Chương 21
Tôi từng mơ thấy mình phóng hỏa.
Tôi không biết ở đâu hay cách nào. Tôi chỉ biết mình cảm thấy cái nóng dễ chịu của những ngọn lửa, và tôi thấy ánh màu cam trong đêm.
Ở trung tâm Malraux, lối xuống tầng hầm không bao giờ bị khóa. Tôi hình dung phía bên trong rạp hát, sơn đen, và những hành lang, những bức ảnh treo trên tường, những đạo cụ, những toa lét đầy hình graffiti. Lửa bén vào đống hộp các tông, tức thì ngốn liền một tấm ga to bản màu đen dùng làm cảnh trí cho công chúa Badoure. Tôi hít hà mùi vải cháy, mùi nhựa chảy. Tôi nhảy múa trước ngọn lửa. Tôi nghe tiếng lửa reo, như ngày xưa người làm vườn đốt lá cọ trong vườn nhà chúng tôi. Có lần một cây cọ bén lửa, Bibi và tôi kinh hãi hau háu nhìn đám chuột vừa chạy lên ngọn cây vừa rít lên những tiếng chít chít tuyệt vọng. Cảnh đó tạo một niềm vui man dại, trước những ngọn lửa khi đêm xuống, ánh lửa hòa lẫn với ánh sao. Chúng tôi lắng nghe Yao, bác lầm rầm hát khẽ, giọng trầm, trong lúc ném lá cọ và những cành chà là khô vào than hồng. Chúng tôi thấy bác cứ như phù thủy. Bộ mặt bị giang mai ăn ruỗng của bác nom to đùng, và những vết sẹo trên má thì ánh lên màu máu. Sau đó bố xuất hiện, bố mở van ống nuớc và tắt được đám cháy. “Lão ấy điên rồi, lão ấy không nên ở lại đây làm gì.” Bà Badou phát rồ, nhưng bố rất quý Yao, có lẽ là do bố ganh tị với bác vì đã có được tất cả đám đàn bà kia, thế nên Yao vẫn ở lại.
Dưới tầng hầm, lửa khiến đống hộp các tông cong queo, biến mớ chai nhựa thành mấy cái vũng lấp lánh, những ngọn lửa đỏ, xanh, da cam. Tôi ngồi trên sàn, lưng dựa vào tường, tôi lầm rầm trong đầu những lời Yao từng hát, không bật ra thành từ mà thành những tiếng hmm, mmm, wooo, wooo, hmmm!... tôi mở ba lô, ném giấy tờ vào lửa, bảng điểm, thư từ, ảnh, và cả câu chuyện của Hakim King, mấy trang kịch bản, tôi sẽ không là nàng công chúa Badoure cải trang thành nam nhi nữa, sẽ chẳng chàng hoàng tử nào thấy được tôi đang ngủ trong chiếc áo choàng hở ngực, tôi sẽ thôi biết tới đảo Ébène. Tôi ném giấy khai sinh có chữ ký của bố, tờ giấy chứng nhận tôi là con một bà mẹ vô danh, bị bỏ lại cho chính quyền từ lúc lọt lòng như hồi đó người ta vẫn nói, tất cả tan thành khói lửa trong cái xó rác rưởi này, tôi phải trở thành một người khác.
Tôi là đứa con của quỷ. Chính bà ta đã nói thế, bà ta, Chenaz Badou, người đàn bà khác của Derek Badou, mẹ của Abigail Badou. Chính vì vậy mà tôi yêu lửa. Những ngọn lửa nhảy nhót trong căn phòng chật hẹp dưới tầng hầm, chúng reo và lóe sáng, chúng rọi một ánh đỏ mỹ miều lên mấy bức tường bẩn thỉu. Nhựa thùng rác bắt đầu tan chảy, sủi ùng ục trên nền nhà, tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh núi lửa phun trào nhưng hẳn cũng giống thế này. Tôi là đứa con sinh ra từ một vụ hãm hiếp, đứa con bám vào tử cung người đàn bà bị cưỡng bức, đứa con của con chó cái bị con chó đực chiếm đoạt dưới hầm một ngôi nhà, trong ánh nến, trên một tấm nệm đặt dưới đất. Tôi là đứa con của sự hóa dại, ghen tuông, cau có. Đứa con sinh ra từ cái ác, tôi không biết đến tình yêu, tôi chỉ biết có thù hận.
