãi tít trời cao đến tìm tôi trên hòn đảo này và mang tôi đi khỏi nỗi bất hạnh của tôi. Như thể tôi vẫn luôn đợi ông từ khi còn là một đứa bé, và ông đã nghe thấy những lời cầu nguyện của tôi. Không phải một thiên thần, không phải một phúc thần, mà đúng hơn là một chiến binh, một chiến sĩ không cần đến áo giáp, một hiệp sĩ không cần đến ngựa. Tôi cứ đứng nhìn ông, bất chợt ông thả thằng kia ra, nó lủi một hơi. Còn Ngài Kyo không thèm quay lại nhìn nó chạy mất. Ông nán thêm một lúc, mặt vẫn sầm lại vì giận dữ, đôi mắt xanh trông như những mảnh gương vỡ, và tôi không thể nhìn ra nơi khác. Rồi ông rảo bước bỏ đi, còn tôi hiểu không nên đi theo ông lúc này.

Chuyện xảy ra thế đấy. Tôi không kể cho ai, nhất là mẹ. Nhưng tôi hiểu rằng từ hôm đó mình có một người bạn. Thậm chí là hơn thế, tôi mơ ông là bố tôi, ông đến đảo này để tìm tôi, để một ngày nào đó dẫn tôi theo ông đi thật xa, tới đất nước ông, ở châu Mỹ.

Không lâu sau, khi gặp lại Ngài Kyo, tôi bèn hỏi ông: “Ngài có muốn hôm nào đó qua nhà gặp mẹ cháu không?” Tôi nói thêm: “Mẹ cháu nói tiếng Anh giỏi lắm.” Tôi nói tiếp ngay, để ông không nghĩ rằng tôi nói thế vì phép lịch sự: “Chỉ là nếu ngài muốn như thế thôi, tất nhiên là cháu không ép đâu.” Ông chẳng bảo có cũng chẳng bảo không, ông không trả lời gì, và tôi có chút xấu hổ vì đã hỏi như thế. Vậy nên tôi vội vàng nói với ông về chuyện khác, chuyện câu cá, chuyện những con sò mẹ tôi bán cho các nhà hàng, như thể tôi muốn ông trở thành khách hàng của mẹ và mua bào ngư cho mẹ.

Tuy nhiên, sau chuyện xảy ra ở cổng trường, thằng Jo không bao giờ quấy rầy tôi nữa. Nó vẫn lẩm bẩm chửi mỗi khi tôi đi ngang qua trước mặt, nó gọi tôi là đồ khỉ cái, nhưng có phần dè chừng. Tôi thấy hai con mắt bé tí, xảo trá của nó nhìn quanh nhìn quẩn, rình xem liệu Ngài Kyo có ở gần đó, nấp sau cột cổng, hay khuất trong bóng râm một cánh cửa. Hoặc trong tiệm thuốc, ở ngay ngã tư.

Tôi quên kể cả chuyện này nữa, đó là một sự kiện mới xảy đến trong cuộc sống của Ngài Kyo. Một hôm, trong khi chúng tôi trèo lên mấy mỏm đá, trong cơn gió thốc lên bởi biển động, tôi trượt chân và đầu gối bị trầy xước vì va phải một hòn đá nhọn. Tôi đau, và còn bị chảy máu rất nhiều. Ngài Kyo đã lấy con dao nhỏ dùng để đi câu cắt ra một mảnh áo sơ mi và băng bó cho tôi. Nhìn miếng vải thấm máu, ông nói: “Cháu nên đến hiệu thuốc để họ khử trùng và băng bó cho cháu cẩn thận hơn.” Không có gì phải bàn cãi nữa. Tôi không thể nhảy trên mấy tảng đá, thế nên ông đã bế tôi ra đến đường, và dù cho đầu gối đang đau nhưng tôi vẫn vui vì được ông bế trên tay, ông rất khỏe và tôi cảm nhận được ngực ông kề sát người mình. Rồi chúng tôi đi bộ về làng, và tôi dựa vào ông, cố tình bước khập khiễng để được dựa sát vào cánh tay ông trong lúc bước đi. Tôi chưa từng đến tiệm thuốc của dược sĩ, cô là người mới đến đảo này. Cô xinh đẹp, với gương mặt khá trắng và đôi mắt có quầng. Quầy thuốc của cô rất nhỏ, phía ngoài được che bằng một tấm ri đô vải trắng phải vén lên mới vào được bên trong. Ngài Kyo ở trong hiệu thuốc một lúc lâu trong khi cô dược sĩ rửa vết thương của tôi bằng cồn, và bôi thuốc mỡ lên miếng băng, rồi quấn quanh đầu gối tôi bằng một dải dây vải. Tôi không thực sự đau nữa nhưng vẫn cố làm vẻ nhăn nhó và thở dài để gây chú ý.

