← Quay lại trang sách

Chương 88 Gương Cổ Song Ngư

Tôi nhìn thi thể, sau đó phát hiện ra một chuyện rất quỷ dị: “Mọi người có để ý thấy hai cỗ thi thể này trông có vẻ giống hệt nhau không?"

Hai cỗ thi thể này nằm ở vị trí trung tâm của bảy cỗ thi thể, không nhìn kỹ thì không thể đoán ra được, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra quần áo ở trên người của hai cỗ thi thể này lại giống hệt nhau.

Mặc dù quần áo ở trong quân đội trông khá giống nhau nhưng mỗi người lại có những thói quen khác nhau, cho nên trên quần áo cũng sẽ có một số thứ khác biệt.

Nhưng quần áo ở trên hai cỗ thi thể này lại giống hệt nhau, thậm chí cả chiều dài của thắt lưng cũng giống hệt nhau, điều khác biệt duy nhất so với những thi thể còn lại chính là bên trong túi áo của cả hai đều có thêm một cây bút, nhưng nắp của hai chiếc bút lại hướng về một hướng giống hệt nhau.

"Rắn Độc, cậu đi xem thử đi!” Lão Yên nói với Rắn Độc.

Rắn Độc đáp lại, sau đó đeo găng tay vào đi kiểm tra hộp sọ của hai cỗ thi thể này, sau khi kiểm tra xong, anh ta hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: "Nếu như tôi đoán không sai thì hai hộp sọ này đều thuộc về cùng một người."

"Lão Yên, trong đội của ông có cặp song sinh nào không?" Lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm mồ hôi, đồng thời ôm lấy hi vọng cuối cùng mà hỏi một câu.

Nhưng lão Yên còn chưa kịp nói thì Rắn Độc đã dập tắt hy vọng của tôi: “Không thể nào, cho dù có là song bào thai thì hộp sọ cũng không thể giống hệt nhau được.”

Sau đó, lão Yên còn giáng cho tôi một đòn: “Không có.”

Cho nên nói, một trong hai cỗ thi thể này có một cái không biết từ đâu xuất hiện...

Chúng tôi nhìn nhau, đều thấy được cảm xúc không thể tin được ở trong ánh mắt của nhau, thứ đột nhiên xuất hiện này là gì, mục đích của nó là gì? Tại sao lại cùng chết ở đây?

Lão Yên im lặng hồi lâu mới ngồi xổm xuống lật hai cỗ thi thể lên, sau đó nói: "Rắn Độc nói đúng, hai cỗ thi thể này là cùng một người."

Sau đó ông ấy chỉ vào cánh tay của hai cỗ thi thể này rồi nói: "Đây là một thanh niên trẻ dưới quyền của tôi tên là Mao Mao, trên cánh tay của cậu ta có một vết sẹo, vết sẹo này là do trước đó cậu ta đã chiến đấu quyết liệt với người khác mà để lại.”

Quả nhiên, trên cánh tay của hai cỗ thi thể này đều có một vết sẹo trông giống hệt nhau. Việc kiểm tra hộp sọ vẫn có thể có sai sót, dù sao trang bị ở đây cũng không đủ, chỉ dựa vào kinh nghiệm của Rắn Độc mà làm ra phán đoán, nhưng hai vết sẹo này sẽ không lừa được người, cho dù hai người cùng bị một thứ gây thương tích thì vết sẹo để lại cũng không có khả năng giống nhau như đúc được.

“Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?” Tôi khàn giọng nói, gần như nói không nên lời.

Bởi vì điều này đã nằm ngoài sự hiểu biết của tôi, mặc dù tôi đã nghiên cứu đã lâu, nhưng bản thân lại chưa từng tận mắt nhìn thấy một sự tồn tại quỷ dị như vậy!

****

Lão Yên lắc đầu, hiển nhiên cũng không có cách nào trả lời tôi, chỉ thấy ông ấy lục soát trên người của các thi thể, sau đó lấy ra một bức ảnh từ một cỗ thi thể ở trong đó.

“Cái này được chụp từ lúc nào vậy?” Lão Yên giơ bức ảnh lên, hiển nhiên là nhìn không ra.

Tôi cầm bức ảnh lên nhìn, rồi ra hiệu bằng tay nói: "Sao tôi lại cảm thấy hình như nó được chụp ở bên trong lối đi này nhỉ? Đúng rồi, ngay tại góc đường kia."

Vừa dứt lời tôi đã đi đến góc đường kia rồi cẩn thận so sánh với bức ảnh, sau đó xác nhận: "Không sai, chính là ở đây, nhưng không biết vì sao bối cảnh phía sau lại bị nhòe, cho nên nhìn không rõ lắm."

