← Quay lại trang sách

Chương 12

“Anh bạn tôi bỏ đi.” Cô ấy không kêu la, không trách giận. Cô chỉ ngồi bệt dưới đất, trong phòng sau cửa tiệm nơi chúng tôi đã làm tình.

Khi ấy là buổi tối. Những tối khác, mọi sự bắt đầu quanh giờ này, khi bầu trời còn sáng và bóng tối ra khỏi nơi ẩn nấp rồi lan tỏa trong các ngôi nhà. Tôi không cần giải thích, cô đã biết. Đây là lợi thế khi sống trên một hòn đảo, mọi chuyện đều được biết rất nhanh.

Cô đã không thắp những ngọn nến thơm. Chỉ một bóng đèn trần trụi lủng lẳng nơi đầu dây, nơi những con bướm đêm lao vào và tự thiêu. Chúng tôi không trò chuyện với nhau. Chúng tôi có thể nói gì chứ? Vả lại, chúng tôi chưa bao giờ thực sự trò chuyện. Chỉ vài lời bâng quơ, vài câu pha trò, vài lời ngọt ngào để mơn trớn nhau, vài lời để khám phá những thói trụy lạc của chúng tôi cũng nên. Hoặc giả vài tiếng kêu khẽ, vài tiếng làu bàu nho nhỏ, vài hơi thở và vài cái liếm nhẹ. Cứ như thể cô không có tên vậy. Vì chúng tôi người nọ chẳng có tên với người kia, có phải như thế nghĩa là chúng tôi không tồn tại? Cô gái Huế không có tên, cả cô ấy cũng vậy. Những tên lính hãm hiếp cô không phải là người, mà chỉ là những cỗ máy chiến tranh. Tôi nhìn người đàn bà này, ngồi xổm trong gian phòng nhỏ ngổn ngang thùng các tông, tôi có cảm tưởng như mình đang quay trở lại ba mươi năm về trước, trên ngưỡng cửa gian phòng u tối ấy lúc tội ác chuẩn bị diễn ra.

Tôi không thể ngồi với cô ấy. Tôi không thể làm gì khác ngoài đứng im, nhìn cô ấy, còn cô không nhìn tôi, cô đã quay mặt vào tường. Cuộc đời thật cay đắng. Cuộc đời không bao dung, trừ đôi khi, nhờ phép mầu, khi ta gặp được ai đó mà ta không được chuẩn bị để gặp, một thiên thần, một thiên sứ, một người thân quen với Thượng đế.

Cô ấy, ở đây, trong hang ổ dược sĩ của mình, với những bình những lọ và dầu gội, cô ấy chẳng là sứ giả của thứ gì hay của ai, cô không biết đến thiên đường. Cô chưa bao giờ bơi giữa biển để gặp một con cá heo, cô chưa bao giờ bơi qua eo biển. Cô là một người đàn bà như mọi người đàn bà, không tốt hơn cũng chẳng xấu hơn. Cô là một thân thể, tôi từng rất thích làn da cô, mùi da cô, có gì đó hăng hắc và khát khao, khi ham muốn trào dâng trong cô, khi tôi nghe hơi thở cô trở nên gấp gáp, tiếng rên trong họng cô, tiếng tim đập trên động mạch cổ, mồ hôi dán chặt chúng tôi với nhau và phát ra tiếng lẹp nhẹp lúc chúng tôi tách rời nhau. Vì tôi phải đi, nên tôi bứt khỏi thân thể cô, tôi rút lui, và tôi cảm thấy sự trống trải xâm chiếm gian phòng nhỏ, trống trải, lạnh lẽo, nhưng bất kỳ cảm giác nào khác chỉ có thể là hão huyền. Không gì ngăn cản được cái chết, tội ác, cô đơn. Tôi đi đây.

Cô đã ôm quắp lấy chân trái tôi. Tôi đứng, nửa quay ra cửa, và cô đã ôm lấy chân tôi, một hành động con trẻ giữ tôi đứng im một lúc. Cô không nói. Tôi nhìn mái tóc đen của cô ánh lên những sợi bạc, vai cô, chân cô trông nghiêng, hơi thô một chút, nhưng đầu gối thật tròn trịa. Tôi cúi xuống, gỡ tay cô ra, từng ngón một, như thể tháo dây thừng. Tôi nói với cô nhẹ nhàng, nhưng không giải thích gì, vô ích thôi, vì cô biết tôi đến nói với cô điều gì. Đây là phần kết cho cuộc đời tôi ở nơi đây, cho cuộc sống ban đêm của chúng tôi trong cửa tiệm của cô, đối với cô, thời gian sẽ tiếp tục, không có tôi, không có những kỷ niệm, để làm gì cơ chứ? Cô thuộc về đảo, cô là của những hòn đá này và những cánh đồng khoai này, cô là của những người đàn bà mò bắt bào ngư này, ngay cả đám chim cốc cũng quan trọng hơn đối với cô. Hai bàn tay cô tuột ra sau, cô ngồi xuống, quay lưng lại cửa khi tôi rời khỏi căn phòng và bước vào đêm đen.

