Chương 15
Tám tuổi, tôi được biết mình không có mẹ. Hồi đó, chúng tôi ở một biệt thự ven biển. Cuộc sống dễ dàng. Bố tôi kiếm được nhiều tiền nhờ mua đi bán lại xe hơi. Chúng tôi được mặc đẹp, chúng tôi đi giày hàng hiệu, có túi sắc, đồ chơi. Mẹ của Bibi không đi làm, mà giữ mối trung gian giao nước hoa và mỹ phẩm, được mọi người gọi là “nàng mỹ phẩm”, còn bố tôi gọi giễu là “nàng mẽo phẩm”. Từ ít lâu nay, tôi không còn gọi bà là mẹ nữa, theo bản năng, hoặc giả chính bà đã khiến tôi hiểu rằng bà cũng chẳng thiết. Tôi gọi bà là gì? Đơn giản là “bà”, thế thôi, hay thường xuyên hơn là “bà Badou”. Dù gì, đó cũng là họ của bà.
Chúng tôi, Bibi và tôi, đi học ở trường dòng, tài xế riêng đưa đón chúng tôi mỗi sáng, trên một trong những chiếc xe mới, một chiếc Mercedes, hay một chiếc Audi, hay chiếc Chrysler mọi địa hình. Trường toàn cậu ấm cô chiêu con nhà giàu, con các bộ trưởng châu Phi, đại sứ Liban hay Mỹ. Cuộc sống như vậy lẽ ra có thể kéo dài. Bóng tối duy nhất của bức tranh, ấy là những cuộc cãi vã của phụ huynh. Bibi còn bé quá chưa biết gì, nhưng tôi, hồi đầu, tôi phát sợ. Khi những tiếng rít róng bắt đầu, những ngón chân tôi co quắp lại trong giày, tôi bịt tai lại để khỏi nghe thấy. Về sau, tôi học cách vặn dàn loa hết cỡ, nào rock, nào jazz hay Fela. Tôi náu trong phòng Bibi. Thường thì tôi không được ngủ cùng Bibi, nhưng khi họ bắt đầu la hét, tôi biết sẽ chẳng ai vào đây tìm mình làm gì. “Tại sao bố mẹ lại hét thế?” Bibi hỏi. Tôi trả lời em: “Họ sủa đấy chứ.” Tôi nói thế cho vui, nhưng Bibi không hiểu câu đùa. “Tại sao bố mẹ lại sủa? - Bởi vì họ đã biến thành chó!” Đúng là họ sủa như những con chó đang loạn đả, cái giọng trầm của bố và giọng the thé liến thoắng của vợ ông. Tôi không biết đích xác tại sao họ gây gổ, tôi nghĩ đó là bởi bố có một người đàn bà khác trong phố, chính điều đó làm vợ ông phát điên. Tôi bảo Bibi: “Đừng lo, họ không phải là chó, họ cãi nhau, thế thôi.” Đôi khi, đồ đạc bay tứ tung, những cái đĩa vèo qua cửa sổ và hạ cánh xuống vườn, những cái cốc vỡ tan, cả những đồ mỹ nghệ. Khi chuyện kết thúc, tôi giúp chị giúp việc thu nhặt mảnh vỡ. Tôi xấu hổ. Một vài thứ chỉ bị nứt, hay mẻ, tôi cho hết chị và nói: “Cầm lấy đi Salma, giữ hết đi. Dù gì, họ cũng không cần chúng nữa đâu!” Tôi nghĩ mình có khiếu hài hước từ rất sớm và tôi cảm ơn họ vì điều đó.
Về sau, tôi biết cất vào chỗ an toàn những đồ dễ vỡ, những bình sứ Trung Hoa đẹp đẽ, những đĩa ăn đồ tráng miệng trang trí cây nhựa ruồi, những ly có chân cùng những đồ mỹ nghệ. Tôi cũng đã biết xếp dao kéo cho kín. Ngay khi cuộc cãi lộn bắt đầu, và ngay khi tôi nhận ra rằng nó có chiều hướng xấu, mà hầu như bao giờ nó chẳng chuyển xấu, tôi khóa hết những hòm tủ đựng dao nhọn rồi giấu kéo vào trong phòng em gái, dưới đệm của nó, bởi tôi biết rằng họ không bao giờ tìm chúng ở đó. Salma trêu tôi: “Cứ kệ, họ chẳng giết nhau đâu mà lo!”
