Chương 24
Tôi những mơ bức tường thành ngăn cách chúng tôi đổ xuống. Tất cả các bức tường thành trên thế giới. Tất cả những gì được dựng lên giữa tôi và Bibi, những ngăn trở, những khất lần, những bụi gai, những hàng rào dây thép gai, tất cả những điều ngớ ngẩn đã ăn mòn chúng tôi, ngày này qua ngày khác, những chuyện soi mói, những hành động ti tiện, những điều bất công. Tôi những mơ là gió sẽ quét sạch mọi thứ đó, một con gió mạnh từ biển khơi, và chúng tôi sẽ trở lại như xưa, là những người bạn tốt nhất trần đời của nhau. Tôi thực sự muốn thế.
Tôi vẫn là gái còn trinh, có thể nói thế. Khi xuất viện, tôi không muốn quay lại trung tâm Malraux nữa. Sân chơi, công viên đầy chim bồ câu, những ông già ở Disney, những tòa chung cư cả ngàn lẻ một cửa sổ, tất cả những điều đó không còn tồn tại với tôi. Suy cho cùng chúng chưa từng tồn tại. Đó chỉ là những mảnh mẩu của thực tại đô thị, chúng chỉ ở đó khi ta nhìn chúng. Ngay khi ta quay đi, chúng liền biến mất trong làn sương mù như những bóng ma.
Khi tôi báo với Hakim King rằng tôi sẽ không tiếp tục vai diễn trong vở Hai trăm lẻ hai nữa, rằng tôi sẽ không quay lại trung tâm Malraux nữa, anh không quá bất ngờ. Có một khoảng lặng trên điện thoại, rồi anh kết luận: “Tốt thôi, OK, anh... sẽ tự xoay xở mà không có em.” Tôi không nghi ngờ điều đó, thiếu gì các cô gái nhập cư được anh hứa trời hứa biển. Điều duy nhất, đó là anh sẽ không tìm được ai có mái tóc đẹp như tôi! Tôi nghĩ rằng anh đã thở phào nhẹ nhõm khi không còn phải thấy tôi nữa, anh muốn lắm sự điên cuồng trong tiểu thuyết, nhưng trên thực tế, điều đó khiến anh chán ngấy. Hẳn anh sợ tôi sẽ lại châm lửa đốt luôn cả rạp hát, hoặc tôi sẽ phá hỏng bộ sưu tập đĩa Van Morrison của anh, album Moondance, những chiếc áo khoác Perfecto của anh. Tôi không đến kiểm tra, nhưng tôi dám chắc anh đã thay khóa căn hộ của mình.
Tôi đến sống ở miền Tây. Để được gần Bibi, tôi đã thuê một căn phòng có sẵn đồ đạc trong một tòa biệt thự ở Arromanches, không hẳn là bên bờ đại dương, nhưng cách bãi biển có tàu cập bến khoảng nửa giờ đi bộ. Đó không phải là Takoradi hay Grand-Bassam, nhưng là một vùng trống trải, với khoảng trời rộng mở và mặt biển xanh lục không xa đó lắm. Chủ nhà của tôi là một bà già người Anh tên là Mrs Crosley, tôi nghĩ bà chuyển đến đây sống là để gần ông chồng từng đổ bộ lên bãi biển này trong chiến dịch Overlord, rồi qua đời vài năm sau đó. Ít ra thì đó là điều bà kể. Bà cho tôi mượn những cuốn sách cũ về lịch sử chiến tranh, về cuộc đổ bộ của liên quân Đồng Minh (tôi xin cảnh báo là trong tiếng Đức thì từ đó là “xâm chiếm”). Bà tha thiết yêu cầu tôi làm hướng dẫn viên cho những du khách hành hương đến đây, vì tôi nói tiếng Anh như người bản xứ. Tôi đã nói rồi đấy, tìm được việc làm chưa bao giờ là việc khó đối với tôi.
Khi biết ý định của tôi, Bibi đã rủ tôi đến sống cùng em và bạn trai của em, ở Caen. Cậu ta học ngành y trong trường đại học, cậu ta tên là Michael Lang, có vẻ là người tốt. Nhưng tôi không chắc là cậu ta có khoái chuyện bữa điểm tâm nào cũng thấy mặt tôi hay không. Và cả Bibi tôi cũng không dám chắc. Nên dè dặt khi xét đoán người khác có thể thông cảm mình đến đâu. Thậm chí chưa nói đến chuyện yêu thương, mà chỉ là lòng khoan dung, đó có thể là bài học cho toàn bộ chuyện này. Nếu nhất thiết phải rút ra bài học, mà điều này cũng chưa phải là chắc chắn.
Tôi đã quên điều kỳ cục nhất, buồn cười nhất - cho dù nó chất chứa một chất cay đắng tăm tối. Thật trái lẽ thường, mặc dù tôi biết rành về ông bà Badou, và đặc biệt là về cha đẻ của mình, tôi vẫn khó mà tin nổi khi Bibi báo cho tôi biết điều đó. Có vẻ như là ông bố, ông Derek Badou đẹp trai, cùng quẫn quá, đến nỗi phải yêu cầu mẹ đẻ của tôi (tôi muốn nói cái bà mà tôi đã gặp ở Kremlin-Bicêtre) nộp cho ông một khoản chu cấp tiền ăn để bù lại những thiệt hại bà đã gây ra cho ông khi bỏ rơi tôi ngay sau khi sinh, và đòi ông phải công nhận có quan hệ phụ tử. Tôi có thể thấy cái con khỉ già trong phòng sau của quán ăn bán rau diếp xoăn và cá xốt, đang viết lá thư đẫm nước mắt và nuối tiếc, mà cuối cùng không quên ghi số tài khoản ngân hàng của mình. Tôi hình dung thấy, dù không muốn, ông vẫn đánh rơi vào trong phong bì một vài sợi tóc quý báu của mình như là sứ giả cho sự nghiệp thất bại của mình.