← Quay lại trang sách

Chương 89 Gương Cổ Song Ngư

“Cho nên ý của ông là tám người ở trong bức ảnh này đã không còn là con người?" Vẻ mặt của Rắn Độc đã trở nên vặn vẹo.

Lão Yên nói mình không chắc chắn lắm, nhưng ít nhất có thể nói rõ tám người này sau khi tiến vào nơi này đều không bình thường, về phần nguyên nhân vì sao thì ông ấy cũng không biết.

Tôi nhìn lão Yên, rồi nhớ ra một sự kiện mà mình đã quên mất từ lâu: "Lão Yên, điện báo trước đó..."

Cũng chính là điện báo mà chúng tôi đã nhận được khi ở dưới dòng sông ngầm.

Lão Yên lắc đầu: “Đám người Manh Hiệp chưa từng gửi điện báo bao giờ. Hiện tại chúng ta chỉ có thể hoài nghi là do Dư Thành Trạch làm! Đi, chúng ta đi trước đi, nhớ là phải cẩn thận một chút, lối đi này rất có thể có gì đó kỳ quái."

Tôi nặng nề gật đầu, nếu như vừa rồi tôi còn cho rằng lối đi này rất an toàn thì hiện tại tôi chỉ cảm thấy nó đang dẫn đến mười tám tầng địa ngục.

Dù sao trước mắt chính là bảy cỗ thi thể, ngay cả sự xuất hiện của cái thứ không biết tên kia cũng không thoát khỏi.

Chúng tôi rẽ trái từ góc đường, bởi vì từ bên trái có thể mơ hồ nhìn thấy những lối vào khác của cung điện, còn bên phải là một lối đi kéo dài đến một nơi không xác định.

“Thật không ngờ toàn bộ đoạn đường này đều là đá Nguyệt Quang…” Tôi cảm thán một câu: “Hàng ngàn năm trước, đá Nguyệt Quang cũng không dễ thu thập đúng không?”

Lão Yên đồng tình: “Đúng vậy, chỉ là trí tuệ của người thời nay không thể nào so sánh được với trí tuệ của người xưa."

Ông ấy có hơi chán nản, có lẽ đang bày tỏ nỗi buồn thương vì không thể tiếp tục kéo dài kiểu trí tuệ này.

"Sắp đến rồi!" Tôi lên tiếng nhắc nhở, lối đi bên trái không dài, trên đoạn đường này chúng tôi vẫn luôn nơm nớp lo sợ, nhưng lại không gặp phải chuyện quỷ dị nào, yên tĩnh đến mức khiến chúng tôi gần như coi những thi thể vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.

Tôi vừa nhắc nhở một câu như thế thì ánh mắt của mọi người đều hướng về phía lối vào của cung điện cách chúng tôi không xa.

Khác với lối đi, ánh sáng vàng ấm áp phát ra từ cung điện trông rất dễ chịu, nhưng dù có ở gần như vậy, chúng tôi cũng không thể nhìn rõ trong cung điện có những gì.

“Bên trái thường là nơi ở của quý tộc phải không?” Tôi quay lại nhìn về phía lão Yên.

Thời xưa thường lấy bên trái làm vinh quang, nhưng ở các thời đại khác nhau lại có những thay đổi khác nhau, cũng không biết bên phía Tây Vực sẽ chú trọng đến điều gì.

Lão Yên ừ một tiếng: “Đúng vậy, ít nhất là xét theo tài liệu có được của ba mươi sáu quốc gia ở Tây Vực mà nói, đúng là lấy trái làm vinh quang.”

“Vậy chúng ta đi qua xem thử đi.” Manh Hiệp dẫn đầu đi về phía trước.

Tuy nhiên, chúng tôi chưa kịp đuổi theo đã nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ: Sau khi Mạnh Hiệp bị bao phủ bởi ánh sáng vàng, cả người như bị nuốt chửng, giống như người bước xuống nước, tạo thành gợn sóng rồi biến mất không thấy gì nữa...

"Manh Hiệp!” Lão Yên hét lên, ông ấy vừa định chạy tới thì đã bị tôi giữ chặt, tôi kêu ông ấy phải kiểm tra tình hình trước đã, bởi vì ánh sáng màu vàng này trông rất kỳ lạ, không thể một người tiếp một người gãy tại nơi này.

Đúng là lão Yên có chút gấp gáp, cho nên sau khi bị tôi giữ chặt thì cũng kịp phản ứng lại, dưới chân cũng lập tức dừng lại, dùng sức hét lớn một tiếng về phía Manh Hiệp.

"Các người bị làm sao vậy? Sao không đi theo tôi?" Lão Yên hét lên hai câu thì thấy Manh Hiệp từ bên trong ánh sáng vàng trở về, sau đó nhìn chằm chằm vào chúng tôi một cách kỳ lạ.