Thế mà một lần, tôi đã không đủ nhanh. Đó là một Chủ nhật, trời oi bức, một cơn dông quay cuồng trên biển. Tôi đang ở trong vườn, tôi đang đu võng và chơi với Zaza, con chó nhỏ của bà Badou. Tôi nghe thấy tiếng hét ở trên tầng, và khi tôi mở cửa ra thì bà Badou vừa đâm kéo vào ngực bố, máu loang ngập áo sơ mi trắng của ông. Bà ấy thì đang bị kích động, bà ấy la hét và khoa chân múa tay, đứng như trời trồng trước ông chồng đang bất động, tay dang ra, với cái kéo cắm thẳng trên ngực. Ông nhắc đi nhắc lại bằng giọng bi thảm, hơi lố bịch, nhưng lúc đó, tôi chẳng cười nổi: “Em giết anh rồi. Esther, em giết anh rồi!” Đương nhiên là bố không chết. Tôi đặt bố ngồi vào ghế, và ở đó, không cần ai giúp, tôi rút cái kéo ra. Mũi kéo đâm vào phần xương sườn số bốn, làm chảy rất nhiều máu nhưng không nghiêm trọng mấy. Bác sĩ Kijmann đến, khâu hai mũi. Theo phiên bản của bố thì là do vấp ngã lên chiếc bàn đang để sẵn kéo may vá. Bác sĩ Kijmann không bình luận gì, ông chỉ bảo bà Badou: “Lần sau thì cẩn thận đấy, chuyện đã có thể nghiêm trọng hơn.” Hẳn ông đã ngờ có chuyện gì đó. Đa phần, chính ông là người chăm sóc những vết bầm giập của bà Badou. Trong ngôi nhà này, người ta rất hay bị ngã.
Khi tôi nghĩ về thời kỳ này, cứ như thể có một hồi trước và một hồi sau vậy. Trước, tôi là một đứa trẻ, tôi không biết gì về cuộc đời, tôi không biết đến sự độc ác của người lớn. Sau, tôi đã là một người lớn, chính tôi, tôi cũng trở nên độc ác.
Tôi gắng nhớ lại khoảng thời gian trước. Nó tựa như một giấc mơ, mờ ảo, day dứt, nó làm tim tôi se thắt và đầu tôi đau nhức. Nó rất đẹp và dịu ngọt. Những buổi chiều với em Abigaïl. Chúng tôi ở trong vườn, chúng tôi nô đùa với những con vật. Chúng tôi trèo cây để nhìn vượt qua tường những con dơi treo mình rủ xuống từ những dây nho như những chùm quả xồm xoàm lông lá. Tôi rất yêu Abigaïl, tôi chỉ gọi em là Bibi, em là búp bê của tôi, tôi vui thích tết những lọn tóc vàng óng đẹp đẽ của em. Một hôm, ở bể bơi, em suýt chết đuối và tôi đã nắm được tóc em lôi lên khỏi mặt nước. Khi tôi lôi em lên, em giãy giụa hai tay và không thở được nữa, vậy là tôi hà hơi vào miệng em. Tôi hét: “Bibi, chị không muốn em chiết !” Em tỉnh lại và em ho. Nhưng mãi sau này, bà Badou vẫn còn giễu tôi, bởi tôi đã nói nhịu ra thành “chiết”.
Tôi cũng nhớ một buổi picnic trong rừng. Chỗ đó rất xa, chúng tôi đã đi cả ngày trời trên chiếc bán tải của bố. Bibi và tôi ngồi trên sàn xe với chú chó Zaza còn bà Badou ngồi với bố. Bà vẫn còn trẻ, mặc soóc, bà có cặp chân đẹp rám nắng sáng lên dưới ánh mặt trời. Chúng tôi đã tắm dưới thác nước, dưới bóng những cây cổ thụ với những chú chuồn chuồn ớt nhởn nhơ liệng trên sông. Tôi nghe thấy tiếng Bibi cười, khi tôi té nước vào em, hòa với tiếng cười của chính tôi nữa.