Tôi ngay lập tức hiểu ra rằng Ngài Kyo bị người phụ nữ ấy quyến rũ. Thật là lố bịch, nhưng điều đó làm tôi tức giận. Tôi không thích người lớn cư xử như trẻ con. Nhất là, tôi không muốn một người quan trọng như Ngài Kyo để cho một phụ nữ bình thường, cái cô dược sĩ ấy, phỉnh phờ, dù cô ta có xinh đẹp đi nữa. Chuyện đó khiến tôi cảm thấy ông trở nên giống cô ta, ý tôi là một người bình thường, không xứng làm bố tôi. Một người vô vị, nói những điều mà chính họ không tin, rồi cười cợt, ba hoa. Ngài Kyo thì hoàn toàn ngược lại, ông mạnh mẽ, ông có thể cất giọng như sấm rền, ông có thể nhìn bằng đôi mắt xanh lục khiến người ta phải sợ hãi.

Nhưng sau đó, tôi ngẫm nghĩ và hiểu ra rằng chắc hẳn ông đã quen người phụ nữ ấy từ trước, và chính vì thế ông đã can thiệp vào sự việc xảy ra ở cổng trường. Khi Jo kéo tóc tôi, Ngài Kyo đang ở trong tiệm thuốc, chỉ cách vài bước chân. Tôi đã tưởng ông đến từ nơi nào vô định, vị thần hộ mệnh của tôi, nhưng chỉ là lúc ấy ông đang bận nói chuyện với người phụ nữ này. Điều đó làm tôi buồn, nhưng cùng lúc tôi cảm thấy yên tâm, bởi mình đã có một thiên thần hộ mệnh. Một vị thiện thần. Chung quy, cô dược sĩ cũng chẳng có gì quá quan trọng, đó chỉ là một cô gái xinh đẹp nói hơi nhiều. Một phụ nữ bình thường.

Bây giờ khi chúng tôi đã thực sự là bạn bè, Ngài Kyo và tôi, tôi cảm thấy thực sự thoải mái khi ở bên cạnh ông. Chưa đến mức nói chuyện thân mật với ông hay gọi ông bằng tên riêng (mặc dù tôi rất thích cái tên Philip). Mà tôi thấy thoải mái vì được nói những gì mình muốn vào lúc mình muốn. Thí dụ như, tôi bịa ra nhiều chuyện, nhiều giai thoại, để ông khuây khỏa, để làm ông cười. Tôi hát cho ông nghe tất cả những bài hát tôi biết, những bài hát cũ bằng tiếng Anh, Little Boy Blue, Mary Quite Contrary, Old King Cole cứ đòi chiếc bát, cái thìa và ba nhạc công vĩ cầm. Và cả những bài tôi đã nghe trên radio, của Elvis, hoặc của Nina Simone, hay cả những bài trong phim The Sound of Music , vì tôi vẫn thường xem băng phim đó mỗi khi ở nhà một mình. Tôi thấy rõ điều đó làm ông thích thú, gương mặt ông trở nên dịu dàng hơn, đôi mắt không còn ánh thủy tinh ấy nữa, mà mờ nhòa đi. “Cháu có chất giọng hay đấy, một hôm ông nói với tôi. Khi nào lớn, cháu có thể trở thành ca sĩ.” Lời khen ấy làm tim tôi đập thình thịch, hai má nóng bừng. “Ồ vâng, cháu rất thích được làm ca sĩ, tôi đáp. Nơi duy nhất cháu có thể hát là ở nhà thờ, mục sư chơi dương cầm, còn cháu hát thánh ca.” Ông có vẻ quan tâm đến chuyện này. “Vậy thì có thể ta sẽ đến nghe cháu hát vào một Chủ nhật nào đó.” Tôi quá vui sướng, tôi nghĩ vậy, và reo lên: “Vâng, thưa ngài. Ngài hãy đến nhé, ngài đến nhé.” Tới đó, ông bỗng sa sầm nét mặt. “Có thể, ta sẽ tới, để xem đã.” Tôi nghĩ mình có đôi chút xấu hổ vì đã thể hiện niềm vui như vậy, nhưng tôi thật lòng tin rằng ông sẽ tới nhà thờ vào lần sau, là ngày Chủ nhật tới đây. Nếu có đến thật thì hẳn ông đã trốn rất kỹ, bởi tôi đã mất công tìm kiếm mà chẳng thấy ông đâu. Có lẽ ông không thích nhà thờ cho lắm vì tôi để ý thấy mỗi lần tôi nhắc đến nhà thờ, hay mục sư là ông lại nói sang chuyện khác, hoặc im lặng như những con cá chúng tôi câu được. Thậm chí có lần, khi tôi đang nói với ông về trời, về thiên đường, thì ông bật cười khẩy. “Cái đó chỉ là chuyện người ta kể cho trẻ con nghe thôi. Làm gì có ông trời nào.” Tôi không thích khi Ngài Kyo cười nhếch mép như vậy, ông để lộ hàm răng xấu xí, đặc biệt là ông có một cái răng khểnh, cái răng nanh sắc nhọn, một cái nanh chó đúng nghĩa.

