← Quay lại trang sách

Chương 91 Gương Cổ Song Ngư

Nhưng Manh Hiệp không có dừng lại ngay, sau khi ngâm nga thêm hai giai điệu nữa thì mới dừng lại, sau đó nghi hoặc hỏi lão Yên làm sao vậy?

Lão Yên sắc mặt âm trầm nhưng không nói gì, chỉ làm ra động tác yêu cầu chúng ta tránh xa bức tượng kia.

Vốn tôi đã đứng cách bức tượng rất xa nên không có vấn đề gì, chỉ cảm thấy lão Yên gấp gáp đến mức hồ đồ rồi, còn Manh Hiệp thì hoàn toàn không nhìn thấy động tác tay của ông ấy.

Thế là tôi đã lên tiếng nhắc nhở Manh Hiệp, sau đó anh ta lộ ra vẻ kỳ quái và lùi lại phía sau hai bước.

Lão Yên tiến lên kéo anh ta lại, mang theo chúng tôi tụ họp lại ở lối vào cung điện, sau đó lau mồ hôi ở trên trán rồi nói: "Đó là linh khúc."

"Linh khúc?"

Tôi ngơ ngác nhìn về phía lão Yên.

Ông ấy ừ một tiếng, nói là nếu không phải nhờ có Manh Hiệp phát hiện ra thì ông ấy cũng đã bỏ qua âm thanh này, nghe nói linh khúc là giai điệu đưa tang ở cổ quốc Trường Dạ này, người nghe thấy giai điệu này sẽ không tự chủ được mà ngâm nga thành lời, một khi ngâm nga xong giai điệu của bài này thì người đó sẽ chết.

Tôi hỏi ông ấy có thực sự tà môn đến thế không?

Nhưng lão Yên lại lắc đầu nói mình cũng không biết, chỉ biết lúc cổ quốc Trường Dạ đưa tang, mọi người đều nhét một thứ gì đó vào trong tai, chính là vì sợ nghe được linh khúc.

Nói xong, ông ấy còn chỉ vào bức tường mà mình vừa mới nghiên cứu, nói là ở nơi đó có một bức tranh liên quan đến việc đưa tang, đúng là giống hệt như trong truyền thuyết.

Rắn Độc lại tỏ ra không đồng tình nói: "Nếu đã như vậy, tại sao bọn họ không tấu linh khúc luôn đi, như vậy chẳng phải là xong rồi sao?"

Manh Hiệp và tôi cũng có phản ứng tương tự, nếu đã là một giai điệu không may, vậy tại sao bọn họ còn muốn dùng làm bài hát đưa tang chứ? Nếu chẳng may có người vô tình nghe được, không phải sẽ mất mạng sao?

Lão Yên liếc nhìn chúng tôi, sắc mặt có chút cổ quái: “Nghe nói đoạn linh khúc này không phải do bọn họ diễn tấu, mà là khi có người chết rồi, bản nhạc này tự nhiên sẽ xuất hiện trong tang lễ…”

Thấy ông ấy càng nói càng tà ma, tôi vội vàng xua tay ý bảo ông ấy đừng nói nữa, bởi vì kiểu nói này của ông ấy khiến tôi có cảm giác tòa cung điện này giống như một ngôi mộ vậy.

Lão Yên bất lực mà liếc mắt nhìn tôi, sau đó thở dài một hơi rồi nói toàn bộ cổ quốc Trường Dạ hiện tại chính là một lăng mộ cỡ lớn, cung điện này trông không khác gì mộ địa.

"Nhưng cũng đừng suy nghĩ gì nhiều, nếu dùng ánh mắt hiện tại đi dò xét bản nhạc này, rất có thể là đang gợi ý tâm lý.” Lão Yên cười nói.

Sau đó lão Yên lại dặn Manh Hiệp cẩn thận một chút, dù sao chúng tôi cũng không nghe được linh khúc, chỉ có thính giác nhạy bén của anh ta mới có thể nghe được đoạn linh khúc này.

Manh Hiệp gật nhẹ đầu: "Nhưng bức tượng đó chắc chắn có chỗ kỳ lạ. Hay là chúng ta mau đến đó xem đi?"

Tôi quay đầu nhìn vào lối đi, sau đó nói nếu muốn nhìn thì cũng được, nhưng thời gian còn lại của chúng ta không còn nhiều, bởi vì tốc độ di chuyển của lối đi này dường như càng lúc càng nhanh.

Lão Yên cũng nhìn thoáng qua một cái, sau đó cắn răng nói: “Không bằng đi xem thử một chút vẫn tốt hơn!”

Nhưng ông ấy chỉ cho phép tôi đi theo qua đó, còn Manh Hiệp và Rắn Độc sẽ ở nguyên chỗ cũ.