Đám người lão Yên đi tới rồi nhìn kỹ hơn, sau đó đều đồng ý với cái nhìn của tôi.

"Nói như vậy thì lúc bọn họ đi vào đây đã chụp được. Mà lúc này số lượng vẫn là tám người." Tôi đếm số người ở trong ảnh rồi chỉ vào một thanh niên đầu đinh ở giữa: "Trên cánh tay của người này có vết sẹo."

"Ừ, chính là cậu ta!” Lão Yên gật nhẹ đầu.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, cứ cảm thấy nó trông rất kỳ lạ.

Lão Yên nói: "Không có gì kỳ lạ cả, đây không phải rất bình thường sao?"

Lời nói của ông ấy khiến tôi nảy ra ý tưởng, sau đó vỗ đùi nói: "Đúng vậy, chính là quá mức bình thường, giống như đi tới khu danh lam thắng cảnh chụp ảnh làm kỷ niệm vậy!"

Bởi vì chúng tôi đã trải nghiệm cách mà cổ quốc Trường Dạ xuất hiện, cho nên nếu đổi lại là bất kỳ người nào nhìn thấy thì cũng không thể giữ tâm tính bình thản mà đi chụp một bức ảnh bình thường giống như vậy được.

Tám người trong bức ảnh đều có vẻ mặt thoải mái, như thể họ chỉ đến đây để vui chơi thôi vậy.

Khi tôi nói ra lời này, đám người lão Yên cũng cảm thấy có gì đó là lạ, sau đó lão Yên lấy máy phát tín hiệu từ trong ba lô ra, ngồi xuống đất bắt đầu gửi điện báo, một lúc sau, sắc mặt ông ấy thay đổi, chậm rãi nói: "Có thể gửi điện báo ra ngoài."

"Điều này có vấn đề gì sao?" Tôi có chút khó hiểu.

Lão Yên chỉ tay vào những cỗ thi thể: "Nếu bọn họ tìm được cổ quốc thì phải lập tức gửi điện báo cho tôi mới đúng. Nhìn dáng vẻ của bọn họ ở trong bức ảnh này đi, rõ ràng bọn họ không hề gặp phải nguy hiểm gì, nhưng tại sao tôi lại không nhận được điện báo của bọn họ chứ?”

Lời này của ông ấy kỳ thật cũng không đúng, không phải Dư Thành Trạch không đổ mồ hôi, so với bộ dạng đổ mồ hôi đầm đìa của chúng tôi thì trông ông ta đúng là rất thoải mái.

Dư Thành Trạch chỉ nói rằng ông ta không thích đổ mồ hôi, sau đó ngồi sang một bên không nói gì nữa, nhưng tôi lại chú ý tới ánh mắt của ông ta vẫn luôn chuyển động không ngừng, giống như đang quan sát xung quanh vậy.

Tôi ngồi xuống thở hổn hển mấy hơi, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng đúng lúc này, cái cảm giác bị nhìn chằm chằm đó lại xuất hiện...

“Thứ gì vậy?"

Tôi chợt đứng dậy hét lên, nhưng phía sau lưng tôi là lão Yên đang ngồi ở chỗ dốc cát chứ không có thứ gì khác.

Lão Yên lo lắng nhìn về phía tôi, hỏi tôi có phải đã xuất hiện ảo giác rồi không?

Tôi lắc đầu: “Không có, mọi người ở chỗ này đợi tôi, tôi đi xem một chút.”

Vừa dứt lời tôi đã cầm súng lên rồi đi vòng ra sau dốc cát, nhưng trước mặt là một mảnh trống rỗng, chẳng có gì cả...

"Trường An, cậu nghỉ ngơi một lát trước đã."

Rắn Độc đi theo tôi, nhìn dáng vẻ này thì có lẽ anh ta cho rằng do trời nóng quá nên tôi mới hồ đồ như thế, điều này cũng khiến trong lòng tôi cảm thấy có chút bực bội, muốn chứng minh bản thân không có hồ đồ, nhưng trước mặt thật sự chẳng có gì cả.

Tôi ủ rũ ngồi bệt xuống đất lần nữa, không buồn nói chuyện.

"Nói cho tôi biết về cảm giác của cậu đi." Lúc này Manh Hiệp mở miệng nói.

Tôi hỏi: “Anh thực sự tin vào những gì tôi cảm thấy không?”

“Không nói tới vấn đề tin hay không tin, ở một nơi quỷ quái như sa mạc này cũng không thể sơ suất được, bởi vì cậu không biết khi nào sự sơ suất này sẽ giết chết cậu.” Anh ta bình tĩnh trả lời.

Đây có thể coi là kinh nghiệm của anh ta, tôi thấy anh ta chịu nghe thì cũng nhanh chóng nói cho anh ta biết cảm giác của mình trên đường đi.

