Chương 22
Tôi đang ở bệnh viện. Tôi không còn biết mọi chuyện đã kết thúc ra sao nữa. Hakim là người gọi cứu hỏa, sau khi bảo vệ trung tâm văn hóa bấm còi báo động. Một đám cháy đẹp! Đống thùng rác đựng giấy nóng chảy trên nền đất chẳng khác nào mớ kẹo cao su khổng lồ. Hakim bình luận thế này: “Em đã tạo ra một tác phẩm nghệ thuật đích thực, tất thảy cái thứ màu vàng và xanh ve trên nền bê tông ấy!” Trước mặt cảnh sát, anh ra sức bảo vệ tôi: “Con nhỏ tội nghiệp, nó phát hiện ra khói, nó muốn dập lửa, nó bị ngộ độc khói, các ông hiểu chứ?” Ai mà chẳng hiểu. Nào có ai mắc lừa đâu, bởi như có phép mầu chai white-spirit* đã thoát nạn. Im lặng, lúc này đây, im lặng trước giờ tính sổ. Tôi biết vậy, ở nhà ông bà Badou, trước lúc nổ ra chiến tranh, bao giờ cũng thế mà. Tôi đã được “giáo dục” kỹ về điểm này.
Sản phẩm tinh chế, cất từ dầu hỏa, lỏng và trong suốt, dùng làm dung môi trong vẽ tranh và trang trí.
Người ta nhốt tôi trong một phòng riêng, cửa sổ có lưới mắt cáo, tường vàng, không đồ đạc, chỉ một cái giường sắt và một thứ giống như cái bàn xoay, một bên cánh tay cắm kim truyền dịch, tôi ở trong tầm quan sát, chắc là để họ xác định xem tôi có nguy hiểm hay không. Tôi mặc áo ngủ màu xanh lá, tôi không biết quần áo lẫn ba lô của mình biến đi đâu, tôi chẳng có gì trên người cả, có phải người ta tìm chứng cớ trong đồ đạc của tôi không? Y tá là một anh chàng tóc nâu cao lớn, một anh chàng người đảo Antilles, trông anh ta hơi giống Hakim, lúc mở cửa, anh ta cười rất tươi, anh ta nói những lời dễ thương, anh ta gọi tôi là Quý Cô, anh ta không đặt câu hỏi gì, cũng chẳng bình luận gì. Từ bao lâu rồi nhỉ? Hai ngày, hay hai tuần? Tôi không biết đang là thứ mấy nữa. Có lẽ là Chủ nhật, bởi ngoài hành lang có tiếng ồn, những khách đến thăm bệnh nhân, cha mẹ thăm con trai bị tai nạn, mang theo hoa quả, hoặc đám thực tập sinh thay ca cho mấy cô y tá. Tay trái tôi băng bó, có vẻ như tôi bị ngã vào lửa, tôi đã hít phải khói xanh, lửa xanh thường rất nguy hiểm, khi Yao đốt báo, tờ rơi và thùng các tông, lửa đổi màu tùy theo mực in trên ảnh.
Bibi đã đến. Con bé đi cùng Chenaz. Tôi không biết ai báo tin cho họ, có lẽ là Hakim. Anh vẫn giữ số di động của con bé suốt từ hồi chúng tôi còn cùng nhau tới trung tâm Malraux. Tôi tự hỏi liệu bấy lâu nay anh có còn giữ liên lạc với con bé, có lẽ anh phải lòng mái tóc vàng xinh đẹp và làn da sáng màu của con bé. Chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy buồn cười, có vẻ chuyện này vẫn thường xảy ra: một gã cùng lúc đem lòng yêu cả hai chị em. Chenaz ở lại một lát, rồi bảo phải đi mua mấy thứ. Bà ta cũng hiểu Bibi muốn được một mình với tôi.
“Đỡ hơn chưa?
- Đỡ rồi.
- Chị chắc chứ? Tay chị sao thế?
- Chẳng sao cả, bỏng nhẹ ấy mà, không sao đâu.
- Sao chị không gọi em? Chị chẳng bao giờ gọi em cả.
- Để làm gì?
- Để nói chuyện với em.
- Dào ôi, chị chẳng có gì để nói hết, chắc chắn thế.
- Em đã rất lo lắng... Em không biết phải gặp chị ở đâu.
- Để nói gì với chị?
- Nhưng chị là chị của em mà, không phải sao?
- Chị không biết... Điều đó chẳng có ý nghĩa gì.
- Lẽ ra chúng ta đã có thể... lẽ ra chúng ta đã có thể trò chuyện với nhau như trước đây.
- Tán dóc thì có ích gì chứ?”
Tôi nhìn Bibi. Tôi có cảm giác như cả một cuộc đời đã trôi qua. Giờ em đã thực sự có vẻ đàn bà. Hông to, có mông có ngực, thậm chí cổ cũng đầy lên đôi chút. Tôi tin chắc con bé đang sống cùng một gã đàn ông. Em kể:
“Em làm việc ở bệnh viện. Em học để trở thành nữ hộ sinh, chị biết không?
- Không. Ở đâu thế?
- Caen.”
Tôi nghĩ con bé đang có bầu. Tôi thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Chính vì thế cổ tôi vẫn khẳng khiu. Khó khăn lắm tôi mới chịu nổi trọng lượng cái đầu mình.
“Rachel này.
- Gì cơ?
- Em biết về mẹ chị đấy.
- Thế hả?”
Tôi cứng sững người. Tôi nén chặt mọi dây thần kinh và cơ bắp mình, cần nhất là không được dao động.
“Bà ấy hỏi gặp chị.
- Chẳng quan tâm.”
