Chương 92 Gương Cổ Song Ngư
Phía sau lưng bọn họ là một mảnh hư vô, còn bọn họ thì vừa lùi lại về sau vừa vươn tay muốn kéo tôi theo.
Tôi chậm rãi đi về phía bọn họ, trong lúc nhất thời không biết đây là thực hay là mơ, chỉ cảm thấy bộ dáng của bọn họ trông rất chân thật.
"Trường An, đi với tôi." Đội trưởng Trần hiền từ nhìn tôi và đưa tay về phía tôi.
Tôi cũng đưa tay ra và từ từ nắm lấy tay của ông ấy.
Ngay khi tay của chúng tôi sắp chạm vào nhau, đội trưởng Trần mỉm cười: "Trường An, nhanh lên."
Nhưng tôi bất chợt nắm tay lại thành quyền, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm vào đội trưởng Trần ở trước mặt: “Ông là ai?"
Đội trưởng Trần rất ít khi cười đùa nói chuyện với tôi như vậy, phần lớn thời gian đều mắng tôi là đồ ranh con, càng nhiều hơn chính là giống như một người cha nghiêm khắc, nhưng vị đội trưởng Trần của lúc này lại rất hòa ái, quá mức không hài hòa rồi.
Đội trưởng Trần mở to mắt: “Ranh con, sao nhanh như vậy lại không nhớ ra tôi rồi?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đội trưởng Trần này nhìn chân thật hơn nhiều rồi.
Thế là tôi gãi đầu, nói không phải là mình đang mơ chứ?
Lời này vừa nói ra khỏi miệng đã làm tôi choáng váng, trong đầu cũng lập tức lóe lên một ý niệm, đội trưởng Trần không phải đã chết rồi sao?
Nhưng ngay khi ý niệm này xuất hiện thì tôi không thể nhớ được đội trưởng Trần đã chết khi nào.
Tôi lại đưa tay ra lần nữa, sau đó nắm chặt lấy bàn tay của đội trưởng Trần, muốn đi theo ông ấy về phía khoảng không kia.
Mà trong mắt của mấy người Mắt Ưng ở bên cạnh cũng chứa đầy ý cười nhìn về phía tôi, đặc biệt là Bé Sữa vẫn là dáng vẻ luôn bám dính lấy tôi.
Bang bang bang bang!
Ngay tại lúc tôi vừa định bước vào khoảng không thì nghe thấy tiếng súng nổ, khiến tôi không kịp phản ứng và không rõ tại sao trong một hoàn cảnh hài hòa như vậy lại có tiếng súng.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt của đám người đội trưởng Trần lại đột nhiên thay đổi, đội trưởng Trần đột nhiên buông tay tôi ra, sau đó chậm rãi bước đi.
"Chú Trần!"
Tôi hét lên một tiếng, sau đó cứ thế trơ mắt nhìn chú ấy biến mất, khiến lòng tôi cảm thấy hoảng sợ.
"Kêu, kêu cái gì mà kêu?" Một giọng nói giận dữ vang lên: “Ông đây đã bảo cậu có chuyện gì khác thường thì nhớ chạy ngược trở về, sao cậu cứ nghe vào tai này là lọt qua tai kia vậy?"
Tôi ngơ ngác nhìn lão Yên, trong thời gian ngắn có chút không biết rõ tình huống, còn ông ấy thì lập tức nắm chặt lấy lỗ tai của mình, sau đó nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn tôi, bộ dạng đó như thể muốn nuốt chửng tôi luôn vậy.
Lúc này tôi mới từ từ tỉnh táo lại, sau khi nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh khác hẳn lúc trước thì tôi mới vội hỏi chuyện gì đã xảy ra?
****
Lão Yên hờn dỗi không muốn nói chuyện với tôi, giọng điệu của Rắn Độc ở một bên cũng không tốt: “Lúc lối đi sắp sửa biến mất, tôi đã gọi hai người trở về, nhưng ai biết cậu lại lao về phía bức tượng như bị quỷ ám vậy, lão Yên một mình không giữ được cậu nên chúng tôi đều chạy tới, nhưng bức tượng kia hóa ra là một cơ chế lật lên, vừa mới đụng vô đã lọt vào nơi quỷ quái này rồi."
Nghe Rắn Độc nói như thế, lão Yên giận dữ hừ một tiếng: "Cậu còn cho cậu ta thể diện nữa à. Nếu không phải do cậu ta nài ép lôi kéo lấy chúng ta thì cũng không đến nỗi tất cả mọi người đều bị mắc kẹt như vậy!”
Rắn Độc không nói chuyện, mà tôi cũng xem như đã nghe rõ, hóa ra bọn họ đều bị tôi kéo xuống, khó trách lão Yên lại có sắc mặt xấu như vậy.