Thứ nhất, lão Yên cảm thấy lo lắng cho Manh Hiệp, sợ anh ta càng đến gần thì càng dễ bị linh khúc ảnh hưởng, thứ hai là muốn Rắn Độc để mắt tới lối đi, một khi lối đi sắp tách khỏi cung điện thì phải gọi chúng tôi trở về.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng, lão Yên mới dẫn tôi tới trước bức tượng.

Tôi sợ nghe thấy linh khúc nên đã lấy tay bịt tai lại, lão Yên thấy vậy thì bảo tôi đừng lo lắng, thính giác của chúng tôi chắc chắn không tốt bằng Manh Hiệp.

"Lão Yên, ông có chắc không?" Ông ấy vừa nói xong thì tôi đã nghe thấy một âm thanh trong trẻo nhưng lại nặng nề, hơn nữa còn hoàn toàn không thể hình dung ra loại cảm giác này.

Lão Yên hỏi tôi làm sao vậy, tôi cũng kể cho ông ấy nghe về âm thanh mà mình nghe được, sau đó vẻ mặt của ông ấy lập tức thay đổi rồi chỉ vào bức tượng nói: "Có thể là có liên quan đến thứ này. Cậu không sao chứ? Nếu không ổn thì lui về trước đi."

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói không sao, tốt xấu gì hai người ở cùng một chỗ sẽ dễ dàng chiếu cố lẫn nhau.

Lão Yên không cố gắng thuyết phục tôi nữa, chỉ bảo tôi nếu cảm thấy có gì đó không ổn thì che lỗ tai lại rồi chạy trở về.

Càng đến gần bức tượng, âm thanh mà tôi nghe thấy càng ngày càng rõ ràng, âm thanh này nghe có chút giống với đàn tranh nhưng lại không được thanh thúy bằng, khiến cho tâm hồn của người nghe cảm thấy buồn buồn, đặc biệt kiềm chế.

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau khi nghe thấy âm thanh này, trong đầu đã hiện ra tất cả những người đã chết kể từ khi tiến vào sa mạc cho tới nay: Súng Ngắn, Bé Sữa, Mắt Ưng, đội trưởng Trần...

Giọng nói, khuôn mặt và những nụ cười của bọn họ lần lượt xuất hiện trong đầu tôi từng người một, mọi người đều đang mỉm cười và vẫy tay với tôi: Trường An, mau tới đây!

Lão Yên đẩy tôi ra, mắt thấy tơ nhện sắp quấn lên người ông ấy, bản thân tôi còn chưa kịp lo lắng thì tơ nhện này dường như mọc ra con mắt, sau đó vòng qua người ông ấy rồi hướng thẳng tắp về phía tôi.

Tôi lộn nhào tránh thoát một đợt, sau đó rút con dao găm ở bên hông ra nhìn chằm chằm vào tơ nhện.

Cái thứ đồ chơi này vậy mà lại có mục tiêu!

Tôi biết suy đoán này là đúng, bởi vì rất nhiều lần những sợi tơ nhện đều cọ xát vào cơ thể của đám người lão Yên, nhưng lại không hề có ý định tấn công bọn họ.

"Trường An, có phải trên người của cậu có thứ gì đó không?" Mắt thấy súng không có tác dụng gì với tơ nhện, lão Yên cũng rút dao găm ra rồi hét lớn về phía tôi.

Tôi lắc đầu: “Chúng ta đều có những thứ giống nhau, tôi…”

Nhưng vừa nói đến đây thì tôi đã ngừng lại, bởi vì ở chỗ của tôi thực sự có một thứ mà bọn họ không có, chính là thứ màu đen trông giống như phân và nước tiểu kia.

Lúc tôi cầm lấy thứ này vốn muốn nói với lão Yên, nhưng lúc đó ông ấy đã bị trúng chiêu, cộng thêm chuyện của rắn thủy tinh đã khiến tôi quên mất chuyện này.

Lão Yên thấy tôi sửng sốt, sau khi cắt đứt một mảnh tơ nhện xong thì chạy đến bên cạnh tôi, vỗ vào gáy tôi một cái: “Sao con người cậu cứ vào thời điểm mấu chốt lại luôn sững người vậy, ngại mình sống lâu à?”

Tôi đang định lấy cái thứ đó ra cho ông ấy xem thì tơ nhện lại quấn tới, tôi chợt khom người xuống, lão Yên nhanh chóng cắt đứt đám tơ nhện này, sau đó dùng chân đá tôi ra xa: “Cút ra xa một chút, nếu cậu không ở đây thì cái thứ này sẽ mất đi mục tiêu."

Tôi biết ông ấy nói không sai, cho nên tôi vừa chạy về phía lều vừa sờ vào trong túi của mình tìm cái thứ trông giống như phân và nước tiểu.

