← Quay lại trang sách

Chương 10

Tôi đã nhìn thấy điều không nên thấy. Chủ nhật, khoảng ban đêm, tôi từ biển về. Trời u ám, thời tiết của những cơn dông, với gió lốc, biển động, những người đàn bà của biển không đi mò bắt, khách du lịch rời đi sớm bằng chuyến phà chiều. Tôi lang thang trên đê với hy vọng gặp Ngài Kyo lần cuối, trong chiếc áo vải dầu mới màu hoàng yến. Những nhân viên bến cảng đang ở trong quán rượu, họ vừa nốc cạn mấy chai bia vừa hút thuốc, những tấm cửa kính bị trét một lớp hơi nước nhầy nhụa. Mấy con chó nằm ngủ mũi rúc trong bụng, vắt vẻo trên đống thùng gỗ để khỏi thấy cái ẩm ướt của đất. Các cửa hàng trong làng đã đóng cửa, thậm chí cả quán cà phê-pizza, trước cửa có tấm biển thông báo: tôi sẽ trở lại sau một giờ nữa, thế nhưng chắc chắn là đến mai quán mới mở cửa. Điều này làm tôi phật ý, bởi vì tôi không thể uống cà phê, mấy quán cà phê ngoài cảng sẽ không bán cho tôi. Hơn nữa, đám khách sẽ cười nhạo tôi, họ thích chỉ có đàn ông với nhau, họ sẽ không bao giờ chấp nhận một con nhóc nhìn họ khi họ say. Tôi cũng không thể về nhà, vì hôm nay là ngày mẹ ở nhà cùng gã bồ xem ti vi, mấy trò chơi hoặc phim truyền hình não nuột. Vậy là không biết tại sao, tôi đi về phía hiệu thuốc. Những bước chân cứ dẫn tôi đến đó mà tôi không chủ ý, tôi cho đó là do bản năng, như thể xuôi theo một sườn dốc.

Hiệu thuốc đóng cửa, tấm màn che màu trắng phấp phới trong gió sau cánh cửa, nhưng tôi thấy có ánh sáng lờ mờ ở gian sau cửa hàng nên tôi đi vòng ra phía sau, bước đến bên cửa sổ mà không gây tiếng động. Tôi nghe thấy tiếng người nói, những lời thì thầm, tôi cố hiểu xem ai đang nói. Qua kẽ mành, tôi nhìn thấy ánh đèn leo lét, không phải bóng điện, mà là ánh sáng vàng của nến. Đây là nơi cô dược sĩ xếp những thùng thuốc, dầu gội, nước xức. Cánh cửa chống bão không đóng, đó là cánh cửa gắn lưới sắt để ngăn côn trùng vào nhà mùa hè khi trời nóng. Nó hơi rít khi mở ra, nhưng tiếng cọt kẹt bị chìm lấp giữa tiếng gió trên mái tôn. Tôi có cảm tưởng mình đang phạm tội, và tôi hầu như không dám động đậy. Tôi không cố mở cánh cửa thứ hai. Chính sau cánh cửa ấy có tiếng người nói và ánh nến.

