NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG DANH TÍNH Chương 13
Tôi đang trong thời kỳ lại sức. Ít ra đó cũng là điều mà bác sĩ nói, sau khi ghi nhận con sốt của tôi đã hạ. Sốt 38 độ 2 sáng nay. Những cơn đau trong đầu dịu dần, và vị đắng trong miệng trở nên quen thuộc hơn, hơi giống vị cà phê đen, mà tôi đòi, và mẹ không phản đối nữa. Có vẻ như bây giờ tôi đã lớn. Kỳ kinh nguyệt lại đến, khiến mẹ tôi nhẹ lòng. Tôi tưởng tượng có lúc mẹ đã cho rằng tôi đang chờ đợi một em bé ra đời. Vì mẹ từng trải qua chuyện này, mẹ đã mang thai tôi khi mới mười tám! Cuối cùng gã bồ khốn kia đã ra đi, mẹ tôi đã đuổi gã, khi những người đàn bà của biển chở tôi bằng xe cút kít gắn mô tơ đến tận cửa nhà tôi. Hình như gã đã sán lại trong lúc mọi người cởi quần áo cho tôi, và tôi nổi điên, tôi gào lên rằng gã ta là kẻ đồi bại và một kẻ ấu dâm. Hai mẹ con đã sống không rời nhau tất cả các ngày sau vụ đuối nước của tôi. Mẹ chỉ ra ngoài một lúc để mua đồ ăn, mua cá khô, những hộp thịt bò muối. Do bão, người ta không tìm được những thứ mình muốn trong các cửa hàng nữa. Thậm chí có những thứ sạch bách, như kem đánh răng chẳng hạn. Nhưng cũng chẳng nghiêm trọng, có thể đánh răng bằng xút bicacbonat cũng rất sạch.
Ngày nào hai mẹ con cũng nói chuyện với nhau. Chúng tôi nói chuyện với nhau như chưa từng nói từ hồi tôi còn bé. Mẹ rất đẹp, da không nâu và tóc không xoăn như tôi, da mẹ rất trắng, với mái tóc mượt xen lẫn những sợi bạc. Mẹ bảo tôi nhổ tóc trắng cho mẹ, nhưng tôi từ chối, tôi muốn mẹ đừng mất đi thứ gì, mẹ đừng thay đổi gì.
Đây là lần đầu tiên mẹ thực sự nói chuyện với tôi về bố. “Bố cao và khỏe mạnh như con,” mẹ nói. Mẹ không bao giờ nói tên bố. Mẹ khẽ cười, mẹ bảo đã quên tên bố.
“Sao bố lại bỏ đi? Sao bố bỏ mẹ lại?”
Mẹ ngập ngừng trước khi trả lời. Cuối cùng mẹ nói: “Đàn ông đều như thế. Họ ra đi. Họ không ở lại đâu.”
Tôi hơi bực. Tôi vươn thẳng người, gào lên: “Không đúng! Mẹ không muốn thú nhận điều ấy với con, không phải bố ra đi mà không nói gì!”
Trước tiên mẹ tìm cách làm tôi bình tâm. “Tất nhiên là có lý do, bố mẹ không kết hôn, khi mẹ nói với bố rằng mẹ sắp có con, mẹ muốn bố mẹ kết hôn ngay lập tức, bố đã trả lời rằng bố không thể, rằng không phải lúc. Mẹ đã ngây thơ, mẹ tin rằng bố nói thật. Còn bố, bố đã đề nghị được thuyên chuyển, bố đã rời căn cứ, nhưng mẹ không biết gì cả. Một hôm, mẹ gọi điện thoại, người ta bảo mẹ rằng bố đã đi.” Mẹ cười, cái cười hơi chua chát. Theo thời gian, tất cả đều trở nên khôi hài. “Mẹ đã hỏi xem bố ở đâu, nhưng người ta không muốn cho mẹ địa chỉ, hình như đó là một bí mật đối với quân nhân. Bố ra đi không để lại địa chỉ. Họ khuyên mẹ viết cho bố, rồi quân đội sẽ chuyển thư. Mẹ đã gửi rất nhiều thư. Mẹ còn gửi cả ảnh con khi con ra đời, bố không bao giờ trả lời. Có thể bố đã chết, nhưng thậm chí là vậy thì quân đội cũng không có quyền thông báo.”
