Chương 14
Tôi đã giật thót người trước biển.
Tôi còn nhớ, Takoradi, bãi dài cát trắng, những con sóng chậm rãi xô vào bờ, tiếng của biển, mùi của biển. Bibi và tôi, mũ rơm trùm bóng xuống mặt, và bọt sóng sáng lóa dưới nắng.
Con sợ. Tôi đã nói thế với người tôi vẫn ngỡ là mẹ mình, bà hơi giễu tôi. Sợ, cái gì cũng sợ. Không đúng, đâu phải cái gì tôi cũng sợ. Tôi sợ bóng tối, tôi sợ những tiếng động trong đêm, những hình thù đến trong đêm. Tôi ngủ một mình trong phòng ngoài, gần cầu thang. Đệm trải thẳng xuống sàn.
Không hẳn là tôi sợ. Mà đúng hơn đó là cô đơn, một cảm giác cô đơn mênh mang. Bố mẹ tôi ở trên tầng. Bố đã tái hôn ngay trước khi chúng tôi dọn đến ngôi nhà gần biển này. Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng hồi đó, bà ấy đang mang bầu. Bibi đang ở trong bụng bà, khi em ra đời, tôi đã năm tuổi.
Trên bãi biển Takoradi, bố tôi cùng vợ ông, với Bibi trong bụng, và tôi. Chúng tôi là mấy cái chấm nhỏ trên một vùng mênh mông cát trắng, với hàng dừa nghiêng soi và biển xanh biếc. Tôi thì tôi chẳng giữ lại gì khác ngoài cái giật thót giữa lòng mình, kề bên trái tim. Một cái gì đó đang cựa quậy, run rẩy, như một sợi dây thần kinh.