← Quay lại trang sách

Chương 11

Trong hõm đá, tôi còn nhớ, đó là nơi tôi chờ đợi mẹ, khi mẹ quyết định trở thành một người đàn bà của biển. Gió thổi trên đầu tôi, sóng đập mạnh lên dải đá ngầm, tôi hầu như không nhìn thấy sóng trong ánh ngày mới rạng. Những đường viền màu xám bình thản tiến lên, tôi thường nghĩ đến những con vật nặng nề, đến những đàn bò bước đi cùng nhịp, và khi những mỏm đá sắc nhọn xén mất chân, chúng quỵ xuống, rống lên, mép sùi bọt. Mẹ đã chọn góc này vì ít người qua lại, và vì mới vào nghề nên mẹ không dám lặn ở những góc yên ắng hơn, ở vịnh phía Bắc, hoặc chỗ gần con đê. Tại đây mẹ đã nhìn thấy những con cá heo lần đầu tiên, những bóng sẫm lướt gần mẹ, dùng cái mũi to hít ngửi những ngọn tảo dưới đáy trong khi mẹ nhấc những hòn đá để lấy bào ngư khỏi nơi trú ẩn. Thậm chí mẹ còn khẳng định một con cá heo đã bơi cùng mẹ thuở ban đầu, để chỉ cho mẹ nơi ẩn náu của những loại ốc quý. Sau đó, khi mẹ quyết định mò bắt cùng với những người khác, mẹ không bao giờ gặp lại con cá heo đó nữa.

Bão kéo dài. Gió thổi mạnh liên tục từ phía Đông, đem mây đến, xua mây đi, lại kéo mây tới, nhiều đám mây khác vần vũ phía chân trời. Những người đàn bà của biển nghỉ chờ biển lặng. Trên đài, người ta nói đến một trận đại phong ba, một quái vật có thể nuốt chửng cả đất liền lẫn các hòn đảo. Tôi ước đây là ngày tận thế. Tất cả sẽ biến mất, chỉ còn lại mẹ và tôi, chúng tôi bập bềnh trên một bè gỗ, một cánh cửa lớn bung ra từ đâu đó, đi tìm một hòn đảo mới. Trong giấc mơ của tôi, nơi chúng tôi sống không phải hòn đảo đen đúa này, mà là một bãi cát trắng với những hàng dừa, một bầu trời êm ả và quang đãng. Nhưng tất nhiên một nơi như thế không tồn tại.

Hình như Ngài Philip Kyo đã rời Happy Day , tôi không gặp lại ông nữa. Ông đã ghé qua để chào tạm biệt tôi, ông chỉ để lại một lá thư, trong đó ông chúc tôi may mắn trong cuộc sống. Tôi đọc thư, vò nát rồi vứt bỏ. Những lời nói có ý nghĩa gì khi người ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau? Tôi căm ghét kiểu xã giao lịch thiệp và cách hành xử chuẩn mực. Tôi căm ghét những diễn văn chính trị và những bài học đạo đức. Ở nhà thờ, mục sư David đã đọc câu chuyện về Jonas, có lẽ ông nghĩ là rất đúng lúc, với trận phong ba đang đến gần. Dù không tin chuyện đó nữa, nhưng tôi vẫn rất thích một số đoạn, được kể bằng giọng trầm rất hay của mục sư:

Trong cơn tuyệt vọng, tôi đã khẩn cầu Thượng đế và Ngài chấp thuận.

Từ địa ngục tôi đã kêu thét và Ngài đã nghe thấy tiếng tôi.

Ngài đã quăng tôi xuống vực thẳm, giữa biển khơi, và những dòng nước cuốn quanh tôi.

Tất cả các con sóng xô qua tôi.

Khi trời sáng hẳn, tôi chậm rãi mặc đồ lặn. Tôi cởi quần jean và áo pull, tháo giày, tôi xếp cẩn thận tất cả vào một góc gần như khô ráo, dưới một mái đá, và tôi đặt một viên đá lên trên để gió không mang thứ gì đi mất. Tôi mặc bộ đồ lặn bằng cao su màu đen, nó hơi lúc lắc ở vai và trên bụng, nhưng tôi to cao hơn mẹ, hai tay và hai ống chân ôm khít da tôi. Ngay lập tức tôi cảm thấy nhiệt khí từ huyết mạch lưu thông bên trong bộ đồ lặn, điều đó cho tôi năng lượng để tiếp tục. Tôi thắt chiếc đai chì. Đôi giày của mẹ quá nhỏ, nên tôi thích để chân trần hơn, ngay cả khi đá ở rìa nước sắc nhọn. Tôi đeo mặt nạ vào. Không cần mũ trùm. Dẫu sao, tóc tôi cũng quá dày, và tôi thích thú với ý nghĩ chúng phất phơ xung quanh tôi như những nhánh tảo.