Bibi ngồi phía cuối giường, cạnh chân tôi. Người em thật thơm, tôi quên mất đấy. Lúc nào người Bibi cũng tỏa mùi em bé. Chuyện đó khiến đầu óc tôi quay cuồng đôi chút.
“Nghe này, Rachel. Em biết chị sẽ nghe em.”
Lúc này, em là người lớn, còn tôi thì bé tí. Tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc lắng nghe em.
“Lúc chị bỏ đi... Lúc chị em mình không còn bên nhau nữa, em đến sống ở nhà bác sĩ Lartéguy với mẹ. Em đã tới Bruxelles nói chuyện với bố. Em hỏi bố. Chị biết không, em đã biết mọi chuyện. Chị cứ tưởng em không biết gì, nhưng em biết tất.”
Tôi không ngăn nổi tim mình đập nhanh hơn. Tôi cụp mắt, tôi không muốn nhìn thấy Bibi, tôi không muốn dõi theo cử động của miệng em. Hai chúng tôi mỗi đứa sống ở một bên của bức tường, chúng tôi không thể hiểu nổi nhau. Bên phía em mọi thứ đều sáng sủa và đẹp đẽ, tương lai hiện hữu, em được tự do, em có một ngôi nhà, một người yêu, em sắp có một cái nghề, và chuẩn bị sinh con.
“Tại sao chẳng bao giờ chúng ta nhắc đến chuyện đó?
- Nhắc đến chuyện gì cơ?”
Tôi nhớ lại tất cả những điều đã thay đổi. Trước đây, chúng tôi cười, chúng tôi khóc. Vô cớ. Chỉ vì chúng tôi sợ, hoặc vì ông bà Badou cãi nhau. Tôi nổi giận vì Bibi đi chơi đêm mà không nói tôi biết em đi đâu, và tôi phải tìm em trong một quán bar, bò lổm ngổm để đỡ em, giữ đầu em lúc em nôn mửa. Chúng tôi thật giống nhau. Giờ thì em sống ở phía bên kia, em chẳng còn biết gì về con người tôi nữa. Em có chìa khóa của tự do, còn tôi vẫn trong ngục tù. Tôi ghét con bé tới nỗi muốn bịt tai lại để khỏi phải nghe tiếng em, nhưng em vẫn đang nói bằng cái giọng thật êm đẹp trong trẻo, không như giọng tôi vốn đã bị rượu và thuốc lá làm cho khàn khàn như cái xoong rè.
“Bố đã kể cho em.
- Bố à...?
- Vâng, em đến quán của bố. Bố nhắc ngay tới chị, bố lo cho chị lắm. Bố đã già đi.”
Tôi muốn cười khẩy. Ông ấy, Derek Badou, kẻ quyến rũ. Với mái tóc nhuộm, ria mép và cặp kính Ray-Ban.
“Bố mập lên nhiều, hơi hói ở đây nữa, phía sau đầu ấy.
- Chị cóc quan tâm, em cứ lảm nhảm làm gì? Em đến thăm chị chỉ để nói mấy chuyện đó à?”
Mọi người đi lại ngoài hành lang, họ mở hé cửa và thò đầu vào. Đã đến giờ tiêm qua ống truyền dịch, tôi cũng đã buồn ngủ.
Bibi hôn tôi. “Chị yêu à, mai em sẽ quay lại. Đừng có nhân lúc vắng em mà bỏ đi, em không muốn chúng mình lạc mất nhau nữa.”
Tôi không nói gì. Tôi đã chìm vào giấc ngủ. Hơi ấm dìu dịu bao quanh tôi, hơi ấm đến từ mọi nơi, từ những bức tường, từ cửa, từ trần nhà lấm bẩn, thậm chí từ nền nhà lát nhựa. Tôi cảm thấy hơi ấm trong xương chân, nó lan ra khắp da tôi, như một vết bỏng hạnh phúc. Liệu hơi ấm ấy có thể tồn tại trên trái đất? Liệu nó có một cái tên?
“Mẹ đẻ của chị muốn gặp chị, bà ấy bảo bố chúng mình thế. Bà không biết làm cách nào, vì bà nghĩ chị ghét bà. Bà vẫn luôn biết về cuộc sống của chị, bà dõi theo chị, bà gửi ngân phiếu cho chị. Nhưng bà không muốn để lộ chuyện đó, bà đã có chồng, có thêm con, các em cùng mẹ khác cha với chị. Bà có một cuộc sống khác, nhưng bà không bao giờ quên chị. Những lúc khó khăn, bà vẫn luôn nghĩ đến chị, dù bà không biết chị. Bà thấy chị trong từng giấc mơ, luôn là vậy, bà nhắc đi nhắc lại tên chị, bà là người đặt tên cho chị lúc chị chào đời, bà nhờ người viết tên chị lên cái phong bì khi bà điền vào tờ khai làm thủ tục bỏ con. Hồi đó bà còn rất trẻ, bà đã rời xa gia đình, bà đã đưa chị đến thế giới rồi bỏ chị lại vì bà không thể chăm nom chị. Giờ đây bà muốn gặp lại chị, chỉ một lần thôi. Bà sẵn sàng tới gặp chị, ở nơi nào chị muốn, tại đây, Caen hay bất cứ đâu. Bà không muốn gặp lại bố chúng mình, bà quá đỗi căm thù ông. Nhưng bà sẽ đến nơi chị muốn để gặp chị. Bà đã nói điều này với bố chúng mình, và bố nói lại với em. Bà chỉ muốn gặp mình chị, không ai khác ngoài chị, bà không muốn gặp em hay bất cứ ai. Riêng hai người, chỉ một lần thôi.”
Bibi đã nói thế đấy.