Tôi vội hỏi anh ta vừa rồi có cảm thấy chỗ nào lạ không?

"Không có, sao vậy?" Manh Hiệp càng cảm thấy kỳ lạ: "Sao trông mọi người cứ như nhìn thấy quỷ vậy?"

Lão Yên nhìn chằm chằm Manh Hiệp hồi lâu rồi nói ra một câu: "Cậu vào ngành từ khi nào?"

"Lão Yên, ông hỏi cái này làm gì?" Manh Hiệp hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.

Lão Yên kêu anh ta đừng nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian mà trả lời đi.

"Tôi nhận lời mời vào ngành năm1965, rốt cuộc thì mấy người bị làm sao vậy?" Manh Hiệp cau mày, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời.

Lão Yên thở phào nhẹ nhõm: "Vừa rồi đột nhiên không nhìn thấy cậu, tôi lo sợ không biết người vừa đi ra là thứ gì."

Sau khi nghe lão Yên giải thích, sắc mặt của Manh Hiệp cũng thay đổi, nói là anh ta vẫn luôn cảm nhận được sự có mặt của chúng tôi, nhưng chúng tôi đều ngơ ngác và không đi theo, cho nên lúc này anh ta mới lùi lại vài bước.

"Lỗ tai của anh thính như vậy, chẳng lẽ vừa rồi anh không nghe thấy tiếng lão Yên gọi anh sao?" Rắn Độc vẫn luôn giữ yên lặng lại đột nhiên lên tiếng.

Manh Hiệp lắc đầu, trong lòng của chúng tôi cũng theo đó mà chùng xuống, xem ra ánh sáng vàng này đúng là có vấn đề.

"Đi thôi, hẳn không có vấn đề gì lớn.” Lão Yên suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra quyết định.

Tôi gật nhẹ đầu: “Ừ, nhưng tốt nhất chúng ta nên đi từng người một, để nếu có chuyện gì xảy ra, những người đứng sau vẫn có thể tìm cách giải cứu.”

“Cậu nói đúng, tôi sẽ đi đầu, Manh Hiệp và Rắn Độc sẽ đi theo phía sau, còn cậu phụ trách bọc hậu.” Lão Yên nhanh chóng sắp xếp.

Mọi người không phản đối trước sắp xếp của ông ấy, sau đó mỗi người đứng cách nhau nửa mét rồi lần lượt bước vào bên trong ánh sáng vàng.

"Trường An.” Lão Yên bỗng nhiên kêu tôi một tiếng, tôi quay đầu lại hỏi ông ấy có chuyện gì vậy?

Lão Yên không nói gì chỉ làm vài động tác về phía tôi, sau đó dùng khẩu hình nói: “Trên lưng của cậu có thứ gì đó.”

Nhiệt độ ở trên người tôi cũng lập tức giảm xuống, chỉ thấy toàn thân rét run cứ vậy mà cứng cổ liếc nhìn về phía sau lưng, nhưng trong tầm mắt lại hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Nhưng dáng vẻ của lão Yên thì trông không giống như đang nói đùa nên tôi không thể làm gì khác hơn là đứng bất động ở chỗ đó.

Những người khác cũng không dám cử động, chỉ có Rắn Độc đứng trước mặt tôi đang từ từ tiến lại gần tôi, trong tay cầm cây gậy, vừa đi vừa dùng khẩu hình hỏi lão Yên trên lưng tôi có cái gì?

*****

"Rắn.” Lão Yên dùng khẩu hình nói.

Tôi lập tức cảm thấy sau lưng có thứ gì đó động đậy, cảm giác lạnh lẽo này lẽ ra phải dễ chịu nhưng lại khiến tôi cảm thấy hoảng hốt.

Rắn Độc từ từ tiến lại gần, thậm chí hơi thở cũng chậm lại, mà tôi cũng bị bộ dáng của anh ta làm cho tinh thần căng thẳng cực độ, sau đó liên tục mở miệng giục anh ta nhanh một chút.

Rắn Độc không để ý đến sự thúc giục của tôi, động tác di chuyển của anh ta vẫn rất chậm rãi, mặc dù chỉ cách có một mét ngắn ngủi nhưng anh ta phải mất một hoặc hai phút mới đến được, sau đó anh ta đột nhiên nói một câu: "Trường An, cậu cảm thấy thế nào?"

"Hả?" Trong lúc tôi cảm thấy khó hiểu thì thấy anh ta đột nhiên nghiêng người sang một bên, cây gậy giương lên rồi rơi xuống lưng tôi, sau đó tôi chỉ nghe thấy tiếng “chít chít” rồi đột nhiên bị Rắn Độc kéo về phía anh ta.

