← Quay lại trang sách

Chương 19

Tôi đã sống lang bạt hầu như khắp mọi nơi, ở Bourg-la-Reine với mấy người bạn - một cặp vợ chồng cùng con nhỏ, rồi với một cô bạn cùng chỗ làm ở tận đầu kia Paris. Tôi chẳng còn tin tức của ai. Thậm chí nếu họ có giết nhau thì tôi cũng chẳng hề hay biết. Thỉnh thoảng tôi đến trung tâm văn hóa Malraux, để tập dượt. Đó không hẳn là một vở kịch, mà là một màn trình diễn kết hợp múa và âm nhạc Ả Rập, Hakim King đã soạn kịch bản, cải biên dựa vào đêm thứ Hai trăm lẻ hai trong Nghìn lẻ một đêm , chuyện Badoure giả trai và được con gái vua đảo Ébène yêu. Chính tôi đóng vai Badoure, có lẽ chỉ cần đội khăn giấu tóc đi là tôi giống hệt con trai. Hoặc cũng có thể vì tôi mang họ Badou, đó là điều Hakim đã nói từ đầu, như số trời đã định. Tôi không dám chắc điều này có tốt hay không, nhưng tôi thích khán phòng chìm trong bóng tối, sân khấu tràn ngập ánh sáng và để cho âm nhạc lướt trôi.

Khi rời khỏi trung tâm, tôi tránh lối quảng trường, tôi ngược lên phố Verdun và vòng qua mấy tòa nhà. Một tối nọ, tôi liếc nhìn về phía cửa sổ và thấy mành đã buông. Điện thoại không kết nối được, có lẽ đã bị cắt. Bỗng chốc tôi thấy đau lạ lùng ở sườn phải, tôi cúi gập mình như vừa bị đấm.

Tôi thậm chí còn làm một điều mà tôi không bao giờ tin mình có thể làm được. Một tối thứ Bảy, tôi đến quán bar ngày xưa Bibi làm việc. Tôi muốn gặp Perrone. Tôi chẳng có gì để nói với hắn, chỉ là cơn giận, cảm giác trống rỗng và giận dữ. Tôi đến ngồi trong bar, uống một cốc bia. Điều đặc biệt ở quán của Perrone là các cô gái nhận lời đề nghị thông qua người phục vụ quầy bar để xuống tầng hầm gặp khách. Thế là bất hợp pháp, nhưng mọi người đều biết cả. Khi từ châu Phi tới, Bibi và tôi đã đến bar này, chúng tôi đang bình thản uống rượu thì một gã trai gửi đến một tờ năm mươi, và nói đợi chúng tôi trả lời. Chúng tôi cầm tiền rồi vọt mất. Không phải là ăn cắp, mà chỉ để lũ chó đẻ ngạo mạn tưởng có tiền là mua được hết ấy một bài học.

Chẳng có gì xảy ra. Nói chung, lũ con trai để ý Bibi. Tôi đã chờ, nhưng chẳng ma nào đề nghị. Có lẽ Perrone đã được báo là tôi ở đó. Tôi có thể làm gì đây? Lẽ ra tôi đã có thể hét tướng vào mặt gã để cho thiên hạ ai cũng nghe thấy: đồ khốn nạn, mày đã hiếp em gái tao, mày đã đánh nó, làm gãy một cái răng cửa của nó! Tại sao Bibi không đi thưa cảnh sát? Tại sao em lại chấp nhận điều đó, như thể em chẳng là gì, chỉ là một cái giẻ, một món đồ chơi tình dục, một đứa con gái chẳng có tự ái? Đó cũng chính là lý do tôi rời bỏ căn hộ, tôi không thể chịu nổi việc nhìn thấy em nữa, không phải vì mụ Chenaz điên rồ, mà chỉ vì em, vì em chấp nhận mọi thứ người ta làm với em, và có lẽ thậm chí một ngày kia, em sẽ trở lại bar này, đi chơi với Perrone và thành bạn gái của hắn cũng nên. Tôi muốn nôn mửa. Tiếng nhạc nện thình thịch trong đầu, trong bụng tôi. Tôi muốn đi xuống hầm, nhưng một thằng đã chặn ngang cầu thang. “Cô muốn đi đâu?” Tôi tưởng tượng ra cảnh Bibi đang uốn éo múa lượn rồi uống rượu trước mặt lũ đàn ông, tôi xây xẩm mặt mày. Tôi hỏi lối tới toa lét, tôi rửa mặt bằng nước lạnh, rồi bỏ ra đường. Trống rỗng và tức giận.