Tôi nghe câu chuyện của mẹ, câu chuyện làm tôi hơi run. Ngài Kyo cũng đã ra đi không để lại địa chỉ. Bây giờ tôi hiểu mẹ đã trải qua những gì, mẹ đã yêu tôi đến mức nào nên mới chấp nhận giữ lại tôi, khi cả gia đình bảo mẹ đem tôi cho trại trẻ mồ côi, quên tôi đi để tìm được một người chồng thực sự và tạo dựng một gia đình thực sự.
“Mẹ, con xin lỗi,” tôi nói khẽ. Mẹ ôm chặt tôi trong vòng tay, áp mặt vào mái tóc xù của tôi, còn xoăn hơn so với thường ngày vì đã ngấm từng ấy nước biển. Tôi muốn nhìn vào mắt mẹ, nhưng mẹ ôm tôi còn chặt hơn nữa, để tôi không nhìn thấy mẹ nhăn mặt.
“Tại sao...” Mẹ không cất lời được. “Mẹ không muốn con chết, mẹ quá yêu con.” Mẹ nói vậy khi mặt vùi trong tóc tôi, và điều đó làm tôi buồn cười, bởi vì mẹ chưa bao giờ làm như thế. Ngược lại, cho đến tận bây giờ, mẹ vẫn cứ bảo tóc tôi quá dày, tôi phải đi là tóc, để không giống bố tôi. “Con không muốn chết,” tôi nói. Đó là sự thật, tôi không muốn thế. “Con chỉ muốn bơi xa ra biển, bơi đến tận bờ bên kia đại dương, tận châu Mỹ.” Tôi không thể nói với mẹ về niềm ham thích đối với độ sâu, với màu sắc, mùi hương, những thung sâu, những ngôi sao trên bề mặt khi ta ngửa đầu ra sau. Vả lại mẹ biết rõ tất cả những thứ đó, mẹ là một người đàn bà của biển, và chính là để giống mẹ mà tôi đã xuống nước. Tôi không thể kể cho mẹ về cô gái to béo với đôi mắt mờ đục ngủ trên lớp tảo, dưới đáy biển. Tôi biết người lớn sẽ không tin. Ngay cả Ngài Kyo cũng không tin chuyện ấy, chính vì thế ông đã bỏ rơi tôi. Tuy nhiên chính ông đã cho tôi sự thật, sự thật quá nặng nề với chỉ mình ông, vậy nên một đêm trong lều, ông đã trao tôi tinh thần của ông, sự độc ác của trái tim ông, và giờ đây ông đang nhảy múa trên những con đường, ông quyến rũ những người đàn bà hiền lành và đặt họ nằm trên nền các gian buồng sau cửa tiệm, ông không còn muốn chết nữa, ông tự do. Nhưng tôi không muốn nghĩ đến tất cả những điều đó nữa, bây giờ tôi đã già dặn, tôi phải tự chịu trách nhiệm về bản thân. Tôi ôm mẹ chặt hơn trong tay, và miệng kề tai mẹ, tôi nói: “Con đã gặp con cá heo xám to.” Mẹ hẳn có thể tin tôi, vì mẹ đã được con cá tuyệt vời ấy đến gần một lần. “Nó ở bên con suốt quãng thời gian con dưới nước, chính nó đã giúp con.” Sự im lặng của mẹ nói với tôi rằng mẹ đã nín khóc. Tôi không thích lắm khi người lớn tự thương hại mình, như thế thật buồn nôn. “Chính nó đã cứu con.” Tôi nói những từ này to hơn, bởi chuyện đó không có gì phải bàn cãi. Tôi biết điều mẹ định nói, không, không, con nhầm rồi, con yêu ạ, không có cá heo xám nào hết, đó chỉ là truyền thuyết, chính những người đàn bà của biển đã lặn xuống và đưa con lên. Có lẽ mẹ tưởng tôi bị điên, không nên làm trái ý người điên, không nên đánh thức họ khỏi cơn mơ điên khùng của họ. Nên để họ tiếp tục, nhẹ nhàng, và rồi lại nắm lấy họ, như những chiếc lá khô trôi theo dòng suối.