Tôi rất muốn đọc được suy nghĩ của ông, muốn hiểu lý do tại sao ông lại như vậy, ủ ê và lặng lẽ, đôi mắt ánh lên nỗi buồn. Nếu như ông quả thật là bố tôi, tôi sẽ có thể hiểu được về cuộc đời ông, tôi sẽ biết cách hỏi han, an ủi và làm ông cười. Thay đổi suy nghĩ của ông. Chia sẻ câu chuyện của ông. Đôi khi ông khiến tôi nghĩ đến cái chết. Tôi nghĩ về điều sẽ xảy ra nay mai, ông sẽ không còn ở đây nữa, cả mẹ tôi cũng vậy. Tôi nghĩ đến việc mình sẽ đơn độc, và không bao giờ tôi còn được gặp một người như ông nữa, không bao giờ còn có cơ hội mơ về bố nữa.

Nhưng may sao việc đó không kéo dài. Tôi nghĩ ra thứ gì đó để làm ông khuây khỏa, một trò chơi, một câu đố. Một câu chuyện vui trong vùng. Và đây là câu chuyện tôi đã kể cho ông nghe vào một chiều Chủ nhật, khi chúng tôi ở trên đỉnh vách đá, ngồi giữa những bụi hoa trà:

CÂU CHUYỆN VỀ CON BÒ

Ngày xưa trên một hòn đảo

Hòn đảo không có súc vật, cũng chẳng chim chóc

Chỉ có những người đàn ông và đàn bà

Người dân ở đây buồn chán, vả lại họ cũng chẳng có nhiều thứ để ăn

Chỉ có khoai lang và hành tây

Nhất là vào mùa đông thì thật buồn vì đêm dài

Trời lạnh, nhiều gió, và mưa, rồi sương mù

Một hôm, có một người đến đảo

Một du khách ngoại quốc giống như ngài

Không ai biết tên ông ta là gì

Đó là một người đàn ông thật kỳ lạ

Ông cao lớn, khỏe mạnh, với gương mặt dài và đôi mắt vàng đáng sợ

Ông ăn vận chỉnh tề choàng áo khoác dài và đội mũ đen

Ông không nói chuyện với ai bao giờ

Và nếu có nói thì giọng ông rất to và trầm, khiến tất thảy đều sợ

Một đêm, người đàn ông ngoại quốc biến mất

Một đêm sương mù

Một đêm mà người ta sợ phải ra ngoài vì có thể bị rơi khỏi vách đá

Và dân trên đảo nghe thấy một tiếng thét

Đó là giọng của người đàn ông ngoại quốc

Giọng ông vang vọng trong sương mù

Và người ta còn nghe thấy tiếng bước chân trên đường phố

Những bước chân lang thang, lọc cọc, lọc cọc

Sáng ra, sương tan

Người ta trông thấy một con bò giữa đồng

Một con bò đen thật đẹp

Chính là người đàn ông ngoại quốc ấy đã biến thành bò

Đây là lần đầu tiên người ta nhìn thấy bò trên đảo này

Vậy là dân đảo không còn sợ nữa

Họ hỏi xin sữa của bò và trẻ con đã có sữa uống

Chuyện là thế đấy

Bây giờ, mỗi khi trên đảo có sương mù

Một người nào đó lại biến mất

Và sáng hôm sau lại có thêm một con bò

Vậy nên ngài phải rất cẩn thận khi có sương đấy

Vì ngài là người ngoại quốc mà

Ngài Kyo lắc đầu: “Cháu đúng là giàu trí tưởng tượng.”

Trong khoảnh khắc, đôi mắt xanh của ông chuyển sang hơi vàng, đúng y màu mắt bò.