Tôi đi xuống biển, và ngay lập tức, những con sóng ôm lấy tôi. Chân tôi nhấc lên khỏi những viên đá nhớt nhúa, tôi trườn trên mặt nước, theo hướng mặt trời mọc. Tôi cảm thấy một làn sóng hạnh phúc, tôi sắp ra đi, tôi đến với nơi tận cùng thế giới. Tôi sắp gặp người đàn bà mà Ngài Kyo từng kể, tôi tin chắc cô đang đợi tôi, cô sẽ nhận ra tôi. Sóng chậm và mạnh, tôi phải lặn xuống để vượt qua chỗ sóng đánh vào vách đá. Nhưng biển nhẹ, lấp lánh sao, biển chảy và mang tôi đi trong một dòng nước mạnh, biển làm láng mượt thân hình màu đen của tôi, làm láng mượt mặt và tóc tôi, biển vây quanh tôi bằng sự hiện hữu thân tình. Biển không ngọt ngào, biển đắng và hắc, biển mở ra rồi khép lại những thung lũng âm u, những bí ẩn, những đớn đau. Rốt cuộc tôi những muốn gặp cô gái trong giấc mơ của tôi, to béo, trắng nõn, nằm dưới đáy nước trên tấm thảm bằng tảo, muốn cảm nhận trên người mình ánh mắt trong suốt của cô, ánh mắt biếc màu hồ thủy. Những đám mây mang mưa bay ngang sát mặt biển, rắc xuống từng vốc hạt mưa, tôi ngửa mặt và há miệng để uống nước ngọt, tôi thả mình nổi trôi giây lát, tôi là một mẩu gỗ mà sóng đu đưa. Đai lưng giắt chì kéo tôi xuống phía dưới, tôi từ từ đi xuống lớp cỏ đang phất phơ trong làn gió đáy biển. Ánh mặt trời dần choán đầy biển, chiếu sáng những vật lấp lánh như vàng, đá trắng, san hô. Tôi lộn nhào, hai tay dang rộng, tôi bay dưới bầu trời rạn vỡ của mặt biển.

Một cái bóng lướt qua, một cái bóng nhạt màu, và tim tôi run lên vui sướng bởi tôi nhận ra con cá heo mà những người đàn bà của biển thường nói đến, con cá heo của bà lão Kando. Đấy cũng chính là con cá heo đã chào đón mẹ tôi từ cách đây rất lâu, khi mẹ mới đến đảo này. Nó lại gần, trườn qua, quay tròn và xoay tít, mắt nó nhìn tôi, một hòn bi lấp lánh giữa mí mắt nhăn nheo. Tự nhiên tôi thấy vui vì có ngay tắp lự lời đáp cho câu hỏi mình từng đặt ra với bà lão Kando: đen là màu mắt của nó. Con cá heo qua ngay đằng sau tôi. Nó dừng lại, bơi tại chỗ, mõm hướng lên trời. Mình nó hơi nghiêng, theo chiều ánh sáng. Nó đợi tôi. Nó muốn chỉ cho tôi, cả cho tôi nữa, nơi ẩn náu của đám bào ngư giữa những hòn đá. Khi tôi ngoi lên mặt nước để thở, nó cũng ở đó, bên cạnh tôi, nó phì ra hơi thở bị nén, còn tôi, tôi kêu lên, tôi bật ra cái tên của mình theo ngôn ngữ những người đàn bà của biển, theo ngôn ngữ cá heo, eeeaarh - yaaarh ! Giờ đây, tôi sẽ không bao giờ có cái tên nào khác. Ngày đã rạng hẳn, những tấm màn mưa đã vén lên dưới ánh mặt trời, bọt sóng lấp lánh dọc bờ biển, hòn đảo ở xa xa, giống như một con tàu đen to lớn, tôi biết mình sẽ không quay về đó nữa, tôi biết mình sẽ không bao giờ gặp lại tất cả những con người đó nữa, những sinh vật bé nhỏ của làng, của trường học, của quán cà phê, những con người yếu đuối, những con thú với thân hình mềm nhũn đang giao phối trong phòng sau cửa tiệm, tôi luyến tiếc mẹ, nhưng tôi phải ra đi, mẹ sẽ hiểu, mẹ sẽ không bao giờ ngừng yêu tôi.

Tôi đi xa, và sâu, tôi sẽ gặp lại cô gái đang nằm dưới đáy nước, tôi sẽ gặp lại đôi mắt mở của cô ấy, tôi sẽ đến với tất cả những người con gái đã biến mất, tất cả những người con gái đã bị bỏ rơi. Tôi sắp lặn, tôi nín hơi, tôi từ từ chùn xuống do sức nặng của chiếc đai, tôi thấy đáy biển sặc sỡ muôn màu, những ngọn tảo xanh, nâu, đỏ, những dải ruy băng dài rập rờn, những con sao biển ánh lên trong cát đen, những con cá sọc vằn, những con mực trong suốt. Tôi sắp thiếp ngủ mãi mãi, hai mắt mở ra trước cái chết. Tôi sắp thay đổi, tôi sắp trở thành một người chết đuối, một người khác, Philip Kyo muốn thế, ông đã cho tôi quá khứ của ông, ông đã lấp đầy tim tôi bằng ham muốn và đắng cay, ông đã giải phóng mình trong tôi, ông đã choán đầy tôi bằng số phận của ông. Và tôi chìm xuống đáy, đầu ngửa ra sau, trong ánh sáng trắng ban ngày, trong sự tĩnh lặng đầy những lời thầm thì. Tôi dang đôi cánh tay, tôi xòe bàn tay, tôi lặn ngửa. Và tôi cảm thấy một làn da áp vào mình, một làn da màu xám mềm mịn, ấm áp, quen thuộc, bao lấy tôi và ôm tôi vào trong, một làn da rất êm dịu, rất mạnh mẽ, một thân hình trơn nhẵn ôm tôi và đưa tôi về với ánh ngày, với ánh sáng mặt trời, và khi tôi ra khỏi biển, tôi nghe thấy tiếng kêu của nó, khàn khàn, cao vút, tiếng kêu của mẹ tôi, và đến lượt mình tôi ngửa đầu rồi phát ra tiếng kêu, tôi mở họng, tôi nôn ra nước biển và tôi kêu tên của tôi, cái tên duy nhất của tôi. Eeeaarh-yaaarh !