Chương 23
Cuộc gặp diễn ra tại Kremlin-Bicêtre. Hakim đã gợi ý bờ biển, ở Dieppe. Anh thấy nơi đó thật lãng mạn. Chính vì điều đó mà đôi khi tôi thấy ghét anh, anh luôn có những ý tưởng ngớ ngẩn và yếu đuối, như thể cả thế giới là một màn dàn dựng trong cái nhà hát chết tiệt của anh. Quảng trường, vào ngày Chủ nhật, là một vùng trung lập. Không còn gì trống vắng hơn một quảng trường vào một buổi chiều Chủ nhật. Trời đã lạnh. Trên khoảnh đất đắp cao xám xịt, hầu như không có ai, vài bóng người với trẻ con, và mấy con bồ câu bước những bước nhỏ trên bãi cỏ. Tôi đã hình dung ra bãi biển Takoradi vào cái thời ấy, làn nước xanh lục, những con sóng xô, tiếng ù ù của động cơ trên biển, cơn gió ấm, những con bồ nông. Tôi không cảm thấy gì, không tức giận cũng không đau đớn, và nhất là cái giật thót mà tôi cảm thấy ở đó, mỗi lần bước lại gần đại dương. Tôi ngồi xuống một băng ghế, cổ áo khoác dựng thẳng, mũ sụp xuống tận mắt. Đã quá giờ hẹn, tôi đã định đi thì một hình dáng xuất hiện phía công viên. Hình dáng đó tiến lại gần tôi, chậm rãi, đi xiên xiên như thể bước ra từ hư vô. Tôi nhìn hình dáng đó, mắt nheo lại vì ánh sáng từ những cột đèn đường. Tôi rất ngạc nhiên, bà ấy quá nhỏ bé, mong manh, bờ vai hẹp, trông tựa như một đứa trẻ, trừ đôi chân hơi vòng kiềng, bà bước đi lập bập vì bề mặt xi măng gồ ghề của quảng trường, hai cánh tay hơi vung ra khỏi thân mình. Bà mặc áo vest, quần đen, tóc cắt ngắn, cũng đen nhánh, tôi không nhìn rõ mặt bà, tôi chỉ có cảm giác bà đang nhìn tôi. Bà nhận ra tôi ngay. Một đợt sóng hầm hập như sốt chạy suốt cơ thể tôi, trong huyết mạch tôi, lan khắp ngực, tôi không biết đó là giận dữ hay là tình yêu, tôi những muốn lên tiếng, đứng dậy đi lại phía bà, chạm vào bà, nhưng tôi không tài nào nhúc nhích nổi.
Phải chăng tôi đang mơ, bà đứng đó trước mặt tôi, không xáp tới gần hơn. Bà nói, và tôi nghe thấy giọng bà bên trong cơ thể mình. Bà có chất giọng trong trẻo và trẻ thơ, hơi đanh, cái giọng của một cô bé nhấn âm sai, khiến các âm tiết bị chặt vụn, giọng của người không biết nói, một người vốn đã nín lặng từ lâu, nay đang đọc trả bài. Bà có đúng là người mà bà vẫn tự nhận? Liệu bà có phải là một kẻ lừa bịp, như tất cả những người của quá khứ, những người vẫn quẩn quanh ông bà Badou ở Takoradi? Tôi lắng nghe bà mà không đáp lại. Tôi nhìn bà trân trân đến đau cả cổ. Trên quảng trường, không xa trung tâm Malraux, một bầy trẻ con đang chơi bóng. Chúng la hét, chúng chửi bới nhau. Quả bóng nẩy trên các thùng xe, phát ra những tiếng bình bịch khiến lũ bồ câu bay dáo dác. Đâu đó, có tiếng sủa trên ban công một nhà nào đó, tưởng như tiếng ăng ẳng của con chó nhỏ của Chenaz. Có lúc, một con bé lại gần chúng tôi, nó hẳn chừng mười một, mười hai tuổi, to béo, với một mớ tóc uốn xoăn tít, khuôn mặt Á Đông, con bé nhìn tôi chằm chằm. Tôi hét lên với nó, dữ dằn: “Mày muốn gì? Xéo đi, để chúng tao yên!” Con bé không nhúc nhích đến vài giây, rồi nó quay bước, rời khỏi “sân khấu”. Nó băng qua quảng trường, rồi khi đã nấp vào sau những gốc cây, nó lại bắt đầu nhìn về phía chúng tôi, vẻ ma mãnh. Tôi những muốn ném cho nó một cục đá, nhưng chẳng có gì dưới chân tôi, đến cả một viên sỏi nhỏ cũng không.