Một bức tường đã được dựng lên chia cách chúng tôi. Trong suốt hơn một năm, tôi không nhận được tin tức gì. Tôi gọi điện, di động của em lúc nào cũng ở trạng thái trả lời tự động, tin nhắn cũng chẳng có hồi đáp. Tôi chẳng còn biết gì về em. Tôi tới Friant rình đợi em. Sau đó tôi được biết bác sĩ Lartéguy đã chuyển đến gần Neuilly. Chính Chenaz đã cho tôi biết. Tôi bấm chuông và bà ta tiếp tôi ở thềm cửa. Người bà ta che hết tầm nhìn.

“Tôi có thể gặp Bibi không?

- Nó không có ở đây. Mày muốn gì ở nó?

- Khi nào con bé về?

- Tao không biết, nó không ở đây nữa.

- Con bé có khỏe không? Con bé có đi làm không?”

Vẫn là đôi mắt ti hí đó của Chenaz. Lần đầu tiên tôi nhận thấy chúng ánh lên vẻ độc ác, chắc hẳn bà ta không có thời gian trang điểm, hàng lông mày cụt lủn của bà ta giống hệt cái đuôi chổi.

“Nghe này, hãy để cho nó yên, nó không muốn gặp mày nữa.

- Tôi muốn nghe chính con bé nói với tôi điều đó.

- Sau tất cả những gì đã xảy ra...

- Chuyện gì đã xảy ra? Đó là lỗi của tôi hay sao?”

Tôi dấn tới một bước, Chenaz cảm thấy bị đe dọa liền làm động tác đóng cửa, một cách vô thức tôi liền dùng mũi giày chặn cửa lại.

“Đừng ngoan cố, nếu không tao sẽ gọi cảnh sát.”

Cơn giận dữ dâng trào trong tôi, khiến tôi run lên, nhưng lạ lùng thay, mắt tôi ráo hoảnh, tôi không muốn người đàn bà gớm ghiếc này tưởng có thể làm tôi tổn thương. Khi xuống cầu thang mà không buồn bật đèn, tôi nghe thấy cái giọng the thé của mụ ta hét lên: “Cút đi! Đừng bao giờ trở lại nữa, Bibi và tao, chúng tao không muốn gặp mày nữa, mày có nghe thấy không? Đừng bao giờ trở lại nữa.”

Em có tất cả. Con bé có tất cả, còn tôi thì chẳng có gì. Một người mẹ, một người cha, tiền bạc, phòng ở, những kỷ niệm, quần áo từ thời thơ ấu, những cuốn vở học trò từ thời con bé còn tập viết, em không đồ được chữ r, em toàn viết ngược, rồi bảng cửu chương, các phép tính, em không biết làm phép chia và phép trừ. Còn tôi, chẳng ai giữ gì về thời thơ ấu cho tôi. Tôi đã nghĩ điều đó là bình thường, vì em nhỏ hơn, tôi phải bảo vệ em. Tôi còn nhớ, một hôm, ở Takoradi, chúng tôi đi ăn tiệc với ông bà Badou, buổi tiệc diễn ra trong vườn một sứ quán, khắp nơi đầy con nít cùng cha mẹ chúng, ai đó đã hỏi ông Badou tôi là ai, ông ấy đã trả lời: “Con bé đó hả? Nó là con gái một người bạn.” Tại sao khi ấy tôi lại không nói gì? Khi ấy tôi vẫn chưa biết sự thật về lai lịch của mình. Lẽ ra, hôm ấy, tôi đã phải hiểu. “Con gái một người bạn.” Lẽ ra ông ấy có thể nói: “Không ai hết. Đừng để ý làm gì.” Từng chữ từng lời trở lại trong trí tôi, từ rất xa, từ bên kia thời thơ ấu, một câu nói trong giấc mơ tồi tệ, tôi cảm thấy tất cả những gì Chenaz nói sau đó chẳng là gì so với những lời ấy. Thà nói “con gái của quỷ sứ” tôi còn thích hơn, vì như thế ít ra còn làm cho tôi cười được.

Tôi muốn xóa đi tất cả. Tôi không muốn nhớ bất cứ điều gì nữa. Tôi vùi đầu làm việc rồi uống bia trong các quán bar. Giờ đây tôi có một người bạn, anh ta khẳng định mình là nghệ sĩ, anh chàng Hakim Kang ở trung tâm văn hóa. Anh cao và gầy, tôi rất thích đôi bàn tay anh, sự dịu dàng, đôi mắt hình quả hạnh, nước da màu nâu sáng, tất cả làm tôi nhớ đến cậu con lai Jackie, người từng yêu tôi ở Takoradi. Hakim chơi ghi ta rất hay, anh viết nhạc cho đêm diễn Hai trăm lẻ hai .