Tôi đứng im một lúc, tai áp vào cánh cửa, mà không biết mình sẽ làm gì. Bỏ đi, quay lại với đêm tối và màn mưa. Tim tôi đập thình thịch, tôi cảm thấy ruột thắt lại. Đã lâu rồi tôi không bị như thế này, kể từ ngày còn bé tẹo khi ngóng đợi mẹ đi mò bắt về. Ngày ấy trời cũng mưa và gió, cũng tiếng nước chảy bên ngoài, và tôi tưởng tượng những con quái vật biển nắm tóc mẹ để lôi mẹ xuống đáy sâu. Tôi ở đây, trong khoảng phòng hẹp, một nơi mà tôi không nên vào, lắng nghe tiếng động bên kia cánh cửa, đúng là những tiếng thở và tiếng kêu khe khẽ, tiếng cười nhỏ, không phải ti vi, không, mà rõ ràng là thật. Tôi khuỵu gối rồi dán mắt vào lỗ khóa. Tôi không nhận rõ được ngay, bởi vì khi bạn nhìn qua một cái lỗ nhỏ như thế, bạn bị lóa mắt, và rìa lỗ cứ dịch chuyển như mí mắt chim vậy, bên này sang bên kia, từ dưới lên trên. Bên trong chái nhà được chiếu sáng bằng một cây nến đặt trên đĩa. Trong ánh sáng chập chờn tôi nhìn thấy một thứ kỳ lạ, tôi không hiểu được tức thì cho dù có biết ngay đó là Ngài Kyo và cô dược sĩ. Tôi muốn lùi lại, bỏ đi, nhưng không cưỡng nổi, mắt cứ dán vào lỗ khóa và tôi nhìn. Ngài Kyo, tôi không thực sự nhận ra ông, bởi vì ông nằm ngửa, chân duỗi thẳng và đây là lần đầu tôi nhìn thấy cẳng chân ông, to bè, cơ bắp, da sẫm màu phủ lông xoăn, còn hai bàn chân có vẻ rất to, gan bàn chân hồng, những ngón chân xòe rộng ra. Ở trên ông, con mụ khốn kia trần như nhộng, cũng nằm ngửa, cô ta cùng với chân Ngài Kyo tạo thành một góc vuông. Song cô ta lại đặt bàn chân xuống nền còn thân hình ưỡn cong, đầu ngửa ra sau, mái tóc nâu xõa xuống nền gạch, đôi cánh tay gầy dang ra, và tôi nhìn thấy phần da trắng ở bụng và hông cô ta, những vòng xương sườn, hai bầu vú nặng hơi choãi ra, và cần cổ dài với phần yết hầu hơi lộ, như đàn ông, nhưng bộ phận sinh dục của cô ta thì đúng là của nữ, khum khum, với một chòm lông đen dựng đứng như mào gà! Tôi nhìn thấy tất cả rất rõ, dù tranh tối tranh sáng, tôi để ý từng chi tiết, từng hình bóng, từng nếp da. Tôi không nhìn thấy ai quen biết nữa, chỉ là một người đàn ông với một người đàn bà. Cùng nhau họ giống như một động vật không tồn tại trên trái đất, một loài cua-nhện tám chân, trắng và đen, lông lá từng phần, gần như không đầu, đang cử động chậm rãi, chậm rãi, tại chỗ, không tiến lên, xoay quanh chính nó, trượt và xoay, những bàn chân chống xuống nền gạch, những cánh tay dang rộng, thở, thì thầm, thở, thở dài... Còn tôi lại dán mắt vào lỗ khóa! Và con vật tiếp tục cử động, chậm chạp và uể oải, tôi thấy da thịt nó rung lên dọc hai đùi, bụng phồng lên rồi xẹp xuống, lộ một lỗ đen mở rồi khép, và ngực ngửa lên, cổ căng ra với nhịp lên xuống của yết hầu, và nó khẽ rên rỉ, và nó rì rầm với giọng trầm, giọng kép, nhưng không nói thành lời, chỉ là những tiếng làu bàu, tiếng khọt khẹt, tiếng của loài vật thở, tiếng của bò trong đêm, tiếng chó chạy, tiếng sò khép lại khi triều xuống, tiếng chết chóc khi con dao đâm sâu vào đầu cá. Và mắt tôi dán chặt hơn nữa vào lỗ khóa! Tôi không còn hiểu điều mình đang thấy nữa! Những người này là ai, những cẳng chân kia của ai, những cánh tay kia của ai, những sợi tóc rủ trên nền gạch kia của ai, những giọng nói kia, những tiếng rên kia, những tiếng thì thầm kia của ai? Của ai? Tôi không biết mình đã bỏ đi thế nào. Giật lùi, bò bằng cả chân lẫn tay, hoa mắt vì ánh nến rọi luồng hình ảnh dập dồn qua lỗ khóa. Trong vài giây, tôi bước trên những con phố lộng gió, hai tay dang ra, mắt không thấy gì.