Chương 90 Gương Cổ Song Ngư
Sau khi Rắn Độc tiến vào cũng không xuất hiện điều gì khác thường, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi cũng nhấc chân bước vào ánh sáng vàng, chỉ là lúc đi vào thì cảm thấy tò mò, cho nên tôi đã quay đầu nhìn lại.
Nhưng vừa nhìn một cái đã kinh hãi đến mức suýt chút nữa rớt cả tròng mắt xuống: Ngay khi vừa tiến vào, vậy mà tôi lại nhìn thấy Dư Thành Trạch đã lâu không thấy đang đứng ở phía sau lưng chúng tôi, trên mặt của ông ta còn nở một nụ cười quỷ dị nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
"Trường An, cậu đang nhìn gì vậy?” Lão Yên vỗ nhẹ vào bả vai của tôi.
Tôi vội vàng chỉ tay về phía bên ngoài ánh sáng vàng rồi nói: "Dư Thành Trạch..."
Sau đó tôi lập tức sửng sốt, bởi vì nơi đó hoàn toàn không có bóng dáng của Dư Thành Trạch, nhưng từ góc rẽ đi tới cũng chỉ có một lối đi này, cho nên trong thời gian ngắn như thế thì ông ta có thể trốn đến nơi nào?
"Cậu chắc chắn mình không có nhìn lầm chứ?" Lão Yên nhìn lại phía sau, sau khi không nhìn thấy gì thì hỏi một câu.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tôi dụi dụi mắt, vì không chắc chắn nên lắc đầu: “Có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi…”
Dù sao tôi cũng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, nói không chừng là do cái tên Dư Thành Trạch này đã gây ra ảnh hưởng quá lớn đối với tôi, nhưng tôi vẫn âm thầm để mắt tới.
“Đi thôi.” Chúng tôi lại nhìn về phía sau, sau khi xác nhận thật sự không có bóng dáng của Dư Thành Trạch thì mới không để ý tới nữa.
Manh Hiệp và Rắn Độc ở phía trước đã bắt đầu đi loanh quanh ở trong cung điện, còn tôi và lão Yên cũng vội vàng đi theo.
“Những thứ ở đây còn mới quá!” Tôi chạm vào hai bức tượng chiến binh đứng trước cửa cung điện thốt lên đầy kinh ngạc.
Mặc dù đã trải qua hàng nghìn năm, nhưng những bức tượng này trông như thể mới vừa được điêu khắc vậy, giống như chưa từng trải qua gió mưa mài dũa.
Nhưng khi nghĩ tới việc tòa cổ quốc này quanh năm bị chôn vùi ở dưới lòng đất thì tôi lại cảm thấy bình thường trở lại, nếu như bị chôn vùi ở những nơi khác có lẽ sẽ bị mạch nước ngầm ảnh hưởng, nhưng ở trong vùng sa mạc này thì xác suất của nó lại vô cùng nhỏ.
Sau khi lão Yên tiến vào cung điện đã lấy máy ảnh ra, sau đó chụp một bức ảnh.
"Có thể nhìn ra gì không?" Tôi đi đến bên cạnh ông ấy hỏi.
Lão Yên cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tạm thời không nhìn ra điều gì, nhưng một khi những thứ này được truyền ra ngoài, nhất định sẽ gây chấn động lịch sử thế giới!”
*****
Tôi nhún vai, đây là đương nhiên, một tòa cổ quốc đã có hàng nghìn năm tuổi, có lẽ ngay cả một viên gạch ở trong đây cũng là báu vật.
Thấy ông ấy trầm mê chụp ảnh nên tôi cũng không làm phiền ông ấy nữa, cứ thoải mái đi loanh quanh ở bên trong cung điện.
Nhưng lúc đi được vài vòng thì tôi cảm thấy có gì đó không đúng, cho nên vội hỏi lão Yên có cảm thấy cung điện này hình như đang di chuyển không?
"Di chuyển?"
Lão Yên lặp lại, sau đó lắc đầu nói ông ấy không có chú ý tới.
Tôi lại dụi mắt, chẳng lẽ bản thân nhìn nhầm rồi sao?
"Cậu không có nhìn lầm đâu, đúng là nó đang chuyển động." Rắn Độc nhích lại gần, sau đó chỉ tay vào lối đi: "Cánh cửa đã bị dịch chuyển vài centimet."
Lời nói của Rắn Độc đã khiến cho đám người lão Yên lập tức tụ tập lại, nhưng tốc độ di chuyển của nó quá chậm, cho nên nhất thời khiến chúng tôi không thể xác định được rốt cuộc thì nó có thực sự chuyển động không.
"Chúng ta có nên ra ngoài trước không?” Lão Yên nhìn về phía chúng tôi hỏi thăm, nếu lối vào của cung điện thật sự đang từ từ chếch đi, chẳng phải đợi thêm lát nữa thì chúng tôi không thể ra ngoài được sao?
