← Quay lại trang sách

Chương 18

Trung tâm văn hóa Malraux, công viên Disney tại Kremlin-Bicêtre* là thế giới mới của chúng tôi. Một nơi kỳ dị, nửa bám vào một gò đất, các tòa nhà xung quanh, những con phố dường như chẳng dẫn tới đâu, trừ xa lộ với tiếng ầm ì như dòng sông triều cường, và nghĩa trang lớn ở phía bên kia. Lúc đầu, tôi và Bibi bịt mũi lại khi đi qua đó, trước đây chúng tôi làm thế khi ngang qua nghĩa trang nằm trên đường từ trường đến bãi biển Takoradi. Với lại, tất cả những con người ấy, trong tàu điện ngầm, trên xe buýt, hay đi bộ trên phố, những con người ấy không bao giờ dừng lại. Chúng tôi nhanh chóng hiểu ra rằng cần phải xóa nhòa quá khứ. Đối với tôi thật dễ, bởi đã từ lâu tôi đâu còn được sống cho ra sống nữa. Tất cả những chuyện xảy ra ở nơi ấy cứ như là không thực. Nhưng với Abigaïl (em không muốn tôi gọi em là Bibi nữa) thì gần như không thể vượt qua. Khi từ trường trung học 14 Tháng Bảy về nhà, em giam mình trong phòng với những con búp bê, những bức ảnh và những tờ tạp chí thời trang mà Chenaz mang về từ chỗ làm, vì bà Badou đã kiếm được một chân thư ký cho một nha sĩ ở phố Friant, cũng là tình nhân của bà ta. Về phần mình, ông Badou không còn chỗ đứng trong chúng tôi nữa. Sau một lần qua Paris, ông đến sống ở Bỉ, trở thành người quản lý cho một quán ăn bình dân nằm ven bờ Biển Bắc. Ông đã cố thử đưa Bibi đi cùng nhưng Chenaz không muốn, bà ta đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa họ, thậm chí bà ta còn yêu cầu ly dị. Tất cả những chuyện đó chẳng quan trọng gì với tôi. Đó chẳng qua là những trò, những mánh của đám người lớn chỉ biết đến bản thân mình. Nhưng người khiến tôi buồn, chính là Bibi, bởi vì tôi thấy rõ rằng em không gượng dậy được. Tôi ở bên em khi tan học, tôi thấy em giở trang tạp chí hay bện tóc cho búp bê cứ như mới lên mười. Chúng tôi trò chuyện đôi chút, chúng tôi vờ như vẫn còn ở nơi xưa, trong ngôi nhà màu trắng, với khu vườn và con khỉ cái Chuchi, con chó Zaza, con chó thuộc chủng sói, cùng bầy chim, vờ như cuộc sống ấy còn tiếp tục mãi. Cứ như thể một hôm chúng tôi tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ lại như trước đây.

Một thị trấn ở phía Nam Paris, thuộc tỉnh Val-de-Marne, vùng Ile-de- France.

Em ngủ trong vòng tay tôi, tôi vuốt ve mái tóc mượt mà của em. Tôi thì thầm kể chuyện cho em nghe. Ngoài kia, là cái thành phố xa lạ với chúng tôi, những người xa lạ với chúng tôi. Chúng tôi đang ở trong một giấc chiêm bao, nơi mọi sự vẫn còn có thể. Chỉ cần hạ mành xuống, bật vô tuyến lên, và để thế giới tắt lịm.