Nhưng tôi biết mình đã thấy gì. Tôi biết mình đã chạm vào làn da mềm như nhung và ấm áp ấy, và con cá heo đã cõng tôi trên hai vai nó, như có lẽ nó sẽ làm với con của nó, và nó đã dẫn tôi lên tới mặt biển, và đã kêu cùng tôi. Điều đó tôi sẽ không bao giờ quên được. Mẹ thật bé nhỏ và khiêm nhường trong vòng tay tôi, bây giờ chính tôi là người vỗ về mẹ. “Kết thúc rồi, con sẽ không bao giờ xuống biển nữa, kết thúc rồi.” Tôi thì thầm những lời ấy với mẹ một cách thật ngọt ngào, như thể người ta nói với một bé gái. Tôi biết điều đó có nghĩa thế nào: tôi phải đấu tranh chống lại miệng những hang sâu, tôi phải đành lòng với nỗi đắng cay thường ngày trên mặt đất. Tôi phải quên cô gái dưới đáy nước, đôi mắt nhợt nhạt của cô, thân thể bập bềnh của cô. Biển là nơi chốn của cá. Biển cung cấp sò và mực, bào ngư và rong tảo. Thượng đế cho chúng ta quyền lấy thức ăn từ biển. Tôi nhớ tới ông già Jonas, trong truyền thuyết mà mục sư David đọc, ông đã trải những vực sâu, những then cài chặt cánh cửa mở ra mặt đất, và rồi ông đã trở lại từ nấm mộ của mình. Vì điều đó tôi có nghĩa vụ chăm sóc mẹ cho đến những ngày cuối cùng của đời mẹ. Đến lượt mình, tôi ôm mẹ trong vòng tay, tôi vùi mặt vào mái tóc dài mượt mà của mẹ. Tôi cảm nhận thân hình mẹ gầy guộc, mỏng manh, một thân hình đàn ông nhiều hơn là đàn bà. Một thân hình thiếu niên. Tôi nghĩ mẹ đã mang tôi trong vòng bụng chật hẹp này, mẹ đã nuôi tôi với hai bầu vú còm cõi này.
“Mẹ không cần quay lại biển nữa,” tôi nói với mẹ. Mẹ hơi sững lại, vậy nên tôi càng ôm mẹ chặt hơn, và nhắc lại sát bên tai mẹ: “Mẹ sẽ không bao giờ phải đi biển nữa, con sẽ ở bên mẹ, và con sẽ chăm sóc mẹ khi mẹ già.” Và sự châm chọc đã trở lại với tôi, cùng vị cà phê đen mà tôi rất thích, và tôi bỏ giọng kính cẩn thường dùng khi nói với mẹ: “Ngay cả khi bà tè dầm ra giường và cần đóng bỉm cho bà, ngay cả khi phải mớm cho bà ăn như với một em bé.” Hai vai mẹ khẽ rung rung, tôi nghĩ mình đã làm được cho mẹ cười.
Chúng tôi ra đi như thế đó. Vào buổi sáng, trong mưa và gió. Hình như trời cũng mưa giống thế này khi mẹ đến đảo lần đầu, cùng với tôi, em bé dịu trong chăn trên lưng mẹ.
Những chiếc xe bồn, ô tô, xe máy đua nhau lên phà, làm những mảnh ván nát trên lối lên xuống kêu răng rắc. Động cơ gầm lên, mái tôn của con phà rung rung. Mẹ và tôi ngồi dưới sàn phòng hành khách, cùng một nhúm dân đảo vẫn chưa tỉnh ngủ, và một vài khách du lịch uể oải. Trong phòng nóng, hơi nước phủ trên cửa kính. Một thứ mùi kỳ cục của dầu ma dút và thức ăn khiến người ta buồn nôn. Khi phà rời bến, quay đầu hướng ra khơi, tôi không nhúc nhích. Tôi không muốn nhìn hòn đảo màu đen đang lùi xa. Tôi biết mình sẽ không bao giờ gặp lại nó.