Người phụ nữ mặc đồ đen không tỏ phản ứng gì. Bà đã ngừng nói được vài giây, trong khi tôi to tiếng với con bé kia. Bà thậm chí còn không nhìn nó. Bà đăm đăm nhìn tôi, không chớp mắt. Bà không còn trẻ như tôi tưởng. Gương mặt mệt mỏi, hai mắt trũng sâu, miệng đã có dấu vết tuổi tác, những nếp nhăn nhỏ quanh khóe miệng mà không phụ nữ nào giấu được. Nhưng cổ bà vẫn trơn láng, tôi nghĩ hẳn bà mới đi căng da chưa lâu. Tôi ghét việc chúng tôi giống nhau. Có vẻ như đó là điều ông Badou đã kể lại với Bibi, khi ông nói với con bé về mẹ tôi. Rất xinh đẹp, như Rachel. Đúng là mái tóc bà dày, đen nhánh (hẳn là nhuộm), và đúng là bà mảnh mai, hơi gầy. Liệu tất cả những chuyện này có phải một trò đùa ác? Phải chăng ông Badou đã cho đăng quảng cáo để thuê tuyển một nữ diễn viên? Nhưng ông ấy được lợi gì chứ? Liệu có phải đó là một âm mưu, vì một món thừa kế mà phải tìm lại mẹ tôi?
Bà ngồi xuống cạnh tôi trên băng ghế. Bà định cầm tay tôi, nhưng tôi không để bà làm thế. Tôi nhìn hai bàn tay bà, không hề giống tay tôi. Hai bàn tay bà nhỏ, khô, ngăm đen. Tôi thì tôi rất thích hai bàn tay to bè của mình, khi xòe các ngón của tôi có thể phủ cả một quãng tám rưỡi trên dương cầm. Tay tôi to hơn hẳn phần lớn tụi con trai. Chính vì thế mà tôi có thể đóng vai Badoure. Và bà, bà tên là gì? Bibi đã nói một cái tên gì đó, Michèle, hay Mathilde. Và họ của bà? Bà sống ở đâu? Bà làm nghề gì, bà có nhiều con không nhỉ? Chúng sẽ là em cùng mẹ khác cha với tôi, chỉ nghĩ đến đó đã khiến tôi thấy buồn nôn. Tôi không muốn biết, tôi không muốn nghe chuyện đó. Tôi nhổm người toan đứng dậy khỏi ghế, nhưng người phụ nữ đã đặt tay lên cánh tay tôi, bà chỉ hơi riết mà tôi thấy đau đến tê dại.
“Hãy nghe ta nói, cái giọng đó cất lên. Ta chưa bao giờ ngừng nghĩ đến con, ta muốn gặp lại con, muốn tìm hiểu về con. Ngày con ra đời, ta đã bế con trên tay, con bé nhỏ và nhẹ bẫng, con sinh khi mới tám tháng rưỡi, con không nặng hơn một con mèo con. Ta đã nhìn ngắm con, đêm đến ta thao thức trong bệnh viện và ta đi tìm con trong phòng trẻ sơ sinh, ta muốn ôm con trong tay, nhưng đó là điều cấm kỵ, ta đã chờ đến sáng, người ta mang con tới, mặc đồ sơ sinh bệnh viện, nhưng ta muốn bế con vào lòng, con quá nhỏ và lành, đôi mắt con nhìn ta, mới chào đời được vài giờ mà con đã biết mỉm cười với ta, ta không muốn để mất con, ta không muốn người ta đem con đi. Ta đã đặt tên cho con, chính ta đã chọn cái tên đó, và rồi người ta mang con đi... Người ta làm con đau, làm cho cả chính ta đau, con đã bị bứt ra khỏi ta, con đã được cấy vào trong ta để rồi lại bị bứt ra...”
Tôi nín thở lắng nghe. Tôi muốn đứng dậy, bước đi cùng bà trên quảng trường, chỉ cho bà xem nơi tôi đã sống cùng vợ chồng Badou, chỉ cho bà cái rạp hát tôi đã phóng hỏa, chỉ cho bà căn hầm nơi những thùng rác in thành những vệt xanh ve và vàng. Tôi những muốn đi cùng bà trên một bãi biển, trên nền cát cứng, cảm nhận làn nước lạnh dưới hai bàn chân, nhìn những vết chân của hai chúng tôi bị xóa nhòa. Bà ngồi thẳng lưng trên băng ghế, tôi rất thích cách bà giữ được tấm lưng ong, bà không ngả người dựa vào lưng ghế như phần lớn phụ nữ. Chân bà đi giày cao gót bóng bẩy, đúng hơn là một kiểu xăng đan quai mảnh gót cao.
