Chương 93 Gương Cổ Song Ngư
“Chúng tôi không có nổ súng và cũng không nghe thấy tiếng súng nào.” Manh Hiệp thản nhiên nói, hai người còn lại cũng nhìn tôi một cách kỳ lạ.
Tôi bị bọn họ nhìn chằm chằm đến mức toàn thân ớn lạnh, sau đó ngắt quãng nói: "Nhưng, nhưng tiếng súng là thật, thật sự không giống như ảo giác."
Có lẽ lúc rơi vào ảo giác, bản thân tôi có thể không cảm nhận được, nhưng sau khi ra ngoài, tôi có thể chắc chắn tiếng súng kia đã từng xuất hiện.
Lão Yên trầm mặt nói: “Nếu vậy thì cũng chỉ có Dư Thành Trạch…”
“Làm sao có thể chứ?”
Tôi lập tức phản bác: “Cho dù là ông ta thì cũng không có khả năng mọi người lại không nghe thấy tiếng nổ súng được? Hơn nữa tại sao ông ta lại muốn cứu tôi chứ?”
"Cứu cậu? Tại sao cậu không nói ông ta đang hại cậu chứ?”
Lão Yên hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, xem thử nơi này là đâu trước đã, sau đó nghĩ cách làm sao ra ngoài đi.”
Tôi sờ mũi, đồng thời không dám đôi co với ông ấy nữa, nên đành phải giơ đèn pin lên nhìn xung quanh.
Nơi này không lớn, ước chừng bằng hai gian phòng của một ngôi nhà bình thường, bên trong nằm rải rác một số bình gốm và một số bình đồng nhỏ đã bị phủ một lớp gỉ.
"Nơi này trông khá giống với Ảnh Cung thì phải?" Khi nhìn thấy những vật này, phản ứng đầu tiên của tôi là chỗ này chính là nơi đặt đồ bồi táng.
Lão Yên ừ một tiếng, nói quả thực rất giống, thậm chí ngay cả số lượng bình gốm này cũng giống với số lượng đồ bồi táng.
"Nhưng vì sao phía dưới cung điện lại làm ra một cái Ảnh Cung chứ?" Ông ấy lẩm bẩm vài câu, sau đó lắc đầu nói: "Chẳng lẽ đây là phong tục của cổ quốc Trường Dạ?"
Tất nhiên là tôi không có cách nào trả lời ông ấy, cho nên sau khi đánh giá xung quanh lần nữa thì trầm mặt nói: “Nếu là Ảnh Cung, như vậy hẳn sẽ có một lối đi dẫn đến chủ mộ. Dựa theo phong tục bồi táng của hàng ngàn năm trước, lối đi này hẳn là ở phía Tây Nam của Ảnh Cung, nhưng hiện tại mọi người có thể xác định được phương hướng không?"
"Không thể.” Lão Yên lắc đầu, nói lần đầu tiên ông ấy tiến vào cổ quốc đã từng thử qua, ngay cả dụng cụ hơi tinh vi một chút cũng không thể sử dụng ở chỗ này được, hẳn là do từ trường mạnh quấy nhiễu.
Tôi thất vọng thở dài, sau đó đi đến vị trí chính giữa của Ảnh Cung và ngẩng đầu nhìn lên vị trí của các vật bồi táng: "Những vật phẩm có giá trị nhất trong các đồ vật bồi táng này thường được đặt ở phía đông... Dựa theo giá trị của hàng hóa lúc đó, đồ đồng hẳn có giá trị hơn đồ gốm, cho nên hướng này là hướng đông, như vậy thì hướng Tây Nam hẳn là ở ngay bên này."
Nói xong, tôi bước sang một bên, sau đó áp tai vào tường rồi gõ vài tiếng, nhưng âm thanh truyền về lại ngột ngạt đến dị thường, trông có vẻ không giống như có lối đi.
Tôi chán nản ngồi trên mặt đất: “Sao lại bị mắc kẹt ở đây rồi?”
“Còn không phải là vì cậu sao!” Lão Yên trừng mắt nhìn tôi, sau đó đi sang một bên để nghiên cứu lối ra.
Khi lão Yên nói lời này, tâm trí tôi chợt khẽ động, sau đó lại nghĩ tới chuyện ông ấy nói rất có thể tiếng súng là do Dư Thành Trạch làm ra và tôi đã kéo ông ấy lại, sau đó hỏi liệu ông ấy có cảm thấy chính mình vẫn luôn bị Dư Thành Trạch nắm mũi dẫn đi kể từ khi chúng tôi vào cổ quốc hay không.
"Ông có còn nhớ trước khi chúng ta tiến vào cung điện, tôi có nói là mình đã nhìn thấy Dư Thành Trạch không?"
Tôi vội vàng nói: "Ông nói xem có phải ông ta đang cố ý dẫn chúng ta tới đây không?”