Cũng không biết là do tôi quá căng thẳng hay là do nó quá nhỏ, thế mà sờ mãi cũng không chạm tới được.

"Rắn Độc, nhắm vào con mắt của nó!” Lão Yên hét lên.

Tôi nhìn lại thì thấy Mạnh Hiệp cũng đã buông súng, cầm loan đao đang đi chuyển ở trong đám tơ nhện, lão Yên phối hợp với anh ta tấn công những tơ nhện khác, trong lúc nhất thời chỉ còn Rắn Độc đang cầm súng ở trong tay.

Rắn Độc lắp đạn rồi ngắm vào mắt của con nhện.

Có lẽ là do động tác của Rắn Độc đã khiến con nhện cảm thấy nguy hiểm, cho nên tơ nhện vẫn luôn tìm tôi cư nhiên đều quấn tới chỗ của Rắn Độc.

Bọn họ không có chuẩn bị, cũng không kịp phản ứng, chỉ thấy cả người của Rắn Độc bị tơ nhện quấn lấy rồi té ngã trên đất.

“Rắn Độc!”

Tôi hét lên một tiếng, sau đó quay người chạy về.

Rắn Độc không hề hoảng sợ, anh ta dựa vào khẩu súng để trở mình, thậm chí còn để mặc cho con nhện kéo mình đi, trong khi họng súng đã chĩa thẳng vào mắt của con nhện.

Bùm!

Một viên đạn lao đi nhưng vì bị kéo lê trên mặt đất mà mất đi độ chính xác, chỉ trúng một chân của con nhện.

"Tiếp tục!"

Lão Yên hét lên, sau đó cầm dao găm lên rồi lao tới bên cạnh Rắn Độc, dùng sức cắt đứt tơ nhện.

Động tác của Manh Hiệp càng hung bạo hơn, anh ta chạy thẳng đến trước mặt con nhện, giơ loan đao lên và chặt đứt chân con nhện.

Có hai người bọn họ phối hợp, con nhện nhất thời buông lỏng cảnh giác, mà Rắn Độc cũng nhân cơ hội này mà bình tĩnh bắn thêm một phát súng nữa, mà một súng này cũng vừa lúc đánh trúng vào mắt trái của con nhện.

Con nhện phát ra tiếng tê tê, cuối cùng không cam lòng mà rút lui.

Còn đám người lão Yên thì nằm tê liệt ở trên mặt đất thở hổn hển, đặc biệt là Manh Hiệp, vốn anh ta đã có thương tích ở trong người, bây giờ sau một phen giày vò như vậy, thậm chí có nơi còn có vết máu mờ nhạt rỉ ra.

"Mọi người không sao chứ?"

Tôi biết chuyện này là do bản thân đưa tới, có chút áy náy mà hỏi một câu.

Lão Yên tức giận nói: "Thằng nhóc cậu bị làm sao vậy? Đang yên đang lành chạy ra ngoài làm gì, có kéo cũng kéo không được!”

Nghe bọn họ nói lúc đầu tôi đang ngủ rất ngon, nhưng đột nhiên tôi đứng dậy như bị mộng du. Ban đầu bọn họ còn tưởng là tôi muốn đi tiểu tiện nên cũng không coi trọng, nhưng sau hai phút còn không thấy tôi quay về, bọn họ cảm thấy có gì đó không thích hợp nên mới ra ngoài tìm tôi.

Sau khi ra ngoài thì thấy tôi đang đi về phía trước một cách máy móc, bọn họ la hét mấy câu thì không thấy tôi có phản ứng gì, cho nên mới dứt khoát đi theo xem tôi đã xảy ra chuyện gì.

Chờ đến khi nhìn thấy con nhện thì bọn họ mới biết đã xảy ra chuyện xấu, nhưng ai có thể ngờ chẳng những không xua đuổi được con nhện mà tôi cũng không bị tiếng súng đánh thức, vẫn tiếp tục đi về hướng con nhện, thẳng cho đến khi lão Yên dùng báng súng đánh tôi một cái thì thần trí của tôi mới quay về.

Nghe bọn họ nói xong lòng tôi cảm thấy kỳ lạ, cho nên tôi đã vội vàng nói ra cảm giác của mình.

"Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi nghe thấy tiếng còi, tôi cảm thấy chủ nhân của thanh âm này nhất định có thể giúp được chúng ta, cho nên tôi mới mơ mơ màng màng đi như thế."

Tôi vừa dứt lời thì cũng cảm thấy có chỗ không thích hợp. Bản thân còn chưa xác định âm thanh này là địch hay bạn, cho dù là bạn thì cũng không thể không có chút phòng bị nào mà đi ra ngoài như thế...