“Ta sẽ kể cho con nghe chuyện về ngày chào đời của con, ta sẽ nói cho con nghe chuyện đó nhưng con sẽ phải quên ngay nó đi, vì trong những điều ta sắp nói với con đây, chẳng có gì nên dùng vào việc gì, dù tốt hay xấu, và không ai khác biết bí mật này. Năm con ra đời ta mới mười bảy tuổi, ta chẳng biết gì về cuộc đời, ta gặp cha con rất tình cờ, trên bờ biển, ở châu Phi, cha mẹ ta đã thuê một ngôi nhà. Người ấy thì có một chiếc xe hơi đẹp, chúng ta đã đi dạo bên bờ biển, ta vẫn còn nhớ làn sương mù, hồi đó ta rất thích, khi chúng ta dừng lại bên các cồn cát, sương mù bao quanh, ta có cảm giác mình đang sống trong một thiên tình sử, ta đã giấu cha mẹ ta mọi chuyện, đêm đêm ta lén lút ra ngoài. Và một buổi tối, khi chúng ta dừng lại bên cồn cát, người ấy bắt đầu chạm vào ta, ta không muốn thế, nhưng người ấy khỏe hơn ta, người ấy trở nên hung bạo, với giọng dữ tợn, ta đã cố trốn khỏi chiếc ô tô ấy, nhưng người ấy tóm được ta, đè ta nằm xuống băng ghế sau, ta muốn hét lên nhưng lại sợ, ta tưởng như mình sắp chết. Ta đành buông xuôi, người ấy đã làm chuyện đó, làm ta đau, người ấy lấy tay bịt chặt miệng ta khiến ta không thể thở nổi. Sau đó người ấy đưa ta về nhà cha mẹ ta, và ta cảm thấy xấu hổ, ta không dám nói gì. Ta tới đứng dưới vòi sen, tắm rất lâu, cha ta tới gõ cửa, ông tưởng ta bị ngất trong phòng tắm.”
Tôi không muốn nghe tiếp. Giờ là về chính tôi, chứ không phải bất cứ ai khác. Không ai có quyền nói về tôi. Tôi những muốn nghe một câu chuyện tình, một câu chuyện đẹp đẽ. Thậm chí Chenaz cũng có một câu chuyện tình và Abigail đã được sinh ra từ chuyện tình đó.
Tôi những muốn, tôi cũng thế, là cái điều diệu kỳ xảy ra trong toàn bộ sự tục tĩu đó. Tôi không muốn nghe nữa, chiến tranh, hận thù, sự đánh cắp cuộc đời của tôi.
“Bà im đi, bà im đi!” Tôi dùng cái giọng cộc cằn như khi tôi la mắng cái bọn cưa cẩm em gái tôi, tôi đứng dậy, nhắc lại: “Bà im đi, tôi không muốn nghe nữa.” Nhưng bà đứng dậy, chạy lại bên tôi, tôi nghe tiếng gót giày nện cồm cộp xuống vỉa hè, thứ tiếng động của một cô bé đang vội vàng và sợ hãi, tôi vẫn nhớ hồi Bibi xỏ đôi giày cao gót ánh vàng của Chenaz và khi con bé chạy trong hiên nhà, đôi gót cao nện xuống nền lát gạch, tiếng cười lảnh lót như nhạc ngựa.
“Bà nói dối, chính bà đã bỏ tôi lại, bà đã đi và bỏ tôi lại, tôi cần bà ôm vào lòng mà bà thì vứt bỏ tôi như vứt một miếng giẻ rách vào sọt rác!”
Bà muốn nói tiếp, nhưng tôi hét lên để át tiếng bà: “Bà nói dối! Bà nói dối!” Và bà nhắc lại bằng giọng buồn tẻ, một bài đọc thuộc lòng được bà nói ra không chút cảm xúc: “Ta đã bị cưỡng hiếp, người ấy đã ép ta và người ấy cưỡng bức ta!” Tôi lại hét lên: “Đồ dối trá! Bà đã vứt tôi đi, bà đã bỏ rơi tôi và giờ thì bà đến đây kể lể với tôi những chuyện nhảm nhí, những chuyện khốn nạn của bà, tôi không muốn nghe nữa, bà xéo đi, hãy về với chồng bà, về với con bà đi, họ đang đợi bà, hãy xéo đi cùng với họ, và đừng bao giờ bắt chuyện với tôi nữa, với em gái tôi, với cả ông Badou nữa, đừng có quay lại gặp tôi nữa, hãy để tôi yên...”
Giọng tôi vỡ òa. Tôi đi như chạy băng qua quảng trường và khi tôi ngoảnh lại, bà đã biến mất. Chỉ còn lũ trẻ con đang chơi bóng, và con nhóc béo ú ma mãnh đang rình ngó tôi. Tôi làm một cử chỉ đe dọa, và nó cũng bỏ đi rồi biến mất. Tận đầu phố, tôi vẫn nhận ra bóng dáng người phụ nữ ấy, bà đi xuống dốc theo hướng đại lộ, trông cứ như một con kiến đen đang chạy trối chết.
Tôi đau, tôi càng đau dữ khi hít thở. Tôi cho rằng chất độc từ ngọn lửa vẫn chưa tan hết, tôi vẫn cảm thấy cái nóng rát trong cơ thể, và mùi cháy cứ vương vất mãi ở trung tâm Malraux, ở Disney, và cả khu phố này.