“Hẳn là không phải, sở dĩ chúng ta tiến vào cung điện cũng là do chúng ta tự mình lựa chọn, mà lúc đó lại có hai con đường bên trái và bên phải, hơn nữa con đường mà chúng ta đã chọn lại ở phía bên trái.”
Lão Yên lắc đầu, nói cho dù Dư Thành Trạch có bản lĩnh lớn bằng trời thì cũng không thể ảnh hưởng đến tư tưởng trái phải của chúng tôi.
Nói xong câu đó, ông ấy lại lắc đầu, tỏ vẻ không chắc chắn lắm, dù sao kể từ khi chúng tôi tiến vào sa mạc đến nay vẫn luôn bị ông ta nắm mũi dẫn đi, cũng nên cẩn thận một chút.
“Đúng vậy.”
Tôi tự giễu cười cười: “Không phải ông cũng nói, vai trò của chúng ta là đối phó với những kẻ canh giữ đó, để cho ông ta có thể từ từ tìm thấy cổ quốc Trường Dạ. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ việc mà ông ta chạy trốn cũng là thủ thuật che mắt, chính là vì muốn dụ dỗ ông phái người tới."
"Đúng vậy, đáng tiếc là hai đội tiên phong trước đó không đủ để đáp ứng được yêu cầu của ông ta, cuối cùng là chết không rõ nguyên nhân." Lão Yên cảm thán một câu.
Tôi đột nhiên vỗ nhẹ đầu rồi nhìn về phía lão Yên, lão Yên bị tôi nhìn như vậy thì sửng sốt một chút, sau đó hỏi tôi có chuyện gì?
Tôi hít một hơi thật sâu: "Nhưng không phải vẫn có một đội tiên phong tiến vào cổ quốc à? Chẳng lẽ bọn họ đi theo Dư Thành Trạch tới đây sao?"
Lão Yên dừng lại, đột nhiên móc từ trong ngực ra bức ảnh chụp nhóm rồi quan sát cẩn thận, sau đó lộ ra thần sắc quỷ dị nói: "Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này Dư Thành Trạch đã từng đi vào một lần rồi sao?"
"E rằng không sai đâu, nhưng nếu ông ta đã từng tiến vào một lần, như vậy hẳn phải biết rất rõ về vị trí của cổ quốc Trường Dạ mới đúng, nhưng rốt cuộc bởi vì sao mà ông ta lại tiến vào lần nữa?"
“Sao mọi người không đi theo ông ta?” Tôi lo lắng hỏi.
Lão Yên nói hiện tại không phải là lúc thích hợp để đi theo, cộng thêm việc ông ấy nghi ngờ Dư Thành Trạch cũng không phải là đang đi tìm cửa vào.
Tôi hỏi ông ấy sao lại chắc chắn như vậy, lỡ như Dư Thành Trạch thật sự tìm được lối vào và bỏ chúng ta lại thì sao?
"Chờ một chút đi, tôi cảm thấy ông ta còn có việc phải làm."
Lão Yên trầm ngâm hồi lâu: "Chờ đến tối hôm nay là tôi đã có thể xác định được. Được rồi, có thể nghỉ ngơi đều nghỉ ngơi đi. Con nhện quỷ đó vẫn đang đợi chúng ta đó."
Ông ấy đã nói như vậy, cho dù tôi có gấp gáp thì cũng vô ích, hơn nữa sau khi tôi ngủ say thì Dư Thành Trạch đã đi ra ngoài, cho dù bây giờ có đi tìm thì cũng không tìm thấy.
Tôi ngủ cho tới trưa, buổi chiều cảm thấy tràn đầy năng lượng, cho nên tôi đã để bọn họ đi nghỉ ngơi, còn tôi thì trông coi lều trại.
Manh Hiệp và Rắn Độc đều rúc vào một một mà bên ngủ, duy chỉ có lão Yên vẫn tràn đầy năng lượng, lúc nào cũng thấy ông ấy cầm lấy bản đồ và đang nghiên cứu, nhưng tấm bản đồ lớn như vậy, cũng không biết ông ấy nghiên cứu đi nghiên cứu lại thì có được gì không?
"Trường An, sau khi tiến vào cổ quốc thì cậu phải đi theo phía sau tôi đấy."
Ông ấy đột nhiên mở miệng nói một câu, khiến cho tôi cảm thấy có chút băn khoăn, sau đó tôi hỏi ông ấy có phải đã tìm được lối vào của cổ quốc rồi không?
“Nào có dễ dàng như vậy, nhưng Dư Thành Trạch nhất định biết.” Ông ấy thổi ra một vòng khói: “Chúng ta chỉ cần đi theo ông ta là được.”