"Lão Yên, linh khúc đó cũng có tác dụng tạo ra ảo giác sao?" Tôi lộ ra vẻ kỳ lạ mà hỏi một câu.
Tuy lão Yên tức giận thật nhưng vẫn đáp lại tôi: “Khó mà nói. Dù sao cũng không ai biết vì sao người nghe thấy sẽ không kìm lòng được mà ngâm nga giai điệu, càng không có ai biết sau khi nghe được giai điệu đó sẽ xảy ra chuyện gì, có phải giai điệu đó dựa vào cơ chế tạo ra ảo giác để dẫn đến cái chết hay không cũng khó nói."
Nói đến đây, ông ấy lại không vui trừng mắt nhìn tôi: "Tôi nói cậu này, dọc đường đi đã bị ảo giác lừa bao nhiêu lần rồi, sao lại không có một chút năng lực phản kháng nào vậy?”
“Đây là đâu?” Tôi ho khan hai tiếng, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, tôi biết nếu cứ tiếp tục nói gì nữa thì e là lão Yên sẽ đi tới kéo lỗ tai tôi mất.
Nhưng tôi rất muốn tìm hiểu xem đây là nơi quái quỷ gì, xung quanh tối tăm đến mức nhìn không được gì, chỉ có thể dựa vào ánh đèn pin mơ hồ để phán đoán ra đây là một nơi giống như tầng hầm.
Lão Yên vẫn còn tức không nhịn nổi, dùng ngữ khí cứng ngắc trả lời một câu không biết.
Tôi đưa ánh mắt cầu cứu về phía Rắn Độc, nhưng anh ta cũng lắc đầu, nói bọn họ cũng vừa mới rơi xuống, còn chưa kịp nhìn ra đây là nơi quái quỷ gì đâu.
“Còn tiếng súng kia đâu?” Tôi cảm thấy kỳ lạ, nếu nói bọn họ là bị tôi kéo xuống thì chẳng có lý do gì để nổ súng cả.
Lão Yên đột nhiên nhìn về phía tôi và hỏi tôi có thực sự nghe thấy tiếng súng không?
Tôi gật đầu kể cho bọn họ nghe về ảo giác vừa rồi: “Tiếng súng đó đã cứu tôi một mạng, nếu không thì tôi cũng không biết sau khi bước vào khoảng không đó thì sẽ xảy ra chuyện gì.”
Lão Yên suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói tôi có thể đã bị thứ đó mê hoặc, sau đó còn hỏi tôi có chắc là ở trên người không có thứ gì kỳ lạ không?
“Thật sự có một cái.”
Tôi vội vàng lấy cái thứ màu đen trông giống như phân và nước tiểu ra, sau đó nói rõ nguồn gốc của nó: “Vốn tôi muốn cầm tới cho ông xem, nhưng sau đó lại quên mất.”
Lão Yên cũng biết vì sao tôi lại quên mất, trong lúc nhất không nói gì thêm, chỉ cầm lấy vật đó lên rồi lật tới lật lui kiểm tra, cuối cùng thất vọng nói mình không biết đây là gì.
“Chẳng lẽ là do thứ này giở trò quỷ sao?” Tôi cau mày, đột nhiên nghĩ tới buổi chiều tìm được thứ này, cộng thêm việc Dư Thành Trạch từng đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về còn nghiêng mắt liếc nhìn tôi một cái.
Lúc đó tôi còn tưởng là mình nhìn nhầm, nhưng bây giờ xem ra rất có thể là ông ta đi xác định xem tôi có mang theo thứ này bên mình không!
Nghe tôi nói như vậy, lão Yên cũng cảm thấy có lý: “Thi thể của Xích Mao chính là do ông ta làm ra, thứ này cũng có thể là thủ đoạn của ông ta, còn về việc có phải hay không thì phải để ngày mai làm thí nghiệm rồi mới biết."
“Làm thí nghiệm thế nào?” Tôi hỏi.
Lão Yên nhét cái thứ trông giống phân và nước tiểu của động vật vào túi, sau khi vỗ nhẹ một cái nói: "Thứ này không đơn giản, cho nên cứ để tôi cầm nó đi, để xem tối mai thế nào rồi nói tiếp.”
"Dư Thành Trạch đâu?"
Thấy ông ấy nói có lý thì tôi cũng không còn cảm thấy vướng mắc nữa, chỉ là sau khi nhìn thoáng qua thì lại phát hiện thiếu người.
Lão Yên bĩu môi hướng về phía lều: "Ông ta không có đi ra ngoài."
Tôi cười lạnh một tiếng, xem ra Dư Thành Trạch muốn nhìn thấy toàn quân của chúng tôi bị diệt?
“Chúng ta cũng trở về thôi, cũng không thể để ông ta ngủ quá thoải mái được.” Tôi đứng dậy, đồng thời cũng kéo lão Yên đứng lên, sau đó để ông ấy đưa cái thứ trông giống như phân và nước tiểu động vật cho tôi.