Đôi khi, nhích từng tí một, thế giới bên ngoài vươn tới tận chúng tôi. Sau giờ tan trường, lũ con gái gọi điện, hẹn hò với đám con trai trong công viên Disney, hay tại trung tâm văn hóa Malraux. Chúng tôi luôn ở bên nhau. Bibi lớn nhanh hơn tôi, chúng tôi ăn mặc giống nhau, quần bò, áo polo đen có mũ, đi giày basket đen, khi trời rét thật sự, chúng tôi mặc một loại áo nệm bông không tay, cổ giả lông thú, nom chúng tôi như bọn cà lơ, hay nói đúng hơn là trông như những bù nhìn rơm. Tôi trang điểm cho Bibi bằng bút chì đen, giặm mí xanh lơ để em có đôi mắt cú, em thì nói là đôi mắt gấu mèo Mỹ do quầng xung quanh mắt. Khi bọn con trai đưa chúng tôi tha thẩn trong công viên Disney, hay ở trung tâm Malraux, chúng tôi không chịu rời nhau nửa bước. Tôi muốn em là người đẹp nhất, em là người mà lũ con trai ngắm nhìn. Dần dần tôi trở nên gầy gò đen đúa, chỉ duy mái tóc là còn đẹp, để giấu mình, tôi thả tóc xõa xuống một bên mắt, một dấu phẩy đen chắn ngang khuôn mặt. Về phần mình, Bibi đã có cặp vú và mông nở nang, em muốn giấu chúng đi nhưng lũ con trai thích em là vì thế, khi chúng nhìn em, tôi có cảm giác như mình bị soi thấy suốt. Tuy nhiên, có lúc tôi chế nhạo chúng: “Mày tưởng mày thông minh lắm hả, thằng kia?” Cậu ta luống cuống, trở nên hung hăng. “Mày không bén gót em tao đâu, hiểu chưa?” Cậu ta nhún vai, Bibi cười, em ôm hôn tôi để cho thấy rằng chúng tôi luôn sát cánh bên nhau.

Mặt khác, ngày nào chúng tôi cũng va chạm với nhau. Chỉ vì những lý do vớ vẩn, bởi vì tôi đi chơi mà không đợi Bibi, hay ngược lại, tôi không chịu cùng em đến trung tâm văn hóa. Tôi thiết gì văn hóa chứ? Chúng tôi có gì chung với những vở kịch chết tiệt của họ, với những cuộc tranh luận liên miên về chính trị, với những kế hoạch tương lai vớ vẩn của họ? Ngay cả các ca sĩ nhạc rap hay disco của họ, chúng tôi cũng đâu có biết đến. Họ chưa từng nghe nói đến các ca sĩ thực thụ của chúng tôi, Fela Kuti, Femi, Fatoumata Diawara, Becca*. Một lần tôi cho em nghe trên máy nghe di động của mình một bài hát của Fatoumata, đệm đàn ghi ta và trống, với chất giọng sâu lắng, uốn éo và ngoắt ngoéo của cô, tôi thích cô ấy lắm bởi vì cô là người lai Tàu hay đại loại thế, thế mà tất cả những gì em có thể nói là: “Sao chị thích thứ này ư?” Đúng, tôi thích thứ đó, nhưng em thì sao hiểu được chứ?

Những ca sĩ nổi tiếng của châu Phi.

Dần dà, tôi thấy Bibi tuột khỏi mình. Chuyện diễn ra dần theo năm tháng. Sau giờ tan học ở trường cấp ba, thay vì về nhà, em lại bắt đầu la cà bên ngoài, ngày càng muộn hơn. Em đến các quán bar, uống rượu vang đỏ, tôi ngửi thấy mùi rượu từ miệng em, cả mùi thuốc lá trong tóc em. Một số tối, em đi làm bồi bàn, em chưa đến mười bảy tuổi nhưng nhờ bộ ngực, trông em có vẻ nhiều tuổi hơn, còn tôi thì trông như một thiếu niên ốm yếu, hông hẹp, ngực phẳng lì, trừ mái tóc khiến tôi trông như một con điên.

Còn có cả vấn đề tiền bạc nữa. Em nhận được tiền chuyển khoản của ông Badou cho, và cả quà từ gia đình Chenaz, nhưng tôi đâu có ghen tị. Chỉ có điều tiền bạc xen vào giữa thành một bức tường thành ngăn cách chúng tôi mà tôi không thể hiểu tại sao. Tôi nghĩ vào thời điểm đó Bibi đã biết chuyện. Chắc người ta đã cho em biết về mẹ tôi. Em không bao giờ nói về chuyện ấy, trừ một đôi lần, khi cáu giận, em bảo: “Chị là ai kia chứ?” Cứ như tôi được nhặt về từ một thùng rác, như một con mèo bị bỏ rơi dưới gầm xe hay gì đó. Em còn nói: “Chị không được bảo tôi phải làm cái này cái nọ, chị chẳng có quyền gì với tôi hết.” Những lần ấy khiến tôi thật sự bị tổn thương, và không biết đáp lại thế nào. Thế rồi, tôi quen với ý nghĩ đó. Chính tôi là người ngửa bài trước. Tôi nói với em: “Chúng ta chẳng là gì của nhau cả, chúng ta đâu phải chị em gái thực sự.” Tôi nói: “Đi tâu với mẹ đi, bà ấy chẳng là gì với tao sất, chỉ là một người đàn bà thôi. Một Madame thôi.” Cho đến giờ tôi vẫn gọi như vậy: “Madame, Madame đã nói, Madame đã yêu cầu,” tôi chơi trò làm người hầu của bà. Tôi cúi rạp người: “Madame, bàn ăn đã sẵn sàng.” Trò đó khiến bà Badou tức điên.

