← Quay lại trang sách

Chương 9

Tôi thích đàn bà. Tôi thích thân thể, làn da, mùi trên da, trên tóc họ. Suốt những năm tháng trong tù, lúc nào tôi cũng mơ về những thứ ấy. Tôi không thể tin rằng thế là hết, rằng nỗi hổ thẹn sẽ biến tôi thành kẻ bị ruồng bỏ, một gã đàn ông bị kết án sống không đàn bà. Đêm cưỡng bức ở Huế. Bọn lính lấy hết mọi thứ chúng tìm thấy, tượng thờ, bát đĩa, áo thêu, đồng hồ quả lắc, thậm chí cả những bức hình đen trắng đã cũ trong khung, những kinh sách gấp theo nếp. Hàng xấp giấy bạc, hàng túi xu đồng. Tôi bước vào nhà, một tư gia tư sản xây từ thời Pháp, trần cao, sân vuông có một bể nước thả hoa súng làm cảnh. Bọn lính vào trước tôi. Tôi không quen biết chúng. Tôi là một nhà báo tự do của United Press, đang săn ảnh. Tôi đã chụp được cảnh những tay lính thủy đánh bộ mang đi đài hay đồng hồ. Bọn lính không bận tâm tới tôi, thậm chí không thèm nhìn tôi. Chúng đang tìm thứ gì đó, không phải một đồ vật để cướp bóc, mà là một phụ nữ đang ẩn nấp trong nhà. Chúng tìm thấy cô trong gian phòng trống, hẳn là một phòng giặt cũ vì có chiếc bồn đá được gắn vào tường. Tôi dừng lại ở ngưỡng cửa, đợi cho mắt quen với bóng tối, và tôi nhìn thấy cô. Cô ngồi xổm, lưng tựa vào tường, mắt sáng rực, hai tay bó gối như đang chờ đợi. Trong căn phòng nhỏ hẹp trống trải, cái nóng hầm hập, nhớp nháp. Tôi thấy những vết mốc trên tường, chỗ kê những đồ đạc đã bị lấy đi, dấu vết của rèm kéo. Mạng nhện chăng mắc những hình sao màu xám trên trần. Đèn đã bị rứt ra, dây điện đung đưa. Chỉ còn lại cô, người phụ nữ bị nỗi sợ biến thành không tuổi, mái tóc đen búi vội đã xổ sang một bên. Lưng bọn lính to bè, tôi phải di chuyển, bước một chân vào phòng để thấy được khuôn mặt người phụ nữ, đôi mắt cô, tôi cho là cô đã nhìn tôi một lần duy nhất, tôi xin thề, cô không van xin, không kêu gào hay nài nỉ, chỉ có ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt tôi, một ánh nhìn đã trống rỗng, xa xăm, thất thần, chỉ là những viên bi đen trong màu trắng của tròng mắt. Rồi ánh nhìn chao đảo. Trong phòng xộc lên một mùi chua, mùi của mồ hôi và sợ hãi, mùi của bạo lực.

Tôi tới đây, tới đảo này để chết. Đảo là một chốn đáng mơ ước để chết. Một hòn đảo, hay một thành phố. Nhưng tôi không tìm thấy thành phố. Với tôi, mọi thành phố đều là nhà tù cơi nới, với phố xá biến thành hành lang, những ngọn đèn vàng, những quảng trường có tháp canh, những tòa nhà có cửa sổ đóng kín, những khu vườn xơ xác, những ghế xi măng nơi những gã vô gia cư gà gật. Cùng với Mary, tôi đã đi du lịch, đã học lại cách sống. Nàng hát và uống rượu. Nàng là một chốn bình yên. Thân thể, khuôn mặt, giọng nói. Nàng hát cho tôi những bài thánh ca thời thơ ấu, và khi hát, nàng trở lại là đứa bé ấy, dù viên mục sư từng sàm sỡ nàng, một tay nghệ sĩ và một gã điển trai khốn kiếp mà nàng phải bỏ nhà để trốn chạy. Nàng hát cho tôi, nàng đứng trước tôi, được ngọn đèn trong phòng soi sáng, còn tôi lặng người lắng nghe. Rồi một hôm nàng ra đi. Nàng đi vào lòng biển và không bao giờ trở lại.

