← Quay lại trang sách

Chương 138 Mặt Nạ Tàm Tùng

Tên kia vẫn không đáp lại, nhưng chắc là lão Yên đã nói đúng rồi, bởi vì tôi cảm nhận được cánh tay đang bóp chặt cổ tôi hơi lỏng ra.

“Cậu thả cậu ta ra, chúng tôi dẫm cậu ra ngoài, nếu đi theo chúng tôi sẽ không ai tra hỏi cậu. Chỉ cần cậu nói cho chúng tôi biết, bạn của chúng tôi đang ở đâu.” Lão Yên cũng không dám cứng rắn quá, tuy rằng giọng điệu của ông ấy rất nghiêm túc, nhưng lão Yên vẫn luôn ngăn không cho cô Thu và Nha Tử có động tác gì.

Tôi có thể hiểu ý của ông ấy, dù sao người đàn ông nọ đã có thể đóng giả thành dáng vẻ của Côn Bố và lừa gạt chúng tôi, chứng tỏ Côn Bố đã xảy ra chuyện, nếu tên kia xảy ra chuyện thì sợ rằng Côn Bố cũng chẳng được yên.

Người này do dự, tay siết cổ tôi lại lỏng thêm một chút, lão Yên dùng mắt ra hiệu cho tôi, tôi im lặng gật đầu. Sau đó lão Yên tiếng về phía trước hai nước, tên kia căng thẳng muốn khóa chặt cổ tôi thêm một lần nữa, nhưng tôi lại dùng vai hất tay gã, đồng thời quật ngã gã xuống đất.

Ngay từ đầu tôi không dám động là vì sợ gã là bánh chưng, sau này lão Yên liên tục bàn bạc với gã, hiện giờ thấy gã đã thả lỏng một chút, đương nhiên tôi mới dám ra tay đánh trả.

“Khụ khụ!” Tên này bị quăng ngã thì ho khan vài tiếng, vừa muốn bò dậy đã bị cô Thu dùng một chân dẫm lên ngực.

Cô Thu cúi người xuống, trong tay cầm một chiếc phi đao mà múa trước mặt gã một vòng: “Thành thành thật thật nói ra Côn Bố đang ở đâu, nếu không tôi cũng không ngại khiến cho anh chảy chút máu đâu.”

Người này tựa hồ biết không đối phó được chúng tôi, liền cất chất giọng khàn khàn hỏi: “Tôi hỏi các người, các người thực sự có thể đưa tôi ra ngoài sao?”

“Chỉ cần cậu không mang theo bất cứ thứ gì từ trong lăng mộ này, chúng tôi có thể đảm bảo đưa cậu an toàn trở về nhà.” Lão Yên thờ ơ gật đầu, vốn dĩ ông ấy cũng từng là một người trộm mộ, nên không cần thiết phải đẩy đồng nghiệp cũ vào chỗ chết.

Tên kia bất đắc dĩ nói: “Ở đây chẳng có gì ngoài những bức tượng đồng nặng nề đó cả.”

Lão Yên gật đầu xem như tán thành với lời của gã, tên này cũng không hề giãy giụa, chỉ vào một pho tượng đồng nói: “Bên trong trống rỗng, nên tôi đã nhét anh ta vào đó.”

Chúng tôi sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, may mà tên này còn bằng lòng nói ra, nếu không chúng tôi có nghĩ đến nát óc cũng không tài nào tưởng tượng nổi Côn Bố bị giấu ở một nơi như thế.

Sau khi nói xong, tên kia xác nhận lại với chúng tôi, chắc chắn chúng tôi phải đưa gã ra ngoài. Cô Thu không thèm quan tâm tới tên ấy, trực tiếp đá một cái khiến tên kia lăn ra bất tỉnh…

“Này… Cũng không thể đá anh ta như vậy chứ?” Nha Tử ở một bên chỉ biết trợn mắt há mồm.

Lão Yên giải thích, bảo rằng chúng tôi chỉ hù doạ gã mà thôi, kỳ thật người này bị nhốt trong mộ hai, ba ngày, đã là nỏ mạnh hết đà (kiệt sức) từ lâu rồi.

“Đừng lo cho anh ta, cứu người trước đi.” Cô Thu đi thẳng tới trước bức tượng bằng đồng đi, mò mẫm tìm kiếm cơ quan.

****

May mắn thay, bức tượng đồng này cũng không quá lớn, mấy người chúng tôi chỉ cần mò mẫm một lần là đã tìm thấy cơ quan trên bệ, nhấn xuống một cái, hai bên đầu của bức tượng thực sự co lại, để lộ ra Côn Bố đang hôn mê.

Tôi đang định nâng anh ta ra thì lão Yên đã ngăn tôi lại: “Đợi cậu ta tỉnh lại đi! Khi cậu ta bất tỉnh, cổ trùng trên người cậu ta sẽ tự động tấn công những người tới gần, cậu cẩn thận một chút.”

Tôi bị dọa lập tức rụt tay về, quay đầu lại nhìn kẻ giả mạo kia: “Vậy anh ta làm sao nhét được Côn Bố vào trong bức tượng này?”

Lão Yên cũng cảm thấy kỳ lạ, cuối cùng nhún vai: “Chuyện này chỉ có thể chờ cậu ta tỉnh lại mới hỏi được…”

Tôi hơi lo lắng cho tình hình của Côn Bố, cũng may cô Thu đã quan sát tình hình của anh ta mà không cần tiếp xúc, cô ấy xác định Côn Bố chỉ đang hôn mê, lúc này tôi mới thấy yên tâm.

Trong thời gian chờ đợi Côn Bố tỉnh lại, chúng tôi lại đi vòng quanh thạch thất này, tìm thấy hai bức tượng hình người rỗng ruột khác.

“Nha Tử, cậu có hiểu biết gì về mấy bức tượng rỗng này không?” Lão Yên chạm vào một trong những bức tượng đồng rỗng và quay sang hỏi Nha Tử. Không biết cậu ta đang suy nghĩ cái gì.

Bị lão Yên gọi một tiếng, Nha Tử mới hoà hoàn, nhưng tâm trạng lại không tốt: “Ông mới nói gì đó?”

“Nghĩ cái gì đấy!” Lão Yên vỗ vào ót của cậu ta một cái.

Nha Tử đẩy đẩy kính râm, cất giọng nói khô khốc: “Tôi, tôi cảm thấy phong cách ở đây hơi kỳ lạ, trông không giống một lăng mộ cho lắm.”

“Sao?” Lão Yên có chút tò mò, sau đó cười nói nơi này vốn dĩ không phải là lăng mộ, bởi vì mới xây dựng được một nửa đã bị bỏ giở.

Nha Tử lại lắc đầu nói cậu ta không có ý này, sau đó tôi nghe cậu ta giải thích: “Nếu nhìn vào độ cao, thạch thất mà chúng ta đang đứng chắc chắn phải cao hơn lăng mộ cổ nhà Thanh ở bên ngoài. Nói cách khác, cho dù chúng ta không đi vào theo lối đi dành cho trộm từ lăng mộ nhà Thanh kia, cũng có thể tiến vào theo một lối đi khác. Như vậy, lăng mộ nhà Thanh kia được xây ở đó nhằm mục đích gì?”