Để mưu sinh, tôi làm nhiều công việc. Bibi thì chẳng khi nào tìm được việc gì, trừ làm trong quán rượu. Còn tôi thì tôi xoay xở không đến nỗi nào. Có lẽ, bởi vì tôi biết rằng mình không thể dựa dẫm vào ai hết, và biết rằng luôn phải nói dối. Tôi làm nhân viên bán hàng cho một cửa hàng nước hoa tại sân bay Orly, tôi có thẻ vào khu vực miễn thuế, và ngay cả đối với cái thẻ này Bibi cũng ghen tị. Hễ đọc được một tin tuyển dụng hấp dẫn nào, tôi liền đến trình diện trước tiên, và chính tôi là người được nhận. Nhưng công việc giúp tôi kiếm ra tiền lại là làm giám thị tại một trường tư, nằm ở phía công viên Monceau, một trường Ba Lan dành cho con nhà giàu. Trong nhóm tôi phụ trách có con trai của Poltanski, con gái của Boltanski, những đứa trẻ dòng dõi kiểu như thế, rất xinh xắn, rất được cưng chiều, nhưng tôi đã có kinh nghiệm do được rèn từ trước với Bibi. Họ tuyển tôi mà không đòi hỏi gì, tôi không có giấy tờ cũng chẳng có ai tiến cử, nhưng tôi biết chính xác mình phải ra mắt như thế nào, phải bịa ra những câu chuyện gì, phải ăn mặc, đi đứng, nói năng ra làm sao, tôi cho rằng mình đã trở thành tấm gương phản chiếu hình ảnh mà đám nhà giàu tưởng tượng về bản thân họ.

Quay cuồng, hư không, ồn ào và biến động. Tình trạng này lẽ ra có thể kéo dài mãi. Quảng trường, đường phố, tàu điện ngầm, ở bất cứ đâu, ở nơi nào đó. Bà Badou rời đi vào một ngày đẹp trời, bà ta bỏ rơi chúng tôi để đến ở với tay nha sĩ, bác sĩ Lartéguy trứ danh, chuyên gia trồng răng và phẫu thuật thẩm mỹ. Bà ta đến ở với ông ta tại một căn hộ ở Paris, ngay từ đầu Bibi đã từ chối đến ở cùng họ, và chính tay bác sĩ là người tiếp tục trả tiền thuê nhà ở Kremlin-Bicêtre.

Cứ như thể chúng tôi chẳng muốn thấy gì, hiểu gì. Quên đi, làm tê liệt cái phần đầu óc vốn tạo ra ký ức. Một hôm, tôi tống vào sọt rác tất cả các bức ảnh chụp ở châu Phi, những quyển vở học trên lớp được đám bạn gái viết những lời yêu thương, những vần thơ, rồi vé xem phim, thậm chí cả băng video cassette cũ ghi lại ngày hội ở trường dòng Thánh Mẫu, khi Bibi mặc váy dài bó sát người, hát các bài của Billie Holiday và Aretha Franklin. Đã nhiều đêm Bibi không về nhà, tôi bục tức, giận run người. Tôi xé hết mọi giấy tờ, đập đĩa CD, thậm chí tôi còn cứa ngón tay trỏ và máu bắn ra khắp nơi nhưng chẳng có ai để thương xót tôi, tôi chỉ dùng băng dính băng vết thương lại rồi quấn ngón tay trong miếng giẻ.