Tôi nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy có thứ gì đó phản chiếu trong mắt mình, rồi nó biến mất không thấy đâu nữa.

"Là rắn thủy tinh."

Lão Yên và Manh Hiệp đi tới, lão Yên nhìn vết tích ở trên mặt đất rồi gật nhẹ đầu xác nhận.

Tôi run rẩy nói: “Thứ này sẽ không ở trên lưng tôi suốt chặng đường, đúng không?”

Cũng chỉ có cách này mới có thể giải thích tại sao chỉ có một mình tôi mới có thể cảm nhận được ánh mắt này, mà lần nào cũng không tìm thấy được nó, cho dù là rắn thủy tinh thì vẫn phải có chút dấu vết.

Manh Hiệp vỗ vai tôi không nói gì thêm, nhưng thái độ của anh ta rõ ràng là ngầm thừa nhận.

Tôi lau mồ hôi trên trán, gần như sắp khóc luôn rồi: “Không phải anh nói thứ này có tính công kích không mạnh à?”

“Đúng là không mạnh, nếu không thì bây giờ cậu đã chết rồi.” Mí mắt của Manh Hiệp thậm chí còn không nhấc lên.

Tôi nhất thời không biết nên cảm thấy may mắn hay oán giận, khi biết có một con rắn nằm ở trên lưng của tôi lâu như vậy, mà tôi lại hoàn toàn không phát hiện ra, liền cảm thấy lạnh cả người.

Lão Yên liếc mắt nhìn tôi nói sở dĩ thứ này đi theo tôi, có lẽ là vì trên người của tôi có thứ gì đó hấp dẫn nó.

“Có lẽ là vì tuổi của cậu còn nhỏ.” Manh Hiệp ra hiệu cho mấy người khác bao vây tôi vào giữa rồi thuận miệng nói một câu.

Tôi hỏi anh ta có ý gì, anh ta chỉ nói rắn thủy tinh có thể nhìn thấy mạch máu trong cơ thể con người, máu chảy càng nhanh thì càng thích. Mà tôi còn là người trẻ tuổi nhất và năng động nhất trong số mấy người này, lại di chuyển dưới ánh nắng chói chang, cho nên mới dễ thu hút những thứ này.

Tôi không nói nên lời, hóa ra tuổi tác còn nhỏ cũng là sai sao?

Cũng may Manh Hiệp nói đúng, thứ này không có tính công kích, sau khi bị phát hiện cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tốc độ của mấy người có thể nhanh hơn một chút không?”

Không biết Dư Thành Trạch đã quay lại từ lúc nào, ông ta đột nhiên mắng một câu, nhưng chúng tôi đều phớt lờ ông ta, cứ chậm rãi bước đi.

Sắc mặt ông ta tối sầm, cuối cùng tức giận nói: "Tôi đã tìm được một chỗ thích hợp để dựng lều. Tới đó nhanh đi, trời cũng sắp tối rồi."

Mọi người nghe được lời này của ông ta thì đều có chút sững sờ, bởi vì cho tới tận bây giờ ông ta chưa từng làm qua loại chuyện này.

Chúng tôi nhìn nhau một cái, trong lòng âm thầm đề phòng, rồi đi theo ông ta.

Dư Thành Trạch cũng không lừa chúng tôi, nơi ông ta tìm được quả thực rất thích hợp để cắm trại vào ban đêm.

Sau bữa tối, chúng tôi tập hợp lại rồi nói chuyện phiếm, theo lời của lão Yên thì chúng tôi đang ngày càng gần với cổ quốc Trường Dạ.

Dư Thành Trạch ở một bên nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, không biết có ý gì, nhưng lão Yên vẫn phớt lờ ông ta, chỉ nói với chúng tôi tiếp theo cần phải chú ý cái gì.

"Càng đến gần cổ quốc, nguy hiểm càng nhiều! Trường An, nếu chúng ta gãy ở điểm cuối, chuyện đi này xem như công cốc.”

Sau khi dặn dò rất nhiều, ông ấy đột nhiên thở dài, sau đó nghĩ về những chuyện đã xảy ra, cộng thêm việc chính bản thân ông ấy suýt chút đã trúng chiêu liền thở không nổi, huống chi hôm nay còn phát hiện ra thi thể cấp dưới của ông ấy.

Tôi trịnh trọng gật đầu, bảo ông ấy đừng quá lo lắng, dù sao bản thân cũng đã chạy tới nơi này rồi, lo lắng cũng chẳng có ích gì.

Rắn Độc ở bên cạnh cũng tỏ vẻ tới đâu hay tới đó, dù sao tình huống xấu nhất cũng chỉ là một cái mạng mà thôi.

“Ngủ đi.”