Tôi nghĩ mọi chuyện xảy ra là do những lời tôi đã nghe được ở đấy, tại nhà chúng tôi ở Takoradi, khi tôi lên tầng trên áp tai vào cửa phòng họ, giọng người đàn bà đó, nói suốt, lặp đi lặp lại rằng tôi là con của quỷ dữ. Tôi ngồi xổm, tôi nhắc vở cho bà ta, như ở rạp hát tôi nhắc những lời trong miệng bà ta, rồi bà ta lặp lại chúng, bằng cái giọng rền rĩ và the thé, như những lời Hakim bắt tôi lặp lại ở rạp hát, tôi là Badoure, cải trang thành nam nhi để băng qua sa mạc và được ở gần người mình yêu hơn, người sẽ là người tình, là tình yêu của tôi.
Giờ thì tôi đã biết mọi chuyện. Tôi không cần ai phải kể tôi nghe. Tôi ráp các mảnh lại với nhau, những mảnh giấy bị xé rời trên đó viết rành cái câu kể lại chuyện đời tôi. Tôi tái dựng tất cả và giờ thì tôi thấy đời mình. Chính đó là nơi mọi thứ bắt đầu. Cho dù tôi không được nghe kể chuyện thì vẫn là ở đó, ở Takoradi, trên bãi biển rộng. Mẹ mang tôi trong bụng đứng bên bờ biển, tôi đã nghe thấy tiếng sóng. Khi ấy, tôi chưa mang cái ác bởi tôi còn chưa chào đời. Tôi bồng bềnh trong khoang bụng chật hẹp, mẹ nguyền rủa tôi vì tôi đè vào bàng quang và hai lá phổi của bà. Bà nôn mửa, bà nguyền rủa tôi. Giá có thể nôn được tôi ra đằng miệng, hẳn bà đã được giải phóng. Tôi là đứa con của cái ác. Nhưng tôi lắng nghe tiếng biển dịu êm trong bụng mẹ, tôi những muốn mình không ra đời, muốn cứ ở lì trong cái hang biển ấy, tránh ánh ngày, tránh sự báo thù. Bà đâu muốn có tôi. Khi tôi ra đời, ở cái xứ Phi châu đó, bà đã bỏ rơi tôi. Bà không muốn cho tôi sữa, bà giao tôi cho mấy bà xơ để người đàn ông ấy đến đón tôi. Chẳng hề có lá thư nào có đề họ của tôi, bà không phải người chọn tên cho tôi. Bà xơ tốt bụng người Phi mới là người chăm sóc tôi, cho tôi bú, cho tôi sữa dê vì tôi không chịu nổi sữa bò. Chẳng có tấn bi kịch hay sự giằng xé nào. Chỉ có sự trống rỗng. Chính những người phụ nữ Phi đã chăm sóc tôi, bế tôi trong lòng. Rồi bố đưa tôi về nhà bố, nhưng như thể tôi là một con vật. Ông không đăng ký cho tôi ở lãnh sự quán, ông không cho tôi mang họ của ông. Đó tựa như một dấu vết, một kiểu đánh dấu vô hình trên mặt tôi, một cái nếp trên bụng tôi. Cái vết sẹo mà tôi mang nơi bụng, phía dưới rốn một chút, bấy lâu nay tôi vẫn cho nó là kỷ niệm một vết bỏng, một tai nạn thuở ấu thơ, hẳn tôi đã làm đổ nồi nước sôi lên người mình. Một nếp lằn trong tim tôi, qua đó gió độc lùa vào. Cơn gió thổi những lời ấy vào miệng Chenaz, khi tôi lồm cồm bên cửa nghe lén.
Những ngọn lửa nhảy nhót, kêu phần phật, nhựa từ thùng rác chảy dài trên nền đất, khói xộc vào cổ họng tôi, tôi cảm thấy chóng mặt, tôi vẫn còn có thể nói, loay hoay, nhả ra những lời những chữ của mình, lầm bầm như cách ông lão Yao, những lời những chữ sẽ khuất phục được các vật thể, làm chúng đau đớn, định đoạt chúng. Tiếng rít của lũ chuột trên mấy cây cọ già, lúc đang hấp hối.