Tôi lắc đầu: “Nhìn bộ dạng này thì phải mất ít nhất nửa giờ mới có thể dời đi hoàn toàn, cho nên chúng ta cứ kiểm tra tình hình trước đã.”
“Cũng được.” Lão Yên cũng không từ chối.
Thế là lão Yên lại tiếp tục nghiên cứu những thứ có ở bên trong cung điện, trong khi tôi vừa tiếp tục đi dạo xung quanh, vừa chú ý đến mối liên hệ giữa lối đi và cung điện.
"Hình như có tiếng động gì đó!" Lỗ tai của Manh Hiệp khẽ động, sau đó chạy tới một chỗ rẽ của cung điện, ở nơi đó có một bức tượng trông giống như bộ dáng của một hiệp sĩ, nhưng khuôn mặt của hiệp sĩ lại không được chạm khắc.
Manh Hiệp dừng lại trước bức tượng, đưa tay muốn sờ thử thì lại có chút kiêng kị, sau đó quay đầu hỏi chúng tôi về cái thứ ở trước mặt anh ta là gì.
Tôi mô tả hình dáng của bức tượng cho anh ta nghe, nhưng anh ta lại cau mày nói không đúng, rõ ràng anh ta đã nghe thấy âm thanh phát ra từ đây, cho nên sao có thể là một bức tượng được?
“Anh nghe thấy âm thanh gì?” Tôi hỏi nhanh.
Manh Hiệp nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó có chút bối rối nói: “Không dễ miêu tả, nghe có vẻ giống như tiếng của một loại nhạc khí, nhưng tôi lại không thể phân biệt được đó là nhạc khí gì.”
Nhạc khí?
Tôi hỏi anh ta có phải đã nghe nhầm rồi không, bởi vì chúng tôi hoàn toàn không có nghe thấy gì cả.
Manh Hiệp nói không thể nào, thính giác của anh ta rất nhạy bén, mặc dù âm thanh không lớn nhưng anh ta có thể chắc chắn là có âm thanh.
Vừa nói anh ta vừa ngâm nga, nhưng ngay tại lúc anh ta vừa ngâm nga giai điệu đầu tiên thì lão Yên đột nhiên hét lên: "Đừng ngâm nga nữa!"
Cảm xúc của lão Yên không được tốt lắm, sau khi dùng túi ngủ che đầu liền ngủ thiếp đi, về phần có thể ngủ được hay không thì e rằng chỉ có ông ấy mới biết.
Thấy lão Yên đã ngủ, Rắn Độc đi tới đổi thuốc cho Manh Hiệp.
"Gần tốt rồi, thể chất của anh đúng là rất lợi hại." Ngay cả Rắn Độc vốn ít nói cũng không khỏi cảm thán một tiếng khi nhìn thấy vết thương ở trên người của Manh Hiệp đã gần như khôi phục.
Manh Hiệp xua tay nói cơ thể đã quen với việc bị thương nên đương nhiên sẽ hồi phục nhanh hơn một chút.
Rắn Độc cười cười cũng không nói thêm gì nữa, sau khi thu dọn đồ đạc xong cũng chui vào túi ngủ.
Đúng lúc tôi tưởng Manh Hiệp cũng sẽ đi ngủ thì lại thấy anh ta chợt quay đầu lại rồi nói với tôi một câu: “Cậu rất giỏi.”
"Hả?"
Tôi có chút sững sờ, kể từ khi chúng tôi tụ hợp lại thì cả đoạn đường này có thể nói là chật vật chạy trốn, anh ta nhìn từ chỗ nào mà thấy tôi giỏi chứ?
Manh Hiệp chỉ vào lão Yên, sau đó nở một nụ cười hiếm hoi: “Lâu lắm rồi tôi mới thấy lão Yên quan tâm đến một người, thậm chí chỉ mới quen biết nhau trong một đoạn thời gian ngắn, tôi tin trên người của cậu nhất định phải có lý do nào đó mới khiến ông ta để ý như vậy!"
Tôi nghĩ đến hình xăm Cửu Long ở trên lưng, sở dĩ lão Yên chú ý đến tôi hẳn là vì thứ này, lúc ông ấy nhìn thấy hình xăm thì đã tiến lại gần tôi, về sau ông ấy cũng quan tâm đến tôi nhiều hơn.
Tuy nhiên, tôi không nói cụ thể với Mạnh Hiệp vì lão Yên từng cảnh báo tôi rằng trước khi nhận tôi vào ngành, tốt nhất là càng ít người biết về hình xăm của tôi càng tốt.
"Ờ thì, rốt cuộc các người làm ngành gì vậy?"