Nói xong câu này, ông ấy đã nhét bản đồ vào trong ngực rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ để lại tôi với vẻ mặt ngơ ngác.
Quả nhiên đúng như lão Yên suy đoán, buổi chiều Dư Thành Trạch trở về, nhưng bộ dạng của ông ta có chút chật vật, thân thể lấm lem bùn đất, thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.
“Ông đi làm cái gì vậy?” Tôi không khỏi tò mò hỏi.
Dư Thành Trạch liếc mắt nhìn tôi: “Tất nhiên là đi tìm lối vào cổ quốc rồi.”
“Vậy ông đã tìm được chưa?” Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta.
Nhưng ông ta lại lắc đầu, đồng thời có chút ủ rũ, sau đó rúc vào một góc bắt đầu xử lý vết bẩn ở trên người.
Tôi cảm thấy nghi hoặc, có cảm giác ông ta trông không có vẻ như đang tìm đồ, thay vào đó là giống như đã đánh một trận với thứ gì đó.
Sau khi đám người lão Yên tỉnh lại, tôi đã kể cho bọn họ nghe những gì mình phát hiện ra, lão Yên liếc mắt nhìn Dư Thành Trạch thật sâu, cuối cùng mỉm cười rồi nhỏ giọng nói: “Cách phán đoán của tôi càng ngày càng gần, tối nay nhớ cảnh giác!”
Sau khi được lão Yên dặn dò, ban đêm chúng tôi cũng không dám ngủ. Khi màn đêm chậm rãi buông xuống, tôi có chút hồi hộp chờ đợi, sợ nhóm của tôi đã phán đoán sai hoặc con nhện kia còn có những cách khác để mê hoặc tôi.
"Bíp bíp..."
Khi tiếng còi vang lên, tôi chợt giật mình, sau đó vội vàng nhìn về phía lão Yên, ông ấy gật nhẹ đầu với tôi, lúc này tôi mới cảm thấy yên tâm, xem ra bọn họ đều nghe được.
Cũng may lần này tôi không có bị mê hoặc, nhưng Dư Thành Trạch đang ngủ ở trong góc lại đột nhiên đứng dậy rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Chúng tôi cũng đi theo ra ngoài và thấy ông ta đang chạy theo hướng mà chúng tôi đã đi vào đêm qua.
“Nhìn kìa, quả nhiên là con nhện đó!” Tôi nhỏ giọng nói, rồi chợt nhận ra có điều gì đó không thích hợp: “Sao con nhện này trông như bị thương vậy?”
Có thứ gì đó thoáng qua trong đầu tôi, nhưng tôi lại không thể nhớ nổi. Đúng lúc này, lão Yên đột nhiên hoảng sợ hét lên, mà lúc này tôi mới nhận ra con nhện kia đang liều mạng lao về phía mình.
Tôi vội vàng bỏ chạy, khóe mắt tôi thấy Dư Thành Trạch đang mỉm cười nhìn tôi, tôi lập tức hiểu ra có lẽ ông ta đã nhìn thấu kế hoạch của chúng tôi.
Tôi thò tay vào túi, quả nhiên đã tìm thấy một thứ giống như phân và nước tiểu.
Trời ạ! Trí thông minh của ông ta rốt cuộc cao bao nhiêu vậy?
Tôi vừa định vứt cái thứ giống như phân và nước tiểu đi thì tơ nhện đã quấn tới, lão Yên và Rắn Độc dùng dao găm trèo thẳng lên chân con nhện và chém liên tục vào nó.
"Thất thần làm gì đấy, còn không mau ném nó đi?” Lão Yên hét lên, lúc này tôi mới lấy lại được ý thức, vội vàng vứt đồ trong tay đi.
Không biết có phải do tôi may mắn không, đám người lão Yên lại dễ dàng thoát khỏi con nhện và giải cứu tôi, ngay cả khi bọn họ đã kéo tôi về lều rồi mà tôi còn chưa kịp phản ứng lại...
Sau khi tiến vào lều, lão Yên trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “Chúng ta rút khỏi sa mạc đi.”
“Không tìm cổ quốc nữa à?” Tôi cố ý hỏi, bởi vì khi ông ấy nói ra lời này liền có động tác hướng về phía tôi. Động tác này tựa hồ chỉ là trong lúc ông ấy lơ đãng đã uốn cong ngón tay, nhưng tôi biết đây là ông ấy muốn tôi phối hợp với ông ấy.
Ông ấy hơi ủ rũ nói không muốn tìm nữa, bởi vì kể từ khi tiến vào sa mạc cho tới nay đã có biết bao nhiêu người vì cổ quốc mà mất mạng, hiện tại ngay cả tôi cũng suýt chút nữa đã trúng chiêu, cho nên ông ấy sợ nếu cứ tiếp tục tìm kiếm thì tất cả mọi người sẽ phải chết.