Từ cầu phà tôi nhìn bờ đảo xa dần. Đêm đã buông, đêm mùa đông, giữa bão tố và muộn phiền bình lặng. Tôi đã tới đảo khi nào? Cách đây ba mươi năm, mọi sự đều khác. Khi ấy tôi ngỡ mình tái sinh. Nhưng đã chẳng điều gì được cứu vãn.

Ông chủ của Happy Day không để tôi lựa chọn: “Đi ngay bây giờ, hoặc cảnh sát sẽ để mắt đến ông.” Hình như ở đây người ta bỏ tù những kẻ ngoại tình. Nhưng tôi hiểu rõ đây không phải là lý do để đuổi tôi. Dần dần, từng mảnh ghép đã được đặt vào đúng chỗ. Tôi đã không dè chừng, nhưng quá khứ đã dâng lên, chẳng một ai quên. Phiên xử ở tòa án binh, nhà tù, lang thang. Mary, và rồi bây giờ là June, đứa trẻ bị làm cho hư hỏng. Dường như tôi là kẻ bị nguyền rủa.

Tôi đã muốn gặp lại June trước khi ra đi. Qua những người đàn bà của biển bán sò ốc cho nhà hàng khách sạn, tôi biết được rằng cô bé suýt chết đuối. Cô bé đã được các bà mò bắt sò ốc cứu vừa kịp lúc, do mẹ của June hô hoán. Khi họ lôi cô bé lên bờ, nó đã ngừng thở, nhưng mẹ June liền thực hiện các động tác cần thiết, bà hà hơi thổi ngạt, và June đã hồi tỉnh.

Khi đến nhà cô bé, tôi thấy cửa đóng. Tôi gõ cửa, và sau một lát, giọng mẹ June trả lời qua cánh cửa: “Hãy đi đi. Thưa ông, xin ông hãy đi đi.” Tôi không nài thêm. Trên phố, tôi gặp cái gã kỳ cục sống ở nhà mẹ June, tôi không biết tên gã, gã nhìn tôi bằng đôi mắt chó hoang, rồi vòng sang lối khác. Khi tràn qua đảo, bão đã dốc cạn nỗi oán giận trong tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Khi sắp xếp đồ đạc, thậm chí tôi còn bất giác huýt sáo. Một điệu nhạc mà Mary thường hát, thời nàng biểu diễn trong những quán bar ở Bangkok.

Tôi viết cho June một lá thư, trên cuốn vở học sinh. Tôi muốn nói với cô bé tất cả những gì cô bé đã cho tôi, tất cả những gì cô bé đã dạy tôi. Tôi cũng muốn nói rằng cay đắng là một món quà quý, đem hương vị cho đời. Nhưng tôi không chắc cô bé sẽ hiểu, vả lại tôi không thấy có cách nào gửi được cuốn vở cho cô bé, tôi đã giữ nó lại bên mình. Có thể một ngày nào đó, tôi sẽ tìm ra cách đưa cho cô bé. Tại một nơi khác. Ở một cuộc đời khác.

Tôi không chào ai. Tôi thanh toán mọi chi phí ở khách sạn, ông chủ đút tiền vào túi sau khi đã đếm khéo léo như một tay chơi bài poker. Rồi ông ta đóng cửa nhà, và quay lại xem trận bóng chày trên ti vi.

“Oh happy days, oh happy days...”* Tôi tin đó là câu tôi đã hát lâm râm trong đầu khi cuốc bộ về phía con đê dưới mưa phùn. Ngược lại mọi thực tế, trong giây lát tôi đã tưởng tượng June chờ tôi trên bến phà. Tôi ngỡ nhận ra hình dáng cô bé trong số hành khách đang xếp hàng trước cầu lên phà. Nhưng khi đến gần, tôi đã thấy, thay vì một cô bé với mái tóc buông lơi, một bà già nhỏ bé mặt đỏ người béo tròn cười với tôi bằng cái miệng móm mém.

Tiếng Anh, nghĩa là: “Ôi những ngày tốt lành, ôi những ngày tốt lành”.

Tôi ra đi không hối tiếc. Tôi không mang theo cần cũng như bộ đồ câu ngày Chủ nhật. Tôi sẽ không cần chúng nữa. Tôi sẽ chẳng bao giờ phải tìm cách khôn khuây, phiền lụy chốn nhân gian nữa, tôi tự do. Chắc chắn không trẻ trung lắm nữa, không kiên cường lắm nữa, nhưng sẵn sàng giành một vị trí, bất cứ vị trí nào. Tất cả như trong trò chơi dịch chuyển. Ta dịch chuyển một viên sỏi, đối thủ đưa ra một nhánh tảo, một cái lông chim cốc, một vỏ hàu. Và đột nhiên, bất thình lình, ta tìm thấy một viên đá đen, nhẵn thín, mộc mạc, nặng tay, mang lại cho ta chiến thắng.