"Cậu muốn làm gì?" Lão Yên cảm thấy có chút kỳ quái.
Tôi cười hì hì nói “Cho dù có muốn thí nghiệm thì cũng không thể dùng ông làm vật thí nghiệm được.”
Lão Yên lo lắng sẽ bị phát hiện, nhưng tôi lại nhún vai tỏ ý không sao, nói là cho dù có bị phát hiện thì cũng không sao, hiện tại chỉ là giấy dán cửa sổ vẫn chưa bị xuyên thủng mà thôi.
"Vậy cũng được, nhưng ngày mai tất cả mọi người phải chú ý một chút!" Lão Yên gật nhẹ đầu, xem như đồng ý với cách làm của tôi.
Chúng tôi đứng dậy đi về, bên kia Manh Hiệp cũng được Rắn Độc đỡ đi theo phía sau chúng tôi.
"Giáo sư Dư!" Còn chưa bước vào trong lều thì tôi đã lớn tiếng hô một câu.
Tôi nhìn thấy trong lều có động tĩnh, tôi hừ nhẹ một tiếng, quả nhiên ông ta chưa hề ngủ.
Dư Thành Trạch từ bên trong lều trại bước ra, sau khi nhìn thấy bộ dáng này của chúng tôi thì cảm thấy có chút kỳ lạ: "Các người bị làm sao vậy?"
"Giáo sư Dư không nghe thấy à?"
Tôi mở to mắt, giả vờ ngạc nhiên hỏi động tĩnh lớn vậy mà ông ta lại không nghe thấy?
Quả nhiên, khóe miệng Dư Thành Trạch giật giật, một lúc sau mới nói: "Tôi ngủ say quá."
Tôi ồ một tiếng, sau đó đỡ lão Yên đi vào, nhưng khi đi ngang qua Dư Thành Trạch thì tôi lại ra vẻ khó chịu mà đụng ông ta một cái: "Vừa rồi có động tĩnh lớn như vậy mà ông cũng không nghe được, hiện tại tôi chỉ gọi ông có hai tiếng thì đã nghe thấy rồi sao? Giáo sư Dư, đừng nói là ông cố ý đấy nhé?"
Mà tôi cũng tranh thủ lúc này ném cái thứ trông giống như phân và nước tiểu đó vào trong túi của ông ta, đồng thời giả vờ tức giận nhìn về phía ông ta.
Trong bốn người chúng tôi, chỉ có tôi là người thích hợp để làm ra loại chuyện này, dù sao tuổi của tôi còn nhỏ nên làm việc này cũng không cảm thấy mất mặt.
Dư Thành Trạch không nói gì, chỉ giúp tôi đỡ lão Yên đi vào, sau đó ở một bên nhắm mắt ngủ.
Tôi cũng không giả vờ nữa, chỉ khịa ông ta một câu rồi đi giúp Rắn Độc xử lý vết thương cho Manh Hiệp.
****
Vết thương ở trên bụng của Manh Hiệp đã nứt ra, cũng may trước đó đã hồi phục tốt nên lúc xử lý lại cũng khá dễ, nhưng Rắn Độc có chút không vui nói: “Lần sau có gặp loại chuyện này thì nhớ đứng ở phía sau, như vậy sẽ đỡ lãng phí thuốc."
"Cám ơn!" Manh Hiệp cũng biết Rắn Độc nói như vậy là vì muốn tốt cho anh ta, cho nên cũng không giải thích nhiều, sau khi thuốc phát huy tác dụng thì chạy sang một bên đi ngủ.
Khi làm xong hết tất cả những việc này thì trời cũng đã rạng sáng, mà tôi cũng không dám ngủ tiếp vì sợ con nhện đó lại đến lần nữa, dù sao tôi cũng không chắc cái thứ trông giống như phân và nước tiểu kia đã dẫn nó ra.
Sáng sớm hôm sau, ngay tại lúc chúng tôi vừa định thu dọn đồ đạc thì Dư Thành Trạch đã ngăn chúng tôi lại: "Ở lại đây thêm vài ngày nữa đi, tôi nghĩ cổ quốc cũng ở gần đây thôi, để tôi xác nhận địa điểm trước đã!”
Lão Yên không có ý kiến, chỉ gật nhẹ đầu, tôi thấy không cần phải đi nữa thì lập tức quấn mình vào trong túi ngủ để ngủ tiếp, dù sao cả đêm không ngủ, thực sự buồn ngủ.
Khi tôi tỉnh dậy thì đã là giữa trưa, Dư Thành Trạch cũng không có ở trong lều, lão Yên nói ông ta đã đi ra ngoài, dựa theo ý của ông ta là do ông ta cảm thấy khu vực này rất quen thuộc nên ông ta muốn đi tìm cửa vào của cổ quốc.