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi có chút ý động, lão Yên vẫn luôn nói ngành này ngành nọ không ngừng, nhưng lại không nói chi tiết cho tôi biết. Nói thật, tôi khá tò mò.
Manh Hiệp nghe vậy thì ngạc nhiên nói: “Ông ấy còn nói với cậu về chuyện này à?”
Xét thái độ của Manh Hiệp, tôi mới ý thức được ngành này hẳn rất bí mật, nên tôi không đề cập đến việc lão Yên muốn đưa tôi vào ngành, chỉ nói là ông ấy không cẩn thận đã nói qua.
“Nếu cậu không có hứng thú, sao lão Yên có thể nhắc tới?"
Anh ta nhếch miệng, sau đó mang ẩn ý sâu xa nói: "Nếu đã là người lão Yên nhìn trúng, đương nhiên ông ấy sẽ giải thích cho cậu. Nếu lúc này không nói, có thể là do thời cơ chưa đến, cho nên cậu cứ chờ thêm đi.”
Nhìn thấy anh ta như vậy, tôi càng có thêm hứng thú với cái ngành này. Thấy anh ta không muốn nói, tôi đành phải bỏ cuộc, nghĩ rằng lão Yên nhất định sẽ nói ra chuyện này khi ra khỏi sa mạc.
Nhưng chúng tôi có thể thoát ra ngoài không?
Tôi thở dài trong lòng, cũng ngừng trò chuyện, thay vào đó, tôi quấn mình trong túi ngủ và mở to mắt cảnh giác.
"Bíp..."
Đêm càng lúc càng tối, lúc tôi đang chuẩn bị ngủ thì chợt nghe thấy một tiếng còi lớn.
Tại sao trong sa mạc lại có tiếng còi?
Tôi tỉnh dậy ngay lập tức, sau đó bò ra khỏi túi ngủ và bước ra ngoài lều để xem thứ gì đang phát ra tiếng còi.
"Bíp bíp..."
Tiếng còi càng lúc càng gấp, tôi tiến về phía trước vài bước, cảm thấy làm ra âm thanh hẳn là người nào đó.
Mà người có thể tới được chỗ này nhất định không đơn giản, biết đâu người đó có thể mang đến cho chúng tôi một số thông tin, cho nên trong lúc tôi đang hưng phấn thì động tác ở dưới chân càng nhanh hơn.
Sắp đến rồi...
Tôi hưng phấn xoa xoa hai tay, luôn cảm thấy nếu tìm được người thỏi còi thì chúng tôi sẽ có thể tìm được cổ quốc Trường Dạ, sau đó thuận lợi đi ra ngoài.
Bang bang bang bang!
Đột nhiên vang lên tiếng súng, tôi gãi đầu ngơ ngác, xung quanh không có ai cả, tiếng súng phát ra từ đâu?
Đúng lúc này, tiếng còi lại vang lên, lần này còn gấp gáp hơn vừa rồi, mà tôi cũng quên mất tiếng súng và tiếp tục bước về phía trước.
“Thằng nhóc cậu không muốn sống nữa à?”
Một tiếng hét lạnh lùng truyền đến, cùng với âm thanh đó, tôi cảm thấy đầu đau nhói.
Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy lão Yên đang cầm một khẩu súng ở trong tay, báng súng chĩa vào tôi, dường như ông ấy chính là thủ phạm khiến đầu tôi đau nhức.
"Ông làm gì vậy? Tôi đang tìm người mà." Tôi tức giận, tôi lắng nghe thấy tiếng còi ở ngay trước mắt thì bị lão Yên quấy rầy.
Lão Yên nghe vậy, suýt nữa đã dùng báng súng đánh vào đầu tôi lần nữa: "Nhóc con, cậu mở to mắt nhìn rõ ràng cho tôi, trước mắt cậu rốt cuộc là thứ gì!"
Sau khi bị lão Yên mắng, tôi mới tỉnh táo lại, tiếng súng càng lúc càng chói tai, vật bị súng tấn công chỉ cách tôi hai mét - một con nhện cao bằng nửa người và rộng hơn nửa mét đang nằm trên sườn dốc, đôi mắt như đèn lồng đỏ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Nếu không có lão Yên kịp thời giữ chặt tôi, có lẽ đợi thêm một lát nữa bản thân tôi đã trở thành món ăn trong mâm của nó.
*****
Manh Hiệp và Rắn Độc đang dùng súng trấn áp con nhện khổng lồ, lão Yên cũng nhân cơ hội này kéo tôi từ từ lùi lại.
Đúng lúc này, con nhện đột nhiên liều mạng bò về phía trước vài bước, sau đó đứng dậy như người rồi từ bên trong cái đuôi của nó phun ra một sợi tơ trắng như tuyết, nhanh chóng quấn lấy người tôi.
"Tránh ra!"