Đảo này là chốn thích hợp để chết. Tôi biết điều ấy ngay khi chúng tôi đến đây. Mary muốn thăm những ngôi mộ trên đỉnh đồi, những gò nhỏ đơn sơ hình tròn giống như những nấm đất do chuột chũi đào nên. Một chiều, có bầy quạ vây quanh chúng tôi. Hàng ngàn con, chúng lượn lờ trên bầu trời trắng bệch, rồi sà xuống nghĩa địa. Mary chăm chăm nhìn chúng đầy kinh hãi. “Đó là linh hồn những người chết không được chôn cất,” nàng bảo vậy. Tôi cố gắng giải thích rằng quạ chọn chỗ này để được yên ổn, nhưng nàng chẳng nghe tôi. Nàng kể về những người chịu oan ức, tất cả những người đàn ông đàn bà từng bị ngược đãi, bị giết chết. Cái chết lôi cuốn nàng. Nàng, hay tôi, đã chọn nương náu ở hòn đảo này? Từ trên boong tàu, vừa nhìn thấy đảo, dải đất kéo dài tới một ngọn đồi đen lẻ loi, nàng đã siết tay tôi. “Đây rồi, đây chính là nơi em mong đợi.” Tôi không hiểu điều nàng muốn nói, nhưng về sau thì rõ rành rành. Nàng tìm kiếm một nơi ở tận cùng thế giới, một mỏm đá, một nơi trôi dạt để tiêu hủy nỗi tuyệt vọng. Nàng cần hòn đảo này, chứ không cần tôi, để hoàn thành định mệnh của mình, định mệnh mà nàng đã tưởng tượng ra. Dù tôi có là một tên tội phạm, một kẻ trộm cắp hình ảnh, bị kết án tù vì tòng phạm trong một vụ cưỡng hiếp, thì với nàng cũng vậy thôi. Một hôm nàng đã vừa cười vừa bảo tôi thế. Đôi mắt nàng tối sầm, hẳn là nàng đã bắt đầu căm ghét tôi: “Anh, kẻ tra tấn.” Tôi đã không kể với nàng những gì mình thấy, những vụ dìm tù nhân xuống nước, những mũi tiêm gây mê, những cú sốc điện. Nhưng nàng đoán ra, hẳn là những nạn nhân biết cách nhận ra những tên đao phủ.

Tôi thích thân thể đàn bà. Khi chạm vào làn da ấm, mềm, khi lướt qua núm vú, khi nhấm nháp từ đầu lưỡi những cảm giác sâu kín, cấm đoán, khó tả, tôi cảm thấy sức mạnh hồi sinh trong mình, trong cơ bắp, không chỉ ở dương vật mà khắp thân thể, trong trí não, và lên tới tuyến ấy, điểm mút ấy, tôi không biết tên, nó nằm ở chẩm, ở điểm giao nhau giữa cột sống và sọ. Không có ham muốn này tôi chẳng là gì hết. Cuộc đời, tác phẩm, năm tháng trong trại giam không dạy được gì cho tôi. Nhưng một đêm, chỉ một đêm ở gần thân thể đàn bà cho tôi cả nghìn năm! Ở đây, trên đảo này, một chốn gần cái chết, tôi nhận thấy sức mạnh của ham muốn rõ hơn ở nơi khác.

Tôi đã tới để chết, có lẽ vậy. Tôi không biết nữa. Để tìm ra nơi trung chuyển tới hư vô, thế mà sự sống lại hồi phục nơi tôi. Ở tuổi tôi, tôi không còn tin vào chuyện này nữa. Tôi không hy vọng điều thần kỳ nữa.

Tuy nhiên, mỗi đêm, trong khi gió thổi và bão rít qua khe cửa chính cùng cửa sổ, tôi lại vén tấm màn che màu trắng và tôi khám phá thân thể người đàn bà, trần truồng trong ánh sáng lờ mờ. Tôi nằm bên cạnh cô, trên tấm nệm trải ngay xuống sàn, giữa những lọ dầu long não và hương thảo, tôi ngắm làn da cô được chiếu sáng bằng ngọn đèn nhỏ mà cô thắp lên tỏ ý rằng cô chờ đợi tôi. Tôi không biết tên cô. Cô đã bảo tôi vào hôm đầu tiên và rồi tôi quên mất. Tôi đã bịa một cái tên để nói với cô. Cô không biết gì về tôi và tôi không biết gì về cô. Tôi biết rằng cô đã kết hôn, đã có con. Tôi hiểu ra điều đó vào lần đầu tiên thấy cô, qua cách cô băng bó đầu gối cho June. Những động tác chậm rãi, của người mẹ, nụ cười dễ mến. Với tôi thì cũng thế thôi, đó không phải điều tôi đến tìm kiếm. Có thể nói là chúng tôi không trò chuyện với nhau. Chúng tôi làm tình, nhiều lần, theo đủ mọi tư thế. Sau đó tôi nằm nghỉ bên cạnh cô, tôi lắng nghe âm thanh của gió trên mái tôn lượn sóng. Tôi ngủ một chút, rồi dậy không gây tiếng động và trở về khách sạn. Một ngày, thêm một ngày...