Anh ta cau mày đứng lên rồi vểnh tai cẩn thận nghe ngóng, sau đó hỏi tôi có biết gì về rắn thủy tinh không.

"Rắn thủy tinh?"

Tôi lắc đầu, bởi vì tôi chưa từng nghe nói đến thứ này bao giờ.

Manh Hiệp không giải thích chỉ gật nhẹ đầu với lão Yên: “Mọi người cẩn thận chút, cảm giác của Trường An chưa chắc đã sai, nếu tôi đoán không lầm thì chúng ta sắp đến gần vùng đất chết rồi?”

“Đúng vậy.” Lão Yên ừ một tiếng, nếu dựa theo suy đoán thì cổ quốc Trường Dạ nằm ở khu vực biên giới giữa vùng đất chết và vùng đất không người.

Manh Hiệp suy nghĩ một lúc rồi nói năm đó anh ta đọc được trong một cuốn sách cổ, nói thứ có khả năng xuất hiện nhất ở khu vực biên giới này chính là rắn thủy tinh.

Thấy anh ta lại nhắc tới rắn thủy tinh lần nữa, khiến tôi không khỏi tò mò hỏi anh ta rốt cuộc đó là con gì?

“Đúng như tên gọi, loại rắn này toàn thân trong suốt, giống như thủy tinh hoặc khối băng, nên còn được gọi là rắn băng.”

Manh Hiệp dùng tay miêu tả: “Nó cao khoảng nửa người, nhưng cơ thể lại cực kỳ mảnh, dưới sự phản chiếu của mặt trời, ngay cả khi nó đã đến bên cạnh cậu thì cậu chưa chắc có thể nhìn thấy được."

Khi nghe anh ta nói vậy, tôi cũng nhanh chóng nhìn ngó xung quanh, lại nhớ ra anh ta nói không thể nhìn thấy nó, cho nên sau khi dùng súng bắn vài phát ở xung quanh và chắc chắn rằng không có thứ đó ở đây thì tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Manh Hiệp mỉm cười bảo tôi đừng quá lo lắng, nói là tính công kích của những con rắn này không mạnh, miễn là tôi không chọc đến chúng nó là được.

“Vậy ánh mắt mà tôi cảm giác được dọc theo đường đi này là của rắn thủy tinh sao?” Tôi quay đầu nhìn về phía sau, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bởi vì ánh mắt đó quá giống con người.

Manh Hiệp cũng không chắc chắn, nhưng đây là khả năng có thể xảy ra nhất.

Chúng tôi nghỉ ngơi tại chỗ hơn hai tiếng, sau khi tránh được khoảng thời gian nắng nóng nhất thì mới lần nữa xuất phát, trong khoảng thời gian này, tôi lại cảm giác được ánh mắt quỷ dị thêm mấy lần nữa, tôi vốn muốn đi thăm dò nhưng lại bị Manh Hiệp ngăn lại!

Mặc dù không biết anh ta muốn làm gì, nhưng tôi biết anh ta làm vậy là có lý do của mình, cho nên tôi cũng thuận theo ý của anh ta mà vờ như ở phía sau lưng không tồn tại ánh mắt đó.

Sau khi khởi hành lần nữa, Dư Thành Trạch dường như càng mất kiên nhẫn hơn, động tác của ông ta rất nhanh, cho dù là cát nóng hay nắng như thiêu đốt cũng không hề ảnh hưởng đến ông ta, chỉ trong chốc lát ông ta đã cách chúng tôi một đoạn.

"Mọi người nói xem, ông ta đang muốn làm gì mà vội vàng như vậy?" Rắn Độc cau mày.

Tất cả chúng tôi đều lắc đầu, hành vi của Dư Thành Trạch thật quái đản, rõ ràng trước đó ông ta đã muốn chúng tôi chết, nhưng lúc này dường như ông ta đã dừng lại.

Vành tai của Manh Hiệp giật giật, sau đó đột nhiên nói một câu: “Mọi người nói xem, ông ta hành động vội vã như vậy, có phải là đang cố ý để chúng ta nhìn thấy không?”

Chúng tôi nhìn về phía Manh Hiệp, anh ta bị chúng tôi nhìn như vậy thì có chút sững sờ, sau đó hỏi chúng tôi làm sao vậy?

Lão Yên vỗ đầu một cái: “Sao tôi không nghĩ ra nhỉ, chẳng lẽ cổ quốc còn có thể chạy!”

"Quên đi, dù mục đích của ông ta là gì, hiện tại chúng ta cũng đã bị ông ta lừa, cho nên đều cẩn thận đi." Tôi nhún vai, tiếp tục đi về phía trước.