Thế rồi Bibi trở về. Khi em bấm chuông, tôi không nhận ra em qua lỗ nhòm cửa. Tôi hỏi “Ai?” vì em không phát âm được tên của mình, tuy nhiên, thật dễ ợt, Bi-bi. Thậm chí em còn nói Abigaïl, em đứng ở thềm nghỉ đầu cầu thang, dựa vào tường, và tất cả những gì tôi nhìn thấy là em đang chảy máu. Miệng em sưng vù, đầy máu, một vòng tròn đen quanh mắt như bị bôi than, nhưng không phải là do thuốc chuốt mi mà là do những cú đánh, và tóc thì dính bết vào má do nước mắt hoặc dãi. Tôi dìu em đến xô pha, em nằm xuống, úp mặt vào hai bàn tay, và tôi phải tách từng ngón để lau mắt và miệng cho em. Tôi không hỏi gì cả, dù sao em cũng đã uống quá nhiều, chẳng nói nên lời, em nồng nặc mùi rượu và cần sa, khi em mở mắt, tôi thấy đồng tử lệch sang một bên, không chốt vào tôi được. Tôi không gọi cảnh sát, tôi dám chắc, nếu thấy em trong tình trạng thế này, họ sẽ đưa em đến nhà thương để tra hỏi. Tôi ngồi bên em chờ đợi. Em ngủ cả ngày, thậm chí cả buổi chiều, trừ một lúc trở dậy vào nôn trong toa lét.

Những ngày sau, gần như tất cả thời gian, tôi dành ở bên Bibi. Tôi gọi điện đến trường báo là mình ốm, tôi hủy mọi cuộc hẹn. Tôi cứ ngồi dưới sàn bên cạnh xô pha, tôi nhìn em ngủ, tôi nhìn em ăn, tôi đỡ em dậy, giúp em mặc đồ. Em không thực sự đã kể được gì. Tôi nghĩ em chẳng nhớ gì hết. Em bảo là bị ngã ngoài phố vập miệng vào vỉa hè, thế nên gãy chiếc răng cửa. Háng em có những vết bầm, tôi nghĩ em đã bị chuốc ma túy rồi bị hiếp, hẳn bởi là tay quản lý quán bar, nơi em làm việc, một gã tên là Perrone, và cả lũ bạn của gã nữa, nhưng em không nhớ tên chúng. Đấy là thời chiến tranh. Bibi từng ở một nước có chiến tranh, cùng với tôi, chúng tôi phải ra đi vì người ta kể những điều gớm ghiếc, và giờ ở đây, cái thành phố văn minh này với những tòa nhà đẹp, những công viên sạch, tàu điện ngầm, ở đây có cảnh sát giám sát mọi sự, chính ở đây mà chuyện ấy đã xảy đến với em, chính ở đây em đã bị đánh đập, hãm hiếp, em bé gái Bibi, Abigaïl của tôi, hồn nhiên thế và hiền hậu thế, đứa em gái mà tôi vẫn vừa vuốt tóc vừa kể chuyện cho nghe. Chính tại đây.

Bà Badou đến. Tôi đã gọi điện báo cho bà ta biết những gì đã xảy ra. Bà ta tới trong bộ trang phục lập dị, quần mốt da báo, áo trượt tuyết anorak có cổ lông thú. Bà ta đi qua trước mặt tôi mà không thèm nhìn, bà ta ôm hôn con gái mình: “Con gái yêu, con gái quý của mẹ, người ta đã làm gì con, tha lỗi cho mẹ, đáng ra mẹ phải có ở đấy, con yêu con quý của mẹ, nói cho mẹ hay đi con.” Bà ta lắp bắp. Bà ta phân bua với tôi, rồi bà ta buộc tội tôi: “Tại sao mày chẳng làm gì? Nhìn xem mày để em mày rơi vào tình trạng thế nào đây!” Tôi lạnh lùng đáp: “Theo ý tôi, đáng lẽ bà phải đưa nó về nhà bà, ở đây không tốt cho nó.” Chenaz lên cơn lôi đình thịnh nộ: “Đồ ích kỷ! Mày... mày thấy em trong tình trạng thế này, mày chẳng làm gì, mày mặc kệ, mày xăng phú em, mày xăng phú tao, xăng phú chúng tao, xăng phú tú , mày trả thù!” Bà ta hóa dại. Tôi bảo bà ta thế. Bibi khóc, em cố bênh tôi, rồi em vào phòng đóng chặt cửa lại. Và tôi thu vén đồ lề và tôi tếch.